Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương XIV: Nổ (2)

Sáng hôm sau, Thiên Anh mở mắt tỉnh dậy. Cảm thấy người mình hơi vướng víu thì nhìn lại thấy mình còn đang mặc đồ tối qua. Cô cởi lớp áo ngoài ra cho thoải mái. Bên trong là chiếc áo croptop rộng rãi. Cô đi vào phòng vệ sinh súc miệng. Phòng này lần trước hai người vào rồi, bàn chải đánh răng vẫn còn ở nguyên đấy. Làm vệ sinh cá nhân xong, cô chải lại đầu tóc. Nhìn qua cô bạn Ánh Quỳnh còn đang ngủ ngon lành. Thiên Anh độc ác đánh vào mông cô một cái làm cô la lên:
-Oái, Thiên Anh à... cho tui ngủ.
-Ngủ gì nữa mà ngủ? Dậy đi bà. May là học buổi chiều nhá. Học sáng là giờ này muộn luôn rồi... -Thiên Anh cau mày.
Ánh Quỳnh uể oải ngồi dậy, ngáp một cái rõ to. Đang ngáp giữa chừng thì có người gõ cửa phòng. Thiên Anh đi ra mở cửa, là Tuấn Hưng. Cậu đứng bên ngoài phòng nhìn vào. Ánh Quỳnh đúng lúc đang ngáp rõ to. Tuấn Hưng thấy thế bụm miệng lại cười. Thiên Anh không hiểu gì hết nhìn vào thấy hình ảnh của Ánh Quỳnh cũng cười rõ to. Ánh Quỳnh nữa mê nửa tỉnh nhìn ra, thấy Tuấn Hưng thì tỉnh hẳn. Xấu hổ quá chạy vô phòng vệ sinh luôn. Tuấn Hưng ho một tiếng ngưng cười nói với Thiên Anh:
-E hèm, chuẩn bị lẹ đi. Lát nữa tụi mình phải vô trường. Đây là đồng phục, ông quản gia mới lên trường lấy đó.
-Lên trường làm gì? Mình học ca chiều mà... -Thiên Anh nhận lấy đồng phục rồi hỏi.
-Tui đâu biết. Nãy thầy mấy người gọi á.
-Vậy ông có vô không?
-Nope, lên chi...
Tuấn Hưng nói xong bỏ đi mặc kệ Thiên Anh đang ngơ ngác nhìn. Ánh Quỳnh từ trong nhà vệ sinh đi qua làm một bộ mặt thảm ơi là thảm. Thiên Anh nhìn cô bó tay, đi vào đưa cho Quỳnh bộ đồng phục. Quỳnh nhận lấy với vẻ mặt đau khổ. Bị mất hình tượng vậy hỏi sao không đau.
Quỳnh với Thiên Anh đi xuống nhà thì thấy Bảo Hưng đã ngồi sẵn sàng trước nhà. Hai đứ nó lon ton chạy ra, ngồi xuống mang giầy vào. Vừa ra tới nơi thì:
-Hai bà tuổi con rùa hả? Lề mề à.
-Biết rồi, biết rồi. Khổ lắm cơ. -Thiên Anh cằn nhằn lại Bảo Hưng.
Cả hai leo lên xe, Bảo Hưng nói với chú tài xế chạy thật nhanh tới trường. Chú tài xế gạt phanh rồi chạy khá nhanh. Hai đứa ngồi trên xe cảm nhận làn gió đang thổi vào mặt. Mái tóc dài của Quỳnh bay theo làn gió đó. Nhìn vào cảm giác thật mềm mại và mượt mà. Thiên Anh buộc tóc lên cao. Vài sợi bay bay theo trong gió. Bảo Hưng ngồi đằng trước không quan tâm cứ nhìn về phía trước với ánh mắt lạnh lùng.
Hai người ngồi với vẻ mặt lạnh lùng, có mình Quỳnh là nhoi nhoi. Thiên Anh lạnh lùng nhìn vào màn hình điện thoại. Bỗng nhiên mắt cô mở to ra với vẻ ngạc nhiên. Quỳnh vừa quay qua nhìn Thiên Anh như vậy cũng nhìn vào màn hình điện thoại. Sau đó cũng có biểu hiện y chang Thiên Anh. Bảo Hưng nhìn vào gương chiếu hậu thấy biểu hiện của hai người xong cũng quay ra đằng sau xem. Vừa quay xuống thì thấy hai người run run với vẻ mặt sợ hãi. Cậu lên tiếng:
-Có chuyện gì vậy?
-X... xem.... đi. -Thiên Anh run rẩy trả lời.
Bảo Hưng giựt lấy điện thoại Thiên Anh xem xem rồi cũng khá ngạc nhiên. Cậu định nói gì đó thì tới trường. Cả ba vội vàng chạy vào trường. Cảnh tượng kinh hoàng đập ngay vào mắt. Khu lớp của ba đứa tan tành. Học sinh lớp 9 học ca sáng ở lớp tụi nó đang dở mấy cục gạch lên lượm đồ. May mắn không ai bị gì cả. Và các lớp khác cũng chả sao. Chỉ mỗi ngay lớp nó xui bị sập thôi. Lớp tầng trên cũng bị ảnh hưởng theo. Lớp tầng dưới thì không bị gì cả.
Thầy chủ nhiệm Thi đứng đó thấy ba đứa liền chạy tới nói:
-Ba đứa tới trễ vậy? Lên phòng hội trường mau lên.
Cả ba nghe theo lại tiếp tục chạy lên phòng hội trường. Phòng không đông lắm vì chỉ có học sinh của 4 lớp bị xui vì phòng học bị sập. Đang nhìn quanh kiếm lớp thì ông thầy lên tiếng:
-Nào nào, lớp 6a14 có mặt đủ chưa? Rồi, lớp 9a14, lớp 6a15, lớp 9a16? Đủ hết rồi thì mau tập trung.
Ba đứa thấy Phạm Phúc ngồi phía cuối liền chạy đến ngồi cạnh. Ánh Quỳnh nhảy vô đập một cái vào vai Phạm Phúc. Phạm Phúc bị Quỳnh làm chô hết hồn nhảy dựng lên. Sau đó bỏ cái headphone đang đeo ở tai ra. Thiên Anh thấy thế liền chọc:
-Tưởng nổi hứng ngoan hiền ngồi nghe thầy nói. Ai đe ngồi nghe... nhạc.
-Kệ tui đi. Bà tưởng mình tui thế chắc? Nhìn qua bên phải bà đê.
Thiên Anh nhìn sang bên phải thì thấy Bảo Hưng cũng đang ngồi nghe nhạc bằng headphone. Bảo Hưng quay qua thấy Thiên Anh dòm mình liền lấy một cái headphone ra nhét vào tai cô. Do không quen đeo nên lâu lâu cô phải lấy ra để bớt vướng lỗ tai. Cứ vậy hoài Thiên Anh chịu không nổi, đưa headphone lại cho Bảo Hưng:
-Ông nghe đi, tui không muốn nghe nữa đâu. Khó chịu lỗ tai quá.
Bảo Hưng nắm lấy cái headphone nhét lại vào tai Thiên Anh:
-Nghe thử bài này đi.
"I wake up with blood-shot eyes
Struggled to memorize
The way it felt between your thighs
Pleasure that made you cry
Feels so good to be bad
Not worth the aftermath
After that
After that
Try to get you back

