Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 20: Tô tuổi trẻ bằng thứ màu xanh ngắt

Kì thi đại học. Chúng tôi tốt nghiệp Đông Hoa. 2013 năm ấy coi như rực rỡ...

Thứ gì quan trọng nhất của cuộc đời mỗi con người nhỉ?
Một đám cưới thật hoành tráng?
Có một công việc thật ổn định?
Một gia đình hạnh phúc?

Còn với những người trẻ chúng tôi thì việc gặp được nhau trong dòng đời lộng gió này,đã là một sự cảm tạ lớn của ông trời.

Khi những cơn gió xuân lướt qua, nhường chỗ cho mấy đám mây mùa hạ, tháng năm đến nhanh như sao băng xiên ngang giữa bầu trời dài và rộng. Kì thi đại học? Cái cuộc thi quyết định những năm tháng con người ta tự bước đi trên chính cuộc đời mình, lựa chọn khổ đau hay hạnh phúc cũng là do mình cả thôi.

Lúc này, bọn họ-những con người đang chậm chững 18, độ tuổi đã có thể chịu trách nhiệm về mình lại như khát khao một thứ bỏng dát, khát khao nhiệt huyết của tuổi trẻ.

-"Có biết là sắp thi rồi không? Hết sức chú tâm vào biết chưa, không ai được chat chit nữa, nếu vi phạm sẽ gọi điện cho phụ huynh cảnh cáo. Giờ lại ngồi theo nhóm học bài, không ai được nói gì cả" vẫn là câu nói nghiêm trọng của thầy Trương.

Ai cũng nói kì thi đại học quyết định cả một đời. Bây giờ Bắc Đại, Thanh Hoa cũng đã nhập hồ sơ rồi, ước mơ của tôi coi như cũng kết thúc.

-"Đông Dung, cậu không định thi đại học thật sao?"

-"Đúng, phải dốc hết tâm sức vào Mạc Văn, tôi đã hứa với dì Yến sẽ cho nó đi học rồi"

Đông Dung mang giọng hơi buồn nản.

-"Hay cậu thử cố xem sao, bây giờ đã là 2013 rồi. Cậu không thi mai sau biết lấy gì mà sống?" Lộ Khiết năn nỉ.

-"Tôi sẽ viết sách ở nhà, có gì nộp cho tòa soạn, lấy tiền nhuận bút, vừa làm thêm, chẳng phải là quá được sao?"

Cô gái nhỏ chỉ thầm cười vì quyết định táo bạo của mình.

-"Yên tâm đi, tuy không thi đại học nhưng sẽ thi tốt nghiệp lấy bằng cấp ba mà, có cái bằng xin vào công ty sách cũng tốt"

-"Nhưng vẫn rất vất vả đấy, cơ hội thì chỉ có một lần"

-"Tin tôi đi, tôi sẽ giúp các cậu môn văn mà, nhất định phải thành công và gặp lại nhé"

-"Ừ, nhất định"

Họ hứa nhiều, thật nhiều những câu nói khác nhau. Giữa cái tiết trời gay gắt, cả dãy ba tầng không quản đêm lẫn ngày hăng say đọc sách, học bài để ước mơ của mình như ý nguyện, như người mình hằng mong ước.

Những cơn gió mát lành đi qua cửa sổ, lá vàng rụng, tiếng quát, giảng bài của thầy Trương càng to hơn, khó chịu hơn nhưng tất cả đều vì cô cậu học sinh ngồi dưới. Năm nay là năm đầu tiên thầy Trương làm chủ nhiệm, mặc dù còn nhiều bỡ ngỡ nhưng cũng thật đáng trân trọng.

Hôm tổng kết, tấm ảnh lớp thiếu Hàn Tử, ai cũng xúc động, nâng nâng nước mắt.

-"Dù mai này các em là ai, các em sống như thế nào cũng phải mạnh mẽ , có bay thật xa nhưng khi mệt mỏi hãy nhớ đến tấm ảnh này, nhớ đến người bạn các em từng yêu quý. Nhớ đến thầy, nếu rảnh quay lại trường Đông Hoa, tôi sẽ ở đây cả cuộc đời, đón lấy các em"

Tất cả òa khóc, có lẽ thời khắc này chả thể nào vụt tan đi được. Chúng ta năm 18 tuổi khác với chúng ta năm 16 tuổi ngây thơ, đơn giản là như thế nào. Khoảnh khắc này rồi sẽ trôi đi, có lẽ mai này sẽ không thể nhớ lại được nữa. Tuổi trẻ phải cố gắng hết mình, cố gắng cho đến khi không thể làm gì được ...

Ôm nhau òa khóc, nhìn nhau lần cuối cho trọn vẹn, mai này có lẽ chỉ là từ đã từng gặp nhau...

