Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 08

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Huang Renjun không đợi được câu trả lời của Na Jaemin, điều này nằm trong dự đoán của cậu.

Hôm sau ngủ dậy cậu phát hiện mình đã gửi cho Na Jaemin một câu hết sức mất mặt, sau đó quả thực chỉ mong sao có thể chôn sống bản thân, Na Jaemin không trả lời trái lại giúp cậu thấy đây là chuyện tốt, ít nhất không cần nói dối để thử thay đổi tình hình.

Hiện tại cậu có chuyện quan trọng hơn cần làm, sắp đến vòng chung kết rồi, cậu không thể vì một mình Na Jaemin mà phó mặc cho đời kết quả của sự nỗ lực bấy lâu nay. Tuy rằng mới đầu phần lớn nguyên nhân muốn lấy quán quân là để chứng minh năng lực cho Na Jaemin thấy, bây giờ quyết định không liên quan đến Na Jaemin nữa, nhưng vì những người hâm mộ luôn ủng hộ mình và những giọt mồ hôi mình từng đổ xuống, Huang Renjun vẫn ôm dã tâm rất lớn với chiếc cúp quán quân.

Không đến thì không đến thôi, lẽ nào còn sợ chẳng có ai đến hiện trường xem Huang Renjun mình sao?

Bạn Huang Tiểu Cường có năng lực tự phục hồi cực mạnh chẳng mấy chốc đã xoa dịu được chính mình, thay bộ quần áo ngấm đầy mùi rượu tối qua, điện thoại chợt đổ chuông.

(Tiểu cường chỉ con gián, mà con gián thì sống dai đập mãi không chết =)))

"A lô? Renjun, mười phút sau tôi đến dưới nhà cậu đợi cậu, các thí sinh phải tập trung trước đêm chung kết." Là Lee Donghyuck.

"Tôi biết rồi!" Huang Renjun trả lời hết sức dứt khoát, nói xong thì cúp điện thoại.

Lee Donghyuck ở đầu bên kia điện thoại đã chuẩn bị sẵn sàng đấu võ mồm vài hiệp với Huang Renjun, nào ngờ hôm nay ông nội nhà mình lại dễ nói chuyện thế, thậm chí cậu ấy còn bắt đầu nghi ngờ liệu đầu kia điện thoại có phải Huang Renjun thật không.

Chẳng lẽ tối hôm qua đi bắt gian thật sự thành công rồi? Cây vạn tuế ngàn năm tuổi Na Jaemin đã nở hoa vì Huang Renjun thật sao? Thế này là đánh mất đạo đức hay là phá hủy nhân tính?!

"Ít đồ thế thôi á?" Lúc Lee Donghyuck đến nơi Huang Renjun đã đợi cậu ấy dưới nhà, mặc áo hoodie màu vàng, chỉ đeo một chiếc balo màu đen, trên tay ngoại trừ điện thoại thì chẳng cầm thứ gì khác.

"Dù sao ngày mai thi xong cũng về, mang nhiều đồ phiền lắm." Huang Renjun mở cửa chui vào ghế phụ: "Đi thôi, hãy xem ngày mai anh Renjun đây lấy cúp quán quân cho cậu!"

"Câu này xuôi tai." Lee Donghyuck đạp chân ga xuất phát: "Cậu là quán quân thì tiền thưởng của tôi nắm chắc rồi hí hí."

Huang Renjun lườm đối phương, đang lầu bầu Lee Donghyuck cậu có thể chí khí một tí được không.

"Con người tôi không đọ được với cậu, tôi không muốn làm vợ sếp." Lee Donghyuck xỉa đểu cậu một câu, ai dè qua vài giây sau không thấy Huang Renjun đáp lại. "Anh trai?" Nhân lúc đợi đèn đỏ Lee Donghyuck quay đầu sang nhìn Huang Renjun, thấy khuôn mặt Huang Renjun vừa rồi còn hào hứng bừng bừng thế mà giờ lại có thêm đôi chút cô đơn: "Không phải chứ anh trai?" Lee Donghyuck căng thẳng, toang rồi, thế này là thất bại trong tình yêu rồi.

