Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 51

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một mạch gom hết các hình nhân nữ quỷ mang về, Tiêu Chiến cùng nhóm ảnh vệ tập trung lại trong một túp lều khá rộng rãi, một người trong đó chạy đi tìm chủ soái báo cáo tình hình.

Hình nhân được chế tác vô cùng tinh xảo, Tiêu Chiến không khỏi cảm thán tay nghề của người làm ra những thứ này, chân thật đến mức rất dễ khiến người ta lầm tưởng đây chính là con người thật. Thậm chí so với các manocanh* ở thời hiện đại có khi lại còn chân thật hơn nhiều.
Tổng cứ có một cảm giác rất khó diễn đạt trong lúc này.

Tiêu Chiến chạm vào phần tay của hình nộm, loại xúc cảm mềm mịn khi tiếp xúc trực tiếp khiến cậu bất giác phải rùng mình. Lớp da bao phủ hình nhân chẳng những mềm mại mà còn trơn nhẵn, không hề thô ráp cứng nhắc một chút nào. Càng tiếp xúc với chúng, Tiêu Chiến lại càng cảm thấy nổi da gà. Đến cuối, khi tầm mắt chạm đến một điểm nối khác lạ nơi dưới cằm của hình nhân, Tiêu Chiến chỉ rõ cho mọi người cùng xem. Ám vệ gần bên đưa tay lại gần, tại ngay chỗ điểm nối dưới cằm hình nhân đó, nhẹ nhàng kéo ra một đoạn chỉ màu đen. Kế tiếp, tất cả mọi người đều được chứng kiến một màn quỷ dị.
Từng đoạn chỉ được khâu hết sức khéo léo lần lượt bung tróc, lớp da bên ngoài của nữ quỷ theo đó cũng trở nên nhăn nheo biến dạng. Sau cùng, ám vệ dùng tay kéo đi một lớp da của nữ quỷ, bắt đầu từ khuôn mặt, để lộ phần bên dưới là mộc nhân* được chế tác tinh xảo. Vùng cổ, ngực, đôi cánh tay, nữ quỷ nọ từng chút một bị "lột trần".

Khi đã hoàn tất hết thảy công việc của mình, ám vệ giao lại tấm da nhăn nheo cho Tiêu Chiến, nín cười trở về chỗ của mình.
Tiêu Chiến nhăn mặt, tổng cảm thấy cầm thứ đồ chơi này trên tay cứ có cảm giác rợn người khó tả, bèn chuyển cho người bên cạnh. Cái này vừa khéo, đồ trên tay cậu chàng vừa chuyển, lại đặt ngay trước mắt của người mới bước vào.
Không biết là ai trong đám ảnh vệ hô to một câu -- " Diệp tướng quân! "

Tiêu Chiến ngẩng mặt nhìn, quả thật là Diệp Khâu đã lâu không thấy mặt kia.

Diệp Khâu -- người được Vương Nhất Bác âm thầm cử đi điều tra tung tích của Cửu Nguyệt tướng quân sau bao ngày rốt cuộc đã trở về. Nhìn thấy trong trướng bồng lớn có rất nhiều cái bóng đen tụ tập, hiếu kỳ xen lẫn khó hiểu bước vào xem xét. Nào biết chỉ vừa mới tiến vào, đã bị người ta nhét cho vật gì đó vào trong tay.
Cúi đầu nhìn, Diệp Khâu ghét bỏ ra mặt, đem thứ đồ vật bị Tiêu Chiến nhét cho kia ném phịch xuống đất, sắc mặt đen thui.

Chúng ám vệ trộm nuốt nước bọt -- tâm trạng của Diệp tướng quân không được tốt nga!

Tiêu Chiến vẫn chưa giao tiếp nhiều với vị phó tướng này như bọn Lý Xuyên, nhất thời đứng ngây ra tại chỗ, không biết nên bắt chuyện như thế nào. Chẳng qua Diệp Khâu cũng không mấy để ý, liếc mắt nhìn một vòng người đang đứng, âm thanh sắc bén từ cổ họng phát ra như muốn rung chuyển cả trướng bồng.

" tụ tập hết ở đây làm cái gì? Còn không mau giải tán?! "

Chúng binh sĩ rụt cổ, mắt không dám nhìn thẳng, cúi đầu bỏ chạy, duy chỉ có mấy người ám vệ là ở lại. Diệp Khâu biết, đám người này được Vương Nhất Bác đặc cử* bảo vệ an nguy cho quân sư của bọn họ, thành ra không muốn động chạm đến. Chỉ là, ánh mắt hắn khi nhìn đến Tiêu Chiến có phần lạnh lẽo hơn thường, song, duy trì ước chừng vài giây rồi thôi.
Diệp Khâu không nói thêm tiếng nào, xoay người bỏ đi.

