Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời trong nắng ấm... Khụ, không phải, là trời giông u ám mới đúng. Vào một buổi chiều muộn, mây mù giăng kín, gió lớn từng cơn kéo đến, báo hiệu cho một hồi giông tố sắp diễn ra.

Chúng binh sĩ dựng trại lại cho kiên cố, dùng dây thừng kéo căng lều vải, lính gác trên tường thành cũng gia tăng nhiều hơn mọi khi. Nơi này đất trời lộng gió, không có gì che chắn, thành trì bằng đất đá tạo nên chính là bia ngắm duy nhất chịu mọi ảnh hưởng trực tiếp của thiên nhiên. Là căn cứ quan trọng để giữ gìn ranh giới biên ải, ngàn vạn lần không thể xảy ra bất kỳ sơ sót nào.

Vương Nhất Bác ngồi trong lều, nghe tiếng gió gào thét mỗi lúc một lớn, tâm thần không yên mà bước ra xem xét.
Bên ngoài trận doanh, chúng phó tướng nhịp nhàng chỉ huy binh sĩ các việc cần phải làm. Ất Tất Phong sai người dùng thanh gỗ lớn chắn sau cổng thành, Tần Lĩnh leo lên trên tường thành dõi mắt xem xét bốn phía, Cửu Nguyệt cùng tỷ muội Tiết gia dò xét khắp nơi trong ngoài thành trì, Lý Xuyên ngược lại khá nhàn nhã, không có việc gì làm thì chạy xuống trù phòng thêm vào thức ăn các gia liệu tẩm bổ mà y tìm tòi được, giúp chúng tướng sĩ nâng cao tinh thần, cường thân kiện thể.

Vương Nhất Bác chậm rãi bước đi, xung quanh liên tục có binh sĩ chạy ngang qua hắn, vội vã cúi đầu chào cũng không kịp dừng chân đã toan chạy đi mất. Trong gió mang theo mùi ẩm ướt của đất, không khí xung quanh cũng trở nên lành lạnh, không thể nghi ngờ sắp tới sẽ có mưa. Vương Nhất Bác nhìn một vòng người chuẩn bị đâu vào đó, hài lòng gật đầu, xoay người muốn trở về lều.

** SOẠT! **
Tiếng động phát ra không quá lớn, Vương Nhất Bác nhướng mi, hơi nhấc chân ra, để lộ một phần đất bị trũng xuống. Hắn ngồi xổm, tay chạm vào phần đất nọ, ngước mắt lên gọi : " Tất Phong! "

Ất Tất Phong bận đang chỉ hủy, nghe gọi liền lập tức vọt đến không chút do dự. Kéo theo đó là Tần Lĩnh từ trên đầu tường thành nhảy xuống, Lý Xuyên ở trù phòng chạy ra, Cửu Nguyệt cùng tỷ muội Tiết gia xuất hiện tại đỉnh lều của binh sĩ, mắt lăm lăm nhìn xuống.

Vương Nhất Bác câm nín, cảm khái độ nhạy bén của chúng phó tướng nhà mình. Hắn chỉ tay vào phần đất kia cho Ất Tất Phong xem xét.
Chỉ thấy đối phương ngồi xuống, dùng tay ấn....
Đừng nói chứ, chẳng biết vị tướng quân này đã dùng bao nhiêu phần công lực, thế nhưng lại làm cho vị trí mà hắn chạm vào kia lõm xuống thành một cái hố.

Lý Xuyên nhe răng, cảm thấy động tác này của Ất Tất Phong có độ khó cực kỳ cao!

Ất Tất Phong lại là đầy mặt ngơ ngác, ngước nhìn lên, tất cả mọi người đều đang dùng ánh mắt hiếu kỳ mà nhìn hắn đây.
" ách... Ta còn chưa dùng đến nửa phần công lực, chỉ là chạm một cái."

Ồ... Hóa ra là chỉ chạm một cái thôi nga!

Ất Tất Phong vò đầu, lại xem xét tình trạng cái hố kia, càng xem càng nhíu mày.
" không đúng...."
Theo lời nói của hắn vừa dứt, lấy vị trí cái hố nọ làm trung tâm, mặt đất từng chút rớt xuống bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được, lan rộng ra phạm vi xung quang, tạo thành một thông đạo ngoằn ngoèo có thể đi được dưới lòng đất.
Vài căn lều gần đó đều bị sụp do mặt đất phát sinh biến hóa, đến khi dừng lại, khắp nơi trong thành trì đã cát bụi mịt mù.

