Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 47

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đơn giản xử lý xong một nhà huyện thái gia của thành Lâm An. Vương Nhất Bác chuẩn bị ra khỏi thành tìm kiếm tung tích của Tiêu Chiến, nào biết chỉ mới đi được không bao lâu, bồ câu đưa thư đã được trao đến tay -- là do Cửu Nguyệt tướng quân gửi đến.

Nội dung bên trong thư nói rằng nàng ta cùng Ất Tất Phong vội vã trở lại biên cương, trên đường đi đụng phải một đoàn mã xa có điểm quen mắt. Lại gần nhìn xem thì mới biết hóa ra chính là đoàn mã xa của Vương phủ, trên mỗi nóc thùng xe đều có ký hiệu nhận biết riêng.
Tất nhiên, điều khiến cho bọn họ ngạc nhiên nhất chính là sự xuất hiện của nhân tố  không ai ngờ đến -- Hòa Hi huyện lệnh bị người trói gô nằm trên thùng xe, còn có một đám nha dịch quan sai đồng dạng bị trói, nhưng tình trạng thoạt trông có vẻ thảm hơn rất nhiều, mặt mũi ai nấy đều bầm dập sưng vù hết cả.

Sau đó bọn họ quyết định -- Ất Tất Phong một mình theo lối mòn trở lại quân doanh. Cửu Nguyệt thì vào trong thôn làng nhỏ tra xét, bởi theo tin tức dò hỏi được từ miệng Hòa Hi, nhóm người Tiêu Chiến đã đi vào trong thôn làng kia, muốn tiến về biên cương.

Vì vậy, trước khi vào thôn, Cửu Nguyệt tướng quân đã nhanh chóng  gửi đi một phong thư nói rõ tình hình cho nguyên soái nhà mình.

    Xem xong thư tín, Vương Nhất Bác cùng Tần Lĩnh lập tức đi ngay. Không có ngựa, cả hai bèn thi triển khinh công, rất mau đã đến được nơi Cửu Nguyệt tướng quân nói, quả thật có một đoàn mã xa dừng ngay  bên đường.

Vương Nhất Bác trước tiên nhìn xem những kẻ bên trong thùng xe, sau lại kiểm tra các loại vật dụng. Y phục, lương thực đều còn đây. Duy chỉ có ngân lượng và người là không thấy đâu.

Hòa Hi huyện lệnh bị trói cả tay lẫn chân, cùng đám nha dịch có ngồi có nằm, một đám ngổn ngang hỗn loạn ở bên trong thùng xe....

" Vương.... Vương gia! Thất Vương gia! Cứu mạng a! "
Hòa Hi liều mạng giãy giụa, dùng ánh mắt khẩn thiết cầu cứu cùng người mới xuất hiện.

Tần Lĩnh cảm thấy có chút buồn cười -- một nhà trên dưới của hắn đều đã bị nguyên soái "tiễn đi" chưa bao lâu đâu. Hòa Hi đây là đang hướng cầu cứu quý nhân, hay đang mời gọi tử thần a?!

Vương Nhất Bác ghét bỏ dáng vẻ nhếch nhác của đối phương, xoay đầu có ý muốn bỏ đi.

" Vương gia?! "
Hòa Hi kinh hô không dám tin.
" ngài không thể thấy chết không cứu a Vương gia! Lão phu dù sao cũng là...."

Vương Nhất Bác hơi nhíu mày, đáy mắt liếc trả về sau.
" ta biết. Tổ phụ ngươi ngày trước từng có ân cùng Di thân Vương, lại nhiều lần lập công, được Tiên Hoàng ban thưởng rất hậu hĩnh. "

" phải, phải ! "
Hòa Hi vẻ mặt tươi cười lấy lòng.
" không nghĩ đến Thất Vương gia lại còn biết rõ về chuyện này. Ngài xem, tổ phụ ta ngày trước dù gì cũng có nhân tình cùng vị kia, nay lão phu gặp nạn, ngài thân là hậu bối đời sau -- không nên vì chút nhân tình ngày trước mà giúp lão phu một chút hay sao!? "

Vương Nhất Bác xoay người lại, điềm tĩnh nhìn vào vẻ mặt dương dương tự đắc của lão hồ ly Hòa Hi.
" ngươi nói xem, trên dưới Huyện nha tổng cộng, hết thảy có bao nhiêu nhân khẩu? "

" A...? "
Hòa Hi mờ mịt, liếc nhìn đám nha dịch. Trong đó có một kẻ bị bầm mắt, mũi vẫn còn đọng máu đã khô, ôm lấy mặt gắng gượng trả lời. Khi nói còn nhe răng nhếch miệng vì đau.

