Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 44

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cửu Nguyệt tướng quân tinh mắt phát hiện bóng trắng đang tìm đường tẩu thoát, ngay lập tức phóng người chạy theo sau.
Bóng trắng kia có vóc dáng thấp bé, tóc dài buông xõa, cắm đầu chạy thục mạng, xong rồi nhảy xuống một cái giếng nước.

Cửu Nguyệt chạy đến bên miệng giếng, cúi đầu nhìn xuống, phút chốc nhíu mày -- đây hóa ra là một cái giếng khô.
Không chút chậm trễ thả người nhảy xuống, Cửu Nguyệt híp mắt nhìn, diện tích bên dưới miệng giếng vậy mà vô cùng rộng rãi, sớm đã bị người khoét rỗng tạo thành thông đạo.
Bây giờ xem như đã rõ, quân doanh canh chừng cẩn thận, nhưng vẫn có kẻ trà trộn vào, hết thảy đều là nhờ thông đạo bí mật này đây.

Cửu Nguyệt đi phía trước, phía sau là chúng phó tướng cùng Vương Nhất Bác đã đuổi kịp đến nơi, một nhóm người võ công cao cường, không chút tiếng động bám sát bóng người áo trắng đằng trước.

Đối phương sau khi rẽ trái phải nhiều lần, đi đến một nơi có ánh sáng từ trên chiếu xuống, người nọ nhún người nhảy lên. Chân chỉ vừa chạm đất, sau lưng đã xuất hiện một hồng y, người nọ chỉ cảm thấy một trận đau nhói truyền đến từ sau gáy, kế đó thì xụi lơ ngã nằm xuống đất.

Vài đạo thân ảnh lục đục xuất hiện, chúng phó tướng liếc mắt nhìn cái người bị đánh ngất đang nằm, vậy mà lại là một nữ nhân. Bên cạnh nàng ta không ai khác chính là Cửu Nguyệt, lúc này đang xoa cằm cân nhắc.

" ân, bộ dạng trông có chút giống với mô tả của binh lính trong quân doanh. "

" ma nữ kia sao? "
Lý Xuyên tò mò, trên dưới quan sát.
" đúng là giống. "

Hắn vừa dứt lời, vài người còn lại đều chụm lại quan sát, chốc chốc còn đưa ra ý kiến nhận xét riêng của mình.
Vương Nhất Bác hơi có chút vô lực, nghiến răng.
" này! Các người muốn làm gì cũng phải xem tình huống hiện nay ra sao có được hay không? Không ai trong các ngươi phát hiện ra chúng ta đang ở đâu sao? "

"....."
Chúng phó tướng theo tiếng nhìn sang, bắt gặp sắc mặt đen thui của nguyên soái nhà mình, cả đám đồng loạt nhìn trời.

Tần Lĩnh nhìn quanh, gãi cằm.
" ách.... Sao ta lại cảm thấy nơi này có chút quen mắt nga? "

Vương Nhất Bác nhướng mi.

Tiếp đó là Lý Xuyên, Cửu Nguyệt, Ất Tất Phong lần lượt cảm thán, một đám người đều chắc chắn rằng mình đã từng đến nơi địa phương này rồi.

Vương Nhất Bác mặt đã đen lại càng thêm đen, một lóng tay chỉ đến điểm nào đó.
Chúng phó tướng nhìn theo, nhất thời ai nấy lắp bắp kinh hãi.

Nơi bọn họ đang đứng là thông lộ rộng rãi, hai bên là cây cối um tùm, mà trong một khóm cây gần đó, cũng chính tại nơi Vương Nhất Bác đã chỉ có một tảng đá cao, trên đó viết hàng chữ -- địa phận Lâm An.

Như vậy chính là nói -- bọn họ từ trong miệng giếng khô ở quân doanh, lần theo thông đạo một đường trở ngược về thành Lâm An!

Kẻ khả nghi trà trộn vào quân doanh gây rối, lúc chạy trốn lại tìm đường về đây, điều này cũng góp phần chứng minh -- kẻ đầu xỏ đứng sau rất có thể đang ẩn náu đâu đó ở trong thành.

" Nguyên soái..."