Ai nấy đều lấy làm kinh hãi khi chứng kiến một màn này, Cửu Nguyệt trên lều vải nhảy xuống, ánh mắt lóe sáng.
" đây là do ai làm? "

" Báo!!! "
Âm thanh kéo dài, binh lính canh gác trên tường thành chạy vội đến hô tô.
" bẩm nguyên soái ! Bên ngoài tường thành bị sạt lở đất, bên dưới lớp đất đá xuất hiện rất nhiều thông đạo nối liền với nhau, kéo dài đến tận ranh giới của giữa Đại Hưng và Tây Lương. "
Binh lính nói xong, liếc mắt trông thấy trận địa hỗn loạn tại nơi này cũng khiếp đảm không thôi.

Ha!

Vương Nhất Bác lẫn chúng phó tướng đồng bộ nở nụ cười trào phúng -- hảo cho một Tây Lương nho nhỏ lại tràn đầy tâm cơ! Dám ngang nhiên trộm đào mật đạo thông đến tại bên trong thành trì của bọn họ.
Đây là có gài nội gián vào cũng sẽ thần không biết, quỷ không hay.

Bây giờ thì đã hiểu, nữ quỷ kia từ đây bay ra, bằng thông đạo này, nàng ta có thể xuất hiện một cách kỳ lạ mà không ai có thể phát giác.

Hay là nói.... Quân Tây Lương chỉ cần đổ dầu lửa hay thuốc nổ gì đó xuống mật đạo, làm sập mặt đất lộ ra thông đạo bên dưới, châm một mồi lửa.... Thành trì kiên cố trấn giữ biên cương Đại Hưng sẽ lập tức rối loạn.
Không thể không nói, kẻ có thể nghĩ ra chiêu này đủ ngoan!

Vương Nhất Bác nghĩ đến các loại khả năng có thể xảy ra, lập tức hạ lệnh chúng tướng sĩ tụ họp, trong thời gian nhanh nhất có thể, mau chóng lấp lại thông đạo kia.
Chẳng qua, thông đạo này khá lớn lại còn kéo dài, số lượng đất để bù vào e rằng không nhỏ. Nếu muốn hoàn tất chuyện này, e rằng phải có đến ít nhất là 1 tuần thời gian.

Phiền !

Lý Xuyên nhìn ra chủ soái nhà mình mất kiên nhẫn, vì để tránh cho việc người nọ trực tiếp chạy đến nơi đóng quân của Tây Lương, hái xuống thủ cấp của chủ soái quân địch mà gây ra bùng nổ chiến tranh vào lúc này -- y lập tức viết một phong thư trình báo, khẩn xin Thánh Thượng mau chóng cho người vận chuyển cát đến đây, số lượng càng nhiều càng tốt !
Có như vậy mới tạm thời dập bớt lửa giận của Vương Nhất Bác trong lúc này.

Chúng tướng sĩ còn chưa lấp được bao nhiêu đất, trên cao lão thiên gia đã cho mưa xuống, từng hạt nặng trĩu kèm theo gió lộng, phả vào da thịt rát buốt từng hồi.

Quanh thân của Vương Nhất Bác cùng chúng phó tướng đều hết thảy khô ráo, nội lực của bọn họ cao đến mức có thể phóng thích ra ngoài, ngăn chặn một số tác động nào đó, đại loại như là nước mưa. Mặc cho toàn thể binh sĩ bị mưa xối ướt sũng, làn mưa kia chỉ vừa gần chạm đến trên người của bọn họ liền rơi thẳng xuống đất, như thể một tấm chắn vô hình được dựng lên.

Với thời tiết như vầy thì không thể tiếp tục lấp đất, Tần Lĩnh tay chân linh hoạt, cùng tướng sĩ phối hợp dùng lều trại ghép nối lại với nhau, tạo thành một tấm màn cực kỳ to.
Vương Nhất Bác nháy mắt hiểu rõ, cầm một góc tấm màn nhảy lên trên đỉnh lều của mình, nhìn xuống.
Cửu Nguyệt, Ất Tất Phong, tỷ muội Tiết gia, Lý Xuyên,Tần Lĩnh... mỗi người một góc, đều nhảy lên những nơi có vị trí cao, dùng dây thừng buộc chặt cố định. Tám góc màn được giăng cao, tạo thành "mái nhà" tạm thời chống đỡ vào lúc này, bằng không.... nếu cứ bỏ mặc cho cơn mưa lấp đầy thông đạo, có trời mới biết sau đó sẽ phát sinh ra chuyện gì kế tiếp.

Trong tiết trời giông bão, một bóng trắng xẹt qua dưới làn mưa, bước chân vội vàng. Cửu Nguyệt là người phát giác đầu tiên, bóng trắng nọ xuất hiện tại phía sau Tần Lĩnh, nàng ta ngay tức khắc dụng khinh công lướt nhanh qua, dưới màn mưa vô cùng quỷ mị sượt ngang thân hình Tần Lĩnh, đuổi theo bóng trắng khả nghi.
................

