Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Làm sao vậy?"

Trên đường ngồi xe đi dự tiệc sinh nhật của Eunji, Minh Triệu yên lặng ngắm nhìn cảnh vật phía bên ngoài.Thấy vậy, Kỳ Duyên đưa tay vuốt trán cô, "Có chỗ nào không thoải mái?"

Gần đây cô thường làm nũng nói ngủ không đủ giấc. Trước kia còn có thể ở phòng khách chờ anh tan tầm về nhà, thời gian này khi anh về nhà, cô đã lên giường ngủ.

"Không có." Minh Triệu lắc đầu.

Kỳ thực trong lòng Minh Triệu do dự, có nên đem cuộc nói chuyện của cô với Minnie nói cho Kỳ Duyên hay không, nhưng lại lo lắng Kỳ Duyên hiểu lầm cô cố ý cùng Minnie phối hợp giấu giếm anh, mải suy nghĩ như vậy mấy ngày nay, cuối cùng vẫn nuốt trở lại lời nói trên cửa miệng.

Lại nghĩ đến, mấy ngày hôm trước cô cuối cùng cũng gọi điện thoại cho Mino, muốn trả lại vòng cổ cho anh, nhưng lại bị cự tuyệt. Anh nói với cô, nếu muốn trả thì hãy gặp mặt rồi nói cho anh biết lý do.

Minh Triệu không đáp ứng, cuối cùng chỉ có thể tiếp nhận cái vòng cổ kia, đem nó đặt dưới ngăn kéo cuối cùng của hộp trang sức, chỉ sợ bị Kỳ Duyên phát hiện.

Tựa vào trước ngực Kỳ Duyên, ngửi hương vị quen thuộc trên người anh, Minh Triệu vốn bản thân không suy nghĩ nữa, cả học trưởng lẫn cô đều đã có gia đình, càng dây dưa lại càng nhiều thị phi hơn. Lần trước gặp mặt cũng đã nói với học trưởng, về sau cô sẽ không một mình gặp mặ anh nữa.

Nghe vậy, Mino đầu tiên là hơi giật mình, biết cô nghiêm túc, anh trầm mặc một hồi lâu, rồi sau đó mới gác điện thoại.

Minh Triệu nhắm mắt lại, làm ổ trong lòng Kỳ Duyên, nghe tiếng tim đập trầm ổn của anh, từng chút từng chút an ủi bất an mấy ngày qua của cô.

Nửa giờ sau, xe đến nơi tổ chức tiệc sinh nhật,Kỳ Duyên ôm cô xuống xe.

Khi hai người tiến vào hội trường, chỉ thấy Kỳ Duyên một mặt không vui, có ý quay đầu chạy lấy người.
Eunji xa xa nhìn thấy hai người bọn họ, bước nhanh đi tới, chặn ở phía trước Kỳ Duyên, không cho anh rời đi.

"Đều đã đến, sao còn đi?"

"Không phải cậu nói chỉ có bạn bè sao?" Kỳ Duyên nhìn lướt qua hội trường, chân mày nhíu nhanh đến độ có thể thắt lại, "Nơi này ít nhất một nửa là nhân vật chính trị và thương nhân." Anh cùng Minh Triệu xuất hiện, khiến cho những người khác ở đây chú ý, có vài vị quen biết đã nâng chén tỏ ý với anh.

"Đây không phải lỗi của mình, là ba mình lừa mình mời đến, mình thực sự chỉ mời bạn bè." Eunji cũng có chút bất đắc dĩ thở dài, vốn là tiệc sinh nhật, cuối cùng lại thành hội trường giao lưu giữa các chính trị gia và thương nhân, người ra mặt mời là ba cô, cô cũng chỉ có thể chấp nhận.

"Minh Triệu, em không nên đi nha, theo giúp chị hát chúc mừng sinh nhật, ăn bánh ngọt được không?" Kỳ Duyên người này khó có thể khai thông, Eunji dứt khoát hướng Minh Triệu xuống tay.
Minh Triệu có ngốc cũng nhìn ra được lúc này tâm tình Kỳ Duyên không tốt, cô luôn luôn không dám cãi lại lời nói của anh, chỉ có thể vô tội trộm liếc mắt một cái với Kỳ Duyên.

