Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

06. Jeno

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Na Jaemin đưa Thế tử tần tương lai của ta trở về.

Sau bao nghi lễ rườm rà phức tạp, hắn ở lại biệt viện trong điện Thế tử.

Ta còn đang nghĩ tìm thời gian đi gặp vị Cao Quận vương kia thì hắn lại đến thăm hỏi trước.

Hắn đi đến trước bàn con rồi ngồi khoanh chân xuống, lúc ngồi xuống trên nét mặt có một giây vặn vẹo.

“Ngồi đi, đứng làm gì?” Hắn rất tự nhiên đảo khách thành chủ.

Ta ngồi xuống, quan sát hắn từ trên xuống dưới. Vóc người không cao, ngoại hình thanh tú, chẳng trách lại bị đưa đi liên hôn.

“Ta là Huang Renjun, tên ngươi là Lee Jeno phải không.” Huang Renjun cũng đang quan sát ta.

“Phải. Nhưng, ngươi phải gọi ta là Thế tử.” Ta không vui lắm, tên ta chỉ có ba người được gọi, phụ vương mẫu phi và Jaemin.

Huang Renjun nhún vai chẳng sao cả: “Thế tử, ngươi thích Na Jaemin?”

Hai tay đặt trên đầu gối của ta nắm lại thành quyền, kiềm bớt nét cười trên mặt: “Ngươi nghe ai nói vậy?”

“Thế tử không cần nổi giận, ta không định uy hiếp ngươi.” Huang Renjun cười như tên lưu manh ngoài phố, xua tay: “Ta muốn nói rất trùng hợp, ta cũng thích Na Jaemin.”

“Chuyện gì vậy?” Ta đứng dậy. Ta và Jaemin luôn che giấu rất kỹ, không ai biết. Huang Renjun có thể nói ra nhẹ nhàng như thế này chỉ có một khả năng, đó là Jaemin đích thân nói cho hắn biết.

“Chuyện này à, ta nghĩ ngươi tự đi hỏi Na Jaemin đi.” Huang Renjun chống cằm, nghiêng đầu nhìn ta.

“Trên cổ ngươi là cái gì vậy?” Ta nhìn từ trên xuống dưới thấy được dấu vết lộ ra trong khe cổ áo của hắn. Tất nhiên ta biết dấu vết đó là gì, nhất thời ta cảm thấy toàn bộ máu trong người đều đang xông ngược lên đầu.

“Cái này, ngươi cũng đi hỏi Na Jaemin đi.” Huang Renjun vụt tắt cười đùa, vịn vào bàn đứng dậy: “Lee Jeno, ngươi cũng tiện thể hỏi Na Jaemin hộ ta, rốt cuộc hắn đang nghĩ gì.”

Nói xong, hắn đi thẳng ra ngoài.

Ta ngồi bên bàn sách, Huang Renjun đến đây như sét đánh giữa trời quang. Ta đoán được đại khái chuyện là thế nào, ta cũng nghĩ mình đoán được đại khái đều là thật, thế nên ta căn bản không dám đi tìm Na Jaemin.

Trời sẩm tối, thái giám đến bẩm báo: “Thưa Thế tử, Na Tướng quân cầu kiến.”

“Cho hắn vào.” Ta còn chưa đi tìm ngươi mà ngươi đã không đợi được nữa tìm đến rồi sao? Ngươi muốn nói gì với ta đây.

Trông Na Jaemin có vẻ rất mệt mỏi, cúi đầu ngồi phía đối diện ta. Ta cũng không giục hắn, im lặng nhìn khói trắng không ngừng bay từ án lư ra.

“Jeno, đừng chạm vào hắn.” Hồi lâu sau, Na Jaemin hắng giọng lên tiếng.

“Hắn là ai? Huang Renjun á?” Ta cảm giác huân hương trong phòng quá nồng, nếu không thì sao đầu ta lại đau thế này.

Na Jaemin gật đầu.

