Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 1: Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ

Hồi ức chảy vào 11-11-2012, những bông tuyết đầu mùa đã bắt đầu rơi xuống trên những con đường trơn của thành phố Thượng Hải.
Hôm đó trời mưa rất lớn kéo theo vài cơn gió va đập lên chiếc ô mỏng.

Mặc chiếc váy trắng dài kèm một cái áo khoác bông nhẹ, quang cảnh trông thật thậm tệ nhưng tôi-Đông Dung nhất quyết phải ra đường.

Sáng nay sau khi nghe xong cuộc điện thoại mà bất chấp không chải đầu, mang bộ tóc rũ rượi lòa xòa ra đường thật không biết chôn mặt vào đâu...

Thật ra tôi cũng đâu muốn như vậy chỉ vì... Đang mải mê với những suy nghĩ vớ vẩn nhìn đồng hồ đã 8h10. Ôi chết người ấy hẹn 8h15 sẽ gặp nhau mà sao lại lơ đãng như vậy chứ! Mặc kệ những hạt mưa đang trụ trên chiếc ô nhỏ, chạy thật nhanh đến cổng trường Đông Hoa.

Từng hạt tuyết lộp độp rơi nằm yên gọn trên vạt áo, ngoài đường ảm đạm từng dòng người cô đơn đang lang thang đi dạo trên hè phố.

Quãng hồi ức đó sao trôi chậm quá tích tắc tích tắc, vốn đã có dự cảm không lành, hôm nay là tuyết đầu mùa sao lại có một sự yên tĩnh đến đáng sợ như vậy?

Mặc kệ vũng nước đang bắn tung tóe lên đôi giày, cắm đầu lao về phía trước và nghĩ đến việc người ấy từng nói "nếu tôi không đến sẽ phải hối hận", không ngờ điều đen đủi nhất xảy ra lại đến vào ngày hôm nay.

Ngay ngã tư vô tình va vào một em nhỏ, sau khi đỡ nó dậy vội thở phào nhẹ nhõm nếu nó có chuyện gì chứ tôi chết chắc :

-''Em không có ô à?''

Thằng bé chỉ lắc đầu, đưa cho nó cái ô cuối cùng, rồi lại chạy như điên trên con đường trơn ướt của thành phố. Tôi cảm thấy cô đơn lạnh lẽo đến tột cùng, mưa mỗi lúc một to, lắng đọng trên tà áo nó như muốn cản trở tôi đừng đi nữa vậy... môn chạy bền-cái môn mà thi cả năm không đạt không ngờ lần này lại được áp dụng hiệu quả thế.

Chưa kịp thở đã thấy thấp thoáng phía xa kia hình ảnh một chàng trai cao 1m75 cầm ô nét mặt ưu sâu, mặc chiếc áo đồng phục trắng pha lẫn xanh.

Khuôn mặt thanh thanh của thiếu niên 17 tuổi rất giống năm đó cũng chờ tôi như vậy nhưng ở trong một hoàn cảnh khác.

Cậu tựa vào tường nhắm mắt, mặc kệ với những bông tuyết đang rơi. Nó nằm gọn trên cánh tay rồi từ từ rơi xuống đất, lúc đó không gian như ngừng trôi làn gió lạnh thổi thoảng qua mắt thật đượm buồn.

Thật ra tôi rất muốn chối bỏ hiện thực đó và nói rằng:

"Mình không muốn gặp cậu, cũng không muốn nghe những lời đau lòng mà cậu sắp nói".

Nhìn thẳng vào ánh mắt đang đăm chiêu đấy , chiếc lá cuối cùng chao liệng nó bay lơ lửng lướt nhẹ qua gò má. Cuối cùng thì chúng ta vẫn phải chấp nhận hiện thực.

-''Hàn Tử!'' Tôi gọi to.

Cậu quay lại nhìn với ánh mắt xao xuyến đến đau lòng. Bàn tay tôi run cầm cập dưới làn mưa trắng xóa.

-''Cậu không có ô sao?" Vẫn là giọng nói nhẹ nhàng đó khiến tôi cảm thấy được an ủi.

Cậu đưa chiếc ô dính những hạt tuyết con con của mình.

-''Đông Dung, xin lỗi... vì không thể học chung với cậu năm 18... tôi sẽ đi Hàn''.