Cuối cùng, Kỳ Duyên cũng đồng ý dẹp bỏ bực tức sang một bên, nhìn cả người lễ phục đỏ rực của Eunji, thỏa hiệp ôm Minh Triệu chúc mừng cô.

"Oa, thật đáng yêu, Minh Triệu cám ơn em." Bởi vì không biết nên tặng cái gì cho Eunji, Minh Triệu đột nhiên có ý tưởng dùng nhiều miếng vải kết hợp lại làm một con khỉ bông đưa cho cô.

Kỳ Duyên tiết lộ, Eunji từ trung học đã bắt đầu sưu tầm các đồ vật hình khỉ, gần như là lưu luyến đam mê thành bệnh.

Vì thời gian rất vội, Minh Triệu không làm được đồ quá cầu kì phức tạp, mà thứ có thể ôm vào trong ngực chỉ có khỉ bông nên hẳn là Eunji sẽ thích.

"Minh Triệu, sao em biết chị thích khỉ?" Eunji đối với khỉ bôngyêu thích không thôi, cô ôm vào ngực, quyết định phải ôm như vậy cho đến khi tiệc sinh nhật đêm nay kết thúc.
"Là Duyên nói cho em." Đêm nay Eunji đẹp đến nỗi làm cho người ta phải nín thở, cao quý tao nhã, giơ tay nhấc chân đều tỏa ra sức hấp dẫn ghê người.

Nghe vậy, Eunji híp mắt nhìn về phía Kỳ Duyên, lạnh lùng hỏi "Chắc là cậu không nói quá nhiều chứ?"

"Cậu yên tâm, tôi không có sở thích tám chuyện của người khác." Kỳ Duyên lạnh lùng nói.

Eunji hừ hừ, quyết định không nhiều lời với cậu ta, "Bà xã của cậu cho mình mượn một chút."

Thân là chủ nhân yến tiệc đêm nay, cô tính lợi dụng cơ hội, đem Minh Triệu giới thiệu cho bạn bè khác biết.

Minh Triệu có chút lo lắng, bất an lôi kéo tay Kỳ Duyên. Eunji thấy thế, vội vàng kéo ra, ngăn cách giữa hai người, "Minh Triệu không cần lo lắng." Eunji đã nghe nói qua chuyện của Minh Triệu, đối với xuất thân cùng thân phận của cô ấy, cô rất rõ ràng.

"Em......" Đêm nay Minh Triệu đem tóc vén lên, trên tai đeo đôi khuyên tai phấn hồng mà Kỳ Duyên đưa, cô mặc lễ phục màu trắng dài, tôn lên vẻ quyến rũ của người phụ nữ.
"Không có việc gì, chúng ta đi đi." Lười phải nói chuyện với Kỳ Duyên, Eunji nắm tay Minh Triệu đi về phía bạn bè mình.

"Minh Triệu, chị nói cho em một chuyện, em ngàn vạn lần không được nói lại cho Kỳ Duyên." Ai ngờ, Eunji căn bản không phải mang cô đi gặp bạn bè, mà là mang cô đến một góc nhỏ.

Thấy vẻ mặt Eunji khẩn trương, nhìn trái phải xung quanh, dường như đang trốn người, Minh Triệu có chút không hiểu, "Được."

"Chị vốn đáp ứng Kỳ Duyên, không mời Hara tham gia tiệc sinh nhật, nhưng cô ấy vừa rồi đến đây." Dù sao cũng là bạn tốt, Eunji lại không thể đối mặt nói muốn cô ấy rời đi, cũng không thể làm gì khác hơn là trước khi Kỳ Duyên phát hiện, bí mật nói thẳng với Minh Triệu

Goo Hara? Cô ấy không phải là vị hôn thê học trưởng sao?

"Vì sao Kỳ Duyên không thích cô ấy đến?"

"Còn không phải là sức ghen của chồng em quá lớn sao, sợ em bị Mino dụ dỗ. Vốn cậu ta kiên trì không chịu cho em đến, là chị vỗ ngực cam đoan, cậu ta mới miễn cưỡng đồng ý." Ai biết, lời nói khoác lác của cô đến khi yến tiệc bắt đầu, lập tức bị đổ vỡ.
Eunji cũng không phải không biết Kỳ Duyên ,người này rất ghét người ta đùa giỡn mình, lừa gạt mình. Tuy rằng đây không phải lỗi của cô, nhưng nói đến cùng Hara chính là vì tiệc sinh nhật của cô mới có thể đến.