" ....đại nhân, huyện nha của chúng ta nếu tính luôn cả người đang ở chỗ này, thì tổng cộng có khoảng tám mươi người. "

Đã có câu trả lời, Hòa Hi đưa mắt nhìn đến Vương Nhất Bác đang đứng trước mặt mình, dùng ánh mắt dò hỏi -- huyện lệnh của ta hết thảy trên dưới tám mươi nhân khẩu, sau đó thì sao?

Tần Lĩnh bước đến, đứng ngay cạnh Vương Nhất Bác, thả chậm giọng nói.
" nguyên soái, hắn nói quả thật không sai. Ti chức khi nãy đã trảm sát hết thảy sáu mươi tám người trong huyện nha! Chừa lại 1 mạng cho nữ oa nhi kia, cộng vào sẽ  thành sáu mươi chín.
Ở đây trong thùng xe có mười tên gia đinh, thêm cả quan huyện lệnh, tổng cộng  hết thảy trước sau vừa đủ tròn tám mươi. "

Vương Nhất Bác gật đầu, không nói. Duy chỉ có Hòa Hi lão đầu là trừng to hai mắt khiếp sợ.
Lão vừa nghe thấy cái gì? Trảm sát? Huyện nha?
A? Huyện nha này là huyện nha nào?

Dường như để giải đáp thắc mắc của Hòa Hi lão đầu, Lý Xuyên đuổi theo vừa đến nơi, nhếch môi cười, mi mắt loan loan như bán nguyệt.
" chính là huyện nha kia của ngươi ! Trên dưới huyện nha bao gồm thê nhi, nha hoàn, nô bộc, tất cả đều đã bị xử trảm tại chỗ theo quốc pháp! "

"....."
Trên gương mặt già nua tràn ngập biểu cảm không dám tin, sắc mặt biến hóa khôn lường, Hòa Hi cử động cần cổ cứng ngắc, nhìn đến Vương Nhất Bác dáng vẻ cao cao tại thượng lúc này, cái bóng của hắn bao phủ lấy nơi lão đang nằm.
Từ đáy lòng trào lên oán giận vô cùng to lớn.

" xử trảm toàn gia? Là xử trảm toàn gia?! Dám hỏi Thất Vương gia đây, một nhà lớn nhỏ của hạ quan đã mắc phải tội tày đình gì, để mà dẫn đến kết cục cả nhà đều phải chết hết như vậy!? "

" chẳng phải ngươi vẫn còn sống đấy sao? "
Vương Nhất Bác hỏi ngược trở về.

" A? "
Hòa Hi ngẩn người, chiếc bóng đen phủ lên trước thân hình chật vật của lão.
Âm thanh kim loại vang lên có phần rùng rợn, lão không thể biết được chuyện gì đã xảy ra xung quanh mình. Bọn gia đinh người nào người nấy đều nằm im, từ chỗ bọn chúng nằm có máu chảy ra, thậm chí còn có một ít văng lên trên mặt của lão, cái cảm giác ấm nóng và tanh tưởi khiến lão hoảng sợ đến cực độ.

Hòa Hi như dại ra, cánh môi run run mấp máy. Sau đó, lão chỉ nghe một âm thanh vang lên cạnh mình, là giọng nói không chút cảm tình của Tần Lĩnh tướng quân.