" quân sư, ngài đừng quá để tâm, Diệp tướng quân chỉ là không biết cách giao tiếp với người khác mà thôi, chuyện này trong quân doanh ai cũng biết. Chỉ là, nhìn xem sắc mặt ngài ấy thế kia, chắc hẳn là có liên quan đến Cửu Nguyệt tướng quân. "
Ám vệ lên tiếng giải vây, hòng hóa giải bầu không khí mất tự nhiên mà Diệp Khâu vừa mới tạo ra.

Tiêu Chiến chẳng mấy để tâm những chuyện như vậy, bất quá -- tin tức về Cửu Nguyệt tướng quân thành công khiến cậu chú ý đến.

" Cửu Nguyệt tướng quân làm sao?"

" ân... Ngài chưa biết đó thôi, phàm là những chuyện có liên quan đến Cửu Nguyệt tướng quân, Diệp tướng quân đều sẽ đặc biệt để tâm đến. Những lần Cửu Nguyệt tướng quân gặp chuyện, Diệp tướng quân đều sẽ lộ ra bộ mặt khó coi như lúc nãy. "

" ra vậy...."
Tiêu Chiến chậm chạp gật đầu, song, cậu chàng bỗng giật mình.
" vậy tức là nói, Cửu Nguyệt rất có thể hiện tại đã xảy ra chuyện gì đó sao?! "

Hỏi, Tiêu Chiến không đợi ám vệ trả lời, lập tức chạy ra khỏi trướng bồng tìm người. Thân ảnh của Diệp Khâu chỉ trong một nhoáng đã không còn thấy đâu, Tiêu Chiến chạy đến hỏi vài binh lính xung quanh, được người chỉ chỗ, tìm được đến nơi nghỉ ngơi riêng của hắn.

Bên trong trướng bồng phó tướng, Cửu Nguyệt tướng quân đi vào ngôi làng sau núi thì mất tích cho đến nay, hiện tại lại đang nằm im trên giường, sắc mặt nhợt nhạt, môi cũng mất đi huyết sắc, thoạt trông vô cùng yếu nhược khác hoàn toàn bộ dáng sinh long hoạt hổ của mọi ngày.
Tiêu Chiến bước lại gần, từ lúc cậu chàng xuất hiện, Diệp Khâu đã phát giác ra, chỉ là vẫn giữ im lặng không nói gì.

" Cửu Nguyệt."
Gọi một tiếng.
Cửu Nguyệt đang nằm im lập tức mở mắt ra, khóe môi khẽ nhếch.

" ....quân sư. "

Đơn giản chỉ là một câu như vậy, Tiêu Chiến vẫn có thể cảm nhận được sự yếu ớt thông qua từng câu chữ được phát ra.
Tiêu Chiến thoáng hé mở nụ cười tự nhiên nhất có thể.

" cô sao rồi? Cảm thấy trong người như thế nào? "

Cửu Nguyệt híp mắt.
" bổn cô nương vẫn có thể phụng bồi ngài đấu vài trăm hiệp. Ta đã nghe qua ở chỗ Tất Phong rồi, quân sư, võ công của ngài thật không tệ, vậy mà lại che dấu được nhiều người như vậy. "

Tiêu Chiến gãi nhẹ chóp mũi.
" chỉ là khi trước có học qua một chút để dành phòng thân."
Chú ý đến một điểm, Tiêu Chiến tầm mắt dừng lại nơi phần bụng của Cửu Nguyệt ước chừng vài giây,  song lập tức di dời tầm mắt.
Cửu Nguyệt sẽ không bỏ qua lễ nghĩa cơ bản nhất, nhưng từ khi Tiêu Chiến bước vào trướng bồng cho đến hiện tại, nàng ta vẫn cứ nằm im.... đây có thể nói lên rằng, Cửu Nguyệt bị thương không nhẹ.