"Không sao." Huang Renjun lại nở nụ cười: "Vợ sếp cái chó gì, ai mà thèm! Tôi phải làm một hiệp khách hành tẩu giang hồ, một người độc thân hào hiệp nhất thế gian!" Nói xong vươn tay ra ôm cổ Lee Donghyuck: "Nghĩ kỹ lại thì tôi đẹp trai như thế này đúng là hời cho Na Jaemin quá đấy!"

"Ấy ấy ấy đau!" Lee Donghyuck giãy giụa đầu mình thoát khỏi nanh vuốt của Huang Renjun, tỏ vẻ nghi ngờ với lời đối phương mới nói: "Giám đốc Na còn không đẹp sao?"

"Không đẹp!" Huang Renjun đột nhiên cất cao âm lượng, đúng lúc Lee Mark gọi điện thoại cho Lee Donghyuck, Lee Donghyuck ra hiệu bảo Huang Renjun nói nhỏ thôi, Huang Renjun làm như không thấy vẫn tự nói tiếp, Lee Donghyuck ấn phím nghe trên vô lăng, tiếng "A lô" còn chưa kịp thốt ra Huang Renjun đã lớn tiếng: "Tôi có bao nhiêu fan bạn gái, so ra đều đẹp hơn Na Jaemin, tôi cần gì phải tự thắt cổ trên một cái cây?"

"A lô? Là Huang Renjun đó à?"

Giọng Lee Mark truyền ra, vang vọng trong không gian xe chật hẹp. Lee Donghyuck và Huang Renjun thoắt cái cứng người đưa mắt nhìn nhau nghẹn lời: "Mẹ kiếp cậu đang làm gì thế?" Huang Renjun dùng khẩu hình hỏi Lee Donghyuck. "Tôi bảo cậu nói nhỏ rồi cơ mà?" Lee Donghyuck trợn mắt với Huang Renjun, sau đó lập tức đổi sang nét mặt nịnh nọt: "Anh Mark ạ, ừm Renjun ở trên xe em, bọn em đang đến địa điểm diễn ra vòng chung kết." Huang Renjun thực sự bái phục khả năng lật mặt nhanh như lật bánh tráng của đối phương, thậm chí còn bắt đầu nghi ngờ có phải thật ra nguyên quán Lee Donghyuck là Tứ Xuyên Trung Quốc hay không.

(Vùng Tứ Xuyên Trung Quốc nổi tiếng với nghệ thuật biến kiểm, kịch thay đổi mặt nạ.)

"Ừ, tôi chỉ muốn xác nhận một chút thôi, được rồi, không quấy rầy cậu lái xe nữa." Nói xong Lee Mark tắt máy, mặt Lee Donghyuck hiện đầy dấu hỏi chấm: "Anh ấy xác nhận cái gì?"

"Xác nhận cậu là người hát kịch Tứ Xuyên." Huang Renjun nhắm mắt dựa lưng vào ghế chậm rãi trả lời.

Lee Mark cúp điện thoại xong không dám nhìn nét mặt Na Jaemin, vừa rồi tự dưng Giám đốc bảo mình gọi cho Lee Donghyuck xác nhận trạng thái của Huang Renjun, thế là gọi lại còn mở loa ngoài, ai mà lường được điện thoại vừa kết nối đã là tình huống không kịp trở tay như vậy.

"Xem ra cậu ấy sống tự nhiên thoải mái lắm." Na Jaemin cười khẩy một tiếng, quay người bước đi.

/

Ngày diễn ra vòng chung kết.

Hôm nay Huang Renjun có hai sân khấu, một sân khấu nhóm một sân khấu solo. Cậu có yêu cầu rất nghiêm khắc với phần trình diễn của mình, hơn nữa bài solo lần này là bài hát gốc do cậu tốn rất nhiều tâm tư sức lực viết nên, một nước cờ lớn chuẩn bị đi trong đêm chung kết. Sau vài lần diễn tập chạy đội hình, hầu như không còn vấn đề gì nữa, cậu lập tức bị Lee Donghyuck kéo đến phòng hóa trang để trang điểm làm tóc.

