Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 5: Váy Trắng

Tôi ngủ được thêm một giấc, tỉnh lại liền cảm thấy cả người bớt nhức mỏi hơn. Nhưng cảm giác mồ hôi lạnh ở phía sau lưng khiến tôi thấy khó chịu. Tôi thử động đậy người một chút, phát hiện cơ thể cũng không còn vô lực như lúc trước nữa. Tôi cố gắng ngồi dậy, nhấc chăn ra, chậm rãi đứng dậy rời khỏi giường.

Cẩn thận bước từng bước trên sàn gỗ, tôi thấy cả người cứ lâng lâng, đành phải vịn chặt vào lan can để không sơ sẩy bị ngã.

Đúng lúc đó, Tô Giang từ phòng bếp đi ngang qua, anh ấy vừa ngẩng đầu lên liền thấy tôi đang bám vào lan can, nháy mắt liền kinh ngạc mở lớn mắt.

Tôi không biết phải làm sao, đành cười gượng “Em hơi đói, tỉnh lại thì không thấy ai bên cạnh nên...”

Không để tôi nói xong, Tô Giang đã ngắt lời, nói “Em không biết mở miệng gọi ai hả? Chỉ cần nghe em gọi, anh nhất định sẽ lập tức chạy lên! Không những không chạy được, anh còn bò lên cho em xem!”

Trong lòng tôi âm thầm cảm thấy anh nói hơi thái quá rồi, nhưng lại không dám cười, chỉ sợ sẽ chọc tức anh hơn. Thử len lén nhìn Tô Giang, hình như anh ấy thật sự đang giận, mày cau lại trông vô cùng khó ở. Tôi khó hiểu, nhưng cũng không dám bày tỏ, rốt cuộc lại chẳng biết nên bước tiếp hay lùi về phòng ngủ, đành yên lặng đứng một chỗ.

Tô Giang bước nhanh lên cầu thang, đến chỗ tôi, tôi dường như vì tâm lí chột dạ mà không dám nhìn anh, chỉ nhìn trân trân xuống dưới sàn gỗ. Thật lâu, cuối cùng cái gì cũng không thấy, chỉ nghe được tiếng thở dài truyền từ trên đỉnh đầu. Tô Giang cầm lấy tay tôi “Em mệt thì đừng tự hành hạ mình nữa, em lớn rồi muốn trẻ con như thế này mãi à?”

Trong lòng tôi vẫn không hiểu mình sai ở đâu, mà đã để anh ấy nói đến thế thì tự biết cũng không nên nói gì nữa. Nên tôi chỉ cố nói lấp liếm một câu “Em nằm ở trên giường lâu quá, cả người khó chịu, muốn đi lại một chút cho thoải mái.”

Tô Giang đỡ tôi bước xuống cầu thang “Đã vậy thì đi xuống nhà luôn đi”

Tôi liền không ý kiến để anh dẫn xuống nhà.

...

Tô Giang đưa cho tôi cốc nước ấm, nói “Cháo đã nấu xong rồi, em có muốn ăn luôn cho nóng không?”

Tôi không suy nghĩ liền gật đầu. Gì chứ ngủ liền hai ngày, đã muốn da bụng dính vào da lưng rồi đó.

Tô Giang vào bếp, không lâu sau lại đem một bát cháo thịt nóng hổi ra cho tôi. Tôi ngửi được mùi thơm, cảm giác thèm thuồng dâng lên, cái bụng liền nhiệt liệt hưởng ứng.

Nghe được âm thanh ấy trong căn phòng tĩnh lặng, Tô Giang hơi ngẩn ra, còn tôi mặt đỏ bừng cúi gằm xuống. Anh cầm lấy cốc nước ấm trong tay tôi để sang một bên, rồi đặt bát cháo đến trước mặt tôi, khẽ cười “Đói thì ăn nhanh đi”

Tôi ngửi được mùi thơm càng nồng đậm hơn vừa nãy, xấu hổ ban đầu liền ném hết ra sau đầu, hỏi “Anh làm đấy à?”

Anh ấy ngồi xuống bên cạnh tôi, khoác một tay lên thành ghế nhìn tôi nói “Em nói thử xem”

Trong lòng biết là anh nấu, liền chắp tay “Lâu lâu được thử tay nghề bếp núc của chủ tịch tập đoàn Tô Thị, em thấy thật vinh hạnh!”

Tô Giang hơi yên lặng, sau lại đẩy tay tôi “Đã ốm mà còn dong dài nữa, ăn mau đi”

Cũng không cần anh nhắc, tôi đã lập tức múc lấy một thìa cháo bỏ vào miệng. Cháo vừa đưa vào lưỡi, nếm được mùi vị của nó, mắt tôi trợn to lên nhìn anh. Thấy phản ứng của tôi, Tô Giang sốt ruột, hỏi “Em sao thế?”

