Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Công quán Sơn Nam, ý nghĩa như tên, nằm ở phía Nam của hai mươi hai hòn núi lớn xếp hình vòng cung, nếu như dùng cách thông thường hơn để miêu tả vị trí địa lý của nó thì hẳn sẽ là vùng ngoại thành của thủ đô.

Đây là di vật duy nhất mà bố Hoàng Nhân Tuấn để lại cho cậu. 

Từ nhà để xe dưới hầm lên cửa chính còn phải đi bộ một khoảng, gió đêm se lạnh, Hoàng Nhân Tuấn túm lấy áo lông trên thân, lại ngẩng đầu, mới phát hiện trước cửa Công quán có một người đang đứng.

Cậu đã có thể từ tấm ảnh đầy những sắc khối mờ căm của tờ báo lá cải mà nhận ra người phối ngẫu trên giấy tờ của mình thì đương nhiên cũng có thể thấy rõ La Tại Dân ở khoảng cách hai mươi mét trong bóng đêm.

Đối phương vì kiểu mặc thời trang phang luôn thời tiết mà khoác bên ngoài là chiếc áo khoác làm từ vải nỉ vừa dài vừa mỏng giữa trời đông khắc nghiệt, bên trong còn có thể thấy nguyên bộ âu phục, trên cổ áo còn cẩn thận thắt chiếc cà vạt Hoàng Nhân Tuấn tặng. Anh đang nghiêng người dựa vào trụ trang trí được thiết kế theo phong cách La Mã bên cửa, chân và lưng tạo thành góc rộng khiến cả người vốn đã cao nay lại càng thêm dài.

Hoàng Nhân Tuấn lướt qua anh mà mở cửa, đầu cũng không quay lại, hỏi: "Sao anh lại đến đây?"

La Tại Dân đi theo Hoàng Nhân Tuấn vào nhà, không đáp lời, ánh mắt rơi vào chiếc cổ đang cúi của đối phương, Hoàng Nhân Tuấn mang một chiếc khăn choàng cổ dày quấn nhiều vòng, La Tại Dân chẳng hiểu sao lại nghĩ đến, nếu như được áp tay vào hẳn là sẽ rất ấm áp.

Nhưng anh cũng chỉ hoạt động một chút tứ chi đã đông cứng với biên độ nhỏ trong căn phòng ngập tràn hơi ấm này.

Người máy gia dụng phát hiện có khách đến cửa, ân cần đưa hai ly nước ấm lên, La Tại Dân gật đầu nói cảm ơn, trên màn hình điện tử xanh biếc liền xuất hiện một khuôn mặt tươi cười.

Hoàng Nhân Tuấn ngồi trên ghế sô pha bên kia, lặp lại câu hỏi trước khi vào cửa. 

La Tại Dân nói: "Ngày 6 tháng Mười hai là lễ đính hôn của cháu họ cô anh, hai chúng ta cần có mặt."

Ba đời nhà Hoàng Nhân Tuấn đều là con một, cậu lại còn là kiểu kết thân với người khác thông qua bạn bè, rõ ràng là phạm vi hiểu biết của cậu vẫn chưa đạt đến trình độ 'cháu họ của cô ruột', nghe vậy liền sững sờ: "Ai?"

La Tại Dân nghĩ nghĩ: "Nói ngắn gọn thì là con của anh ba của ông chồng mới tái giá của em gái thứ tư của bố anh."

"..." Hoàng Nhân Tuấn mở lịch trình làm việc, uyển chuyển bày tỏ, "Ngày 6 tháng Mười hai em có việc, ờ, lúc trước có người khách có ý muốn mua món hàng từ một buổi triển lãm nghệ thuật hiện đại của em, nhưng còn cần phải bàn bạc lại về vấn đề giá cả nữa." 

La Tại Dân trầm ngâm một lát: "Bao nhiêu tiền?"

"Hả?"

"Ý anh là hàng triển lãm gì, anh mua, đặt cọc liền, không cần nói giá."

"...Đây không phải là vấn đề có tiền hay không."

La Tại Dân tỏ ý anh đã quyết xong: "Phòng làm việc của anh đúng lúc còn thiếu một bức tranh— Đấy là nếu như em đang lo lắng minh châu bị phủ bụi."
(*minh châu bị phủ bụi: vật quý rơi vào tay người không biết dùng)

"Em thấy phong cách của bức tranh kia cũng không hợp với phòng làm việc của anh, nhưng chuyện này không phải là trọng điểm." Hoàng Nhân Tuấn dùng vài giây tìm từ ngữ, sau đó mới cẩn thận xác nhận, "Quan hệ của anh với cháu họ của cô anh rất tốt?"

La Tại Dân nhíu mày: "Hoàn toàn không biết."

"...Vậy thì chúng ta cần gì phải tham gia lễ đính hôn của người họ hàng không biết từ đâu ra này chứ?"

"Bởi vì chúng ta cần cùng có mặt." La Tại Dân bình tĩnh giải thích.

"Nhưng đây không phải là trọng điểm!"

"Đây chính là trọng điểm."

Hoàng Nhân Tuấn bỗng nhiên nói không ra lời nào.