"Tôi thấy cậu ung dung quá rồi thì phải? Không nhìn người khác mới sáng sớm ra đã bắt đầu trang điểm rồi sao? Lim Ye còn lợi hại hơn, tự dẫn thợ trang điểm theo vào đây, có ai không vắt óc suy tính để bản thân đẹp mắt hơn? Sao cậu vẫn còn tâm trạng lượn lờ ngoài kia thế!" Lee Donghyuck thao thao bất tuyệt trách móc, ấn Huang Renjun ngồi xuống ghế trước bàn trang điểm sau đó ra hiệu cho thợ trang điểm bắt đầu, xong đâu đấy cậu ấy quay đi lấy một bộ quần áo trên giá treo quần áo: "Đây là trang phục cho sân khấu solo của cậu, tôi đặc biệt tìm nhãn hàng lớn mượn cho cậu đấy, cậu nhớ mặc cẩn thận cho tôi!"

"Dựa vào mặt thì có tác dụng gì, ở đây đấu thực lực, vả lại tôi trời sinh đã đẹp! Chưa bao giờ cần dựa vào son phấn để giành thắng lợi!" Huang Renjun nhắm mắt để mặc thợ trang điểm hành hạ, miệng thì vẫn không chịu tha.

Lee Donghyuck nghĩ bụng sớm muộn gì cũng phải khâu mồm đối phương lại.

"... Này."

Khi Lee Donghyuck tưởng đâu cuối cùng Huang Renjun cũng chịu im lặng thì đối phương lại mở miệng.

"Lại có chuyện gì nữa? Đói bụng thì ráng chịu cho tôi, muốn đi vệ sinh cũng nhịn cho tôi."

"Cậu ngược đãi nghệ sĩ!" Huang Renjun cầm cọ trang điểm trên bàn đập vào người Lee Donghyuck: "Tôi muốn hỏi cậu, Na... Thôi bỏ đi!"

"Hỏi tôi Na Jaemin có đến không hả?" Lee Donghyuck thấy Huang Renjun đảo tròn con ngươi liền biết trong bụng cậu đang suy tính điều gì, bước đến gần thả cọ trang điểm xuống hộp rồi dựa mông vào bàn nói với Huang Renjun: "Chẳng phải đã nói không đến rồi sao, Lee Mark bảo hôm nay cậu ấy có việc."

"Thích đến thì đến không đến thì thôi, ai nhớ?" Huang Renjun lườm trắng mắt, sau đó lấy điện thoại ấn vào hình đại diện của Na Jaemin, bấm chặn chẳng hề chần chừ.

"Vãi, bỏ cuộc thật luôn?" Lee Donghyuck tận mắt chứng kiến toàn bộ cảm thấy kinh ngạc, cậu ấy cho rằng Huang Renjun chỉ mạnh miệng nói thế thôi, chứ trong lòng vẫn thích lắm. Nào ngờ thật sự có thể làm đến mức chặn tài khoản của Na Jaemin, đây không phải tài khoản mà cậu tốn rất nhiều công sức mới kết bạn được sao? Hôm trước còn theo đuổi nhiệt tình ngút trời chỉ hận không thể để cả thế giới đều biết, sao giờ mới qua một hôm đã thành ra thế này rồi.

"Bị dội nước lạnh nhiều mặt cũng lạnh rồi." Huang Renjun trả lời đối phương một câu rồi nhắm mắt không nói nữa.

Lee Donghyuck thấy không đáng giá thay cậu, cứ luôn cảm giác cậu bỏ cuộc quá dứt khoát, nhưng thấy Huang Renjun như vậy cũng không tiện nói thêm, dẫu sao tình cảm là vấn đề rất riêng tư, Lee Donghyuck cũng không phải bậc thầy trong chuyện tình cảm.

Phát sóng trực tiếp đêm chung kết, người hâm mộ của các thí sinh chật ních cả khán phòng, ai nấy đều gom chung màu cổ vũ nhà mình thành một biển màu. Trong số đó fan của Huang Renjun là đông nhất, thuần một màu banner cổ vũ màu vàng giơ lên đỉnh đầu, gửi gắm yêu thương từ tận đáy lòng dành cho thần tượng.

"Cảm ơn, cảm ơn các bạn fan đã ủng hộ mình, nhờ các bạn mình mới có thể đứng trên sân khấu trong đêm chung kết."

Huang Renjun trên sân khấu nói đôi lời với các fan trước khi biểu diễn bài hát solo, khóe mắt liếc đến vị trí được sắp xếp cho Giám đốc công ty, quả nhiên vẫn không có bóng dáng người ấy.