Miệng lưỡi tôi tự nhiên trở nên đắng ngắt, bụng đói cũng chẳng còn muốn ăn nữa, đành buông thìa xuống, cười khan hai tiếng “Em uống nước thôi”

Nghe tôi nói vậy, anh không hài lòng “Em đang đói mà, sao tự nhiên lại nói uống nước thôi?”

Tôi lắc đầu “Tự nhiên thấy hết muốn ăn rồi”

Tô Giang nhìn bát cháo vừa đụng được một thìa, nói “Lẽ nào anh làm không ngon à? Sao lại như vậy? Anh...”

Không muốn làm phật lòng anh, tôi lái chủ đề “Bố mẹ em đi đâu rồi nhỉ? Nhà chỉ còn hai đứa mình thôi à?”

Tô Giang chưa kịp nói, đã nghe tiếng mẹ tôi sang sảng “Hai đứa mình nào ở đây, tỉnh lại không lo ăn uống, còn hơi sức nghĩ linh tinh cái gì thế không biết! Chứng tỏ mày còn khỏe lắm con ạ.”

Kỳ thực là tôi đói lắm, mà cũng không muốn nhận bản thân là ốm yếu, nhưng ăn chẳng ngon gì cả, trong lòng còn không muốn anh họ buồn nên không dám nói, chỉ thầm nghĩ, thật tội lỗi, tay nghề anh đã tụt xuống rồi.

Mẹ tôi nhìn bát cháo còn đang nóng trên bàn, đi đến nhìn xem, nhấc bát lên xúc một thìa “Ơ, cháo gì mà ngon thế này? Sao mày còn không chịu ăn đi”

Chắc hẳn mặt tôi lúc này kinh dị lắm, lòng tôi thầm chê bai mẹ già mấy năm nay không chỉ tay nghề xuống dốc mà mùi vị ngon hay không ngon cũng chả phân biệt nổi nữa rồi. Quay mặt đi không nhìn nữa, tôi nói “Con tự nhiên muốn ăn pizza cơ”

Mặt mẹ tôi đen như đít nồi, muốn mở miệng mắng tôi, Tô Giang đã nói trước “Tiểu Di đang ốm, cứ để con gọi một phần pizza là được” xong cũng không để mẹ tôi kịp phàn nàn gì thêm mà gọi luôn một suất pizza ăn nhanh.

Đợi chừng hơn nửa tiếng, pizza được đem đến tận cửa rồi, tôi chờ Tô Giang ra thanh toán, mắt đã đau đáu muốn nhìn thấu chiếc bánh bên trong. Cơ mà khi ăn thì vẫn như có cảm giác như lúc trước, pizza dù có đẹp có thơm đến cỡ nào, vừa cắn một miếng đã lại hết muốn ăn.

Bụng đói mà không ăn được sẽ sinh khó chịu, tôi liền ném luôn cái dĩa “Thế là thế nào, đầu bếp làm bánh kiểu này mà cũng đem đi bán được á?”

Tô Giang bị hành động của tôi làm cho giật mình “Bình tĩnh, làm sao thế?”

Mẹ tôi giận dữ, chỉ vào tôi mắng “Mày bị điên à, ốm có một trận đã đầu óc không tỉnh táo rồi, bánh này có gì mà không ngon”

Trong bụng đói dẫn đến mắt hoa, mà hiện tại tôi lại còn chưa hết ốm, đầu tôi cứ choáng váng xoay vòng vòng, đành ngả ra thành ghế, chẳng buồn đáp lời.

Dường như hành động này của tôi đã chính thức làm mẹ già tức giận, liền vơ cả bánh trái đi lên phòng “Đã thế cho mày nhịn luôn, khỏi ăn”

Trong lòng tôi phiền não, chẳng hiểu mẹ tôi nghĩ cái gì nữa, còn không biết tôi đang ốm à? Ăn nói chả nể nang gì sất, ít ra cũng phải tỏ vẻ đồng cảm chứ!

Tô Giang thấy tôi thế cũng không nói gì, anh đi đến sờ sờ trán tôi “Em lại sốt cao rồi, nếu không muốn ăn gì thì ngủ một giấc đi vậy, khỏe lên thì ăn lại”

Tôi cũng biết mình lại sốt cao hơn rồi, không ngờ cảm nắng lần đầu này lại khiến tôi chật vật như thế, thầm mắng chính mình yếu ớt, rõ ràng đang là cuối mùa hè, nhưng không hiểu sao tôi cứ lành lạnh mãi, tiếng ve bên ngoài kêu mãi không dứt. Tiếng kêu cứ như xoáy sâu vào não tôi, nhức không thể tả.

Tô Giang nói “Em nằm ở đây đi, anh đi lấy thêm chăn cho em” tôi rất mệt, hai mắt cứ muốn díu lại với nhau, tôi cũng lười mở mắt, không còn bất cứ tâm trạng nào để suy đoán anh ấy đang nghĩ cái gì, chỉ yên tĩnh để anh lặng lẽ đỡ tôi nằm xuống sofa, gối lên một cái gối mềm mại. Ý thức của tôi dần trôi đi...