Vương Nhất Bác cau mày, điều hắn nghĩ đến lúc này chính là trong khoảng thời gian mà hắn vắng mặt kia, không biết những kẻ có dã tâm đã thu thập được bao nhiêu tin tức tuyệt mật trong quân doanh, nắm rõ mấy phần mạnh yếu của chúng tướng sĩ ở nơi đóng quân.

" Cửu Nguyệt, còn có Ất Tất Phong, hai người các ngươi men theo thông đạo trở lại quân doanh, ngay trong đêm điều động một nhóm binh sĩ di chuyển đến đây.
Nhớ.... Chọn ra những binh sĩ mà các ngươi cho là trung tâm nhất, ngoài ra không được nói cho bất kỳ ai khác, bản thân bọn họ cũng phải giữ kín miệng. "

" mạt tướng tuân mệnh! "
Nhị vị phó tướng quỳ một gối hành lễ, sau đó không dám chậm trễ mà lập tức đi ngay.

Lý Xuyên hạ giọng.
" Nguyên Soái, ngài muốn..."

" trời không còn sớm nữa, nếu đã đến rồi thì phải ở lại thôi. "
Nghĩ đến cái gì đó, Vương Nhất Bác hơi nở nụ cười, một bộ ung dung tao nhã, chắp tay sau lưng, thong thả tiến về phía trước.
Lý Xuyên, Tần Lĩnh theo sau, bọn họ một lần nữa đi qua cổng lớn của thành Lâm An.
..................

  
    Nhóm người Tiêu Chiến sau khi tiến vào thôn làng phía sau núi thì tìm chỗ nghỉ qua đêm. Hiện tại đang là buổi xế chiều, khói bếp nghi ngút lan tỏa ra bên ngoài từ một gian nhà rộng rãi nhất thôn.

Nha hoàn Tiểu Thúy loay hoay dưới bếp một chút, rất nhanh liền có ngay một mâm cơm 5 món, tuy rằng nơi này thiếu thốn, không thể chuẩn bị sơn hào hải vị, nhưng mâm cơm như vầy cũng được xem như là đầy đủ màu sắc.

" quân sư, đã đến lúc dùng bữa. "
Tiểu Thúy bày thức ăn ra bàn, xới một chén cơm để sẵn, xong xuôi đâu vào đó thì đứng tránh sang một bên.

Tiêu Chiến đang hí hoáy viết viết vẽ vẽ thứ gì đó, ngẩng đầu nhìn lên, khi chạm phải tầm mắt của Tiểu Thúy, cái nha hoàn này liền vội vã cúi đầu.

" sao còn đứng đó? "

Tiểu Thúy bị câu hỏi của ai kia làm cho giật mình, hiểu được y là muốn nói cái gì, liền bày ra biểu tình khó xử.
" quân sư.... ngài... Hay là ngài cứ ăn trước đi, nô tì..."

Tiêu Chiến bưng chén cơm, dùng đũa gõ nhẹ.
" đến, chưa quen thì phải tập, từ từ cũng sẽ quen. "

Tiểu Thúy cắn môi, chầm chậm lại gần bàn ăn ngồi xuống.
Trong thời gian qua, mỗi khi đến thời điểm dùng bữa, quân sư nhà nàng luôn bắt mọi người phải ngồi ăn chung. Bọn họ là phận tôi tớ, ngày qua ngày lại cứ "ngang nhiên" cùng dùng bữa với chủ tử, khẩn trương đến mức cơm không dám ăn quá no, căng thẳng đến độ dạ dày đều phát đau.

" những người khác thì sao? "
Gắp một miếng thịt, Tiêu Chiến lơ đễnh hỏi.

Tiểu Thúy giúp ai kia múc canh.
" hồi bẩm quân sư, chúng tướng sĩ còn có ám vệ, lão tổng quản, bọn họ đều tụ tập dùng bữa ở bên ngoài. "

Động tác gắp thức ăn của Tiêu Chiến dừng lại, đáy mắt như có ánh sáng chợt lóe.
" ăn cơm tập thể? "

Hỏi, không đợi có câu trả lời, Tiêu Chiến ngay tức khắc đứng lên chạy đi xem xét. Tiểu Thúy vội vàng chạy theo sau, không ngừng tự trách mình nhiều chuyện.
-- quân sư còn chưa có ăn được bao nhiêu, lại vì câu nói của mình mà bỏ bữa!