“Jaemin.” Ta mỉm cười nhìn hắn như trước đây: “Ngươi dùng tư cách gì để yêu cầu Thế tử đừng chạm vào Thế tử tần?”

Từ bé đến lớn, ta rất hiếm khi nào nghiêm túc dùng thân phận Thế tử để nói chuyện với Jaemin, lần trước trong quân doanh là lần đầu tiên, có lẽ lần này là lần thứ hai.

“Ngươi không thể chạm vào hắn.” Na Jaemin ngẩng đầu mắt đối mắt với ta: “Ta yêu hắn. Hắn là của ta.”

“Ngươi yêu hắn? Hắn là của ngươi?” Ta như nghe được truyện tiếu lâm: “Na Jaemin, ngươi yêu Thế tử tần của ta? Thế nên dấu vết trên người Thế tử tần đều là do ngươi làm ra?”

“Là ta làm ra.” Na Jaemin nghe thấy dấu vết thì thoáng sững người, giọng nói trở nên trầm thấp hơn: “Ngươi làm gì với hắn rồi, vì sao ngươi biết trên người hắn có dấu vết.”

Ta vớ cái chặn giấy bên tay rồi ném sang, Na Jaemin phản ứng nhanh, nghiêng đầu đi, chặn giấy sượt qua vành mũ hắn, mũ rơi xuống đất.

“Hai người các ngươi, một trước một sau đến đây diễu võ dương oai với ta rằng hai ngươi thật lòng yêu nhau đấy à?” Ta tức đến bật cười.

“Na Jaemin, ta cần một lời giải thích.” Ta đẩy án lư đến nơi tay ta với không tới, nếu không ta nghĩ bất cứ lúc nào ta cũng có thể vớ nó đập người trước mặt.

“Nói cho ta biết ngọn nguồn sự thật.” Ta nhắm mắt: “Ta nghĩ mình có quyền được biết toàn bộ quá trình.”

Chỉ là câu chuyện hết sức tầm thường về một công tử quyền quý cứu tên lính lâm nạn, nhàm chán hệt mấy cuốn truyện Trung Nguyên, nhưng Na Jaemin lại thích đọc mấy cái thứ đó, thậm chí lần này còn đích thân biểu diễn, kéo theo cả ta vào.

“Từ kinh thành của Trung Nguyên về, đi đường phải hơn nửa tháng, vì sao đến giờ trên người hắn vẫn có dấu vết.” Tất nhiên ta biết là vì sao, ta muốn nghe thử xem một Na Jaemin suốt ngày lễ nghĩa liêm sỉ sẽ giải thích như thế nào.

Na Jaemin đã mất hết khí thế cá chết lưới rách với ta lúc mới đến, chán nản ngồi xuống: “Chỉ cần nghĩ đến sau này hắn sẽ đồng giường cộng chẩm với ngươi là ta không khống chế được bản thân. Jeno, đã có lúc ta rất muốn dẫn hắn bỏ trốn.”

“Vậy sao không đi? Na Tướng quân là đại tướng đương triều, người nhà ngươi sẽ không phải chịu tội nặng.”

Na Jaemin chậm rãi ngẩng đầu nhìn ta, gian nan mở miệng: “Ngươi cần hắn.”

“Jeno, ngươi cần vị Thế tử tần có xuất thân hoàng thất Trung Nguyên này.”

Ta sững người.

Na Jaemin vòng qua bàn, nằm gối lên đầu gối ta, vòng tay ôm eo ta: “Ta vẫn chưa giúp ngươi giải quyết được Gyeongtae Đại quân, ta còn chưa nhìn thấy ngươi ngồi lên vị trí đó. Ta không thể đi.”

“Jeno, ta từng nói muốn bảo vệ ngươi, trước đây nghĩ như vậy, sau này cũng vẫn như thế.” Jaemin vùi đầu vào lòng ta, ôm ta làm nũng giống xưa kia.

“Nhưng người ta yêu là Huang Renjun.”

