Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

C35: Sự Tình Thực Hư (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhóm người Vương Nhất Bác xem như đã đến gần với sự thật năm đó nhất, cái sự thật về tộc người sống dưới lòng đất được che dấu ngần ấy năm qua.

Thưở đó tộc người còn được gọi với cái tên là Bán Nguyệt, sở dĩ gọi như thế đó là vì mỗi khi ngẩng đầu nhìn lên cao xuyên qua những khe hở phía trên, bọn họ đều chỉ nhìn thấy được một nửa phần của mặt trăng chiếu sáng.
Tộc Bán Nguyệt không bài ngoại mà vô cùng hiếu khách, bọn họ thậm chí rất hay qua lại với các thương nhân trao đổi hàng hóa cần dùng ở các thành trấn lân cận. Chỉ là bọn họ thích khí hậu chốn sa mạc này, cộng thêm tập tục từ xa xưa tổ tiên truyền lại, nói rằng nếu rời khỏi sa mạc sẽ bị dính lời nguyền. Thế nên bọn họ chỉ có thể thiết kế xây dựng nhà cửa dưới lòng đất, tránh hết thảy côn trùng động vật độc hại và gió lốc bão cát thiên nhiên.

Ngay lúc nền văn minh của tộc Bán Nguyệt đang trên đà phát triển, vào ngày nọ có một đoàn lữ khách băng qua sa mạc, chẳng may lại gặp nạn, được người trong tộc mang về cứu chữa.
Sau khi tỉnh lại, những người kia bảo rằng họ là những luyện dược sư, đi khắp chân trời góc bể, tìm kiếm đủ các thứ trân dược chí bảo, nuôi nấng ý niệm sẽ luyện hóa ra 'Trường sinh đan'.

Vương của tộc Bán Nguyệt là một lão giả đã ngoài bảy mươi, nghe đến đan dược có thể giúp người cải lão hoàn đồng, thọ cùng đất trời thì kích động vô cùng. Lại cộng thêm một đám thân tín không đáng tin cậy, nghe đến linh đan diệu dược thì đều như hóa rồ. Kẻ cầm đầu và thuộc hạ lập ra một thỏa hiệp lâu dài với những luyện dược sư -- một bên phụ trách tìm kiếm nguyên liệu, một bên chuyên tâm luyện chế và cung cấp đan dược.

Hiệp ước được hình thành, trong những ngày kế tiếp, vô số trai tráng tộc Bán Nguyệt phải ra ngoài tìm kiếm các loại nguyên liệu quý hiếm. Những luyện dược sư được cấp cho một gian phòng ở dùng để bào chế dược liệu, nơi của bọn họ gần giống với cấm địa, bình thường không ai được bén mảng lại gần.
Qua được một quãng thời gian, ngay khi Vương của tộc Bán Nguyệt dần trở nên mất kiên nhẫn với đám người luyện dược kia thì bọn họ cầm theo một viên đan dược màu đỏ đem đến.

Nói là đinh đan có thể kéo dài tuổi thọ, cường thân kiện thể.

Đan dược kia có màu đỏ như son, ngoài mặt sáng bóng nhẵn mịn. Vương của tộc Bán Nguyệt biết rõ mình không còn sống thêm được bao lâu, đan dược trước mắt kia quả thật là tiên đan cứu mạng, đến rất kịp lúc !
Về phần công dụng của nó, Vương của tộc Bán Nguyệt tin rằng đây đích thực là linh đan diệu dược, chỉ mới uống vào một viên mà đã có cảm giác tinh thần phấn chấn hơn rất nhiều, sức khỏe gần đây giảm sút cũng có dấu hiệu hồi phục. Vì vậy, ý lệnh ban xuống, toàn thể người trong bộ lạc đều phải nghe theo, trên dưới đồng lòng cùng chung chí hướng, ai nấy đều muốn mình có thể trẻ mãi không già, thọ cùng đất trời.

