Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Quá khứ: Không nhìn thấy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhoáng cái đã hết một năm học, tôi cũng đã thích Cố Nhất Minh được hai năm. Nếu nói điều này cho tôi năm mười sáu tuổi, hẳn là tôi sẽ không tin đâu. Tôi chưa bao giờ thích bất cứ ai hay thứ gì quá ba tháng, đừng nói là hai năm. Tôi chẳng biết anh đã cho tôi thứ bùa mê thuốc lú gì mà tôi lại cứ sa ngã như thế. Hay là tôi bẩm sinh là người có máu M thích bị ngược đãi? Thật ra tôi biết, tôi chỉ là luyến tiếc người con trai hoàn mỹ tôi nhìn thấy ở sân sau nhà tôi năm nào. Nhưng nếu chỉ có lưu luyến một cách đơn giản như lời tôi nói, vậy thì sao tôi lại cảm thấy khó chịu cùng cực khi anh thích Mộng Dương? Tôi ôm tâm tình đau đáu trở về Thâm Quyến thăm bố mẹ, lòng tự nhủ năm sau mình sẽ không thích Cố Nhất Minh nữa.

Về với bố mẹ đúng là thích. Tôi lần nữa được cưng chiều như công chúa, thích thú dạo chơi khắp nơi, ở nhà được cung phụng lên trời. Đi xa mới thấy, vòng tay của gia đình là ấm áp nhất, chẳng có ai mà yêu thương ta ngoài điều kiện cả.

Một ngày nọ, tôi và bạn bè đang đi ăn tối thì điện thoại reo liên hồi: là bố. Thông thường, ông ít khi gọi tôi trực tiếp thế này mà sẽ nhắn tin hoặc gửi email, chỉ khi có việc gấp lắm mới liên lạc đường đột. Tôi nghe máy: "Bố ạ?"

"Tư Kỳ, con đang đi chơi sao? Sắp về đến nhà chưa?" Giọng ông toát ra vẻ vui mừng hiếm thấy.

"Con cũng sắp về rồi ạ. Có chuyện gì gấp sao?"

Ông cười hà hà: "Về nhanh lên, bố cho con gặp một người. Con bé là con của bác Mộng bạn thân của bố ngày xưa đấy, nghe nói bây giờ đang là giảng viên ở UCL. Biết đâu là người quen của con thì sao?"

Lòng tôi bỗng rơi lộp độp một tiếng. Họ Mộng, lại là giảng viên ở trường tôi đang học? Nếu vậy tôi chỉ biết duy nhất một người: Mộng Dương. Tôi cười lạnh. Hoá ra chị ta tìm đến cửa nhà thị uy với tôi luôn rồi sao? Vậy cũng tốt, tôi sẽ cho chị ta cắt đứt tâm tư với Cố Nhất Minh. Ngay lập tức, tôi đứng dậy đi ra khỏi nhà hàng.

"Này, Tracy, mày đi đâu đấy? Ăn còn chưa xong mà? Muốn quịt sao?"

Tôi ném lại thẻ tín dụng: "Ăn xong cứ quẹt thoải mái. Tao về đánh ghen."

------

Khi tôi về đến nhà thì Mộng Dương đã sắp về. Hoá ra chị ta còn có mặt mũi xuất hiện trước mặt tôi sau khi đã chiếm được trái tim của Cố Nhất Minh. Loại đàn bà không có liêm sỉ này, tốt nhất khi đi ngoài đường một mình đừng để tôi bắt gặp. Nếu không, tôi cũng không biết mình có thể làm ra những chuyện kinh thiên động địa gì đâu.

"Tiểu Kỳ!" Mộng Dương vui vẻ gọi tôi. Hừ, đồ giả nai. Chờ xem tôi vạch trần chị như thế nào!

Tôi cười giả lả: "Chị Dương! Đúng là trái đất tròn. Không ngờ được bố chị và bố em từng là bạn thân đấy!" Nói xong, tôi bước đến nắm tay chị ta lắc lắc. Chị biết cách nịnh bợ thì tôi không biết sao?