...... Ra đến bên ngoài, tất mọi người đều tụ tập lại giữa đường lớn, đốt lửa ngồi quây quần lại với nhau, nói nói cười cười. Ngoài ý muốn đó chính là, Liễu Thị cũng góp phần tham gia vào đội ngũ nấu ăn cùng các nha hoàn.

Tiêu Chiến vừa đến, đám người nhao nhao hô hào, ai nấy đều có phần tò mò, không hiểu y tại sao không ở trong phòng mà dùng bữa nghỉ ngơi.
Giữa hàng loạt ánh nhìn chòng chọc đó, Tiêu Chiến thản nhiên ngồi xuống trên chiếc ghế gỗ nhỏ, bê lấy hũ rượu của chúng ám vệ, tự rót cho mình một chén, uống vào một ngụm nhỏ, từng chút cảm nhận sự ấm áp lan tỏa khắp toàn thân.

Chúng binh sĩ ngây dại, không ai có thể ngờ đến quân sư lại là người hòa đồng như vậy, còn có thể cùng một đám dã phu bọn họ ngồi chung một chỗ, lại dùng chính chiếc bát không mấy sạch sẽ để mà uống rượu....

" ăn cơm, vẫn là nhiều người cùng nhau ăn  sẽ vui hơn. Một mình ăn trong phòng chả có gì thú vị. "
Tiêu Chiến thở ra hơi nóng, nhấm nháp vị cay tại đầu lưỡi, cảm khái.

Thủ lĩnh ám vệ nhếch môi cười, rót cho mình chén rượu đầy, dẫn đầu nâng ly.
" nếu quân sư đã có nhã hứng như vậy, đến, chúng thuộc hạ tự nhiên sẽ phụng bồi. Tối nay chúng ta là những kẻ nhàn rỗi cùng nhau uống rượu tâm sự, tạm thời xóa bỏ ranh giới giữa chủ tử và thuộc hạ. "

Đã có kẻ tiên phong, những người khác lục đục hùa theo, từng người, từng người đều tới kính rượu cùng Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến không từ chối một ai, một bát lại một bát đầy uống cạn, sắc mặt không chút biến đổi, lời nói ra vô cùng mạch lạc rõ ràng, một chút cũng không có dấu hiệu gì cho thấy là bản thân sẽ say rượu.

" quân sư hảo tửu lượng ! "
Lão tổng quản cảm khái, ông ta là người uống ít nhất, dù sao tuổi tác cũng đã cao. Ban đầu lão còn lo lắng quân sư nhà mình "vui quá, quá chén". Nào biết chỉ thấy y uống mãi, binh sĩ từng người một ngã xuống, duy chỉ có y là vẫn ngồi vững vàng nơi đó, mặt một chút cũng không hề đỏ.

Đây là cái tửu lượng đáng sợ gì a?

Vô số vò rượu rỗng nằm la liệt dưới đất, chúng binh sĩ hoàn toàn ngã gục, nhóm ám vệ xem ra tốt hơn, nhưng chung quy cũng chẳng khá khẩm gì nhiều, ai nấy đều phải dựa vào vách tường mới có thể giữ thăng bằng cho khỏi ngã.

Lại uống cạn một bát rượu trắng, Tiêu Chiến phát giác đây đã là số rượu cuối cùng, trong lòng cũng âm thầm kinh hãi về sức uống của mình. Cậu là một người không thích tiệc tùng tụ tập, rượu bia là bất đắc dĩ lắm mới đụng vào, nên từ trước đến giờ vẫn không biết mình có thể uống được nhiều hay ít.
Sự thật tối nay chứng minh, cậu chẳng những có thể uống được nhiều rượu, mà còn là cực kỳ, cực kỳ nhiều !

" ai nha, bọn họ đều say cả rồi. "
Tiểu Thúy lo lắng nói, quan sát sắc mặt của vị nào đó, thấy y không có vẻ gì khác lạ thì mới an tâm.
" nô tì đi hầm cho bọn họ một ít canh giải rượu. "

Liễu Thị không tranh giành công việc này với Tiểu Thúy, nhẹ nhàng ngồi xuống gần đó, đối Tiêu Chiến hơi mỉm cười.
" quân sư tửu lượng tốt đến mức  khiến người ta kinh ngạc! "
Nếu chỉ nhìn vẻ bề ngoài, nàng ta còn cho rằng vị này là một kẻ không màng "tửu sắc".