" ý của nguyên soái nhà ta đó chính là -- hiện tại ngươi chết đi, thì mới được tính là trảm cả nhà*! "

"......"
Hòa Hi lão đầu hai mắt trừng lớn, đồng tử xảy ra biến hóa, trên cổ xuất hiện một vết cứa ngang gọn gàng, máu đỏ phụt lên cao, văng tung tóe, phun trào dữ dội. Lão đầu cả người giật run, sau một hồi thì nằm im không nhúc nhích được nữa, hai mắt lão vẫn mở to nhìn chằm chằm vào kẻ đã giết mình --  Tần Lĩnh.

Tần Lĩnh xoay người, tay cầm kiếm tùy tiện phẩy một vòng cung đẹp mắt, toàn bộ máu dính trên thân kiếm đều bị hất xuống mặt đất, dưới đất còn tạo thành một đường rãnh máu hình vòng cung do kiếm khí phát ra.

Lý Xuyên nhướng mi, híp mắt trông theo Tần Lĩnh nhếch môi cười.
Tần Lĩnh lười phản ứng lại hắn, khoanh tay nhìn sang một bên.

     .... Đợi khi nhìn sang phía thôn làng, Vương Nhất Bác đã dẫn đầu đi vào trong, hai người cũng lập tức theo sau không dám chậm trễ.

Khung cảnh tiêu điều xơ xác là những gì mà mấy người Vương Nhất Bác dùng để hình dung cho nơi này. Xác chết nằm ngổn ngang la liệt, thi thể xám đen biến dạng, đây có lẽ chính là những kẻ xấu số không may bị mắc phải dịch bệnh mà bọn họ đã được nghe nói qua.

Thôn làng nhỏ này chính là nguồn cơn của dịch bệnh, đám người của Tiêu Chiến đã tiến vào đây bao lâu? Bọn họ hiện giờ ra sao?  Mọi người vẫn ổn cả chứ?

Vô số câu hỏi bủa vây, Vương Nhất Bác có chút nóng lòng tìm kiếm, thôn làng không quá lớn, đi một vòng rất mau đến được điểm cuối.
Một đám người đông đúc xuất hiện ngay trước mặt, Vương Nhất Bác liếc mắt đã phát giác ra thân ảnh quen thuộc lọt thỏm giữa đám người, kích động hô to -- " Chiến! "

   Đám người bên này bao gồm thôn dân còn sống sót đều đồng loạt xoay đầu nhìn về nơi phát ra tiếng gọi. Tiêu Chiến cảm thấy âm thanh có chút quen tai kia vang lên trong thời khắc này thật là dễ nghe.

Nhìn một cái, nam nhân kia đã được vài ngày không gặp, Tiêu Chiến không nghĩ đến, khi gặp lại đối phương, cậu vậy mà có chút vui mừng trong lòng.
Giống như bạn thân xa nhau lâu ngày gặp gỡ.

" Thất gia! "
Gọi, Tiêu Chiến tách ra khỏi đám người, môi cười tươi hết nấc, chạy chậm đến trước mặt người nọ.

Vương Nhất Bác đồng dạng tâm tình xốn xang khó tả, chân bước vững vàng nhưng lại có chút gấp gáp nhanh hơn mọi khi.
Đến khi cả hai đã rút ngắn khoảng cách lại với nhau, Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm vào gương mặt tươi cười mừng rỡ rõ ràng của Tiêu Chiến, hắn cảm thấy lồng ngực mình tê rần, thậm chí râm ran nóng bức.

Vốn đã nghĩ có rất nhiều điều muốn nói cũng đối phương, nhưng ngay khi đối diện thì mới biết.... Vương Nhất Bác lần đầu tiên trong đời túng quẫn đến mức không biết phải nói cái gì mới được.
Một câu cũng chẳng thể thốt nên, cứ thế mà đứng bất động nhìn chằm chằm vào người nọ.

Song, trái ngược với sự khó xử của nội tâm Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến gặp được bạn của mình thì cực kỳ vui vẻ, sau khi rút gần khoảng cách liền cho đối phương một cái ôm thân mật, bày tỏ sự tưởng nhớ của mình dành cho người bạn này có bao nhiêu là to lớn.

Tất cả mọi người hai bên trước sau, bao gồm cả Vương Nhất Bác, ai nấy đều bị hành động quá đỗi bất ngờ cũng như quá mức kinh hãi này của Tiêu Chiến làm cho bàng hoàng khiếp đảm.

