Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 14: Khổng Tuyết Nhi ra tay!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thực ra thì Tiểu Đường và Thư Hân nợ Giai Kỳ một lời cảm ơn chân thành vì dù cậu không tin lời cô nhưng vẫn tốt bụng mời Tuyết Nhi đến - đó chính là điều mà bây giờ cả hai người đang cần nhất.

Đáng lẽ cuộc trò chuyện bí mật sẽ chỉ có mặt của ba người nhưng vì ai kia không thể kiểm soát được sự tò mò trong mình nên sĩ số đã phải bắt buộc nâng lên bốn.

"Tuyết Nhi, chị biết em là người trung thực vậy nên những gì chị hỏi, em chỉ trả lời "Đúng" hoặc "Sai", như thế có được không?" Tiểu Đường sau khi ổn định tổ chức mới bắt đầu hỏi cô gái đối diện.

"Em biết rồi. Chị cứ việc bắt đầu đi. Em sẽ không gian dối nửa lời."

"Được. Thứ nhất, em biết anh trai em là ông trùm xã hội đen chuyên buôn bán vũ khí và hàng trắng, phải không?"

"... Đúng." Tuyết Nhi ngập ngừng nói, đôi mắt mở to nhìn chằm chằm người đang rất nghiêm túc trước mặt mình. Em cứ nghĩ việc này là tuyệt mật, ngoại trừ chị Hàn Anh và em thì không còn người nào biết nữa.

"Em biết anh trai em có tình cảm đặc biệt với bạn thân chị, Ngu Thư Hân phải không?"

Tuyết Nhi hết nhìn Giai Kỳ, nhìn Thư Hân một thời gian dài rồi mới cúi mặt xuống đất, hai tay nắm chặt: "Đúng."

"Vậy em có biết ngày hôm qua chính anh ta đã cử người theo dõi tụi chị để bắt cóc Thư Hân không?"

"Cái... Cái này em thề với chị là em không biết. Cả ngày hôm qua anh hai không về nhà, em cứ tưởng anh ấy ở lại tăng ca hoặc anh ấy đi tìm vài đối tượng mới để..."

Tiểu Đường gật đầu, tay vuốt vuốt tấm lưng của cô gái bé nhỏ đang kích động. Khổng Đức Huy làm điều xấu, tất nhiên sẽ không để em gái mình biết.

"Triệu Tiểu Đường, đừng lợi dụng có hội để đụng chạm Tiểu Tuyết của em. Chị nhanh cất bàn tay ấy ra."

"Hứa Giai Kỳ, việc cần làm bây giờ không phải ghen mà là giúp tụi chị thoát khỏi tầm ngắm của anh vợ em, hiểu không? Chị chỉ muốn giúp cô ấy bớt sốc thôi mà!"

Giai Kỳ bĩu môi, đồng thời tiến lên hất tay Tiểu Đường ra. Mặc dù cứu người cũng không kém phần quan trọng nhưng giữ vợ vẫn là nhiệm vụ thiết yếu, không có điều gì có thể ngăn cản được.

"Vậy bây giờ em phải làm gì để giúp hai chị? Một khi anh hai đã kiên quyết muốn một điều gì đó thì chẳng ai có thể ngăn cản được anh ấy đâu."

"Người có thể làm được chỉ có em và Hàn Anh. Bây giờ bọn chị cần em hoặc vợ tương lai của anh ta luôn ở bên cạnh. Từ công ty cho đến khi về nhà rồi lại đến công ty. Hai người có thể thay phiên nhau đến, hoặc nếu muốn có thể chuyển hẳn sang căn hộ của bọn chị ở. Dù sao thì phòng của Thư Hân hầu như không được dùng đến."

"Em phản đối. Chị Hàn Anh là của anh Huy, Tiểu Tuyết là của em, tại sao lại phải đến ở tại nhà chị? Nếu bắt buộc phải có một người đến thì em sẽ làm điều đó."