Tiêu Chiến không biết mình đã bị đối phương hiểu lầm, lúc này cậu chỉ tập trung nhìn chằm chằm vào Liễu Thị bằng vẻ mặt hết sức nghiêm túc.
Liễu Thị có chút không được tự nhiên, hơi che mặt.
" quân sư, trên mặt ta...."

" ngươi có cảm thấy cái gì khác lạ hay không? "

"....khác lạ sao? "
Bị hỏi, Liễu Thị ngẩn ngơ khó hiểu.
" ý quân sư là muốn hỏi cái gì? Tiểu nữ thì có chỗ nào khác lạ? "

Liễu Thị không biết, Tiêu Chiến còn đang phân vân, có nên nói sự thật cho nàng ta biết hay là không.
Từ lúc bước vào nơi này, quanh thân của Liễu Thị xuất hiện làn khói mỏng màu xanh lam, giống như thứ mà cậu đã thấy ở trên người Trương Định.
Trùng hợp sao?

Tiêu Chiến không tin đây chỉ là do trùng hợp mà có. Chắc chắn làn khói này phải có ý nghĩa nào đó, hoặc rất có thể.... nó chính là đầu mối, tương tự như một sợi dây.
Sợi dây có thể kết nối Trương Định cùng Liễu Thị.
...........

     Quay lại nhóm người Vương Nhất Bác, hắn cùng hai phó tướng của mình một lần nữa tiến vào thành Lâm An, thuê 3 gian phòng ở, tạm trú qua đêm.
Vì sao phải thuê phòng?
Bởi vì khi Vương Nhất Bác cùng nhị vị phó tướng trở lại phủ đệ thì mới hay -- người ở đó đều đã dọn đi rồi, cái gì cũng không còn sót lại.

Vì vậy, ba người quyết định tạm trú ở ngoài tìm manh mối, như vậy có thể  nắm bắt hành tung của nhóm người Tiêu Chiến nhanh hơn là ở lì trong phủ.

Trong lúc đang dùng bữa tối, ba người có nghe được bá tánh trong thành buôn chuyện tán gẫu với nhau. Chuyện nói về một nam nhân nào đó, xui xẻo đụng phải quý tử của huyện thái gia tiền nhiệm, y còn chẳng biết sống chết mà đắc tội đối phương, hiện tại không biết đã bị huyện thái gia bắt giam ở đâu, còn sống hay đã chết.

Nhị vị phó tướng nghe xong chỉ cảm thấy khinh thường, tên kia ỷ vào chức quan liền lộng hành quá mức.
Vương Nhất Bác duy trì im lặng, dù sao cũng có Lý Xuyên ở đây, nếu tên huyện thái gia kia là một kẻ không ra gì, vậy cứ trực tiếp để cho Lý Xuyên tháo xuống cái mũ cánh chuồn của hắn là xong.
Còn nếu sự việc nghiêm trọng liên quan đến mạng người, vậy thì tống giam, chờ ngày hành hình.

" các người vậy là không biết rồi a?! Nam nhân kia theo ta thấy không phú thì quý*, nhất định thân phận không tầm thường nga! "
Lão bản đang gẫy bàn tính, ngẩng đầu chen vào một câu.

Khách quan trong quán hầu hết đều ngưng ăn, tò mò thúc giục lão bản nếu biết cái gì thì nói tiếp cho mọi người nghe.
Lão bản tửu lầu là một kẻ ham hư vinh, thấy tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào mình thì hếch mặt lên, tằng hắng một cái.

" nga, nam nhân kia a, có thể nói là "Nhân Trung Long Phượng", nhìn qua thoạt trông giống thư sinh, nhưng cái khí thế đó không phải ai cũng có thể có được.
Đối diện với thế lực lớn, y thế nhưng một chút cũng không hoảng sợ. Các ngươi nghĩ xem, người bình thường có thể làm được như vậy hay sao?
Nếu đổi lại là các người ở đây, khi đối diện với quý tử của huyện lão gia, ắt hẳn là sẽ quỳ khóc xin tha đi ?! "

Mọi người nhao nhao nói đúng, tán thành nhận xét của lão bản. Có những người cũng chứng kiến sự việc đó, bắt đầu hồi tưởng lại, song hết thảy đều nói nam nhân kia quả thật là khí chất hơn người !