“Jeno, dường như ta có làm thế nào cũng đều sai. Đưa Injun đi, khẳng định là sai. Thế nên ta quay về. Nhưng ta phát hiện, ta quay về cũng là sai. Injun cũng đau khổ, ngươi cũng đau khổ, ta cũng đau khổ.”

“Người ta không muốn làm tổn thương nhất chính là hai người các ngươi.”

“Ta nên làm thế nào đây? Jeno.”

Ta vươn tay ra, nhẹ vuốt dọc lưng hắn từng chút một: “Jaemin, ta có thể không chạm vào hắn.”

“Chỉ cần ngươi theo ta một đêm.”

Sao Na Jaemin lại không hiểu một đêm có nghĩa là gì. Nhất thời cơ thể hắn cứng còng.

Hắn thoát ra khỏi lòng ta: “Lee Jeno, ngươi biết rõ ta không yêu ngươi.”

“Nhưng ta yêu ngươi.” Ta dịu dàng nhìn hắn: “Dùng một đêm của ngươi, đổi lấy ta cả đời không chạm vào tần cung cưới xin đàng hoàng. Ngươi nói xem ta phải yêu ngươi nhiều cỡ nào mới chịu làm như vậy đây.”

Ta cố tình sai người gióng trống khua chiêng quét dọn thiên điện, nói là muốn trò chuyện thâu đêm với Na Jaemin, nơi này rất gần biệt viện.

“Ngươi làm vậy giống hệt trẻ con.” Na Jaemin ngồi khoanh chân, trên mặt không có nhiều biểu cảm.

“Nếu ngươi không muốn thì giờ có thể đi thẳng ra cửa đến biệt viện tìm hắn.” Ta tự mình cởi quần áo.

“Ngươi nhận lời ta rồi, cả đời này không được chạm vào hắn.” Jaemin ngoan ngoãn nằm xuống chăn đệm.

Ta dùng đai lưng trói hai cổ tay hắn lại: “Quân không nói đùa.”

Hiện tại Jaemin phải chịu đau, dù bị ta ác ý va chạm đến mức đầu đầy mồ hôi thì vẫn cắn răng không kêu một tiếng. Nếu đổi thành trước đây, ta nắm cổ tay hắn hơi mạnh chút thôi cũng có thể kêu gào cả buổi.

Ta có chút mất hứng, qua loa chấm dứt chuyện không mấy vui này.

“Ngươi đi nói rõ với hắn đi. Thái độ của ta.” Ta nhìn Jaemin chỉnh lại quần áo trên người, cảm giác mình như thứ đồ bị dùng xong liền ném, rõ ràng hắn mới là người bị dùng.

Na Jaemin tạm dừng động tác, nhìn ta đầy thắc mắc.

“Buổi sáng hắn chủ động đến tìm ta, cố tình cho ta nhìn thấy dấu vết trên người hắn.” Ta nắm chặt chăn trên người, nhắm mắt không nhìn hắn nữa.

Gặp lại Huang Renjun là vào lễ đại hôn, thường ngày có trốn tránh đụng mặt nhau thế nào đi chăng nữa thì hôm nay bất kể ra sao cũng không tránh được. Đến khi giao bái, ta nhìn hắn xuyên qua tua ngọc, lại theo tầm mắt hắn nhìn về phía Na Jaemin.

Có lẽ ánh mắt hai người vốn đang thê lương đau thương giao nhau, phát hiện ta cũng nhìn tới, hai mắt Na Jaemin tối sầm lại, như con hổ bị khiêu khích trong bãi săn.

Tối đó, ta và Huang Renjun ngồi mặt đối mặt, không biết nên nói gì.

“Một tháng nữa ta sẽ xin Vương phi lập thêm hai thị thiếp cho ngươi.” Huang Renjun vẫn thẳng thắn như thế, lên tiếng trước.

“Có điều, chỉ thị thiếp thôi đủ không. Nếu không ta cũng có thể ngầm chọn hai tiểu đồng tương tự Na Jaemin cho ngươi nuôi.” Huang Renjun nhướng mày nhìn ta.

