Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoàng Nhân Tuấn bị đè ép trên ghế, sau lưng nhói lên một cơn đau. Trước đây có một khoảng thời gian cậu thức đêm thức hôm mấy ngày liên tiếp để hoàn thành một tác phẩm dự thi một cuộc thi quốc gia, lúc La Tại Dân đẩy cửa đưa nước vào cho cậu đã thấy một đống nhỏ nhắn đổ gục ngủ thiếp đi bên bức tranh đã khô màu. 

Từ ngày đó lưng cậu luôn bị đau khi tác động mạnh, điển hình như bây giờ cơ thể gầy yếu chẳng có mấy thịt ma sát với mặt ghế lạnh tanh, cấn vào xương đau điếng.

Hoàng Nhân Tuấn liếm đôi môi vướng một vệt máu còn chưa khô bên mép, lại cắn chặt thêm một chút, trên tay chẳng có mấy sức cố gắng đẩy kẻ đang lần mò ra sau gáy cậu muốn cắn.

"Nhân Tuấn, cậu không phải đến đây để câu dẫn tôi chứ? Sao trên người lại thơm thế này? Đúng là khiến người ta không thể kiềm lòng?" Quách Nhĩ Lâm một tay đỡ vào hông cậu, bàn tay lạnh ngắt mò vào trong vạt áo ấn ngay chỗ xương hông sắc sảo, liếm môi tìm chỗ muốn cắn trên gáy, miệng nói lời vô sỉ.

Mỗi một lời tên đó nói ra đều khiến cậu muốn nôn, ngay cả một câu chửi cũng không thể phát ra, thế nào mà lại tùy tiện bày ra bộ dạng yếu ớt không đúng lúc đúng chỗ thế này? Hoàng Nhân Tuấn nhíu mày càng chặt, khi tên đó vươn lưỡi định liếm yết hầu nhỏ bé của cậu, hai tay cấu vào vai nhanh nhẹn chuyển đến hàm dưới tên đó gập mạnh một cái.

Quả nhiên ngay lập tức bàn tay đặt bên hông buông ra, Quách Nhĩ Lâm quay mặt rít lên mấy tiếng đau đớn. Cắn trúng lưỡi không thể không đau, may là lực tay cậu không mạnh, xui xẻo tên đó mất lưỡi như chơi. 

Đã tạo ra sơ hở thì càng phải lợi dụng, điểm này Hoàng Nhân Tuấn có vẻ rất thức thời, đặc biệt lúc này lại nhanh chóng đạp một phát vào giữa đũng quần tên đó.

Đàn ông chỉ có chỗ đó là đáng quý nhất, bị đạp vào rồi nói không đau là đang giả vờ mạnh mẽ. Lưỡi có thể cắn để tự tử chứ không ai tự tử mà lại chọn cách thiến. Dù hành động của Hoàng Nhân Tuấn lúc này đều không thể dùng sức, nhưng Quách Nhĩ Lâm vẫn là ngã thẳng xuống ghế, nằm bất động một lúc không thể gượng dậy. Lúc mu bàn chân chạm vào đũng quần còn thấy nhô lên, làm cậu sợ chết khiếp, lại muốn nôn nữa rồi.

Hoàng Nhân Tuấn từ sáng đến giờ chưa có gì bỏ bụng mà lại muốn nôn gần như cả chục lần, cậu loạng choạng đứng dậy lao thẳng vào nhà vệ sinh. Bước đi xiêu vẹo không vững vàng còn hất đổ rất nhiều vật dụng trong nhà trên đường đi, cũng là một cách tăng vật cản truy đuổi với Quách Nhĩ Lâm. Cậu đẩy cửa nhà vệ sinh lao đến nôn thốc nôn tháo một bãi nước bọt hòa lẫn với dịch dạ dày một màu trắng vàng đan xen hết sức khó coi, nôn ra rồi lại thấy dễ chịu một chút.

Vươn tay lau mép định đứng dậy lại bất chợt đón một cảm giác đau đớn trên đỉnh đầu, cả đầu cậu bị kéo ngược ra sau. Quách Nhĩ Lâm túm tóc cậu giật ngược lôi ra đến cửa nhà vệ sinh, Hoàng Nhân Tuấn hối hận vì để tóc dài quá gáy, tưởng rằng đó là dáng vẻ nghệ sĩ thường thấy, nào ngờ lại là bất lợi cho cậu lúc này. 

Phần da trên đầu căng ra đau đớn sau đó liền được thả lỏng chừng nửa giây, cậu chưa kịp hết đau thì đã bị quán tính từ lực đẩy phía sau đẩy cho đập đầu vào cạnh cửa. Vầng trán nhẵn nhụi trơn láng u lên một cục, xuất hiện một vết xước to lớn xấu xỉ, máu bầm tụ lại một chỗ tím tái rồi rỉ ra ngoài, giọt máu ấm nóng men theo đường hàm Hoàng Nhân Tuấn rơi lên sàn nhà.

