Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Hiện tại: Anh có tư cách hỏi tôi sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chỉ trong vòng vài ngày, vụ giao dịch của Hoa Thị và Dương Quang đã giải quyết ổn thoả. Tôi cũng phải làm theo cam kết, nộp đơn xin nghỉ cho Hoa Mục Thuần.

Ngày tôi đem tờ đơn đến, trời mây âm u như có bão.

Tôi sử dụng thang máy nội bộ đến văn phòng tổng giám đốc, lên tầng cao nhất. Cửa mở, cả tầng làm việc chỉ có tiếng giày cao gót của tôi lộp cộp nện xuống sàn. Tôi đi đến bên chiếc cửa kính một chiều, nghiêm túc gõ ba tiếng.

"Vào đi", từ bên trong phát ra hai chữ mệnh lệnh. Tôi đẩy cửa bước vào, quy củ tiến đến phía trước mặt Hoa Mục Thuần. Anh ta đang nhìn chằm chằm vào máy tính, không hề ngước lên nhìn tôi dù chỉ một giây. Người đàn ông này nóng lạnh thất thường, từ xưa đến giờ vẫn luôn không để cho tôi yên ổn được ngày nào. Từ ngày đầu tiên khi tôi làm lễ tân đến lúc tôi trở thành phó tổng như bây giờ, tôi luôn phải để ý sắc mặt của anh ta. Con người này khó đoán hơn cả Cố Nhất Minh, làm việc lại lạnh lùng sát phạt, hầu hạ không dễ gì.

"Hoa tổng, tôi xin phép nộp đơn nghỉ việc"

Tiếng gõ phím cạch cạch ngưng bặt. Mãi một lúc sau, anh ta ngước mắt lên nhìn thẳng vào tôi: "Nghỉ việc?"

Tôi khẽ gật đầu: "Vâng. Tôi sẽ hoàn tất việc bàn giao công việc trong hai tháng. Tôi tin có rất nhiều người có khả năng ứng tuyển vào vị trí của tôi hiện giờ".

Hoa Mục Thuần im lặng một lúc rồi cười phá lên: "Lý Tư Kỳ, em muốn nghỉ việc ư? Em quên mất bản thân đã đánh đổi những gì để đạt được vị trí này rồi sao?"

"Tôi cũng không ngờ", tôi vẫn bình tĩnh. "Ân huệ của tổng giám đốc tôi sẽ không bao giờ quên. Sau này nếu có gặp nhau trên thương trường, mong Hoa tổng nể tình đồng nghiệp mà nhẹ tay một chút".

Xoạch một tiếng, trán tôi bị vật gì đó va vào. Cảm giác choáng váng ê ẩm khiến tôi suýt ngã xuống đất. Hoa Mục Thuần đã đứng dậy từ bao giờ, mặt đỏ gay gắt. Lăn dưới chân tôi là chiếc gạt tàn mà anh ta vừa ném.

"Nghỉ việc? Đừng có mà hòng! Lý Tư Kỳ, cô đừng có mà ăn cháo đá bát! Đời này cô chỉ có thể làm việc ở đây, đừng hòng đi bất kì nơi nào khác", anh ta hét lên, hai tay đập mạnh vào bàn.

Tôi cúi đầu: "Hoa tổng, hiện giờ anh đang nóng giận, chưa thể suy nghĩ thấu đáo. Tôi xin phép trở lại sau." Vừa dứt lời, tôi xoay người bỏ đi luôn, mặc cho Hoa Mục Thuần gào thét bắt tôi đứng lại. Thế là xong, cuộc đời tôi giờ đã sang một chương mới.

Vài ngày sau, tôi vẫn không có cơ hội gặp lại anh ta. Tôi chỉ biết đơn nghỉ việc của tôi đã được phê chuẩn, cũng đã có người chuẩn bị sẵn sàng thay thế vị trí của tôi, hiện giờ tôi chỉ cần bàn giao công việc thật tốt và chuẩn bị chuyển về Thâm Quyến.