Thôn dân trong làng há hốc mồm kinh ngạc, chúng ám vệ trừng to hai mắt, có vẻ khá sốc về mặt tâm lý. Mà nhị vị phó tướng sau lưng Vương Nhất Bác thì có vẻ tốt hơn một chút, trên gương mặt cả hai chỉ xuất hiện một chút không được tự nhiên, cũng không dám nhìn "hình ảnh tình cảm thân mật" kia quá lâu, đều ngại ngùng xoay mặt nhìn đi chỗ khác.

Riêng về đương sự -- Vương Nhất Bác, hắn gần như hoàn toàn hóa đá trong tích tắc.
Tiêu Chiến ôm thật sự rất chặt, môi cười rất tươi, hơi ấm từ  trên người y truyền sang, hắn có thể cảm nhận được chúng rất rõ ràng... nó như muốn thiêu đốt cả cơ thể của hắn cháy thành tro tẫn.

Này là sao...?

Nhũ mẫu đã có nói, phàm là hành vi thân mật này kia sẽ chỉ đều diễn ra khi hai người yêu nhau. Lâu nay hắn đều cho rằng những việc như vậy là "thiên kinh địa nghĩa", không thể phản bác.

Thế nhưng... Tiêu Chiến tại sao lại ôm hắn a? Tại sao lại làm ra hành vi thân mật chỉ dành cho những người đang yêu thế này?!
Ai đến đây giúp hắn giải thích a? 

Lý nào.... Chẳng lẽ....
Tiêu Chiến yêu ta sao?!

"Oành" một tiếng! Đại não Vương Nhất Bác có dấu hiệu sắp nổ tung. Hắn cảm thấy choáng váng với suy nghĩ của chính mình.

Không thể nào!!

" Thất gia...? "

Tiếng gọi đi kèm sự lo lắng vang lên bên tai, Vương Nhất Bác hồi thần, nhìn vào gương mặt mang theo thần sắc lo lắng của ai kia, cổ họng nghèn nghẹn.
" ....Ân? "

Vương Nhất Bác không biết, bản thân hắn vô thức đáp lại lời gọi của Tiêu Chiến một cách hết sức tự nhiên. Âm điệu kia mềm mỏng nhỏ nhẹ, như thể tình lang đáp trả lời kêu gọi bởi ái nhân của mình.
Một đám người bất đắc dĩ phải chứng kiến sự việc đều cảm thấy có chút gì đó khác thường không đúng.

Nhưng đối với Tiêu Chiến thì chẳng có nửa điểm lạ lùng, nghe được Vương Nhất Bác ứng thanh đáp trả thì vội hỏi.
" anh bị làm sao vậy? Tôi đã gọi rất lâu nha!  Sao vậy? Không khỏe ư? "

-- Hóa ra là mình đã thất thần sao?
Vì cái gì?
Là vì cái ôm của người này đó ư!?
Vương Nhất Bác hơi siết nhẹ nắm tay, lắc đầu.

" ....ta nghe nói, chỗ này của các người phát sinh dịch bệnh. Thế nào, không ai bị nhiễm bệnh chứ? "

Tiêu Chiến bày ra biểu tình hiểu rõ.
" không có! Vậy là anh vì lo lắng cho an nguy của mọi người, nên mới từ biên cương trở về đây sao? "

" kh...."
Vương Nhất Bác tính toán nói cho Tiêu Chiến nghe về việc mình đi điều tra nội gián, tình cờ phát hiện mật đạo, một đường thông thẳng đến trước cổng thành Lâm An. Nhưng ngay khi đối diện vẻ mặt sáng bừng mong đợi của Tiêu Chiến, hắn cảm thấy bản thân mình như là bị ma xui quỷ khiến....
Nuốt khan cổ họng, Vương Nhất Bác gật nhẹ đầu.

" phải ! "

" tôi biết ngay mà! "
Tiêu Chiến bật cười khúc khích.
" Thất gia của chúng ta là một vị nguyên soái, một vị Vương gia tốt ! "

"....."
Vương Nhất Bác mím môi không nói gì.