"Bài hát sau đây do mình tự viết, bắt đầu từ khi tham gia chương trình này là mình đã chuẩn bị xong rồi, mình muốn hát bài này trên sân khấu đêm chung kết."

"Tên bài hát là "Định mệnh", mong rằng các bạn sẽ thích."

Tiếng hò reo cổ vũ nhiệt tình của người hâm mộ dừng lại ngay khoảnh khắc nhạc dạo đầu vang lên, giây phút Huang Renjun cất tiếng ca lại sục sôi lần nữa.

Toàn bộ đèn trên sân khấu đều tắt, chỉ để lại một chiếc chiếu rọi Huang Renjun.

"Ngay từ ánh mắt đầu tiên tim tôi đã thắt chặt.
Mọi sự tình cờ đều do tôi cố ý.
Hành động diễn xuất vụng về, là người đã phối hợp đáp lại tôi.
Tình cảm chẳng thể kiểm soát, là một lòng chân thành tôi dành cho người.
Ngay từ ánh mắt đầu tiên tôi đã bắt đầu tham lam.
Muốn ước một điều, bước đến bên người.
Lời ngon tiếng ngọt, muốn để người nói cho tôi nghe.
Tim có bến đậu, phải chăng tôi là duy nhất của người.
Hi vọng tôi là định mệnh của người.
Khi màn đêm buông xuống được cùng người ngắm sao.
Chỉ cần có người trong tim thì dù cho mưa to gió lớn cũng thành trời quang mây tạnh.
Hi vọng tôi là định mệnh của người.
Băng qua núi cao biển sâu để đến gặp người.
Khoác lên mình bộ áo giáp cũng chỉ vì người, dẫu có thương tích đầy mình tôi cũng sẵn lòng.
..."

Biểu diễn trong chương trình tuyển chọn, hát tình ca là một lựa chọn tương đối bất lợi, phần lớn thí sinh đều chọn những bài nhạc nhịp điệu mạnh mẽ để "bùng cháy", như vậy mới dễ nắm bắt cảm xúc người xem và bầu không khí tại hiện trường, từ đó đạt được hiệu quả chấn động tâm hồn. Huang Renjun là thí sinh duy nhất lựa chọn nhạc trữ tình, chất giọng trong trẻo của cậu bám vào mỗi phân tử khí oxy trôi nổi trong không khí, như đang đứng giữa mưa bụi Giang Nam đợi một người không bao giờ đến, tiếng ca nỉ non hát lên một tình yêu không được đáp lại đầy nhỏ bé. Người hâm mộ đã quen với cậu khí chất bùng nổ cương quyết không chịu phục tùng trên sân khấu, không ngờ khi Huang Renjun an tĩnh hát tình ca lại có hiệu quả thế này, lan truyền tình cảm thậm chí còn khắc sâu vào tận đáy lòng, đến khi có phản ứng thì hai hàng lệ đã tuôn rơi trên má, theo đó lòng cũng chua xót thương tâm.

Bài hát kết thúc Huang Renjun thở phào một hơi, cuối cùng cậu đã đứng tại đây hát hết bài hát này, vốn dĩ là hát cho người ấy nghe, thật tiếc.

Cũng tốt, hãy chỉ đến đây thôi. Hát xong rồi cũng chẳng còn tiếc nuối.

/

Tiệc mừng.

Huang Renjun uống rượu hết cốc này đến cốc khác, không từ chối một ai, bao giờ cũng là quán quân phải uống nhiều hơn mấy chén, có muốn cản cũng chẳng được, chi bằng sảng khoái chuốc say chính mình, thế là khỏi cần uống nữa.

"Renjun cậu giỏi thật đấy, hát nhạc tự sáng tác trong đêm chung hết, tôi nể cậu rồi!"

"Thầy Huang nhà chúng ta đỉnh quá, không ngờ cậu còn có thể hát tình ca! Nào nào! Cạn!"

"Ấy ấy đừng chen hàng, tôi đến trước mà! Anh Renjun, sau này mong được chỉ bảo nhiều hơn!"

...

"Cảm ơn, cảm ơn!" Huang Renjun cầm cốc rượu bị mọi người vây vào giữa, đáp lời chúc mừng và nịnh nọt đến từ bốn phương tám hướng: "Sau này mọi người quan tâm lẫn nhau! Cùng nhau nổi tiếng!" Dứt lời cậu ngửa cổ uống cạn rượu trong cốc, đẩy bầu không khí lên cao trào giữa tiếng hoan hô của đám đông.