Hai người câm nín một thoáng lâu, chúng tôi đã hứa sẽ tốt nghiệp chung với nhau. Khoảnh khắc đó từng hạt tuyết cứ vô tình va chạm vào nhau rồi bay lơ lửng bay mãi bay mãi, từng hạt mưa thấm đẫm vai áo chàng trai thiếu niên ấy...

Không gian ấy làm tôi muốn khóc từng giọt nước mắt như muốn lăn tràn ra gò má nhưng chấp nhận bị hàng mi nén lại...

Cậu muốn làm idol và sang Hàn Quốc thi tuyển vào SM ent, chàng trai ấy luôn xác định được mục tiêu cho mình.

Còn tôi chỉ biết ngày ngày bên những trang thơ văn vớ vẩn, không có tương lai. Cố gắng lắm đi nữa thì cũng chỉ giống như con chim kia dù muốn bay nhưng cuối cùng sẽ chẳng có điểm dừng nào phù hợp với nó...

Đó là ước mơ của cậu không thể vì sự ích kỷ của mình mà để Hàn Tử chịu thiệt thòi.

-''Chúc cậu đi may mắn và ...thực hiện được ước mơ''

Tôi ấp úng nói chẳng nên câu và cũng không biết phải biểu đạt như thế nào...

Ánh mắt chàng thiếu niên ấy ngước nhìn giống như tôi cản không được đi vậy, liệu cả đêm qua cậu trằn trọc không ngủ chỉ vì việc này sao?

-''Mưa to rồi mau về đi''

Tôi không muốn đối mặt với cậu, chỉ có thể giải quyết nhanh bằng cách này thôi.... Xin lỗi Hàn Tử...

Mặc kệ câu trả lời, tôi cầm ô quay về. Trên đường đi không cản được tâm trạng mà bật khóc, nhất định không được khóc trước người mình thích và nhất là... Cậu ấy.

Từng giọt nước mắt cứ lăn dần trên đôi má đỏ đang bất lực, không thể ngăn cản được nó. Hóa ra giọt lệ cũng mang mùi vị mặn chát mang mùi vị tuổi trẻ.

Nếu quay về lúc đó nhất định sẽ nghe bài hát "Người theo đuổi ánh sáng", nó giống như một khúc nhạc thanh xuân, khúc nhạc mơ hồ không bao giờ tắt. Đi đến nửa đường, Hàn Tử vội chạy đến nắm chặt bàn tay tím tái vì lạnh của tôi.

-'' Đông Dung, cậu có thể chờ tôi được không?''

-'' Chờ? Tôi chưa từng tập chờ đợi một ai đó giống như việc cha đã bỏ mẹ mà đi bà đã chờ đợi ông cả cuộc đời rồi...''

-'' Một ngày nào đó tôi quay về tìm cậu, hãy nhớ điều đó''

Tôi vẫn khóc, nước mắt thấm đẫm lên chiếc áo hòa tan với nước mưa nhưng cậu mãi mãi không bao giờ biết điều đó..

-'' Được tôi sẽ... chờ, MÃI MÃI. Mưa rồi xin cậu về đi''

Khi đã đi xa, tôi vẫn cố quay lại tìm hình bóng chàng trai thanh xuân ấy nhưng điều tìm thấy đơn giản chỉ là kí ức...

Bỏ ô xuống òa khóc, dòng người lạnh lẽo vô tình lướt qua cảm thấy thật trơ trọi, muốn tắm mưa tuyết một trận thê thảm. Đây rốt cuộc có được gọi là trưởng thành hay không?

Khi trưởng thành chúng ta đều phải học cách từ bỏ trả giá cho những việc mình đã làm.

Tôi tin cậu, mẹ dành cả cuộc đời để chờ cha quay về, bà không hận ông, bà yêu ông rất nhiều, có thể do một vài lý do mà về muộn thôi... Bà còn nói khi con yêu một người nào đó thì chờ đợi họ không là tất cả.

Tôi cảm thấy vô cùng lạnh lẽo, từng ngọn gió cứ thổi vô tình, thật sự bất lực rồi.

''Lời hứa giữa thanh xuân vốn dĩ là bi kịch.
Lời hẹn thời thiếu niên vốn dĩ là bi thương
Vĩnh viễn, có dùng cả năm tháng trưởng thành cũng không thể thực hiện được. Đó là bi ai!''
Chúng ta vốn dĩ chỉ là những đứa trẻ còn non dại biết là sai lầm nhưng vẫn mơ hồ chọn lựa🌼

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top