Minh Triệu kinh ngạc, nghe thấy Eunji nói Kỳ Duyên ghen nên mới không muốn để mình gặp Eunji, trái tim bất giác đập nhanh hơn một nhịp, "Chị nói Duyên ghen?"

"Bằng không thì sao? Chị và cậu ta lớn lên từ nhỏ, vẫn là lần đầu tiên thấy Kỳ Duyên để ý một người phụ nữ như vậy, em nên biết trân trọng, người này một khi rung động, sẽ không chần chừ, là người đàn ông có thể phó thác cả đời ."

"Em cùng anh ấy...... Chúng em......" Eunji nhất định là lầm, cô cùng Kỳ Duyên kết hôn không phải vì tình yêu, mà là...... giao dịch.

"Tin tưởng chị, chị sẽ không nhìn lầm, một người đàn ông nếu không cần em, làm sao anh ta lại sợ em bị lừa gạt? Những khi cậu ta buồn bực, chuyện gì cũng giấu trong lòng, làm so với nói còn nhiều hơn, từ từ em sẽ hiểu cậu ta."
Thì ra, Kỳ Duyên để ý cô, giống như cô để ý anh, đây là không phải nói, anh kỳ thực cũng thích cô sao?

Chỉ thấy Minh Triệu trong lúc nhất thời mặt đỏ lên, thẹn thùng gật gật đầu, "Em nhất định sẽ không nói cho Kỳ Duyên, em cũng sẽ không gặp học trưởng."

"Em nhất định phải tránh anh ta, mặc kệ tình là huống gì, đều phải tránh rất xa, hiểu chưa?" Eunji cũng không muốn vì một tiệc sinh nhật của mình mà chọc bình dấm chua Kỳ Duyên đến không thể khống chế được, trực tiếp khai đao với công ty cô.

"Được."

Một giờ sau, Minh Triệu bị Eunji tha đi một vòng, khi trở lại bên người Kỳ Duyệ thì đã thấy anh đang cầm ly rượu, nói chuyện cùng vài ba vị khách.

Minh Triệu đi theo anh một lát, nhìn đến góc bàn bày biện các món ăn ngon, cô kéo tay áo Kỳ Duyên, nghiêng người hỏi một chút.

Chỉ thấy Kỳ Duyên nhíu mày, đáy mắt mang theo ý cười nhìn chiếc bụng bằng phẳng của cô, mới nói: "Đi đi, một lát anh đi phòng nghỉ tìm em."
Thì ra Minh Triệu đi cà nhắc đến bên tai anh nói nhỏ với anh cô đói bụng, gần đây cô luôn cảm thấy mau đói. Rõ ràng trước khi ra ngoài vừa mới ăn qua, sau khi đi một vòng, khoảng cách không đến hai giờ, cô lại lập tức đói bụng.

Rời khỏi tầm mắt của Kỳ Duyên, Minh Triệu bưng đĩa, chọn vài món mình thích ăn, nhớ tới lời dặn dò của Eunji trước đó, cô dứt khoát tránh khỏi mọi người, một mình một cõi ngồi trong phòng nghỉ nhấm nháp thức ăn.

Không ngờ tới khi cô ăn xong, vừa tính đi lấy thêm một ly đồ uống, bên tai liền truyền đến tiếng gọi quen thuộc, khiến cô run sợ một chút, cầm cái ly, chậm rãi xoay người sang chỗ khác.

"Minh Triệu." Mino kinh ngạc, bước đến trước phòng nghỉ, thuận tay đóng cửa lại.

Bởi vì Mino xuất hiện, Minh Triệu sợ tới mức đứng ngây ngốc tại chỗ, nhất thời quên mất phản ứng.
"Học trưởng......"

Khi Mino đến gần, Minh Triệu ngửi thấy mùi rượu trên người anh, một cảm giác ghê tởm khiến cô vội vã lùi một bước, muốn kìm nén cảm giác khó chịu kia.