" haha... Ta nói không sai đi? Nếu như vậy các người vẫn không tin, vậy thì để ta nói tiếp cho các người nghe. Nam nhân nọ dẫn theo bên mình một nhóm hạ nhân cao to vạm vỡ, ai nấy đều mang theo kiếm dài sắc bén. So sánh với đám gia đinh trong phủ huyện lão gia, ta thấy những người kia giống với bảo tiêu của những Tiêu Cục* lớn, ánh mắt bọn họ dày đặt sát khí, đều là những kẻ lưỡi dao liếm máu ! "

Ồ!!
Tất cả mọi người đều trầm trồ, vì câu chuyện này mà cả tửu lầu xôn xao hết cả lên, mà nội dung chính của câu chuyện, lại chỉ xoay quanh một người nam nhân. Các loại đồn đoán được đưa ra, nào là thân phận, bối cảnh, tuổi tác vân vân....

Lão bản hài lòng với phản ứng của khách nhân trong tửu lầu, tiếp tục tính toán chi tiêu. Bỗng nhiên ánh sáng trước mặt bị che khuất, lão ngẩng mặt lên.....

Tần Lĩnh vẻ mặt dữ tợn, dáng người cao ráo, như hung thần nhìn chằm chằm vào lão bản mập mạp thân hình khẽ run.

" đại.... Đại nhân.... Ngài có gì cần phân phó!? "

" nam nhân mà ngươi nói kia, y đang ở chỗ nào? "

" A...? "
Lão bản mơ hồ, lập tức nhận ra đối phương muốn hỏi gì.
" tiểu nhân không biết ! "

** ROẸT!! **
Âm thanh rút kiếm vang lên, ánh sáng bạc lóe mắt phát quang, chói đến mức lão bản cảm thấy hai mắt mình một khắc sau sẽ đui mù.

" tiểu nhân thật sự không biết a đại nhân! "
Lão bản kêu rên, cả người quỳ sụp xuống van cầu.
" tiểu nhân chỉ là kẻ làm ăn nho nhỏ, cái gì cũng đều không biết. Chỉ là hôm nọ tình cờ trông thấy đối phương, về phần y hiện tại đang ở nơi nào, tiểu nhân quả thật không hề biết! Mong đại nhân minh xét!
Mong đại nhân minh xét! "

Động tĩnh bên này không tính là nhỏ, kể từ lúc Tần Lĩnh rút kiếm, khách nhân trong quán đã phát hiện ra tính nghiêm trọng của sự việc, ai nấy đều tháo chạy mất dạng. Trong tửu lầu hiện tại chỉ còn nhóm hạ nhân trốn dưới bếp, cùng lão bản của bọn hắn đang quỳ rạp dưới đất, khóc lóc van xin.

" đi huyện nha!* "

Tiếng nói lạnh nhạt vang lên, Tần Lĩnh tra kiếm vào vỏ, xoay người đi. Đồng thời, lão bản nghe được âm thanh lớn vang lên rất gần với mình. Đầu úp sát mặt đất, he hé đôi mắt trộm nhìn, xác nhận đối phương đã rời khỏi đây, lão bản như được sống lại giữa cõi chết, run run ngồi dậy.

Trước mặt hắn không xa có một túi vải, lão bản cẩn thận nhặt lên, ước chừng khá nặng tay, dè dặt mở ra xem.
Được chứ! Nguyên 1 túi vàng a!
Từng thỏi xếp chồng ngay ngắn, lấp lánh sáng rực vô cùng đẹp đẽ.

Phát tài rồi !!

Lão bản kinh hỉ, từ dưới đất đứng dậy, liếc nhìn tửu lầu vắng tanh, nhất thời siết chặt túi vàng trong tay -- xem ra mấy người kia cũng không hẳn là hung thần, mà chính là quý nhân a!
Bọn họ "đuổi" hết khách nhân đi, xong lại còn biết mà "bồi thường" bằng cả một túi vàng.
............