I still don't have the reason
And you don't have the time
And it really makes me wonder
If I ever gave a f*** about you

Give me something to believe in
Cause I don't believe in you
Anymore, Anymore

I wonder if it even
Makes a difference to try
Yeah
So this is goodbye

God damn, my spinning head
Decisions that made my bed
Now I must lay in it
And deal with things I left unsaid
I want to dive into you
Forget what you're going through
I get behind, make your move
Forget about the truth

I still don't have the reason
And you don't have the time
And it really makes me wonder
If I ever gave a f*** about you

Give me something to believe in
Cause I don't believe in you
Anymore, Anymore

I wonder if it even
Makes a difference to try
Yeah

And you told me
How you're feeling
But I don't believe it's true
Anymore Anymore

I wonder if it even
Makes a difference to cry

So this is goodbye
I've been here before
One day a week
And it won't hurt anymore

You caught me in a lie
I have no alibi
The words you say
Don't have a meaning
Cause
I still don't have the reason
And you don't have the time
And it really makes me wonder
If I ever gave a f***
About you and I
And so this is goodbye

Give me something to believe in
Cause I don't believe in you
Anymore, Anymore

I wonder if it even
Makes a difference to try
Yeah

And you told me
How you're feeling
But I don't believe it's true
Anymore Anymore

I wonder if it even
Makes a difference to cry

So this is goodbye

So this is goodbye

So this is goodbye

So this is goodbye" -Make me wonder - Maroon 5
Thiên Anh ngồi nghe chăm chú bài hát đến khi được chuyển sang bài khác, một bài sôi động thì làm Thiên Anh giật mình tháo headphone ra nói:
-Nghe xong rồi đó. Trả nè.
-Ờ, nghe hay ghê ta. Bà nghe sao mà nghe hết nguyên bài là cho ra về luôn.
-Ý gì?
Thiên Anh đang tức giận lên với Bảo Hưng thì bị ai đó chạy lại ôm chặt nói:
-Nhớ tui hem? Bạn hiền?
-Ô... Quỳnh, Phúc, là... là Hải Ngọc kìa.
-------------------------------------------------------------
Chương này mình viết hơi ngắn. Chương này mình tặng bạn phamlacgia vì bạn ấy đã luôn khuyến khích mình. Mình đã từng có ý định xóa truyện. Nhưng nhờ bạn này mà mình quyết định viết tiếp. Dù nó có dở đi chăng nữa thì mình vẫn sẽ tiếp tục viết cho tới hết truyện. Bye.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top