Cuối cùng cũng đóng xong chiếc thùng cuối cùng trong phòng làm việc, tôi khẽ mỉm cười nhìn xung quanh lần cuối cùng. Thật may quá, cuối cùng tôi cũng có thể rời khỏi cái chốn địa ngục này.

"Chị Kỳ", trợ lý Chu mắt đỏ hoe nhìn tôi. Tôi phì cười, vươn tay ra xoa đầu con bé: "Làm gì mà lại mang vẻ mặt như tôi sắp chết đến nơi rồi thế?"

"Chị đừng nói gở", cô nàng thút thít, "Chị Kỳ, sao chị lại nghỉ việc? Ở đây làm phó tổng cao cao tại thượng không sướng sao, sao lại chạy về cái chốn kia làm cái chức trưởng phòng què?"

"Tôi đã muốn rời khỏi cái lồng giam này từ lâu, chỉ là do cái lồng này có bát cơm của tôi nên chưa rời đi được. Hoa Mục Thuần đối xử với tôi như thế nào, đâu phải cô đâu biết? Cái diễm phúc trên trán là do anh ta tặng cho tôi đó", tôi vừa nói vừa chỉ vào vết bầm đáng sợ ngay giữa trán. Tội nghiệp cô bé, sau khi tôi đi chắc chắn sẽ chịu khổ không ít.

"Sau khi tôi đi rồi, nhớ đừng có dễ dàng ngây thơ tin người như trước kia nữa. Không phải ai cũng tốt bụng như tôi. Nhớ sử dụng não, tuy không cần bày mưu tính kế nhưng cũng phải thông minh một chút, đừng để bị lừa". Những lời tôi có thể nói chỉ có bấy nhiêu, còn tiếp thu được hay không cũng phụ thuộc hết vào cô nàng.

Đêm hôm đó, tôi đáp máy bay đến Thâm Quyến.

------

'Chị Kỳ, chị Kỳ, tối nay có hẹn ăn tối với Cố tổng lúc sáu giờ...' cô trợ lý mới của tôi hớt hải chạy vào. Chẳng biết có phải do tôi có duyên hay không mà trợ lý luôn là những cô bé ngây thơ chưa trải sự đời. Tôi xoa xoa thái dương, gật đầu ra hiệu đã biết rồi xua tay cho cô ta lui ra. Từ ngày đến Thâm Quyến tuần trước đến bây giờ, tôi chưa gặp Cố Nhất Minh lần nào, kể cả trong buổi lễ nhậm chức.
Tôi không hiểu anh muốn gì? Nếu muốn bàn việc công, anh ta chỉ cần gọi một cuộc điện thoại nội bộ ra lệnh cho tôi đến văn phòng; nếu muốn nói việc tư, tôi với anh ta chẳng còn gì để nói.

Tôi cố tình đến muộn nửa tiếng đồng hồ, không ngờ Cố Nhất Minh vẫn còn ngồi đó chờ. Tôi vuốt vuốt tóc, làm ra vẻ thản nhiên: 'Xin lỗi, tôi đến muộn. Đường xá chán thật đấy.'

Anh không nói gì mà chỉ gật đầu. Anh đưa thực đơn cho tôi: 'Anh đã gọi vài món tôm hùng nướng bơ tỏi, hàu đút lò, súp vi cá, em xem có món gì muốn ăn thêm thì gọi.'

Tôi sững sờ. Tất cả đều là những món tôi thích năm xưa. Tuy vậy, ngoài mặt tôi không thể hiện gì, chỉ cười giả tạo: 'Vậy tôi không khách khí nữa."'

Anh im lặng không nói, chỉ nhìn tôi chằm chằm. Tôi không thể nhìn ra điều gì từ đôi mắt anh. Liệu anh có đang đau đớn, phẫn nộ, buồn bực, căm ghét? Hay anh chỉ đơn thuần là không quan tâm? Tám năm xa cách, tôi chợt nhận ra mình chưa bao giờ hiểu được anh.

'Đã hết giờ làm việc, gọi anh là Nhất Minh đi.', anh chỉ nói một câu như thế.

Tôi cười giả lả: 'Cố tổng rất để ý chuyện xưng hô sao? Tôi cứ ngỡ hôm nay ta đến đây bàn công việc chứ?'