Trong ngoài xáo trộn, phép tắc kỷ cương trước đó dần dà bị mai một, tộc Bán Nguyệt mải mê tìm kiếm bí dược trường sinh mà ngay cả giao thiệp với bên ngoài cũng cắt đứt, vô số thương nhân lặn lội đến trao đổi hàng hóa đều phải trở về tay không, bởi bọn họ muốn giữ cái tốt cho riêng mình, ngay cả những luyện dược sư kia cũng bị bắt ép phải trở thành tộc nhân của bọn họ, từ nay về sau tách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài.
Vì lẽ đó, những luyện dược sư ngày đêm điên cuồng chế tạo đan dược trong căn phòng kín, hành vi của bọn họ mỗi lúc càng quái gở, đầu tiên là  nói muốn dùng một chút máu người làm chất dẫn, đan dược luyện ra sẽ tốt hơn. Sau rồi càng dùng càng nhiều, đến cuối cùng để luyện ra một viên trường sinh đan phải đánh đổi mạng sống của một con người.

Vương của bộ tộc không coi đó là chuyện lớn lao, chỉ hi sinh một hai mạng sống, đổi lại người nào nên sống thì sẽ được trường sinh, cái giá này.... đáng !

Thế là ngày qua ngày, tộc Bán Nguyệt ngày một thưa thớt, nhân khẩu đã ít lại càng thêm ít, ra vào cũng chỉ thấy toàn phụ nhân* và hài tử, nam nhân trai tráng cùng lão nhân gia lần lượt vắng bóng. Điều đáng nói ở đây, Vương của bọn họ, người được bọn họ tin tưởng kính yêu lại thờ ơ dửng dưng trước sự 'mất tích' của tất cả mọi người. Hay nên nói, ông ta biết rõ những người đó đang ở đâu, xảy ra chuyện gì, chỉ là lười quản đến bọn họ mà thôi.

Khi ấy trong số những người thân cận của Vương, có một vị tướng tháo vát lại minh mẫn thông tuệ. Y không tin đến thứ gọi là 'linh đan' có thể giúp con người ta trẻ mãi không già kia. Dù sao từ cổ chí kim, y vẫn chưa bao giờ được nghe qua, hay đọc được trong một bản ghi chép nào có nói về một con người có thể sống mà không chết !
Y đã nhiều lần can ngăn, thậm chí từng suýt bị hành quyết vì dám cả gan chống đối mệnh lệnh của Vương. Nhưng bởi vì chiến công bao năm qua của y, cũng chính y chịu khổ cực ra ngoài tìm hiểu cách thông thương mua bán, nên tộc Bán Nguyệt mới ngày một phồn vinh, từ đó suy ra mới miễn được tội chết.
Chỉ là sau vụ lần đó, Vương không còn tin tưởng trung thần của mình, nghe vào những lời hứa hẹn sáo rỗng của đám nịnh thần và luyện dược sư, ngang nhiên bỏ mặc con dân của mình, từng người từng người bị kéo đi làm dẫn dược.

Chịu không nổi tình cảnh thân bằng quyến thuộc của mình từng người không còn nữa, vị tướng quân nọ nhem nhóm ý nghĩ giết chết những luyện dược sư. Chọn một đêm tối trời, khi tất cả mọi người chìm vào giấc ngủ, y lẳng lặng đột nhập vào nơi luyện dược thì mới phát hiện ra người không thấy đâu, khắp phòng chỉ có xác chết la liệt, máu me tanh tưởi khắp nơi, nội tạng của từng cái xác đều bị moi ra, kinh khủng ghê tởm đến cực điểm.
Y hai mắt bạo hồng tìm đếm Vương của mình, muốn đánh cược một phen cuối cùng tìm về lí trí của Vương, cũng đã chuẩn bị tốt tâm lý sẽ vì tất cả mọi người mà đòi lại công đạo, tự tay giết chết Vương của mình !

Nào biết ngay khi đến nơi, tình huống trước mắt y đó chính là những luyện dược sư lăm lăm chủy thủ trên tay, bộ dạng kia chính là muốn mạng Vương của bọn họ, tay chân thân tín bên cạnh đều đã bị độc chết.
Sau một hồi quyết chiến, những luyện dược sư không đánh lại vị tướng dũng mãnh nhất tộc Bán Nguyệt, bèn tìm đường tẩu thoát. Ngộ ra những gì mình làm là sai trái, Vương của bộ tộc được cứu mạng kịp thời, ăn năn tự trách mãi không thôi.

