Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phần kết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Vương phi Joseon qua đời rồi.” Đổng Tư Thành đứng phía sau Na Jaemin, nhìn bàn tay đang gảy đàn của người kia dừng lại.

Na Jaemin giống như không nghe rõ lời vừa rồi: “Gì cơ?”

“Hoàng Nhân Tuấn, chết rồi.” Đổng Tư Thành lắc lắc thư màu trắng trên tay: “Thư Joseon gửi, vừa đến.”

Đổng Tư Thành và Hoàng Nhân Tuấn cùng là Quận vương liên hôn, hai năm trước về Kinh mừng thọ Hoàng thượng, hai người cũng rất hợp nhau, cùng ra cùng vào nửa tháng, Đổng Tư Thành có thể đoán được người trong lòng Hoàng Nhân Tuấn thì ra chính là Na Jaemin đang sống trong phủ sứ thần.

“Sao có thể thế?” Giọng Na Jaemin hơi run, nếu không nghe kỹ sẽ khó nhận ra.

“Nhiễm phong hàn, hơn nữa ưu thương thành bệnh.” Đổng Tư Thành đảo tròn mắt rồi mới nói ra nguyên nhân mắc bệnh.

Na Jaemin lơ đãng, cúi đầu lặp lại “ưu thương thành bệnh”.

Đến khi ngẩng đầu, trên mặt chỉ còn mệt mỏi: “Quân Quận vương, ta muốn được nghỉ.”

Đổng Tư Thành gật đầu, còn ân cần đóng cửa giúp.

Na Jaemin đi đến cạnh chiếc bàn bên cửa sổ, sờ cây hoa đã trụi lá.

Năm nay liệu hoa nhài có thể nở hoa nữa không.

Đổng Tư Thành đi ra cổng, chợt có một người nhào đến túm cánh tay hắn: “Tư Thành ca, hắn... phản ứng thế nào?”

“Đi tìm hắn đi.” Đổng Tư Thành mỉm cười xoa đầu đệ đệ.

Na Jaemin vẫn đang cầm kéo, do dự xem có nên cắt bỏ cây hoa, một bàn tay từ phía sau nắm lấy ngón tay lạnh lẽo của hắn: “Nó đang yên đang lành, ngươi động vào nó làm gì?”

Tay Na Jaemin run lên, kéo rơi xuống bàn, quay đầu hoảng hồn nhìn người kia.

“Ta hết chỗ để đi rồi.” Người ấy cười tít mắt: “Ta thấy ngươi chẳng phải người tốt nhưng cũng không giống người xấu.”

Na Jaemin chần chừ duỗi tay ra, muốn chạm vào người ấy.

Người ấy nắm lấy cổ tay hắn, chủ động áp má vào lòng bàn tay khẽ dụi: “Thế nên sau này ngươi nuôi ta nhé.”

Na Jaemin muốn nói được, nhưng há miệng mới phát hiện không thốt ra được tiếng nào.

“Quyết định vậy đi, sau này ta cứ đi theo ngươi.” Người ấy cười giống hệt chú cáo nhỏ: “Nana.”

Nghe thấy xưng hô lâu nay không được nghe, nước mắt của Na Jaemin rốt cuộc cũng rơi xuống, ôm lấy đối phương: “Hoàng Nhân Tuấn, lần sau còn dám giở trò này, ta sẽ...”

“Hoàng Nhân Tuấn đã chết.” Người ấy chỉnh lại: “Sau này chỉ có Injun của Nana thôi.”

“Vậy, Jeno thì sao?”

“Na Jaemin, ngươi không hỏi ta khỏi bệnh hay chưa mà ngươi lại đi hỏi Lee Jeno?”

“Tư thế hùng hổ đánh người của ngươi thế này còn cần hỏi sao? Ấy Injun đừng đánh mặt...”

/

Lee Jeno vùi mặt vào gối đầu Huang Renjun dùng thường ngày, mùi hoa nhài thoang thoảng vẫn còn.

Nằm bí hơi một hồi, quay người lại, nhìn bức họa Na Jaemin được dán ngay ngắn trên tường.

Ôi, đáng ra nên bảo Renjun tự vẽ một bức chân dung bản thân rồi hãy thả hắn đi.

Quân chủ đều là cô gia quả nhân.

Hết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#najun