'Nếu là việc đó thì anh đã nói chuyện trực tiếp với em ở công ty".

'Vậy hôm nay anh gọi tôi ra đây làm gì?"

Tôi cúi mặt xuống, không nhìn vào mắt anh nữa. Tôi không thể. Có gì đó trong đôi mắt đen sâu hun hút ấy khiến tôi mất hết can đảm, khiến tôi trở thành Lý Tư Kỳ của tám năm trước - một cô bé ngây thơ chỉ biết hết mình vì anh.

'Mấy năm nay em sống thế nào?', anh lên tiếng phá vỡ bầu không khí im ắng kì lạ.

'Rất tốt.', tôi chỉ đáp gỏn lọn như thế.

'Anh muốn nghe chi tiết hơn một chút.'

'Đến Thượng Hải làm việc một vài năm, được Hoa tổng trọng dụng nên dần dần thăng chức. Cũng không có gì quá đặc sắc.' Tôi đáp quy củ, dường như cuộc đối thoại nảy lửa trong lần gặp mặt trước không hề tồn tại.

Anh lắc đầu cười khổ. Tôi lại một lần nữa rơi vào hoàn cảnh bối rối. Rốt cuộc anh muốn gì hả Cố Nhất Minh? Tôi không nói gì nữa, anh cũng vậy. Thật may mắn, phục vụ nhà hàng dọn món ăn lên, phá vỡ sự yên tĩnh kì quặc. Nhưng rồi sau đó, cả bữa ăn chúng tôi không ai lên tiếng, chỉ cúi đầu ăn một cách từ tốn. Cả người tôi căng như dây đàn, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây.

Tôi buông dao nĩa xuống trước: 'Anh Cố, cảm ơn vì bữa ăn ngày hôm nay. Nếu có dịp, chắc chắn tôi sẽ mời anh ăn. Tôi xin phép đi trước, sáng mai tôi còn có cuộc họp đầu ngày".

Anh cũng đứng dậy: 'Anh đưa em về.'

'Không cần đâu, tôi tự bắt xe về cũng được.', tôi lắc đầu.

Anh cố chấp: 'Để tôi đưa em về.'

Tôi cũng đành để mặc cho anh muốn làm gì thì làm. Tôi với anh hiện tại là gì? Bạn bè? Không thân thiết đến mức đó. Đồng nghiệp? Không xa cách như vậy. Thật sự tôi chẳng biết nên đặt tên cho mối quan hệ của chúng tôi thế nào. Tôi không muốn dây dưa cùng Cố Nhất Minh thêm nữa. Đằng đẵng những năm dài đau khổ, con tim tôi không thể chịu đựng thêm được nữa.

Tôi leo lên xe, nói cho anh nghe địa chỉ khách sạn. Anh không đáp mà lái xe vùn vụt trên đường, dường như là đang trút giận. Tôi ngồi im thin thít, chợt phát hiện đường đi không đúng.

'Anh Cố, tôi ở Pullman.'

Anh không nói gì mà đạp chân ga mạnh hơn. Giọng tôi cao hơn một chút: 'Cố Nhất Minh, ngày mai tôi đi làm vào sáu giờ sáng."

Anh đột ngột thắng thật mạnh khiến cả người tôi lao về phía trước. Trước lúc tôi nhận ra việc gì đang diễn ra, anh hét lên: 'Lý Tư Kỳ, em đừng đối xử với anh như vậy có được không?'

Tôi nhìn anh: 'Như thế nào?'

Anh giận dữ: 'Như kiểu anh là người lạ, là một đối tác, một cấp trên không hơn không kém. Anh không thể chịu đựng được điều đó. Em không thể phủ nhận được quá khứ của chúng ta. Thái độ thờ ơ của em khiến anh không chịu nổi. Vì sao em phải tàn nhẫn như vậy? Anh chỉ muốn quan tâm đến em, tiếp cận nhanh quá sợ em chạy mất, chậm thì em lại nói những lời xa lạ khiến anh đau đớn. Anh chỉ muốn biết những năm quá em sống như thế nào? Vì sao em lại phải đẩy anh ra xa?'