"Minh Triệu, đêm nay em thật đẹp......"

Từ lúc Mino đến hội trường liền phát hiện Minh Triệu đứng bên người Kỳ Duyên. Cô như đóa hoa nhỏ mềm mại, e ấp sự ngọt ngào, ngây thơ, tươi cười với chồng, đẹp đến nỗi làm cho chính mình không thể rời mắt.

"Học trưởng, sao anh lại ở trong này?" Thật vất vả áp chế cảm giác khó chịu buồn nôn, Minh Triệu khẩn trương hỏi. Cô cũng trốn đến nơi này, tưởng là nơi an toàn nhất, hóa ra lại là nơi cực kì nguy hiểm.

Mino thấy cô tránh mình, hành động lơ đãng kia bất chợt làm khóe miệng anh hiện lên một nụ cười khổ, "Theo người đến tham gia yến tiệc." Người kia không cần phải nói, đúng là vị hôn thê Hara của anh .
Mino nhìn Minh Triệu, cũng thấy được Kỳ Duyên đối với cô rất tốt......

Nhìn Kỳ Duyên ôm cô, Mino đứng cách đó không xa, tâm tình chua xót hận không thể phát tiết.Cô đơn ngồi một góc, một ly rồi lại một ly uống rượu giải sầu.

Cũng bởi vì ánh mắt luôn luôn dõi theo Minh Triệu, khi thấy cô cuối cùng cũng ở một mình, anh mới lẳng lặng đi theo đi vào phòng nghỉ.

"Học trưởng, anh không phải say chứ?" Minh Triệu thấy anh đứng không vững, lo lắng hỏi.

"Có chút say." Mino đến gần cô, thấy cô lại muốn lui về sau, có thể là do hơi men, anh đột nhiên đưa một tay kéo cô về phía trước, không để ý sự giãy giụa của cô, gắt gao kéo cô vào trong lòng.

"Học trưởng, anh buông em ra!" Minh Triệu đột nhiên bị tình huống này dọa sợ, cái ly trong tay rơi xuống, phát ra tiếng thủy tinh vỡ vụn.

"Minh Triệu, anh thích em...... Anh luôn luôn rất thích em......" Do men say, Mino đem tình cảm chôn giấu những năm gần đây đối với cô, toàn bộ thổ lộ ra.
Nếu không gả cho Kỳ Duyên, không yêu phải Kỳ Duyên, lúc nghe được Mino nói thích cô, Minh Triệu khẳng định sẽ vô cùng vui mừng.Nhưng bây giờ những lời ấy chỉ như gió thoảng mây bay, Minh Triệu hiểu rất rõ hiện giờ người trong tim cô là ai. Cô thật lòng không muốn gặp lại Mino, thật là như vậy.

"Học trưởng, xin anh đừng làm thế......"

"Minh Triệu, anh không muốn cưới Hara, anh yêu em......"

"Học trưởng, anh không nên như vậy, em đã kết hôn, lần trước em cũng nói qua, về sau không cần gặp lại." Minh Triệu không muốn nghe anh nói những lời này, "Anh buông em ra trước, em......"

"Không, anh không bao giờ buông em ra!" Mino ôm chặt cô, dù Minh Triệu dãy giụa thế nào cũng không tránh khỏi sự ôm ấp của anh.

"Học trưởng, anh mau buông tay, buông tay......"

"Minh Triệu, anh biết em căn bản không yêu Kỳ Duyên, em là vì nợ nần trong nhà mới gả cho anh ta, anh đều đã nghe Hara nói, vì sao em lại như vậy?"
Minh Triệu căn bản không để ý tới lời nói của Mimo, một lòng thầm nghĩ nhanh thoát khỏi sự khống chế của anh. Cô dùng sức đẩy anh, không ngờ tới, "xoạc" một tiếng, lễ phục màu trắng trên người cô, giữa lúc giằng co bị xé rách, đồng thời lúc này cửa phòng nghỉ đã bị đẩy ra.

"Các người, các người đang làm cái gì?" Hara chỉ vào hai người đang ôm ấp nhau trong phòng, kêu lên sợ hãi.

—————————
Kiểu này tiêu rồi... có biến căng lắm đây nhỉ... có biếnnnn... Có ai hóng biến không???

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top