     Trong huyện nha, gia đinh ngã trái ngã phải, nằm la liệt dưới đất lăn lộn.
Vương Nhất Bác đến trước huyện nha, một câu cũng không nói đã xông thẳng vào. Phàm là những kẻ có ý muốn cản lại bước chân của hắn, đều bị Tần Lĩnh một cước đá bay.

Động tĩnh cực lớn gây ra náo động, người bên trong huyện nha đều bị kéo ra ngoài. Nam có nữ có, huyện thái gia có cho mình 1 chính thất, 2 thê, 4 thiếp, 1 quý tử và 1 ái nữ chỉ mới mười tuổi đầu.
Hạ nhân trong nhà cũng bị triệu tập, nha hoàn, nô bộc, hết thảy trên dưới trong ngoài có đến vài chục người, duy chỉ không thấy bóng dáng lão huyện lệnh ở đâu.

" Hòa Hi lão đầu là gì của ngươi? "
Vương Nhất Bác híp mắt nhìn nam nhân co rúm thân hình, nấp phía sau một phụ nhân lớn tuổi.

Người nọ nuốt nước bọt.
" là.... Phụ thân của ta! Các người là ai? Phụ thân ta là huyện lệnh một vùng, còn có quan hệ với đại thần trong triều. Các người cả gan đến gây sự, không sợ...."

Nam nhân chưa nói dứt câu, trên cổ truyền đến cảm giác lạnh lẽo, kiếm của Tần Lĩnh đã đặt lên cổ hắn từ bao giờ, lúc nào cũng có thể xẹt ngang.
Tần Lĩnh là kẻ thiếu kiên nhẫn nhất trong nhóm phó tướng, sinh thời vô cùng chán ghét những kẻ tham sống sợ chết.
Tên hỗn trướng này vào lúc mấu chốt sống còn lại chỉ biết núp sau lưng mẫu thân của mình, cỡ nào hèn hạ?

" ngươi nói thêm 1 câu, ta đây liền hái thủ cấp của ngươi xuống! Tin, hay không? "

Phụ nhân bị đẩy ra trước nơm nớp lo sợ, mặt cắt không còn giọt máu vẫn cố che chắn cho cốt nhục thân sinh của mình.
" các người.... Các người là đến tìm lão gia sao? Bây giờ lão gia không có ở đây, từ lúc rời khỏi nhà vào hôm qua, đến nay vẫn chưa hề thấy quay lại. "

Lý Xuyên tiến đến, so với Tần Lĩnh dáng vẻ hung thần hoàn toàn đối lập, vẻ mặt hòa ái niềm nở, ân cần dò hỏi.
" lão gia của các người chẳng hay đã đi đâu? "

" cái này...."
Phụ nhân ngập ngừng, liếc nhìn những người còn lại.

" ta biết ! "
Vị thiếp thất có thứ hạng thấp nhất, cũng tức là "Thất phu nhân" tranh công lên tiếng, nàng ta thường ngày chịu đủ uất ức trong phủ, địa vị chỉ có cao hơn gia nhân một chút, ngoài ra không hề có phân lượng tiếng nói.
Vô cùng thống hận năm đó bị lão huyện lệnh bắt ép về phủ, bấy lâu vẫn canh cánh trong lòng, nay được biết có người tìm đến cửa gây khó dễ cho lão già ấy, nàng ta chỉ mong đám người này có thể sớm ngày bắt được hắn, nếu có thể.... tiễn hắn đi gặp diêm vương thì càng tốt !

" lão gia kéo theo rất nhiều gia đinh trong phủ, nói là đi xử lý một người."

Lý Xuyên hơi nhíu mày.

" trước đó, đại thiếu gia ở bên ngoài đụng chuyện cùng đối phương, lão gia vì muốn lấy lại mặt mũi cho ngài ấy, giúp ngài ấy trút giận, nên mới dẫn theo người đi tính sổ nam nhân kia. "
Thất phu nhân tránh xa đám nữ nhân khác của lão huyện lệnh, bỏ qua ánh mắt đầy sát khí của bọn họ, tiếp tục nói : " ta còn nghe nói, nam nhân kia hình như là ở tại trong phủ của vị Thất Vương gia nào đó! "

"....."
Tần Lĩnh run tay, lưỡi  kiếm sắc bén rạch ngang cổ quý tử của huyện lệnh một đường ngọt sớt. May mắn cho hắn vì Tần Lĩnh không phải cố ý, chỉ là bởi vì câu nói của Thất phu nhân kia làm cho quá đỗi kinh hoàng mà thôi.