Biên cương một mảnh bộn bề, mà ngay tại thành trấn cũng không khá khẩm gì hơn. Cũng đã hai ngày trôi qua kể từ khi Liễu Thị cư trú tại phủ đệ của Vương Nhất Bác. Nàng ta mỗi ngày đều ngóng trông trượng phu sớm trở lại, đợi đến nôn nóng sốt ruột, ấy vậy mà Trương Định vẫn bặt vô âm tín.

Tiêu Chiến bắt đầu cảm thấy giấc mộng kia của mình "không thật", bởi vốn dĩ Trương Định vẫn chưa thấy trở về, bỏ mặc thê tử ngày ngày mòn mỏi đợi mong.
Bởi do năng lực kỳ lạ phát sinh trên mình, Tiêu Chiến phần nào ỷ y vào nó, tin chắc "mộng rồi sẽ thành thật".
Thế mà theo sự thất vọng hiển diện rõ ràng trong đôi mắt của Liễu Thị, cậu dần cảm thấy tự ti với chính năng lực kia, tổng cảm thấy giống như mình đã dùng một giấc mơ hoang đường đến để lừa gạt lòng tin của nàng ta.

Tiêu Chiến ngẩn người ngồi trong hậu viện, tách trà được cậu giữ trong tay mãi vẫn chưa vơi đi một chút nào.
Nha Hoàn Tiểu Thúy trông thấy vậy bèn lên tiếng, chỉ sợ quân sư nhà bọn họ nghĩ nhiều sinh bệnh.
" quân sư, ngài đừng quá lo lắng. Ám vệ cũng đã ra ngoài tìm người, chắc chắn sẽ sớm có tin tức của Trương Định mà thôi. "

" ân..."
Tiêu Chiến nhẹ lời đáp lại, đang lúc này, ám vệ trong miệng Tiểu Thúy từ bên ngoài chạy vào, ngay trước mặt cậu liền quỳ xuống.

" bẩm, quân sư! Chúng thuộc hạ đã dò xét khắp nơi nhưng vẫn chưa tìm được tung tích của Trương Định.
Ngoài ra.... Chúng thần ngoài ý muốn thu thập được tin tức vô cũng quan trọng. "

Ám vệ nói đến đây thì sắc mặt hết sức khó coi, Tiêu Chiến dĩ nhiên nhận ra điểm khác lạ, ra hiệu để cho người nọ tiếp tục nói.

" bẩm.... Cách năm trăm dặm vùng ngoại ô có một ngôi làng nhỏ sau núi xuất hiện ôn dịch. Người mắc bệnh tay chân nổi đầy mẫn đỏ, mẫn đỏ mỗi lúc càng lớn như quả cầu chứa nước, một khi vỡ ra thì vùng da thịt chỗ đó bắt đầu chảy mủ kèm theo lở loét. Đã có nhiều đại phu kiểm nghiệm qua nhưng vẫn chưa tìm được căn nguyên của ôn dịch, bệnh này còn có thể lây lan, phàm là những ai tiếp xúc với người bệnh đều nổi mẫn đỏ ngay sau đó.
Vết lở không được chữa trị ngày một lan rộng, đến khi lan ra toàn thân thì cũng là lúc đối diện với tử thần.
Thần.... Chúng thần mạo muội khẩn xin quân sư lập tức cùng thất Vương gia hội họp, sớm ngày trở về Kinh Đô, tránh xa ôn dịch có thể lấy mạng người bất cứ lúc nào. "

Tiêu Chiến vẻ mặt khiếp đảm, Tiểu Thúy đứng bên cạnh nghe xong cũng bủn rủn tay chân, lắp bắp.
" quân... Quân sư! Ngài mau cùng thất Vương gia trở về đi thôi ! Sự việc có khả năng liên quan đến tính mạng, không thể chậm trễ! "

Tiêu Chiến còn chưa kịp đưa ra quyết định, ám vệ lẫn Tiểu Thúy đều quỳ gối dập đầu, cả hai không hẹn mà cùng đồng thanh hô to.
" Khẩn xin quân sư mau chóng hồi Kinh! Khẩn xin quân sư mau chóng hồi Kinh ! "

" các người đừng làm như thế! "
Tiêu Chiến chân tay rối loạn, vội nâng đỡ hai người đứng lên. Nhìn đến ánh mắt nhiễm một tầng đỏ hoe của Tiểu Thúy, Tiêu Chiến cắn môi gật đầu.

" được ! "

Sự tình nghiêm trọng không nằm trong tầm kiểm soát của cậu, đây cũng không phải là chuyện mà cậu có khả năng quản được.
Ôn dịch.... dịch bệnh.....

Không biết tình hình ở ngôi làng nhỏ kia như thế nào. Chỉ sợ ôn dịch sẽ lan tràn ra ngoài, từ đó sẽ là một hồi bá tính lầm than.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top