"Donghyuck, tôi vào nhà vệ sinh."

Huang Renjun xoa vò cái đầu đau nhức sau khi bị chất cồn lấp đầy, lảo đảo đánh tiếng với Lee Donghyuck.

"Cẩn thận đấy! Cậu không sao chứ, hay để tôi đi cùng cậu." Lee Donghyuck nhìn Huang Renjun thế nào cũng thấy không đáng tin, uống say như thế rồi sẽ không cắm đầu vào bồn cầu đấy chứ?

"Để tôi đi cùng Renjun." Là Lim Ye.

Lee Donghyuck chần chừ chốc lát rồi gật đầu đồng ý, mặc dù lúc thi đấu Lim Ye vẫn luôn là đối thủ đáng gờm nhất của Huang Renjun, nhưng Lee Donghyuck cũng phải thừa nhận dưới sân khấu cậu ấy rất tốt, còn thường xuyên mua trà sữa cho các nhân viên tại nơi làm việc.

"Có chuyện gì thì gọi tôi ngay lập tức." Lee Donghyuck dặn dò một câu, Lim Ye gật đầu, dìu Huang Renjun đã chẳng còn sức đi ra ngoài phòng bao.

Nửa người Huang Renjun được Lim Ye ôm đi, cậu vốn đã nóng bừng toàn thân nên rất không thoải mái, vặn vẹo cánh tay muốn thoát khỏi vòng ôm của Lim Ye nhưng nào ngờ đối phương còn ôm cậu càng ngày càng chặt.

Đến khi Huang Renjun hơi hơi tỉnh táo đôi chút, cậu đã bị Lim Ye đẩy vào tường chỗ góc rẽ hành lang.

"Lim... Lim Ye? Cậu làm gì thế?" Huang Renjun rất khó chịu khi Lim Ye dựa sát, nhưng cậu không có sức tránh né.

"Renjun, bài hôm nay cậu hát là hát cho ai vậy?" Lim Ye vươn tay nâng mặt Huang Renjun, buộc cậu nhìn thẳng vào mắt mình: "Hát cho tôi nghe, đúng không?"

"Cậu đang nói nhảm nhí gì vậy?" Tay Lim Ye rất nóng, ôm mặt Huang Renjun khiến cậu càng thêm khó chịu: "Không phải hát cho cậu, buông tôi ra."

"Cậu không cần lừa tôi." Huang Renjun chẳng ngờ Lim Ye có thể nói như thế này với mình: "Tôi thích cậu, Renjun, ngay từ khi bắt đầu đã thích cậu rồi, cậu cũng thích tôi đúng không?"

Huang Renjun sửng sốt, cậu đã làm chuyện gì để Lim Ye hiểu lầm rồi sao? Cậu đối xử bình đẳng với mỗi thí sinh mà.

"Cậu dạy tôi viết lời, cùng tôi tập nhảy, còn tặng bánh ngọt cho fan của tôi." Lim Ye bất chấp sự vùng vẫy của Huang Renjun cứ thế nói tiếp: "Cậu làm bao nhiêu việc như vậy tôi đều thấy rõ."

Đại ca ơi, tôi cũng dạy người khác viết nhạc tập nhảy, tôi tặng bánh ngọt cho fan của tất cả mọi người luôn kìa!

Trong lòng Huang Renjun có một ngàn con quạ đen bay qua bay lại, cũng hoàn toàn tỉnh rượu. Lim Ye là một nghệ sĩ cậu rất tán thưởng, nhưng Huang Renjun chỉ muốn kết bạn với đối phương, chỉ vậy mà thôi.

"Lim Ye, tôi nghĩ cậu hiểu nhầm rồi." Huang Renjun hít một hơi thật sâu, nghiêm túc nói với Lim Ye: "Tôi có người mình thích rồi, nhưng không phải cậu."

"Thế thì là ai?" Lim Ye hết sức kích động, hai tay nắm chặt vai Huang Renjun khiến cậu bị đau.

"Lim Ye... Đau... Thả tay..." Huang Renjun vốn khung xương nhỏ, trên người lại chẳng có mấy thịt, Lim Ye vừa dùng sức là cậu không chịu được.

