Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 6: Gặp nhau (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Tại sao ta cảm giác như đang làm chân sai vặt của cô ta vậy?

Nakroth lẩm bẩm. Đường đường chính chính là một phán quan đầy uy nghi, là lưỡi đao phán xét lừng lẫy tứ phương mà lại đi lấy đồ cho một tay sát thủ ở Lâu đài Khởi nguyên. Nếu tay sát thủ đó là trai thì không nói làm gì, đằng này lại là nữ nhi nữa chứ. Thử hỏi xem, hắn có nhục không? Câu trả lời là có chứ, hắn nhục nhã lắm. Nhưng bù lại, cơ thể hắn được an toàn, với lại hắn đang ở trong cơ thể Butterfly, nên cũng chẳng lo gì. Giờ mà để Nakroth đi lấy đồ cho con gái nhà người ta trong cái cơ thể của hắn đi, thề rằng hắn sẽ nguyền rủa cả cái thế giới này bằng tất cả các ngôn từ mà hắn có thể nghĩ ra.

Phi một mạch đến khu rừng, Nakroth nhanh chóng đến chỗ ngôi nhà hoang kia để đưa đống đồ cho Butterfly.

Vừa tới nơi, hắn trầm trồ với khả năng làm việc nhanh nhẹn của nàng bướm sát thủ. Tường ngoài ngôi nhà đã được loại bỏ hết rong rêu, cây cối mọc bừa bãi xung quanh, cái cửa sổ vỡ thì đã gỡ xuống rồi để ngay cạnh đám rong rêu kia.

Khi hắn bước vào trong nhà thì thấy Butterfly đang vật lộn với đám đồ hỏng, chứ mạng nhện, rêu hay cỏ dại đối với cô nàng chỉ là chuyện nhỏ. Nakroth cất tiếng:

- Cần giúp không?

Nghe thấy giọng nói quen thuộc của mình, Butterfly liền quay ra nhìn "cô gái tóc vàng" đang đứng khoanh tay, dựa người vào cánh cửa gỗ kia mà trả lời:

- Có chứ! Giúp tôi khiêng đống đồ này ra đi.

Mấy việc này chỉ là cỏn con đối với Nakroth, chỉ là với cơ thể hắn thôi, chứ ở cơ thể Butterfly, Nakroth chưa chắc hắn đã có thể làm thành thạo những công việc thường ngày. Vậy nên phải mất một lúc, hắn và cô mới có thể khiêng hết chỗ đồ hỏng ra ngoài và quẳng nó ở một góc sau nhà.

Mọi việc dọn dẹp qua loa, xử lí đám đồ cũ đã mất hơn một nửa ngày của hai sát thủ. Lúc này đã quá trưa, bụng của hai con người kia đang kêu gào vì đói. Butterfly liền rủ Nakroth:

- Này, đi ăn một bữa không? Tôi bao.

- Đi ăn? Ngươi nghĩ sao mà đem "cái bộ dạng này" vào trong thị trấn??

- Thì bộ quần áo tôi bảo anh lấy đó. Tôi nghĩ anh sẽ mặc vừa.

- Vậy ngươi tính mặc như thế nào?

- Đơn giản thôi: Cởi giáp của anh ra rồi mặc bộ đồ kia vào!

- Ngươi thấy mặt của ta rồi đúng không?

Chợt giọng của Nakroth trở nên sắc lạnh. Butterfly chỉ im lặng, đúng là cô thấy nó rồi, thậm chí cô còn ngắm khuôn mặt của hắn nữa chứ!

- Vâng...

Butterfly nói nhỏ nhưng cũng đủ để Nakroth nghe thấy. Cô cá rằng hắn ta sẽ nổi trận lôi đình và chém cô ra bã. Hiện tại, hắn đang tức điên lên, nghiến chặt răng, tay thì cuộn thành nắm đấm. Cả đời hắn, ngoài cha mẹ hắn và Hades ra, chưa ai nhìn thấy mặt hắn, kể cả người bạn thân thiết nhất của hắn là Zephys mà vẫn chưa được nhìn, huống hồ gì là Butterfly - một trong số kẻ thù mà hắn ghét ở Lâu đài Khởi nguyên. Nhưng dù có tức giận đến mấy, hắn vẫn phải cố kiềm chế, Nakroth không thể ra tay với cơ thể mình, lỡ tự dưng lại bị hoán đổi trở lại thì sao? Hắn sẽ bị một cơn ê ẩm chứ còn gì nữa, nên vậy, tên phán quan chỉ buông một lời đe doạ:

- Nếu ai nhìn thấy mặt ta, ta cho ngươi chết!