Vốn dĩ đầu đã đau như có người gõ trống khua chiêng trong đại não, lãnh một cú đập đầu như vậy cảm tưởng khối óc có thể nức toạc ra. Giọt máu chảy ra hòa với nước mắt đã khô bên gò má, không biết đâu là máu, nước mắt hay mồ hôi. 

Hoàng Nhân Tuấn không nhịn nổi đau, sờ trán kêu lên một tiếng, vịn tay vào cửa tìm điểm tựa run rẩy đứng dậy, đứng chưa được nửa chừng lại bị tát thẳng vào mặt, gò má dính máu in thành hình một vết đỏ nhầy nhụa rõ ràng bên má trái, má phải cũng đỏ lên.

Quách Nhĩ Lâm giở trò cũ nắm tóc mái cậu kéo lại gần, ban đầu Hoàng Nhân Tuấn ngoan cố nén nhịn tiếng kêu đau, hiện tại cũng không thể giả vờ mà vang lên âm thanh vỡ vụn trong cổ họng, dù rằng rất khẽ như tiếng muỗi kêu. Tên đó dùng đôi tay tát cậu ban nãy, vẫn còn dính máu đang nhỏ giọt, vân vê lọn tóc mai bên tai cậu rồi ghé đến thầm thì:

"Ra là muốn chơi trong nhà vệ sinh, Hoàng Nhân Tuấn cậu cũng đáo để thật, nói với tôi một câu là được cần gì phải khổ sở thế này".

Có nằm mơ Hoàng Nhân Tuấn cũng chưa từng nghĩ đến cảnh tượng bản thân bị túm tóc hành hạ trong nhà vệ sinh nhà Quách Nhĩ Lâm. Trong những năm còn thân thiết, cậu từng thấy qua đủ loại dáng vẻ của tên đó, từ dáng vẻ thường thấy là nũng nịu mượn tiền dai như đỉa, đến những hôm đi nhậu với bạn bè khác trường say khướt, hay những lần thấp thỏm lén lút giấu tài liệu mang vào phòng thi. 

Gì chứ, còn có cảnh tượng một lần bắt gặp tên đó hôn cô gái nào đó dưới gốc cây ở cổng sau trường, chẳng phải tên này là thẳng nam sao, bây giờ lại làm loại chuyện này với cậu.

Có nằm mơ Hoàng Nhân Tuấn cũng không tưởng tượng ra mình còn có diễm phúc thấy được dáng vẻ tên đó đê tiện bóp mông xoa eo cậu, một tay mân mê đũng quần vừa bị đạp, cái mồm sực nức mùi rượu bia phát ra những câu từ chói tai:

"Hoàng Nhân Tuấn, tôi với cậu giao dịch đi, ngoan ngoãn chiều tôi rồi tôi sẽ trả tiền cho cậu cả gốc lẫn lãi".

"Hoàng Nhân Tuấn, cậu nói xem có phải bình thường rất thích ve vãn đàn ông không? Vì sao trên người lại có mùi nước hoa mềm mại như đàn bà thế này?"

"Nhân Tuấn xinh đẹp như vậy không chơi thì phí. Lẽ ra tôi nên chơi cậu sớm hơn, không phải gặp mụ vợ khốn kiếp kia để không phải có một gia đình chết tiệt như vậy..."

"Nhân Tuấn..."

Câm mồm! Cái tên ngọc ngà của tôi không phải để cái mồm rác rưởi thối tha của cậu muốn gọi thì gọi muốn kêu thì kêu. Đáy mắt Hoàng Nhân Tuấn chuyển từ đen thui sâu thẳm đến rực cháy một ngọn lửa vô hình. 

Ngay lúc tên đó sắp đưa tay lên điểm nhạy cảm trên ngực cậu, sắp đánh dấu vào cổ cậu một dấu vết, sắp lôi ra thứ kinh tởm dơ bẩn trong đũng quần ra ngoài, Hoàng Nhân Tuấn đưa tay cầm chiếc cốc súc miệng thủy tinh đặt trên thành bồn rửa mặt, dùng sức đập mạnh vào đỉnh đầu Quách Nhĩ Lâm.

Bàn tay cậu cũng rỉ máu, thủy tinh cứa vào tay vừa tê vừa rát, mơ hồ còn cảm thấy lòng bàn tay tê liệt không có cảm giác, chỉ có màu đỏ đậm đà lan tràn trên nền da trắng trẻo. Cậu thấy sức lực đè trên người nhẹ bẫng, từ từ buông lỏng rồi ngã xuống sàn đánh bịch một tiếng. 