Nhị vị phó tướng ở đằng sau giật giật khóe môi, nội tâm từng người điên cuồng gào thét -- nguyên soái nhà bọn hắn mở to mắt mà nói dối lừa gạt quân sư a!!!

Như cảm nhận được gì, Vương Nhất Bác liếc mắt nhìn về sau. Nhị vị phó tướng lập tức đứng thẳng nghiêm túc, trên mặt là sự nghiêm nghị, cái gì cũng không thể nhìn ra khác thường.
Vương Nhất Bác thở dài, phỏng chừng hai người này đang ở trong lòng "xem thường" hắn.

Nhưng mà tại sao hắn lại như vậy? Cớ gì lại nối dối kia chứ?!
Vương Nhất Bác buồn bực chính mình.

    Chúng ám vệ lúc này chạy đến, cả đám nhao nhao hành lễ vấn an. Nhìn thấy bọn họ từng người đều mang theo vui mừng, Tiêu Chiến nhanh miệng nói cho bọn họ biết rằng nguyên soái của bọn họ quan tâm bọn họ ra sao, còn đặc biệt chạy đến đây để xem xét khi nghe nói có dịch bệnh bùng phát.
Nói đến mức một đám người cảm động không thôi.

Vương Nhất Bác vô thức lùi về sau, mặt không dám nhìn thẳng chúng ám vệ lẫn binh sĩ còn đang quỳ gối dưới đất chưa chịu đứng lên.

Cái gì gọi là "lương tâm cắn rứt" a?
Bản Vương hiện tại đã được trải nghiệm qua, các ngươi làm tốt lắm! Thật sự rất tốt !

   " đúng rồi Thất gia. Chúng tôi đang chuẩn bị đến chỗ các anh đó. Gặp được các anh ở đây thì tốt rồi, chúng ta có thể cùng nhau đến biên cương. Dịch bệnh cũng đã không còn nữa, thật tốt có phải không!? "
Tiêu Chiến vui vẻ nói nhanh.

Lý Xuyên nghe xong giật mình.
" cái gì? Dịch bệnh không còn nữa?
Làm sao mà....? "

Thống lĩnh ám vệ bước ra khỏi hàng, vô cùng cảm khái mà nói : " tất cả đều  nhờ có quân sư, đây là công lao của ngài ấy. "
Chúng ám vệ lẫn binh sĩ đồng loạt gật đầu, phù trợ cho câu nói của thống lĩnh ám vệ, bày tỏ thái độ tán thành tuyệt đối của bọn họ với câu nói trên.

Tiêu Chiến xua tay lắc đầu, hai chữ "không phải" chưa kịp thốt ra, đã bắt gặp ba cặp mắt sáng quắc như sao phát ra từ chủ tớ Vương Nhất Bác, có chút dở khóc dở cười.
" ....cái này có chút khó nói, chi bằng chúng ta vừa đi vừa nói trên đường thì thế nào? Chung quy cũng không phải là công lao của tôi hay gì đó..."

Vương Nhất Bác gật đầu đáp ứng, nguyện ý chờ đợi đối phương sẽ mang đến thêm một bất ngờ mới cho mình. Chẳng biết vì cái gì, nhưng hắn tin rằng sẽ là như vậy.

Mọi người rất mau chỉnh đốn đội hình, rời khỏi thôn làng, ra đến bên ngoài, nơi có đội ngũ mã xa bị bỏ lại trước đó.
Lại sắp xếp một phen, trong chiếc mã xa dành riêng cho Tiêu Chiến bấy giờ có thêm sự xuất hiện của chủ tớ ba người Vương Nhất Bác. Thùng xe được tính là khá rộng rãi, nhưng chen chúc cùng lúc bốn người nam nhân thân hình thể trạng cao ráo, ba người kia lại khá vạm vỡ, thì không gian bên trong thùng xe lúc này lại trở thành có chút "chật chội".

Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác ngồi chung trên băng ghế bên trái, có lót đệm nhung mềm mại ở bên dưới. Lý Xuyên cùng Tần Lĩnh đồng dạng ngồi ở phía đối diện nằm bên phải.