Qua sự việc này, tộc Bán Nguyệt nhân khẩu chỉ còn hơn trăm người, mà đều trong tình trạng hồ hồ đồ đồ, tinh thần thất lạc, có người thậm chí còn sinh ra ảo giác không phân được thật giả. Chẳng biết những tên luyện dược sư kia đã cho bọn họ uống thứ đan dược gì, vị tướng quân nọ vùi đầu vào đống ghi chép rời rạc, hòng tìm ra phương thuốc cứu chữa tình trạng hiện nay.
Song, giữa lúc tộc Bán Nguyệt sức cùng lực kiệt, những luyện dược sư kia bất ngờ trở về, trong một đêm tàn sát hết thảy tất cả mọi người.

May mắn thay vị tướng quân trung hậu nọ đã sớm mang theo Vương của mình và hai đứa nhỏ chạy trốn kịp thời, tộc Bán Nguyệt mới không thật sự đoạn tuyệt nhân khẩu.
............

Câu chuyện xưa kể đến đây thì không còn ghi chép nào nữa, Tiêu Chiến dựa theo những gì trong quyển trục cũ kĩ thuật lại cho mấy người Vương Nhất Bác nghe, ai nấy đều thổn thức không thôi.

" về sau vị tướng quân nọ có trở về quê hương, gom hết xác tộc nhân của mình đốt thành tro, tự móc mắt lập lời nguyền.... những cái này thì mọi người cũng đã biết trước đó.
Chỉ là, bản ghi chép này khá chi tiết, không biết là ai đã viết ra nó. "

Lý Xuyên ngẫm một chút.
" hai đứa nhỏ kia thì sau? Cũng chính là hậu duệ sau cùng của tộc Bán Nguyệt. "

" rất có khả năng! "
Tất cả mọi người đồng thanh.

Tiêu Chiến thở dài, sắp xếp lại đống sổ sách, bất chợt nhìn thấy một mảnh giấy mỏng rơi ra, rớt xuống đất. Cửu Nguyệt là người ngồi gần nhất, giúp nhặt lên mảnh giấy mỏng, mọi người lập tức ghé đầu nhìn.
Nội dung câu chữ ngoằn ngoèo mất trật tự, còn là màu đỏ. Tiêu Chiến ngẩn ra một chút, chữ này được viết bằng máu... sau lại tỏ vẻ bất đắc dĩ.
Mấy người Vương Nhất Bác vì đọc không hiểu chữ viết tộc Bán Nguyệt mà nôn nóng, hối thúc y mau mau nói ra nội dung kia.

" là tâm nguyện trước khi chết của Độc nhãn tướng quân. "
Tiêu Chiến chỉ một loạt hũ sành đựng tro cốt cách đó không xa.
" ông ta muốn nhờ người nào đó tình cờ biết đến nơi này, phát lòng từ bi chôn cất toàn bộ tro cốt của tộc nhân Bán Nguyệt. Nếu làm được như vậy, linh hồn của ông ta sẽ luôn theo sau giúp đỡ cho người đó. Hoặc giả nếu như có luân hồi chuyển kiếp, cũng sẽ nguyện làm trâu làm ngựa để báo đáp ! "

Mọi người 'soạt' một cái xoay đầu nhìn đám hũ sành, Vương Nhất Bác gật đầu.
" vậy chôn đi ! Đào một cái hố to rồi chôn hết số tro cốt kia xuống. "

Lý Xuyên xoa xoa cằm, liếc mắt nhìn Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến không hiểu gì, chớp chớp mắt.
Cuối cùng, Lý Xuyên vỗ mạnh lên vai cậu chàng cái bốp, miệng cười ha hả.
" Quân sư a~ , ngài thần thông quảng đại, có thể giao lưu cùng quỷ hồn, vậy phiền ngài một chút nhắn dùm với Độc nhãn tướng quân kia, bảo hắn ta rủ luôn tộc nhân của mình cùng đến trả nợ đi ! "

-- ách.?!
Tiêu Chiến ngây người.