" quân sư..."
Cửu Nguyệt khẽ gọi, từ dưới gối nằm lấy ra một vật.
" đây là ta tìm được tại trong ngôi làng kia. Địa phương đó chỉ toàn nông dân bần cùn, ngay cả 1 hộ gia đình khá giả cũng không có, thế nhưng vật này đối lập hoàn toàn, thiết nghĩ sự xuất hiện của nó là không hề đơn giản. "

Theo nắm tay chìa ra của nàng, Tiêu Chiến trông thấy một mảnh hắc ngọc hình tròn. Hai mắt tức khắc mở to, Tiêu Chiến cầm lên mảnh ngọc kia, từng chút xem xét tỉ mỉ, càng xem lại càng kinh hãi.
-- đây rõ ràng là mảnh ngọc được trưng bày tại Viện Bảo Tàng do đội khảo cổ phát hiện được. Cũng chính bởi vật này là nguyên nhân cậu xuyên không đến đây.
Chẳng lẽ nó cũng theo cậu mà xuyên qua?
Thế nhưng, tại sao lại xuất hiện ở ngôi làng kia?

Tiêu Chiến hoang mang tột độ, vẻ mặt của cậu khiến cho những người ở đây đều trở nên khẩn trương.

Diệp Khâu âm thanh cứng ngắc lên tiếng.
" cái kia...  Quân sư, mảnh ngọc đó có ẩn chứa nguy hiểm gì sao? "

Tiêu Chiến chớp mắt.

Cửu Nguyệt cũng lo lắng.
" phải đó quân sư, phải chăng có chuyện gì sẽ xảy ra ư? Mảnh ngọc đó là vật đại hung sao? Thoạt trông vẻ mặt của ngài không tốt chút nào. "

"...."
Hít sâu một hơi, Tiêu Chiến nháy mắt khôi phục tinh thần, lắc đầu cười.
" không phải. Chỉ là mảnh ngọc này ta đã từng thấy qua, nay lại được nhìn thấy, có chút bất ngờ mà thôi. "

" nga...."
Diệp Khâu lẫn Cửu Nguyệt đều thở phào, chỉ sợ sẽ có chuyện xấu phát sinh.

" vật này, ta có thể giữ sao..? "

" đương nhiên! Ta chính là đem nó về cho ngài nha! "
Cửu Nguyệt bật cười đáp trả.

Tiêu Chiến ngay lập tức bỏ mảnh ngọc vào trong hà bao treo bên hông. Lại hỏi thăm sức khỏe Cửu Nguyệt thêm vài câu, dặn dò đối phương nghỉ ngơi cho tốt, nói mình còn có việc cần phải làm nên đành đi trước.

       ....... Ở trong lúc Tiêu Chiến đi hỏi thăm tình hình Cửu Nguyệt, chúng ám vệ đã gọi lang trung lẫn ngỗ tác đến để kiểm tra. Kết quả phát hiện, thứ đồ chơi được cải trang thành nữ quỷ kia, lớp da thuộc bao bọc bên ngoài đích là da người đã qua xử lý một trăm phần trăm !

Tiêu Chiến nghe mà lạnh gáy, bất giác nhìn lòng bàn tay mình, cảm xúc khi chạm vào đồ vật kia vẫn còn... nháy mắt nổi đầy một thân da gà, ngay cả tóc gáy hầu như cũng muốn dựng đứng.

" đang làm gì đó? "

Vốn đang thất thần, bỗng có tiếng nói vang lên sát bên tai, hơi nóng phả ngay gần kề, Tiêu Chiến giật mình xoay hẳn người lại. Nào biết chỉ trong 1 khắc này, không chỉ riêng cậu bị dọa, mà người vô tình hù dọa kia cũng thất kinh đến nỗi cứng đơ cả người.
Vương Nhất Bác chỉ là hiếu kỳ vì sao quân sư nhà mình lại đứng im tại 1 chỗ lâu như vậy, thế là lại gần hỏi thăm. Nào nghĩ sẽ dọa đến y đâu? Khoảng cách ban đầu vốn dĩ đã gần lắm, mà Tiêu Chiến còn đột ngột xoay người lại như vậy.... Vương Nhất Bác lúc này cơ hồ thấy rõ rệt từng đường nét trên khuôn mặt tinh xảo kia của y được phóng đại đến cực hạn. Mắt đối mắt, dưới lớp y phục mỏng là lồng ngực phập phồng mãnh liệt, cảm giác như lửa đang thiêu đốt nơi đôi môi, nóng bóng đến run rẩy cả linh hồn.

Tiêu Chiến trừng to hai mắt, đối diện với ánh nhìn gắt gao của Vương Nhất Bác vô thức nuốt xuống 1 ngụm nước bọt, có một chút gì đó mềm mại khi đôi môi vô tình chạm phải. Đôi chân như bị đóng đinh ngay tại chỗ, cảm giác như có một luồng điện chạy dọc khắp sống lưng, tê dại...  khiến cho đầu óc trở cũng trở nên mê mụi...