Khi tất cả mọi thứ đã ổn định, Tiêu Chiến bắt đầu kể lại sự tình đã xảy ra trong vài ngày gần đây.

   Đầu tiên nói về câu chuyện tình của một con sóc tinh và một người con gái. Chỉ vì lạc mất người mình yêu, sóc tinh đã reo rắc dịch bệnh lên thôn làng nhỏ. Hay nói cho đúng -- phàm là nơi sóc tinh đến để tìm kiếm ái nhân, mỗi khi tìm không được người, hắn đều sẽ phát tán dịch bệnh, hại vô số người phải mất mạng.

" trước khi rời đi, Trương Định đã có nói, hắn đã tìm lại được Liễu Thị, sẽ không tiếp tục phát tán dịch bệnh. Chỉ cần hắn rời khỏi đó, các mầm bệnh sẽ tự động triệt tiêu, vậy thì những nơi đang có dịch bệnh không còn đáng lo ngại nữa. Sẽ không có thêm bất kỳ người nào bị nhiễm bệnh. "
Tiêu Chiến nói, tổng vẫn cảm thấy việc làm "giận chó đánh mèo" này của Trương Định rất đỗi quá đáng.

Ba người Vương Nhất Bác nghe xong ai nấy đều có sắc mặt xấu xí.
Ngang nhiên hại chết nhiều con dân của Đại Hưng như vậy,  tội ác tày trời, nói đi là đi?

" Trương Định đó rất lợi hại sao? "
Tần Lĩnh nghiến răng.

Tiêu Chiến nhíu mày ngẫm nghĩ.
" cái này...."

Lý Xuyên khoát tay cắt ngang ý đồ thăm dò không rõ ràng của Tần Lĩnh, hỏi : " quân sư, ngài nói rằng quỷ hồn của Tát Hãn tướng quân đã giúp ngài chế ngự Trương Định. Vậy, ngài có thể tùy ý gọi đối phương xuất hiện bất cứ lúc nào sao? "

" ân, cái này... chắc là vậy..."
Tiêu Chiến chớp mắt, gật đầu.

Lý Xuyên mỉm cười.
" thỉnh quân sư cho mạt tướng đại khai nhãn giới, mời quỷ hồn của Tát Hãn tướng quân đến đây cùng mọi người  nói chuyện.

"...."
Tiêu Chiến im lặng, nghiêng đầu.
-- bọn họ muốn nhìn thấy ngươi a! Làm sao bây giờ??

/ ....chủ nhân, ta chẳng phải đang ngồi đây đấy thôi? Là do bọn họ không thể nhìn thấy ta đó chứ! /

-- vậy sao ta lại có thể?!

/ vì chủ nhân là chủ nhân của ta nga! /

"....."
Nghe có vẻ rất thuyết phục....
Tiêu Chiến ảo não, nói cho ba người kia biết Tát Hãn đang ngồi cạnh mình.

Mấy người Vương Nhất Bác trừng lớn hai mắt, nhìn vào chỗ trống cạnh bên Tiêu Chiến, cảm thấy không thể nào tin được, tam quan của họ dường như đang đảo lộn.

Nhìn một hồi, Tần Lĩnh căm tức giậm chân, hằn học phun ra một câu.
" ta không phục! Vì cái gì chỉ có mình ngài là được nhìn thấy?! "

Tiêu Chiến bất lực.
" bởi vì ta là chủ nhân của hắn a..."
Này là do Tát Hãn tướng quân nói đó! Ta không có nói điêu chút nào đâu!

Câu trả lời của Tiêu Chiến khiến Tần Lĩnh nghẹn họng trân trối, nửa ngày trôi qua cũng không đáp trả lại được.

Lý Xuyên bất đắc dĩ cười cười, không thèm để ý đến tính khí có phần như hài tử của vị nào kia.
Vương Nhất Bác bên cạnh lại bất giác nở nụ cười, ai cũng không biết hắn vì sao lại cười như vậy.

Tiêu Chiến đã nói xong hết, cảm thấy mi mắt nặng trĩu, nghĩ muốn tìm chỗ ngã lưng, loay hoay trái phải.