Tôi không biết trong lòng mình hiện tại là tư vị gì. Là đau đớn, hay là hận thù? Tôi siết tay đến phát đau, móng tay bấm sâu vào da thịt. Anh có tư cách hỏi câu đó sao? Sau tất cả những chuyện anh đã làm với tôi, anh cho rằng anh có tư cách để hỏi sao?

Tôi cười lạnh lùng: 'Anh muốn biết lắm phải không? Được, tôi cho anh biết.'

Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, giọng thản nhiên: 'Sau khi anh sập cửa vào mặt tôi, tôi quỳ ở trước cửa nhà suốt ba tiếng đồng hồ. Sau đó, mẹ gọi điện cho tôi, vừa khóc vừa nói bố đã chết, mẹ phải đi theo bố. Khi tôi về nhà thì cả hai đều đã treo cổ trong phòng ngủ. Tôi một mình đi xe chui đến Thượng Hải, đứng ba ngày ba đêm khiến chân muốn tàn phế. Khi đến nơi, tôi ngã lăn ra đất, không đứng dậy nổi, nhưng cũng chẳng ai quan tâm. Một mình tôi trốn chui trốn nhủi như một con chó, sợ pháp luật, sợ bọn cho vay nặng lãi, sợ mọi thứ. Trước đây là thiên kim tiểu thư tay không dính nước nhưng vì sinh tồn, vì cái gì tôi cũng dám làm. Tôi sống trong khu ổ chuột mười người sống một căn, hàng ngày sáng giao sữa, trưa móc bọc, tối rửa bát. Tôi làm việc quần quật như một con trâu, làm đến ê ẩm cả người, chưa bao giờ về nhà trước nửa đêm. Tôi từng có lúc muốn chết, muốn buông xuôi mọi thứ nhưng nghĩ đến bố mẹ nơi suối vàng lại không làm được. Thế là tôi lại tiếp tục làm, đến khi tay bong tróc, cả người đen đúa, người ngợm nhìn không ra thì lại đụng phải Hoa Mục Thuần.
Khi ấy tôi vừa ốm dậy, tiền trong nhà đổ hết vào thuốc men nên lại phải chạy cả chân bưng bê ở nhà hàng. Anh ta ăn xong thì hỏi tôi có biết Hoa thị là công ty nào không. Tôi đương nhiên biết, bèn bảo có. Anh ta nói với tôi rằng nếu tôi ngủ với anh ta một đêm, anh ta sẽ cho tôi vào làm lễ tân ở chi nhánh Hoa thị Thượng Hải. Nếu là trước đây, tôi sẽ không khách khí cho anh ta một bạt tai và mắng anh ta cút đi. Nhưng tôi khốn khổ quá rồi, khi ấy chỉ muốn chết quách cho xong, nên tôi đồng ý. Tôi còn mừng thầm vì có người để ý đến tôi, vì lúc ấy tôi vừa xấu xí vừa dơ bẩn.
Thế đấy, lần đầu tiên của tôi không phải là cùng với người yêu thương nhất mà vào tay một người đàn ông tôi không hề quan biết. Nhưng cũng may anh ta thật sự giữ lời, cho tôi vào làm lễ tân. Ai cũng biết tôi là nhờ ngủ với tổng giám đốc mới có thể vào làm việc ở nơi này nên đều vụng trộm chê cười tôi, nói tôi là một con điếm.'