Ta xua tay: “Khách sáo quá, nếu nuôi thật thì nuôi trong biệt viện của ngươi tốt hơn đấy.”

Huang Renjun khinh bỉ lườm trắng mắt.

Cần phải nói Huang Renjun làm Thế tử tần vẫn rất tròn chức. Không đến nửa năm, chuột của Gyeongtae Đại quân trong điện Thế tử đã bị hắn tìm đủ mọi lý do khó bề tưởng tượng đuổi đi. Ngại hắn là Quận vương của Trung Nguyên nên không ai dám nhiều lời.

Ta không nhịn được bèn hỏi hắn: “Vì sao ngươi phải giúp ta.”

Khi ấy Huang Renjun còn đang xem danh sách đại thần, viết viết vẽ vẽ gì đó không hề ngẩng đầu: “Trung Nguyên có câu, lấy gà theo gà, lấy chó theo chó.”

Ta chưa kịp cảm thán Na Jaemin gửi nhầm chân tình, Huang Renjun lại mở miệng.

“Tên ngốc kia một lòng muốn giúp ngươi củng cố vương vị, ta còn làm thế nào được nữa.”

Ta chỉ đành cười cay đắng, được rồi, ta đây mới là kẻ thừa thãi.

Sức khỏe phụ vương chuyển biến bất ngờ, chưa tới nửa năm đã không xuống được giường, cả ngày hôn mê. Quả nhiên Gyeongtae Đại quân vẫn khởi binh ép phụ vương thoái vị, có điều Na Jaemin đã sớm âm thầm thu quân từ biên cương về, cộng thêm các triều thần mà trước đây Huang Renjun lôi kéo giúp ta, vương thành biến thiên tựa như chỉ là chuyện trong một đêm. Triều phục màu xanh đậm trên người biến thành màu đỏ sẫm, ta ngồi trên nơi cao, cảm giác không mấy chân thực.

Đông Doanh cũng phái sứ thần đến chúc mừng ta đăng cơ, còn đưa ra đề nghị hai nước trao đổi sứ thần dừng lại trong triều, hữu nghị trường tồn.

Ta ngồi trong ngự thư phòng đọc công văn của Đông Doanh, đang nghĩ xem chi bằng nhân cơ hội này để Gyeonghyuk Đại quân rời khỏi vương thành. Trải qua chuyện của Gyeongtae Đại quân, ta không còn tin vào cái gọi là huynh đệ như tay chân.

Thái giám gõ cửa: “Bẩm Chúa thượng, Na Tướng quân cầu kiến.”

“Mời vào.”

Ta tưởng là Na lão Tướng quân, ai ngờ người vào là Na Jaemin, nếu biết ta đã không dùng chữ “mời”.

“Ngươi đến làm gì?” Ta gác bút xuống. Lần trước hắn chủ động một mình đến tìm ta vẫn là từ lúc Huang Renjun mới đến.

Na Jaemin đứng vững trước mặt ta, cung kính không giống ngày trước: “Lee Jeno, ta muốn đi Đông Doanh.”

“Vì sao?”

“Ngươi nghĩ vì sao?” Na Jaemin đổi về bộ dạng dửng dưng như trước khi Huang Renjun đến.

Ta hốt hoảng, ta từng nghĩ đến rất nhiều kết cục cho ba người, nhưng chưa từng nghĩ đến hắn sẽ rời đi: “Vì Huang Renjun? Hắn ở chỗ ta mà ngươi cũng muốn đi?”

“Injun rất thông minh, chỉ cần hắn không muốn thì ngươi không làm gì được hắn.” Khi Na Jaemin khen Huang Renjun, vẻ dịu dàng và tự hào lan tràn trên mặt mày chẳng hề che đậy.

“Ngộ nhỡ hắn muốn thì sao?”

Na Jaemin nhíu mày.

“Ngươi đi rồi chưa biết chừng hắn sẽ quên ngươi. Dẫu sao hắn cũng là Vương phi trên danh nghĩa của ta.” Ta biết có lẽ trong mắt hắn bộ dạng nói năng tùy tiện của mình rất giống một đứa trẻ không đòi được kẹo, nhưng bỗng chốc ta không nghĩ ra được lý do khác.