Cậu dùng sức chớp mắt một cái, lại chớp thêm một cái, La Tại Dân vẫn ngồi ở đối diện, hai tay cầm chén trà, thần sắc tự nhiên, động tác hợp lễ, tựa như câu nói mang theo chút ý vị lưu luyến vừa rồi không phải là từ miệng anh nói ra.

Nửa ngày sau Hoàng Nhân Tuấn mới một lần nữa mở miệng: "Bữa tiệc có lẽ là sẽ bắt đầu vào buổi tối phải không, em sẽ cố gắng ký xong hợp đồng vào lúc chiều."

Hoàng Nhân Tuấn đã thỏa thuận thì La Tại Dân cũng không còn kiên trì, anh uống một hơi cạn sạch nước ấm trong ly, đứng dậy cáo từ: "Gửi địa chỉ cho anh, đến lúc đó anh sẽ đón em."

Hoàng Nhân Tuấn đứng dậy tượng trưng tiễn khách, tia sáng từ phòng khách đến chỗ trước cửa đã trở nên vô cùng nhẹ nhàng, giống như một đầu bút chì đã cùn, nhạt nhòa phác họa bộ dáng La Tại Dân xoay người mang giày.

Eo và hông của anh xem ra rất tốt, màu tóc nồng đậm, mũi cao mà thẳng tắp.

Hoàng Nhân Tuấn hỏi: "Cầm theo một chiếc áo khoác nhé?" Nhìn thấy ánh mắt thắc mắc của La Tại Dân, cậu cười một cái, "Bên ngoài rất lạnh."

Người máy quan tâm cầm lên một chiếc áo khoác dày.

La Tại Dân nhận lấy áo khoác, đồng thời nhấn tắt công tắc của người máy.

"...?"

La Tại Dân chỉ nhìn Hoàng Nhân Tuấn, đôi mắt của anh rất sâu, tựa như hai chiếc giếng cổ, đè nén cảm xúc không rõ ở nơi tối tăm.

La Tại Dân hỏi: "Em đọc tin tức hôm nay chưa?"

Đương nhiên là đọc rồi, chắc hẳn La Tại Dân cũng biết, nếu không đêm nay đã không xuất hiện trước cổng Công quán Sơn Nam— Là một đôi phối ngẫu lưỡng tình tương duyệt hợp pháp, ngày thường quả thật bọn họ cũng ở cùng một nơi, đương nhiên dù có là yêu đương tự do cũng sẽ có những cặp đôi đồng sàng dị mộng*, càng khỏi nói đến mối quan hệ đặc thù như bọn họ— Hầu hết thời gian Hoàng Nhân Tuấn và La Tại Dân đều ngầm hiểu lẫn nhau, để khoảng cách xã giao luôn ở trong tình trạng tương kính như tân**.
(*đồng sàng dị mộng: chỉ những cặp đôi không yêu thương nhau, tuy nằm cùng giường nhưng khác tâm tư
**tương kính như tân: xem nhau như khách)

Hoàng Nhân Tuấn thừa nhận, mình là sau khi đọc tin tức xong mới lâm thời đổi điểm đến trong hướng dẫn tự động thành Công quán Sơn Nam, bởi vì cậu cũng không chắc liệu đêm nay La Tại Dân có tạm thời dùng căn hộ kia làm nơi của riêng anh hay không.

Nhưng mà, quỷ cuồng công việc La Tại Dân vì sao trong lúc cấp bách lại đứng chờ trước cổng Công quán Sơn Nam? Trong câu này thật ra có tận hai vấn đề, nhưng Hoàng Nhân Tuấn một cái nghĩ cũng không ra, cũng không quá muốn suy nghĩ.

Hoàng Nhân Tuấn trầm mặc quá lâu, đến lúc cậu lấy lại tinh thần thì La Tại Dân đã đứng cách cậu rất gần.

Trong không khí thoang thoảng có mùi hương nam tính như có như không, lạnh lẽo như tuyết trên núi cao, gió trong rừng sâu, không hề nghi ngờ, phẩm chất La Tại Dân vẫn luôn truy cầu hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi cuộc sống trong quân đội, nhưng vào giờ này khắc này, thứ mùi hương này rõ ràng không phải phẩm chất trong cuộc sống của anh.

Không cần biết nhân loại văn minh đã tiến hóa đến cỡ nào, cũng sẽ không luôn có thể tránh khỏi việc bị ảnh hưởng bởi bản năng, dã thú am hiểu dùng mùi tiêu ký lãnh địa, Hoàng Nhân Tuấn trong nháy mắt lại có ảo giác như thể mình đã bị La Tại Dân bao vây lấy.

Cậu thậm chí còn không thở nổi.

La Tại Dân không đợi được câu trả lời, anh thấy mình cũng không cần chờ đến câu trả lời của cậu, khí tức cùng nụ hôn của anh ập đến cùng một lúc, tràn ngập khắp nơi, tay trái giữ sau ót của Hoàng Nhân Tuấn, cắn nát môi của đối phương, ngay sau đó là chuỗi động tác hết liếm mút rồi lại cắn. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, đến khi Hoàng Nhân Tuấn bị đè ép lên tường, miễn cưỡng tự mình tỉnh táo lại, đã nhìn thấy mặt đất la liệt những mảnh quần áo, còn cà vạt tặng người lại đang trói lấy hai cổ tay của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top