Lý Xuyên cũng vô pháp tươi cười tiếp tục, chỉ trong chớp mắt đã thay đổi bộ mặt nghiêm túc.
" Nguyên soái.... Chúng ta trước đó đã đến Vương phủ, bên trong không có lấy một bóng người, lão huyện lệnh lại mất tích.
Thần nghĩ, có khi nào.... Lão đầu Hòa Hi và người của chúng ta, hai bên đều đã rời khỏi thành rồi hay không? "

Vương Nhất Bác liếc nhìn đám người bên trong huyện nha, khi tầm mắt chạm đến nữ hài tử mười tuổi thì dừng lại.
" mang đứa trẻ đó ra ngoài. "

Lệnh một tiếng, nữ hài được Lý Xuyên ôm đi cực lực giãy giụa gào khóc. Đợi cho tiếng la hét của đứa trẻ xa dần, Vương Nhất Bác lạnh lùng nhìn đám người, đôi con ngươi màu đen sâu hoắm như vực sâu không đáy.
" Lão huyện lệnh, huyện thái gia thành Lâm An ngang nhiên mang người tấn công Quân sư của Đại Hưng triều, tội chết khó cãi. Có ý đồ bất chính, ám hại đại thần trong triều, theo quốc pháp Đại Hưng -- xử trảm toàn gia! "

Từng câu từng chữ của Vương Nhất Bác là hiện thân cho thần chết đang đến gần, nam nữ già trẻ trong huyện nha kêu gào thảm thiết, kẻ trốn Đông, người chạy Tây, hòng tránh xa lưỡi kiếm tử thần trên tay Tần Lĩnh.
Tần Lĩnh giết người không chút khoan nhượng, lấy nha hoàn lẫn gia đinh trong phủ "khai đao", tiếp đến là tổng quản....

" ma quỷ! Ngươi là ma quỷ! Đừng lại đây! "
Nhóm nữ nhân la hét chí chóe, nghẹn ngào khóc nấc. Bọn họ không có bao nhiêu sức lực, ngay lúc Tần Lĩnh giết chết người đầu tiên đã hoảng loạn ngã ngồi ngay tại chỗ, lúc này thì đúng thật là chờ chết.

Quý tử của huyện lệnh được chiều chuộng từ nhỏ, hống hách ngang ngược, coi trời bằng vung, đã bao giờ phải trải qua chuyện kinh hách như hiện tại?
" các người không thể giết ta! "
Hắn kêu gào, xô đẩy chính cả mẫu thân của mình không thèm đoái hoài, điên cuồng trốn chạy.

" không thể giết ta! Các ngươi không thể! "
Cắm đầu chạy thục mạng, quý đại công tử một đường chạy thẳng đến trước mặt của Vương Nhất Bác, khoảnh khắc mắt chạm mắt, hắn cảm nhận rõ cái chết không phải đang đến.... mà thật sự là nó đã đến .

Tiếng la hét im bặt, huyện nha trở nên yên tĩnh hơn hẳn. Tần Lĩnh đã xử lý xong đám người kia theo lệnh của Vương Nhất Bác, tùy tiện lấy đến một mảnh vải lau chùi vết máu trên thân kiếm.
Xong xuôi đâu đó, Tần Lĩnh băng qua xác chết dưới chân, theo chân nguyên soái nhà mình rời khỏi đó. Có lẽ, tiếp theo đây bọn họ sẽ ra khỏi thành Lâm An để truy tìm tung tích của quân sư đại nhân.

Lúc đi ngang qua một người, Tần Lĩnh hơi liếc nhìn xuống.... đó là thi thể của quý đại công tử tham sống sợ chết kia, giữa trán của hắn có một lỗ thủng, máu đỏ vẫn đang còn  trào ra ngoài chưa dứt, trên gương mặt lộ rõ vẻ khiếp đảm, hai mắt mở to, chết một cách vô cùng triệt để.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top