"Ai? Cậu nói đi!" Lim Ye vẫn không chịu bỏ qua.

"Là tôi." Một giọng nói vang lên sau lưng, Lim Ye vừa quay đầu đã bị người phía sau đẩy sang một bên, sức của người đó rất lớn, lưng Lim Ye suýt chút nữa đụng vào tường.

Na Jaemin cởi áo khoác ngoài choàng cho Huang Renjun, sau đó ôm Huang Renjun đã bủn rủn hai chân không thể đứng vững vào lòng, nói với Lim Ye: "Cách xa Huang Renjun ra." Sau đó ra hiệu cho Lee Mark đi theo phía sau mình giải quyết phiền phức này, còn anh dẫn Huang Renjun đi ra ngoài.

Huang Renjun được Na Jaemin ôm đi một đoạn đường, khi đẩy cửa quán rượu ra bị gió lạnh thổi tới, thế là không chịu di chuyển một bước nào nữa.

"Cậu không đến cơ mà?" Huang Renjun gạt tay Na Jaemin trên người mình xuống, sau đó giữ khoảng cách với đối phương. Xe cộ tấp nập trên đường buổi tối, có tiếng xe mô tô rít gào ngang qua xé toạc không khí tuôn ra giữa hai người.

"Tôi đâu có đến xem thi đấu." Na Jaemin trả lời.

"Thế cậu đến làm gì?"

"Tôi đến theo đuổi thần tượng."

Huang Renjun nghĩ có phải Na Jaemin bị dở hơi không? Theo đuổi thần tượng? Một Giám đốc công ty giải trí như anh mà còn theo đuổi thần tượng cái gì?

"Ồ, vậy xin được mạo muội hỏi, Giám đốc Na đến theo đuổi ai đó?"

Na Jaemin phớt lờ giọng điệu quái gở của Huang Renjun, gió đêm thổi mạnh, anh chỉ đến gần kéo chặt áo khoác đang choàng trên người cậu thêm một chút.

"Theo đuổi Huang Renjun." Na Jaemin kéo áo xong đưa tay xoa xoa cằm Huang Renjun: "Tôi là fan bạn trai của cậu ấy."

"Ha!" Huang Renjun lắc đầu thoát khỏi ngón tay Na Jaemin: "Đừng có động chân động tay, tôi không thích fan như cậu."

"Không đẹp bằng fan bạn gái của cậu phải không?"

Vãi, sao Na Jaemin biết câu này!

"Dù sao tôi cũng không thích cậu." Huang Renjun lấy điện thoại mở màn hình cho Na Jaemin xem: "Tôi chặn cậu rồi, sau này sẽ không bám riết lấy cậu nữa."

"Cậu bám riết lấy tôi, còn chặn tôi?" Na Jaemin phì cười.

"Cậu chặn tôi còn ít hay sao?" Huang Renjun đá Na Jaemin một cái: "Tránh ra, chắn đường!"

"Đi đâu?"

"Không liên quan đến cậu!"

"Tôi đưa cậu về."

"Không cần!"

Na Jaemin nhìn theo bóng lưng Huang Renjun rời đi, day day ấn đường.

Tối hôm đó nhận được tin nhắn thoại của Huang Renjun xong anh đã nghĩ rất nhiều, cảm giác rung động kỳ quái khó hiểu trong lòng mỗi lần gặp được Huang Renjun rốt cuộc là thế nào, Na Jaemin tin tưởng khoa học kỹ thuật hiện đại lên mạng tra hơn một tiếng đồng hồ, sau đó đưa ra được một kết luận: cảm giác rung động đó là thích. Mặc dù anh rất ngạc nhiên với kết quả này nhưng cũng chấp nhận nhanh chóng, suy cho cùng thì hình như không có từ ngữ nào khác giải thích được hiện tượng này. Anh vốn luôn là người quyết đoán, sau khi hiểu rõ lòng mình lập tức quyết định phải xử lý tình cảm như thế nào.

Anh gọi điện thoại cho Lee Mark bảo đối phương điều chỉnh lịch trình, nhưng Lee Mark nói lịch trình hôm đó là cuộc họp quốc tế, không thể thay đổi, thế nên sau khi kết thúc cuộc họp anh lập tức kêu Lee Mark lái xe đến đây, muốn cho Huang Renjun một niềm vui bất ngờ tiện thể dỗ dành bạn nhỏ, nào ngờ bắt gặp tình tiết mâu thuẫn nội bộ, Huang Renjun càng thêm quyết tâm vạch rõ giới hạn với anh.