Tần Lĩnh đang chỉ huy ám vệ đào hố, nghe huynh đệ nhà mình nói vậy liền ngẩng mặt nhìn sang.
" hảo sáng kiến !! Mai mốt có cần ra chiến trường, bảo Độc nhãn tướng quân dẫn theo tộc nhân đến, Đại Hưng chúng ta có thêm binh đoàn quỷ hồn trợ giúp, nhất kích tất sát a! "

Lý Xuyên vui vẻ khi tìm được người có ý nghĩ chung, cùng Tần Lĩnh bắt đầu thảo luận nên chọn cái tên nào cho binh đoàn quỷ hồn thì mới hợp.
Những người còn lại âm thầm lau mồ hôi, Tiêu Chiến chết lặng, vẫn duy trì tình trạng ngây người mà nhìn sang vị chủ soái ba quân nào đó.
Vương Nhất Bác tự biết hổ thẹn khi dưới trướng có cận thần không đứng đắn như vậy, giả vờ ho khan nhìn đi nơi khác.
Nhóm ám vệ duy trì im lặng, một mực tập trung đào hố cát.

Tiêu Chiến dở khóc dở cười, lắc đầu bất đắc dĩ, nhưng càng nhiều hơn là thêm quý mến những con người ở nơi này.
Những vị tướng lãnh tài ba, khi không có chiến tranh, lột bỏ áo giáp quân phục, trở về đúng với con người thật của mình. Cậu chưa từng nhìn thấy bọn họ trưng ra bộ dạng ta đây ta giỏi, mắt cao hơn đầu. Ngược lại thì rất dễ nói chuyện, rất dễ sống chung.
Những con người mang trong mình số mệnh cao cả, thậm chí góp phần  nắm giữ trong tay vận mệnh của quốc gia, lại chân thành mộc mạc với mỗi từng người mà không màng gì đến cấp bật trên dưới.

Ngay cả Vương Nhất Bác, vị tướng nắm giữ ba quân cũng có đôi lúc sẽ vui đùa một chút với nhóm phó tướng của mình. Một vị tướng như vậy, khó tránh những người bên cạnh cũng đều dễ mến dễ gần.
...........

Hoàn tất đâu đó việc chôn cất hết đống tro cốt của tộc Bán Nguyệt, mấy người Vương Nhất Bác trải qua một đêm dài dưới lòng đất, yên tĩnh lắng nghe tiếng gió rít gào rõ mồn một ngay trên đỉnh đầu. Cấu tạo nơi này rất khéo, ngước mặt nhìn lên là có thể thấy cả trăng sáng xuyên qua những khe hở, kì diệu ở chỗ đó là những khe hở kia sẽ không bị cát luồn qua che lấp.
Dựa vào công trình kiến trúc này, có thể thấy được rằng tộc Bán Nguyệt còn là những nghệ nhân tài giỏi trong việc xây dựng và kiến tạo phòng ốc nhà cửa.
À.... Còn cả cơ quan trước đó, đầy đủ nhân tài được tụ hội trong một tộc người, đáng tiếc thay....

Một vị Quân Vương vì tuổi già sức yếu mà lỡ đánh mất lương tri, một vị tướng trung quân ái quốc lại tự tay kết liễu đời mình bằng cách thức tàn nhẫn và đầy căm hận.
Ai mà ngờ được, câu chuyện về vị Độc nhãn tướng quân mà người đời truyền miệng kia lại chỉ là mặt nổi bên ngoài, còn sự thật phía trong lại khiến cho những người chân chính biết được thổn thức khôn nguôi.

....Rời khỏi xa mạc sau một đêm dài, đoàn người còn có việc hệ trọng  tiếp tục lên đường, bỏ lại phía sau dãi cát vàng mịt mờ vô tận, chính thức tiến gần với biên cương Đại Hưng xa xôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top