- Dạ vâng...

Butterfly thủ thỉ. Cô biết rõ lời đe doạ của Nakroth chẳng thừa. Dù cô có đang ở trong cơ thể hắn, thì hắn vẫn đang trong cơ thể cô. Chắc chắn hắn sẽ làm gì gây tổn hại đến cô, không về thể xác thì cũng về danh tiếng, nhân cách và đặc biệt là tình cảm mà nữ sát thủ cố gắng gìn giữ với nam thần Murad suốt bao năm qua. Tất cả mọi thứ quan trọng với Butterfly sẽ bị huỷ hoại hết, bởi hắn, nếu cô nàng chọc giận hắn.

Nhận thấy sự sợ hãi và ngoan ngoãn như vật nuôi với chủ nó khi bị mắng của Butterfly, Nakroth chắc rằng cô ta sẽ không để ai nhìn thấy mặt hắn đâu. Chỉ cần một việc làm, danh tiếng, tình yêu hay các thứ khác của Butterfly ở Lâu đài Khởi nguyên đều sẽ bị huỷ hoại. Và Nakroth cũng chẳng quan tâm đến mấy thứ đó. Hắn nói, hắn làm.

Lúc này, nếu như người ngoài nhìn vào, sẽ trông như là Nakroth - vị phán quan quyền lực đang phải quỳ xuống trước Siêu cấp sát thủ Butterfly vậy. Trông "hắn" như một chú chó đang bị chủ rầy la.

- Quay lại với chuyện chính...

Nakroth cất tiếng, phá tan không khí căng thẳng giữa hai người. Còn Butterfly, cô chỉ gật đầu khe khẽ. Nakroth tiếp lời:

- Thay đồ đi. Ta đợi.

- Vâng.

Nói rồi, Butterfly mò vào chiếc túi vải kia, lấy ra bộ quần áo cùng chiếc mặt nạ vải che nửa mặt giống của Murad với chiếc áo choàng. Cô toan cởi bộ giáp ra thì Nakroth nói với cô:

- Cởi mặt nạ ra.

Nghe thấy câu nói của hắn, Butterfly giật nảy. Vừa khi nãy hắn còn đe doạ rằng cô sẽ chết nếu ai thấy mặt hắn, mà sao giờ lại lật mặt một trăm tám mươi độ như vậy? Nữ sát thủ Lâu đài Khởi nguyên hỏi lại cho rõ kèm động tác chỉ vào chiếc mặt nạ:

- Cởi cái mặt nạ này ra ạ?

- Ừ.

Hắn đáp chắc nịch.

- Nhưng, vừa nãy anh-

- Cứ cởi ra.

Lưỡi đao phán xét cắt lời Siêu cấp sát thủ, hắn hoàn toàn chắc chắn về chuyện đấy. Trước sự quả quyết của hắn, cô quyết định sẽ cởi nó ra. Và cô đã cởi bỏ cái mặt nạ kia. Nakroth lúc này đang đứng đực ra nhìn ngắn khuôn mặt của chính bản thân. Hắn đã không soi gương cả tháng rồi, giờ lại được ngắm nhìn khuôn mặt mình qua cơ thể của một đứa con gái. Nakroth phải thú thực rằng: hắn khá đẹp trai! Tuy là mặt của chính bản thân nhưng hắn cũng phải si mê nó. Thấy Nakroth cứ đứng đấy mãi, Butterfly đâm ra sốt ruột, cô liền giục hắn, kéo hắn ta ra khỏi sự xao nhãng:

- Nhanh nào, tôi đeo cái mặt nạ vải này vào được chưa?

- Được rồi, ngươi đeo đi.

Nói xong, Nakroth quay lưng về phía Butterfly, để cho cô thay đồ. Butterfly thay đồ cũng nhanh, vì đã quen với bộ giáp của tên phán quan, nàng sát thủ dễ dàng bỏ nó ra. Trên người lúc này chỉ có bộ quần áo bằng vải bó sát cơ thể của những người mặc giáp. Nàng bướm sát thủ nhanh chóng mặc bộ đồ kia vào và khoác chiếc áo choàng lên người.

- Đi thôi nào phán quan.

--------------------------------
Tình hình là mấy ngày nay bạn tác giả phải đi học hè hộc mặt ra :v
Vậy nên bản không đăng truyện thường xuyên như trước nhé ạ ;-;

Sắp tới thì bạn tác giả sẽ ra thêm 1 truyện NakButt và TulButt (truyện dài) nhé :3
*PR mọi lúc mọi nơi khi có thể*

Update: 7/7/2018

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top