"Bơ cậu ta đi chị. Mấy kẻ ngoài cuộc hay thích nói tào lao lắm. Nhưng mà thực sự không còn cách nào sao ạ?"

"Nếu còn thì hai tụi chị có phải trốn ra khỏi nhà vào lúc nửa đêm như hôm qua không? Thậm chí sáng nay chị phải gọi điện nhờ đồng nghiệp xin nghỉ đấy."

Tuyết Nhi ngẫm nghĩ một hồi rồi cũng đồng ý với quyết định của Tiểu Đường. Em nhẹ nhàng đứng dậy, đưa cho cậu số của mình rồi nói:

"Đây là danh thiếp ghi địa chỉ nhà và số điện thoại của em. Mặc dù địa chỉ là nơi hai chị cần tránh nhưng số lại rất quan trọng, đừng để làm mất. Chiều nay khi em tan làm sẽ ghé lại  đón hai người về nhà. Tạm thời bây giờ em phải đến công ty khỏi anh hai nghi ngờ. Nếu chị Đường và chị Hân cần gì cứ nói với Giai Kỳ, cậu ấy sẽ phục vụ hai người hết mình."

"Được rồi. Chuyện này... cảm ơn em nhiều lắm."

"Không sao. Mọi rắc rối đều là do anh hai gây ra, em chịu trách nhiệm giải quyết là việc đương nhiên." Tuyết Nhi thản nhiên nói rồi theo Giai Kỳ ra cổng lấy xe về công ty. Mặc dù có chút thất vọng về anh trai của mình nhưng không sao, em sẽ là người thức tỉnh anh ấy.
.
.
.

Đức Huy dường như phát điên, chỉ vì hai người phụ nữ. Người của anh đã lật tung Bắc Kinh lên nhưng chẳng hề tìm thấy hai người. Triệu Tiểu Đường và Ngu Thư Hân sau một đêm bỗng như hồn ma biến mất khỏi thế gian này. Đây là lần đầu tiên mà băng đảng rộng lớn của anh không làm được việc - đối với anh nó là một xỉ nhục lớn. Hàng trăm, hàng nghìn người phút chốc trở nên vô dụng chỉ vì hai cô gái chân yếu tay mềm.
Anh không tài nào hiểu nổi Tiểu Đường và Thư Hân làm cách nào để nhận biết nguy hiểm và trốn tránh tài tình như vậy. Họ có thể đoán trước được tương lai? Không thể nào. Họ bị ốm? Nếu vậy thì cả hai phở nằm trong phòng hoặc trong bệnh viện, thay vì biến mất. Vậy thì hai người đó đang ở đâu? Rốt cuộc có chỗ nào mà anh không thể tìm ra?

"Đức Huy? Anh làm gì mà thừ người ra vậy? Chúng ta đang ngồi trong cuộc họp đấy." Hàn Anh ngồi bên cạnh anh nhẹ nhàng nhắc nhở. Nàng không biết tại sao sáng nay anh lại khó tính như vậy nhưng nàng hiểu, mình phải nhắc nhở anh trước khi anh có hành động gì đó sai lầm.

"Trưởng và Phó phòng Kinh doanh đâu? Chẳng phải sáng hôm nay hai người đó phải nộp báo cáo rồi sao?"

"Tổng giám đốc, sáng nay Tiểu Đường có gọi điện với tôi, bảo cô ấy và Thư Hân có việc gia đình cần giải quyết nên không đi làm được. Ngày mai họ sẽ đi làm lại và hứa sẽ nộp báo cáo đúng thời hạn."

Nghe một nhân viên trong Tổ của Thư Hân nói vậy, Khổng Đức Huy không hiểu sao lại thở dài nhẹ nhõm. Hóa ra là có việc gia đình cần giải quyết. Được, hôm nay không bắt được người thì ngày mai bắt. Anh không vội, chỉ cần có được nàng, cho dù phải đợi một ngày, một tháng hay một năm anh cũng làm được.

----------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top