“Thế ư?” Jaemin cười: “Vậy, cũng rất tốt. Injun là người dịu dàng, nếu hắn chịu ở bên ngươi, về sau ngươi sẽ không còn “cao xứ bất thắng hàn”.”

(Cao xứ bất thắng hàn xuất xứ từ bài Thủy điệu ca đầu của Tô Thức. Nghĩa đen là đứng trên vị trí cao không chịu nổi lạnh lẽo. Nghĩa bóng là người quyền cao chức trọng khó tránh khỏi phải chịu cảnh cô đơn lạnh lẽo, không có bạn tri kỷ.)

Lúc trước mỗi giờ Hán ngữ ta luôn trốn được liền trốn, hiển nhiên ta không hiểu câu thơ Na Jaemin nói. Ta để hắn về phủ trước, để ta suy nghĩ thêm. Hắn vừa đi ta đã đến trung điện.

Ta gần như chưa từng đặt chân vào địa bàn của Huang Renjun, thấy ta đến hắn rất kinh ngạc, đang ấn dây đàn thậm chí quên cả đứng dậy hành lễ.

Ta cho người lui hết xuống: “Hắn muốn đi.”

“Ai?” Huang Renjun ngỡ ngàng.

“Na Jaemin! Hắn muốn đi Đông Doanh.”

Dây đàn đứt “phựt” một tiếng, ta nhìn thôi cũng thấy đau: “Tay ngươi không sao chứ, có cần truyền thái y không?”

“Ngươi đừng quan tâm ta, cứ như mèo khóc chuột vậy.” Huang Renjun lấy khăn trong người ra bịt vết thương: “Hắn muốn đi, vậy đi thôi.”

“Ngươi không đi khuyên hắn sao? Hắn đi rồi có thể sẽ không về!” Ta cuống lên.

“Ta khuyên hắn? Ta mà khuyên được hắn thì căn bản ta sẽ không đặt chân đến cổng cung Gyeongbok!” Huang Renjun đứng bật dậy.

“Ngươi... Ngươi thử đi.” Lần đầu tiên ta thấy hắn nổi giận, bất giác lùi về sau một bước, nghĩ đến ta thân làm Vương của Joseon ấy vậy mà bị hai người Na Jaemin Huang Renjun một trước một sau dọa sợ, cảm thấy rất mất mặt, giọng điệu trở nên nghiêm khắc: “Bản vương hạ lệnh cho ngươi, đi khuyên Na Jaemin.”

Huang Renjun kiềm chế hơi thở đáng sợ trên người, thở dài: “Vậy ta, thử xem.”

Ta ngồi sau bình phong, không ngừng khinh bỉ bản thân làm vương một nước mà lại trốn nơi này nghe lén người ta.

“Ngươi sắp đi à?”

“Ừ.”

“Nhất định phải đi sao?” Huang Renjun, ngươi khuyên người khác như thế này hả?

“Ở lại nơi này, quá giày vò.”

“Thế nên ngươi muốn chạy, để lại ta và Lee Jeno tại nơi tường cao đất rộng nhìn nhau thấy ghét?”

“Xin lỗi.”

“Vậy ta chúc ngươi thuận buồm xuôi gió.” Ta không nên ôm hi vọng vào Huang Renjun, có lẽ Huang Renjun yêu Na Jaemin không nhiều bằng ta yêu Na Jaemin, nếu không sao hắn có thể dễ dàng buông tay thế chứ.

“Injun... Gọi ta Nana thêm lần nữa, được không?” Nana? Jaemin xưa nay không thích người khác gọi hắn như thế, ngay cả ta mỗi lần gọi đều bị hắn đuổi đánh. Hiện giờ hắn lại chủ động bảo Huang Renjun gọi hắn như vậy.