Kì thi đại học đã đến, trước khi họ bước vào căn phòng giam nóng nực. Đông Dung cho mỗi người một chiếc vòng ba lá, nói là kỉ vật thi tốt, cô sẽ ngồi ở đây chờ cho đến khi họ ra khỏi phòng thi.

Trong suốt cả một ngày, không biết tiếng trống đã reo lên bao nhiêu lần. Bản thân cô cũng rất lo sợ, nếu mình ở trong đó sẽ còn kinh khủng đến mức độ nào. Nhớ lời Lộ Khiết nói, rồi lại bật khóc, có lẽ không thi đại học là một sai lầm lớn. Nhưng thời thế thay đổi, có lẽ phải dựa vào sức mình thôi...

Cơn gió mát mùa hè bay thoảng qua, lá phong rơi ào từng đợt. Bóng dáng chàng thiếu niên năm đó chợt ùa về, tận mắt chính kiến thấy Hàn Tử đang dạo bước qua cổng trường. Gió lắc khe khẽ, bản thân không rõ, Đông Dung bật dậy. Hai mắt họ như chạm nhau, cũng giống buổi học đầu tiên ấy, tương tư đến thật gần.

Hình ảnh Hàn Tử bước vào lớp học và chi tiết bước qua cổng trường vẫn không có gì thay đổi.  Gió làm tóc cô ấy bay bay, nắng vàng đậm chiếu xuyên qua khuôn mặt cậu lung linh như màu hoàng hôn thật đẹp đẽ. Đông Dung cứ đứng đờ lại, Hàn Tử thì cứ bước đi không lường lự, tim người trẻ như đang ngừng đập ....

Tiếng trống trường vang lên, hai người đã đứng trước mặt nhau từ lúc nào. Cậu chắc phải vất vả lắm, cũng gần một năm rồi, thay đổi rất nhiều thứ. Họ chạm mặt vào nhau, ánh mắt rưng rưng, không ai nói gì cả. Liệu khoảnh khắc này rồi sẽ trôi tiếp về đâu?

-"Chào cậu" Đông Dung mỉm cười, ánh mắt mênh mông xôn xao lạ thường.

Hàn Tử cười, ánh mắt trìu mến như đang cố kìm nén một điều gì đó.

-"Tôi không muốn lần gặp lại này, chúng ta phải khóc đâu. Tôi đã hứa là sẽ quay về mà..."

Cậu ôm Đông Dung vào lòng một cách đột ngột, bất ngờ. Đôi mắt cô bỗng nhắm lại. Khung cảnh lá rơi xào xạc dưới chân, gió hao hao thổn thức. Tất cả như chậm lại, cảm giác ấm áp này đừng trôi qua được không?

Tất cả rời phòng thi, bọn họ cũng buông ra. Đám người Lộ Khiết, Cố Dương, Thi Nhã, Vu Lỗ, Hỏa Thất chạy ra, mặt ai cũng vui mừng rạng rỡ.

-"Chúng ta tốt nghiệp rồi, đã chính thức rời Đông Hoa không còn quan hệ gì rồi" Vu Lỗ hét lên.

Đám người khác từ lớp 12a2 cũng chạy ra, tất cả đều cười nhạo nhau. Khoảnh khắc quý giá này có lẽ Đông Dung sẽ khắc ghi từng nét mặt một. Cuộc hội ngộ đầy bất ngờ, có lẽ trong suốt một năm vừa qua, hôm nay là hôm nên cảm tạ trời phật!

-"Các cô, các cậu nghĩ là không còn quan hệ gì với Đông Hoa và ông Trương già này đúng không?" Thầy từ từ đi xe đạp đến.

-"Đâu có đâu, thầy yên tâm. Mười năm nữa em sẽ có đủ sức mua cho thầy một con xe ô tô xịn" Cố Dương lên tiếng.

-"Các cậu đừng có coi thường, con xe này của tôi vẫn còn dùng tốt thêm năm năm nữa"

Cả bọn cười vang lên, chưa bao giờ Đông Dung nhận ra rằng niềm vui lại xuất phát từ những thứ nhỏ bé đến vậy. Ánh mắt cô cố gắng ngắm từng người một, in sâu gương mặt vào tâm trí.

-"Thi xong rồi, không phải vứt sách đi đâu phí hoài, để tôi bán đồng nát"

Trong cuộc đời này, có lẽ bọn họ có một người thầy thật tuyệt vời, thật dũng cảm. Có thể nhiều lúc thầy Trương hơi cục súc, hơi lạnh lùng nhưng thầy nguyện nghe phụ huynh mắng mỏ, còn hơn để họ chửi học sinh của mình. Mỗi khi lớp có biến, thầy phạt thì có nhưng cũng không dám cho làm nhiều, vì sợ học sinh đã ôm quá nỗi niềm của học tập, sẽ ngàn ngửa ra mất....