"Giám đốc." Lee Mark gọi Na Jaemin thoát ra khỏi dòng suy nghĩ phiền muộn: "Vừa rồi thư ký của Chủ tịch Lim gọi điện đến nói Chủ tịch Lim hẹn cậu cuối tuần này đi đánh golf, còn chỉ đích danh Huang Renjun đi theo."

"Huang Renjun?" Na Jaemin nghĩ nghĩ rồi nhanh chóng nở một nụ cười: "Anh trả lời lại nói không thành vấn đề."

Huang Renjun trở lại phòng tiệc, Lee Donghyuck gấp gáp nhào tới ôm cậu nói: "Xảy ra chuyện gì vậy? Vì sao một mình Lim Ye quay về? Hình như tôi còn trông thấy Lee Mark?"

"Ừ, cậu ấy đến rồi." Huang Renjun trả lời, cậu bỏ qua đoạn liên quan đến Lim Ye. Lim Ye là người tốt cũng rất có thiên phú về mặt âm nhạc, sau này còn có thể làm bạn, không nhất thiết phải để Lee Donghyuck biết chuyện đó, nếu để cậu ấy biết được chắc chẵn sẽ bắt Huang Renjun cách xa Lim Ye.

"Đã nói không đến cơ mà, sao lại đến thế?" Lee Donghyuck nói.

"Ai biết đâu được, dở hơi!" Huang Renjun chửi một câu, để Lee Donghyuck liếc mắt nhìn rồi bắt đầu cười nhạo: "Vậy cậu không vui? Na Jaemin đến xem cậu đó! Na Jaemin mà cậu thích ơi~ là~ thích!

"Vui cái đầu cậu, tôi không muốn gặp cậu ta!" Huang Renjun đẩy Lee Donghyuck ra, áo khoác trên vai cũng theo đó tuột xuống, Lee Donghyuck nhanh tay lẹ mắt tóm được, cầm trong tay suy nghĩ rồi thoáng cái đã hiểu rõ.

"Áo của Na Jaemin phải không? Còn nói không thích, không thích thì mặc áo của người ta làm gì?"

"Cậu ấy cứ bắt tôi mặc đấy chứ, cậu thích thì cầm đi."

"Úi chà chà, tôi không dám đâu! Đưa cậu thì cậu nhận đi, tìm thời gian trả cho người ta."

"Trả cái..." Huang Renjun đột nhiên thông suốt, vãi, rơi vào bẫy rồi! Thảo nào ban nãy Na Jaemin không nhắc cậu mặc áo của anh đi, thì ra là đang đợi cậu lần tới đem trả?

"Tôi trả cái con khỉ, cậu ấy cũng mặc quần áo của tôi đi rồi đó thôi? Hòa nhau!" Huang Renjun cầm lại áo khoác giũ giũ: "Hàng hiệu đó, đưa lên trang web bán đồ cũ có thể kiếm được một khoản lớn!"

Lee Donghyuck nghĩ thầm cậu cứ mạnh miệng đi, để tôi xem cậu kiên trì được bao lâu.

Ding.

Lee Donghyuck lấy điện thoại ra, là tin nhắn Lee Mark gửi cho cậu.

[Để trống lịch trình cuối tuần của Renjun, Chủ tịch Lim hẹn Giám đốc đi đánh golf, để Renjun theo tiếp khách."

Lee Donghyuck đưa tin nhắn cho Huang Renjun xem: "Cậu xem đi, cậu trốn thế nào?"

Huang Renjun ngó đầu đến đọc rõ xong thì chửi ầm lên: "Con mẹ nó nữa Na Jaemin đi đánh golf liên quan chó gì tới tôi, không sợ tôi lấy đầu cậu ta làm bóng rồi đánh cho một gậy bay thẳng vào vũ trụ hả?"

"Lúc trước thì làm lơ tôi, bây giờ đến nịnh nọt tôi, tôi là người cho chút ngon ngọt đã khuất phục sao?"

"Phải đấy."

"Lee Donghyuck cậu bớt nói mấy câu sẽ giảm thọ hay gì?"

Hết chương 08.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#najun