-

Lần này ngủ, tôi biết mình đang ngủ, mãi cứ nặng nề chìm vào trong bóng tối hư không. Xung quanh cứ lành lạnh, trong lòng tôi thầm mắng Tô Giang cũng có lúc quên không chỉnh lại điều hòa cơ đấy, thật là muốn làm lạnh chết tôi đây mà.

Chắc vì lạnh quá mà tôi phải tỉnh lại, lúc mở mắt ra chỉ có ánh đèn màu vàng tỏa ra thứ ánh sáng nhàn nhạt nhè nhẹ, chiếu sáng căn phòng khách bằng thứ ánh sáng mông lung mờ ảo. Xung quanh chẳng có ai cả.

Tôi gượng ngồi dậy, cảm thấy thân thể cũng không còn mệt mỏi như trước nữa, liền đứng dậy đi tìm điều khiển điều hòa xem, quả nhiên là vẫn để hai ba độ, đây là cố tình muốn cho tôi bị chết lạnh hả? Nhìn đồng hồ đã gần mười một rưỡi đêm, tôi đoán Tô Giang có lẽ đã trở về nhà anh rồi.

Thật sự là ngày mai anh phải đi làm vất vả, tôi chỉ ốm thôi mà lại gây phiền, cứ để anh ở bên này hết lăng xăng xông pha việc bếp núc, rồi đến trông coi tôi thì thấy hơi khổ cho anh, tốt nhất là anh nên trở về sớm đi thôi.

Chỉnh điều hòa về cỡ vừa phải, tôi ngồi dậy muốn đi lại vài vòng chút cho thoải mái người. Đi hết vòng này đến vòng khác, tôi thấy âm ấm người, sau đó thì bắt đầu thấy đói, quyết định vào bếp tìm gì đó lót dạ.

Nồi cháo đã nguội lạnh vẫn bắc trên bếp, tôi lấy cái thìa thử xúc ăn, phát hiện cháo tuy đã nguội nhưng lại ngon vô đối. Thật kì quái, rõ ràng vừa rồi ăn còn thấy như Tô Giang quên nêm gia vị, giờ thì thấy ngon hơn hẳn.

Trong đầu tôi tự vạch ra hai đáp án: Một là Tô Giang phát hiện và cho thêm gia vị. Hai là do tôi đang đói nên thế. Nhưng mà vừa rồi tôi cũng đói, nhưng ăn không thấy ngon, như vậy phương án đầu vẫn hợp lí hơn cả.

Tôi bật bếp ga, chờ cháo sủi ùng ục thì tắt bếp, đổ ra bát, cầm thìa xúc ăn. Cháo được hâm nóng lên vô cùng ngon, chỉ một lúc thôi tôi đã xơi hết ba bát cháo, ôm bụng no căng tính lên phòng.

Lúc đi ngang qua phòng khách, ở chính giữa phòng đột nhiên có một cái gương đặt ở đó, dọa tôi sợ hết hồn. Gương này không giống gương bình thường, mà giống loại gương đồng thời cổ đại trong sách người ta miêu tả hơn. Người ở trong gương, tóc ngắn đến cổ, mặc váy trắng chấm đen ở đuôi, thanh thoát vô cùng. Mắt tôi cận nhẹ nhưng không đeo kính, vì khoảng cách xa nên tôi nhìn không rõ được khuôn mặt của mình phản chiếu trong gương, chỉ thấy như một cái bóng lờ mờ không rõ.

Tôi sợ hãi, bất giác lùi lại, cái bóng phản chiếu cũng lùi lại cách tôi xa hơn.

Ký ức năm nào chợt hiện về, trong đầu tôi hiện lên cái bóng trắng mờ mờ tựa như bị bao bọc bởi một một lớp sương mù không dày nhưng lại khiến tôi không nhìn được rõ chân dung của người ấy. Chỉ mơ hồ thấy người con gái với mái tóc cắt ngắn gọn gàng, một tay đeo túi xách nâu đỏ hàng hiệu, tay còn lại mân mê vạt váy, chiếc váy trắng chấm đen tại đuôi. Tạo cho người đối diện cảm giác thanh thoát xinh đẹp đến kì lạ...

Tôi đã thấy hình ảnh của người ấy rất lâu rồi, nhưng giờ này nhìn bóng mình phản chiếu trong gương, tôi cứ cảm thấy tôi thật giống cô ấy, không bằng nói hai người là một ...

Bỗng mặt gương động đậy, giống như mặt nước tĩnh lặng bị người ta ném một hòn đá. Tôi hoảng hốt dùng tốc độ cực nhanh bỏ chạy lên tầng lầu, nghĩ thầm gặp ma rồi! Không dưng đâu nửa đêm đi soi gương, mà ai cũng để cái gương thật khéo!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top