Thầy tâm lý lắm, dù chỉ có một con xe đạp nhưng lúc nào cũng yêu nó như con vậy. Thầy bảo rằng đã dùng nó mười năm rồi thêm năm năm nữa cũng không sao. Thật ra nó hỏng rồi nhưng vì tiết kiệm, tiền thầy dành cho lớp mỗi khi gặp khó khăn, không dám tiêu nhiều!

-"Bố Trương muôn năm"

Bọn họ hét lên, chạy xô tới ôm chặt vào cổ . Thầy Trương thấy mắt mình đã rưng rưng từ lúc nào.

-"Mai này không ai lấy cũng đừng lo thầy nhé, vì đã có rất nhiều con rồi"

-"Đừng có mà trù ẻo tôi vậy.."

Hóa ra, ba năm cấp ba trôi qua cũng giống chiếc lá bàng kia, đang cắm vào thân chắc chắn mà không biết bao giờ lại vô tình rời khỏi cây không luyến tiếc.

Sau ngày hôm đó, Đông Dung đi gặp Lâm Y Mạch, có lẽ để suy nghĩ về những ngày đã qua.

-"Trong ba năm qua, cậu đã gây ra rất nhiều thứ, nhưng có lẽ phải cảm ơn cậu đã cho tôi nhận ra nhiều thứ" Đông Dung nói lời cuối.

-"Thật ra, có nhiều chuyện chúng ta không thể nói một cách bình thường. Hôm nay có lẽ là ngày tốt" Lần đầu tiên Y Mạch nói năng một cách lịch sự như vậy.

-"Mẹ cậu không phải do tôi giết, lúc đó tôi không định ra tay nhưng một tên giang hồ hắn ra mạng trước. Tôi cũng không thích Hàn Tử, do ba mẹ bắt nên phải chiều thôi".

Lúc đó Đông Dung ngộ ra nhiều điều, thật ra không ai trên đời này độc ác cả. Chỉ là do thời thế và hoàn cảnh bắt họ phải thế, có lẽ là ý trời...

Y Mạch rất xinh đẹp, gia đình có điều kiện, cậu ấy học cũng rất tốt. Đông Dung cũng vô tình một lần đi vất rác nhìn thấy cô ta đang an ủi em bé lạc gia đình đang òa khóc. Từ thời khắc ấy, Y Mạch đẹp lạ lùng, Đông Dung cũng không trách nữa. Thật ra Y Mạch cũng không phải là một cô bé hạnh phúc, Lâm tổng ngoại tình nhưng vì giữ thể diện phu nhân vẫn phải chấp nhận. Bên ngoài có vẻ lạnh lùng vậy, nhưng bên trong cậu ta thực sự đẹp lắm.

-"Tôi không trách, cảm ơn đã cho tôi quen biết được cậu, mai này hãy sống với bản chất thật của mình, đừng nghe theo ai sai khiến. Cậu xinh đẹp lắm, nhất định phải hạnh phúc, kiếm một người chồng tốt và thành công nhé. Nếu có duyên sẽ gặp lại"

Đông Dung nặng lòng, như sắp rơi nước mắt lăn dài.

-"Tôi xin lỗi vì tất cả, tôi không có ý" Y Mạch òa khóc.

Hai cô gái 18 tuổi ôm nhau khóc nức nở, cả quán coffee như cũng không thể bình tĩnh.

Tạm biệt Lâm Y Mạch, dù con người cậu có đáng sợ như nào thì cậu cũng đáng được tôn trọng. Ai cũng có quyền được hạnh phúc. Mong trên dòng đời tấp nập này, chúng ta lại gặp nhau nhé!

Buổi tổng kết diễn ra vô cùng vui vẻ, không ai muốn khóc cả, nên tất cả đều phải cười thật vui. Họ ném hết giấy sách xuống sân trường. Cả Đông Hoa như náo loạn, thế là hết đời học sinh. Mới hôm nào còn bước chân nhanh nhẹn ngày đầu đi học, mà giờ đã hết thật rồi....

Đám cưới của thầy Trương và cô Giang cũng được tổ chức linh đình. Trong lòng thầy Trương mong lớp 12a2 đừng có đến quấy phá nhưng phải làm người thất vọng mất rồi! Cuối cùng thầy đã thoát ế rồi! Mong muốn duy nhất của bọn họ sau khi tốt nghiệp cũng chỉ có vậy thôi!

Sau đó, Hàn Tử phải trở về Hàn Quốc. Hôm ấy nắng nhẹ, đám người họ ra sân bay tiễn. Trước khi đi Đông Dung không nói gì cả, tất cả như muốn đáp lại một gì ấy nhưng nặng lòng quá. Mai này sẽ bận rộn lắm đây, có lẽ sẽ chẳng còn quan tâm nhau được nữa rồi...

Nhìn máy bay xuất phát tạo vệt trắng xóa lên bầu trời, Đông Dung thầm ước cậu ấy luôn bình an, đúng như ý nguyện....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top