Hoàng Nhân Tuấn trợn mắt liếc nhìn kẻ vừa ngã, đơ người nhìn vào bản thân trong chiếc gương đối diện, đầu bù tóc rối, gương mặt ướm một dấu tay dính máu, trên trán có một vết thương khá sâu do va đập, quần áo xộc xệch thô kệch khó coi vô cùng.

Lúc này cậu mới hoàn hồn một chút, lắc mạnh đầu trấn tĩnh, chạy đến bồn rửa mặt xả nước vuốt mặt lấy lại tỉnh táo. Cậu nhìn gương mặt trắng xanh tái mét trong gương, không còn nhìn ra chính mình, trong khoảnh khắc trước mắt mờ mờ ảo ảo, trước mắt màn sương nửa thực nửa giả tỏa ra ngày càng dày đặc, cậu nhìn thấy bản thân ngã nhào đập mạnh người lên sàn nhà hành lang gần cửa ra vào.

Trước khi mí mắt trĩu nặng sụp xuống mất đi hoàn toàn ý thức, cậu cảm nhận dường như trước mặt lẫn sau lưng đều có tiếng bước chân cấp tốc, cậu nhìn thấy mũi giày da màu đen quen thuộc vội vã hướng đến, cậu thấy tâm hồn mình thả lỏng nhẹ nhõm như sắp lên thiên đường, cậu thấy dáng vẻ bản thân hiện tại và quá khứ, những kỉ xưa niệm cũ, cả của người ấy, giống hệt như đêm qua lúc chìm vào làn nước ấm áp trong bồn tắm. 

Cậu lại được cảm nhận ấm áp chân thành một lần nữa.

La Tại Dân ra khỏi nhà rồi đi được nửa vòng thành phố cũng không biết nên tìm cậu nơi nào, anh họ đã nói cậu bỏ đi, bây giờ tìm ra một Hoàng Nhân Tuấn nhỏ bé giữa vùng đất Quảng Châu to lớn là điều hết sức bất khả thi. Hắn lại muốn hút thuốc, đầu óc hỗn loạn không thôi, nhìn vào bao thuốc lá Song Hỷ đặt bên ghế phụ, không kiềm chế được muốn rút ra hít một hơi.

Nghĩ rồi liền làm, La Tại Dân quả thật rút ra một điếu rồi châm lửa đốt, cũng không sợ tiếng còi cảnh báo cháy vang lên trong chiếc xe đỗ bên lề đường. Hắn hành động nhanh chóng, tắt bật lửa rồi đưa lên miệng rít một hơi khá dài. 

Đến khi nicotine ngấm thẳng vào trong vị giác, thính giác, ngập tràn khoang phổi và đầu óc, kích thích thần kinh tăng cao phấn chấn, La Tại Dân đang nhắm mắt tận hưởng mới mở mắt giật mình, sặc khói thuốc ho sặc sụa.

Ngán ngẩm dập điếu thuốc đi, Song Hỷ không phải thuốc lá rẻ, dân tư bản như hắn hút chưa được một phần tư điếu đã muốn bỏ. Nghĩ đến mấy chỗ Hoàng Nhân Tuấn nhất định phải đi qua trong thành phố, kết quả lùng sục đến cả trong con ngõ nhỏ toàn dân chợ búa cũng không ngại tìm thử. 

Thế mà cậu thật sự như bốc hơi khỏi thế gian.

Đang thở dài phiền não, Hoàng Nhân Tuấn cậu lại khiến La Tại Dân một lần nữa mệt mỏi vì cậu, đột nhiên có tiếng chuông điện thoại vang lên đánh thức hắn khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn. Nhận được điện thoại, vài giây sau người đi đường thấy chiếc xe ô tô đang đỗ bên đường đột ngột khởi động rồi lao đi vun vút như tên bắn trên đại lộ.

Cuộc gọi là từ Lý Đông Hách, nói ban nãy đi chơi với Lý Mã Khắc phát hiện một nhóm bạn học cũ của Hoàng Nhân Tuấn tụ tập, hỏi ra mới biết là đang chuẩn bị họp lớp, bọn họ đến chuẩn bị trước, không thấy cậu bèn sinh nghi gọi cho La Tại Dân.

Mấy câu đó qua lỗ tai hắn, dựa vào đầu óc của trưởng phòng luật sư ngày ngày giải quyết vụ án, tức thì đã suy ra được manh mối chính xác, không khống chế nổi bản thân, chậm trễ một giây thôi sẽ khiến hắn ân hận cả đời.

___

đến đây chắc mọi người cũng đoán được cái kết rồi đúng ko?

nhân tiện đừng quên stream Universe nha!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top