Sau cùng, Vương Nhất Bác là người chủ động lùi về sau, nhưng cũng chỉ là 1 chút, khoảng cách giữa hắn và Tiêu Chiến cơ hồ vẫn còn sát lắm.

" ngươi đang nghĩ cái gì? "
Vương Nhất Bác cũng chính là người trước nhất phá bỏ sự trầm mặc giữa cả hai.

Tiêu Chiến mấp máy môi, một chữ cũng không thể thốt ra trong lúc này, bởi vốn dĩ cậu không biết nên nói gì bây giờ.

Đối phương vẫn không có ý muốn nói chuyện, như vậy lại làm cho Vương Nhất Bác không hiểu sao có chút khẩn trương. Ma xui quỷ khiến như thế nào mà hỏi:"...ghét bỏ sao?"

" A..? "
Tiêu Chiến chớp mắt, cái gì?

Vương Nhất Bác híp mắt, cực nhanh tiến lại gần, môi chạm môi đối phương ước chừng vài giây rồi lùi lại.
" ta nói... Cùng ta như vậy, ngươi ghét bỏ sao? "

"....."
-- Vương Nhất Bác là đang hỏi mình có ghét bỏ khi hôn môi với hắn không ấy hả??
Tiêu Chiến cảm thấy mạch suy nghĩ của mình dường như đang bị đình trệ. Hay là nói... kia có thật sự là Vương Nhất Bác sao?! Sẽ không phải là kẻ nào đó dịch dung* đi !?
Bởi vì theo như cậu biết, Vương Nhất Bác mà cậu từng tiếp xúc qua 1 khoảng thời gian kia -- là người sẽ không thể nào nói ra những câu đại loại như vậy mới phải.
Cái này thực chất là lỗi sai ở đâu?

" Ách...."
Tiêu Chiến hơi nhếch khóe môi, mắt thấy Vương Nhất Bác hình như lại vừa tiến tới, vội vàng đưa tay ngăn lại.
" khoan đã, đợi 1 chút ! "

Vương Nhất Bác nhướng mi, vẻ mặt kia rõ ràng là có ý -- được, ngươi nói nhanh chút, không thì ta sẽ lại hôn đấy!

Tiêu Chiến dở khóc dở cười, cũng chẳng biết tại sao lại dùng tay che miệng của mình, bản năng tự vệ chăng?
" k... không... "
Nói ra miệng mới biết mất tự nhiên đến nhường nào, Tiêu Chiến cảm giác được hai má dưới lòng bàn tay truyền đến độ nóng, đầu hơi cúi, không dám lại nhìn trực diện đối phương.

Vương Nhất Bác túm lấy khủy tay Tiêu Chiến, đem bàn tay y đang che mặt mình bỏ ra, để lộ khuôn mặt áng chút điểm hồng.
" nói cái gì? "
Vương Nhất Bác hỏi, tầm mắt không rời khỏi cánh môi hồng nhuận của đối phương, hắn đã từng thấy qua vô số lần, cánh môi ấy khép mở vô cùng sinh động. Nhưng lại chưa từng một lần thật sự nhìn kĩ, thì ra lại có ma lực đến vậy, khiến cho hắn không cách nào rời mắt khỏi.
Yết hầu không an phận trơn trượt, Vương Nhất Bác bắt lấy cằm Tiêu Chiến nâng lên, đôi mắt to tròn của y dưới ánh trăng chiếu rọi chỉ càng tô điểm thêm cho song đồng lam sắc càng thêm phần tiêu diễm. Nước da trắng ngần dẫu có là bóng đêm cũng không thể che phủ, mi mắt như họa, phục sức* bao phủ trang nhã lại thanh tao.

  Xinh đẹp tuyệt trần !

Trong đầu vô thức nhảy ra 4 chữ kia, Vương Nhất Bác cũng không biết rằng hành động lúc này của mình là do tác động thế lực nào đó chi phối, hay chỉ là xung động nhất thời khó kìm nén. Hắn chỉ biết rằng vào thời khắc này rất muốn giữ lấy Tiêu Chiến, đem y siết chặt lấy, cảm nhận sự mềm mại từ đôi môi của y, cảm nhận từng nhịp tim đập mạnh mẽ hữu lực dưới lồng ngực kia của y.

Vương Nhất Bác biết, đây là tham luyến, là lòng tham, và bao hàm cả... dục vọng.
Từ lúc nắm lấy tay của ai kia, hắn vẫn chưa hề buông lơi. Hiện tại lại càng không, dùng sức mà ôm đối phương thật chặt giữ trong lòng mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top