“Na đại nhân. Chiếc đàn này coi như quà tạm biệt ta tặng ngươi đi. Ở Đông Doanh buồn chán thì có thể lấy ra giải sầu.”

...

Ta nghe thấy Na Jaemin thở dài đi ra cửa, ta từ sau bình phong đi ra, Huang Renjun vẫn đang ngây người nhìn tường, bị ta dọa giật mình.

“Ngươi khuyên hắn như thế đấy à?” Chắc hẳn sắc mặt ta không được tốt lắm.

“Ta đã nói từ đầu là ta không khuyên được hắn rồi.”

Jaemin thật sự là người nhẫn tâm, từ khi đi hắn chưa từng viết cho Huang Renjun một bức thư nào, mặc dù ta cũng chỉ thi thoảng nhận được tấu sớ bàn chính sự.

Mấy năm qua ta và Huang Renjun dần dà trở thành bạn.

Khi Huang Renjun nghe thấy ta cảm thán thế sự vô thường, hắn nghiêng ghế cắn chén rượu không nghiêm chỉnh: “Cùng là người lưu lạc chân trời, chúng ta đều là kẻ đáng thương bị hắn vứt bỏ mà thôi.”

Ta chẳng hề nể nang vung bàn tay đập cho hắn một cái vào đầu.

Lại thêm một mùa đông nữa, khi mới sang đông Huang Renjun bị nhiễm phong hàn, từng cơn từng cơn chưa từng khỏi hẳn. Hôm nay bãi triều sớm, ta lại thật sự lo lắng cho hắn bèn đến trung điện thăm.

Số lần ta đến trung điện và số lần trước đây đến điện Thế tử tần, cộng lại có thể đếm được trên một bàn tay.

Trong điện vắng lặng, ngoài cổng không có cung nhân.

Ta nghi ngờ nhìn thái giám bên cạnh, gã nhỏ giọng tiến lên giải thích: “Vương phi thích yên tĩnh, không thích trong điện có quá nhiều người.”

Ta gật đầu, đi đến cửa thư phòng mới nhìn thấy có một cung nữ đang đứng đợi, ta khoát tay ý bảo nàng đừng lên tiếng quấy rầy đến Huang Renjun.

Ta nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, chỉ thấy Huang Renjun đang khoác áo choàng nằm sấp trên bàn ngủ quên, ngủ như vậy khỏi được phong hàn mới là lạ. Ta bước tới, đang định cúi xuống đánh thức hắn, lúc cúi đầu chợt sững người.

Khuỷu tay hắn đè lên một bức tranh, người trong tranh... là Na Jaemin.

Ta đi đến trước hòm bình thường đựng tranh cuộn, tiện tay lấy một bức mở ra xem, thấy được khuôn mặt quen thuộc chẳng bất ngờ chút nào.

Có lẽ bị động tĩnh của ta đánh thức. Huang Renjun đi đến phía sau ta, giọng điệu lạnh lùng: “Ngươi đang làm gì.”

“Câu này không phải nên là ta hỏi ngươi sao? Vương phi.”

Huang Renjun cúi đầu, có lẽ vì đang ốm nên hai vai rụt lại.

Ta buông tiếng thở dài, kéo hắn vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng hắn, cảm nhận được cơ thể hắn từ từ thả lỏng.

“Renjun.”

“Những năm qua Renjun vừa là phi vừa là bạn, giúp ta bày mưu tính kế, giúp ta dạy dỗ tiểu Vương tử...”

“Có Renjun bên cạnh, dường như ngôi cao cũng không còn cô độc quá.”

“Renjun, ngươi có mệt không?”

Huang Renjun thở dài, giơ tay lên ôm lại ta.

“Renjun có muốn chấm dứt chuỗi ngày thế này?” Ta cúi đầu, khẽ ngửi mùi hoa nhài trên người hắn.

“Hở?” Huang Renjun mờ mịt nhìn ta.

Lần đầu tiên ta đến gần hôn lên trán hắn: “Nhanh thôi, Renjun sẽ không còn phải mệt mỏi nữa.”

Hết chương 06.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#najun