Tôi cảm thấy mắt mình ươn ướt bèn đưa tay lau đi rồi nói tiếp: 'Anh có biết miệng lưỡi người đời đáng sợ như thế nào không? Dĩ nhiên là không rồi. Anh là Cố Nhất Minh, từ bé đến lớn đều sống trong hào quang, sao có thể hiểu được. Tôi đi làm, miếng ăn thì ít mà miếng nhục thì nhiều. Tôi không dám ăn cơm ở căn tin, sợ người ta nói đến mức không ngóc đầu lên nổi. Tôi đứng ở quầy lễ tân mà mặt lúc nào cũng cúi xuống, trang điểm rẻ tiền. Đêm nào tôi cũng gặp ác mộng. Tôi cảm thấy mình rất bẩn, tắm như thế nào cũng không sạch được. Có thời gian mà ngày nào tôi cũng nghĩ đến cái chết anh có biết không? Tôi cứ ngỡ mình phải sống mãi như thế này thì nào ngờ được Hoa Mục Thuần bí mật nâng đỡ, rốt cuộc cũng được ngồi làm việc trong văn phòng. Tôi từ đó một thân một mình leo lên đỉnh cao, dậy sớm hơn gà, ngủ khuya hơn chó, làm việc quần quật cả ngày lẫn đêm nhưng chẳng ai công nhận. Một mình tôi ngậm đắng nuốt cay, cúi trên luồn dưới, nuốt nước mắt mà làm việc. Nhưng chẳng ai quan tâm đến công sức mà tôi bỏ ra cả. Trong mắt họ, tôi chính là vì ngủ với Hoa Mục Thuần mà được như ngày hôm nay. Tôi chật vật tám năm, rốt cuộc leo lên đến đỉnh cao nhất của sự nghiệp nhưng vẫn cực khổ như xưa. Vẫn là bàn ra tán vào, cấp dưới không tôn trọng tôi, phải nhịn nhục Hoa Mục Thuần. Anh tưởng tôi sống sung sướng lắm sao? Tám năm qua, tôi chưa từng được nghỉ ngơi dù chỉ một giây. Tôi bị rối loạn lo âu, lúc nào cũng căng thẳng mệt mỏi, mãi mấy năm nay mới khá hơn. Tôi chưa bao giờ dám tiêu hao phung phí, sợ lại đi vào vết xe đổ của mẹ tôi. Chân tôi do di chứng từ lần đến Thượng Hải mà rất yếu, không bao giờ múa được nữa, vĩnh viễn trở thành người tàn phế. Cuộc đời tôi xem như chấm dứt ở tuổi hai hai, tôi bây giờ chỉ đang đợi được chôn mà thôi.'

Tôi hít một hơi thật sâu, phát hiện mặt mình đã nhoè nhoẹt nước: 'Cố Nhất Minh, thật ra tôi chẳng có quyền gì mà trách anh cả. Giúp đỡ tôi hay không là lựa chọn của anh. Nhưng tôi vẫn nghĩ ít ra tôi và anh đã quen nhau sáu năm, dù gì cũng có một chút thân tình, dù anh không yêu tôi nhưng giúp một chút hẳn là được. Lúc ấy anh là cọng rơm cuối cùng, tôi liều mạng bấu víu, nhưng kết quả thì sao? Anh chỉ lạnh lùng sập cửa vào mặt tôi như thế, mặc cho tôi gào khản cả giọng, mặc cho bố tôi sắp chết, mặc cho mưa bão đầy trời. Tôi thật sự ghen tị với Mộng Dương, được hai người đàn ông yêu thương không điều kiện như thế. Còn tôi thì sao? Tôi vĩnh viễn một thân một mình. Từ khi đến Thượng Hải, một mình tôi ăn cơm, một mình tôi làm việc, một mình tôi chịu đựng, đến ngày giỗ của bố mẹ cũng chỉ thắp được vài nén hương, không dám quay về thăm quê nhà. Thời gian đầu là vì sợ luật pháp, sợ bọn côn đồ, sau này thì sợ mình trở về thì sẽ đau lòng, sẽ không chịu đựng nổi. Vậy thưa tổng giám đốc Cố, nếu anh thật sự muốn biết, tám năm qua tôi sống không tốt chút nào, không biết anh đã hài lòng chưa?'

Tôi như một người điên liên tục gào thét. Nói mãi, nói mãi cho đến khi tôi không thể tiếp tục được nữa. Tai tôi ù đi, cổ họng dường như bị thứ gì đó cứa vào, không thể thốt ra tiếng. Giọt nước mắt này, tôi kéo ngược ra từ trong qua khứ, từ tám năm trước suy sụp, đến tám năm sau chỉ còn là cái xác không hồn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top