/ chủ nhân, còn có cách này.... Ngài có thể tìm đến một người cho ta nhập hồn vào. Như vậy, ta có thể thông qua cách đó, cùng bọn họ nói chuyện với nhau. /

Tiêu Chiến bừng tỉnh -- ý hay!
" Tát Hãn nói hắn có thể nhập hồn vào người nào đó, sau đó tùy ý cùng các người giao lưu. "
Ngáp, Tiêu Chiến điều chỉnh góc độ cho thoải mái, tựa đầu vào vách thùng xe, nhắm mắt.

Tần Lĩnh còn muốn hỏi thêm, đã bị Lý Xuyên nhanh tay bịt kín miệng lại.  Ra hiệu để sau hẵng nói. Tần Lĩnh hiểu ý gật đầu, Lý Xuyên hài lòng buông tay.

Nhìn người một khắc trước vẫn còn  năng động nói cười, chớp mắt đã ngủ say không biết gì, ba vị nam nhân tận lực không để bản thân phát ra tiếng ồn, tự mình suy nghĩ về những gì đã được nghe đối phương kể lại.

Bánh xe lăn đều trên con đường sỏi đá, thỉnh thoảng làm mã xa nảy lên, người ngồi bên trong thùng xe cũng không thể ngồi yên được mãi.
Sau một lần xóc nảy mạnh, Tiêu Chiến bị động thân hình, cả người lảo đảo, cơ thể chúi nhủi về trước. Mắt thấy sẽ phải tiếp xúc với sàn gỗ lạnh lẽo, nhưng sự việc đó đã may mắn bị ngăn chặn kịp lúc.
Vương Nhất Bác gần như mỗi khắc đều "nhìn" đến đối phương, chỉ cần một động tĩnh như vậy, hắn lập tức phản ứng lại ngay, nhanh nhẹn đỡ lấy thân hình của người nọ, kéo một cái.... khoảng cách giữa hai người gần sát sít sao.

Chóp mũi quanh quẩn mùi huân hương dễ chịu, Vương Nhất Bác điều chỉnh cơ thể của Tiêu Chiến, giúp y ngồi lại vững vàng.

" đường đến biên cương còn khá xa, xe vẫn cứ xóc nảy liên tục. E là quân sư sẽ bị đánh thức nhanh thôi. "
Lý Xuyên nhìn ngắm khung cảnh bên ngoài, lơ đễnh nói.

Cánh tay đặt sau đầu của Tiêu Chiến thoáng khựng lại, Vương Nhất Bác chỉ mất 3 giây suy nghĩ, nắm tay chuyển hướng, đem đầu ai kia đỡ lấy, nhích người đến gần, để cho đối phương tựa đầu lên trên vai của mình.

Như này.... hẳn là y sẽ có thể tiếp tục ngủ nhiều thêm được một chút cho đến Kinh Thành đi?!
Vương Nhất Bác thầm nghĩ.

Tần Lĩnh trừng lớn hai mắt, vai bị người vỗ một cái. Xoay mặt nhìn, Lý Xuyên tươi cười híp mắt, chộp lấy cổ áo phía sau ót của hắn, kéo....

" A! Ta kháo! Mau buông lão tử ra! "
Tiếng hét phản kháng vang lên, Tần Lĩnh bị Lý Xuyên đánh úp, một phen dùng bạo lực lôi kéo ra khỏi mã xa.

Nhìn lại bên trong thùng xe, lúc này chỉ còn mỗi Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác.
Một người đã ngủ say, người kia dùng tay của mình đè lại nơi phần tai bị lộ ra, tránh cho những tiếng động khác làm ồn đến giấc ngủ của y.

Vương Nhất Bác nhịn không được cúi đầu nhìn ngắm thụy nhan* của người nọ. Nếu có thêm một người nào đó ở đây trong lúc này, ắt hẳn người đó sẽ rất dễ dàng nhận biết được một điều -- đó chính là ánh mắt mà Vương Nhất Bác dành cho Tiêu Chiến trong thời khắc này, chứa đựng hết thảy vô tận dịu dàng và trìu mến.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top