Bố tôi đang ngồi trên ghế, nghe vậy thì cười khà khà: "Haha, bố cũng không ngờ. Nào, Dương Dương khoan hãy về đã. Nếu đã gặp Tư Kỳ nhà bác thì hai chị em ngồi lại cùng nhau nói chuyện đi. Bác tuổi cao sức yếu, đi lên trước nhé." Tôi vội lon ton chạy tới đỡ tay ông, dắt ông lên lầu. Tối nay mẹ tôi tham dự tiệc thường niên ở tập đoàn, không thể về sớm ngủ cùng bố nên tôi cần chăm sóc. Hơn nữa, tôi cũng không muốn dây dưa với mụ già kia. Nhìn chị ta là tế bào não của tôi đã chết hết rồi, giao thiệp nhiều quá sẽ tổn thọ mất.

"Chị ơi, em xin phép lên lầu chăm sóc bố. Có gì sau này chị em mình nói chuyện tiếp nhé."

Mộng Dương cười gật đầu, đoạn lấy từ sau lưng ra một túi giấy to in logo của Hermes. Chị ta dúi vào tay tôi: "Tặng em. Cả năm em ở London chị chẳng làm được gì, lấy cái này làm quà tạ tội được không?"

Mặt tôi cứng đờ, trong lòng thì đã mắng hết mười tám đời tổ tông nhà chị ta. Chị cướp người tôi yêu, sau đó ở đây quăng cho tôi quà bồi thường? Tưởng tôi không biết chị là dạng người gì sao? Đồ lòng dạ thâm hiểm. Nếu tôi không nhận thì xem như quá nhỏ nhen, nhận thì không biết khách khí. Đúng là gừng càng già càng cay mà.

"Chị..." tôi tỏ vẻ khó xử.

Bố tôi đứng ở chân cầu thang nói vọng ra: "Nếu Dương Dương đã đưa cho con rồi thì con cứ nhận đi. Hai nhà ta thân với nhau, không cần phải khách sáo làm gì." Hừ, bây giờ tôi mới để ý. Dương Dương rồi cơ đấy, thân gớm nhỉ?

"Chị Dương, vậy em xin phép nhận. Cảm ơn chị nhé." Và phiền chị phắn sớm giúp tôi!

Sau khi đỡ bố vào giường, tôi về phòng mở túi ra xem. Là chiếc Pliplat Clutch màu xanh nước biển, trị giá khoảng gần sáu nghìn bảng, gần bảy nghìn đô. Chị ta cũng chịu chi gớm nhỉ? Tuy không tính rằng đắt tiền trong giới thượng lưu, song nó cũng không rẻ, phù hợp với một cô gái trẻ trung như tôi. Đúng là có nghĩ trước nghĩ sau. Tôi cũng vội lên trang web của Chanel đặt cho chị ta vài thứ linh tinh. Không tặng lại, người ta lại khinh tôi!

Bỗng tôi sực nhớ đến một chuyện. Nếu Mộng Dương ở đây, Cố Nhất Minh ắt sẽ biết. Tôi chưa bao giờ bận tâm đến bà già này là ai, ngay cả việc chị ta là người Thâm Quyến cũng hôm nay mới biết. Vậy chắc chắn là hai người họ sẽ gian díu với nhau rồi. Thật đúng là con ngốc lớn nhất thiên hạ. Đã nói từ nay trở đi không thích nữa, vậy mà vẫn cứ để người ta trong lòng. Tôi quả thật không muốn thích một người không thích mình nữa. Tôi chỉ mới mười chín tuổi, đang độ xanh xuân mơn mởn mà cứ như đoá hoa héo tàn như thế này mãi thì làm sao được? Miệng nói là thế nhưng tôi vẫn không nhịn được nhắn cho Cố Nhất Minh một tin: "Này, chị Dương là người Thâm Quyến à? Hôm nay em mới biết đấy."

Không lâu sau, đầu bên kia đáp: "Bố mẹ cô ấy đều định cư ở London rồi. Cô ấy về thăm bố mẹ anh."

Tôi bất động nhìn tin nhắn trên màn hình. Cảm giác như trong bụng có thứ gì đó đang cấu xé khiến tôi phát ốm. Một lúc lâu sau, tôi xoá chuỗi tin nhắn vừa nãy rồi vứt điện thoại lên giường. Trong lòng bỗng dội lên cảm giác tủi thân khó có thể chịu đựng được. Từ bé tôi đã là tiểu thư, là búp bê trong lồng kính, muốn gì được đó. Đây là lần đầu tiên trong đời tôi cầu mà không được, lại còn bị người ta hắt hủi thờ ơ. Liệu có phải là vì vậy nên tôi mới tức tưởi như thế này không? Trong đời tôi chưa bao giờ chủ động chinh phục ai, nhưng vừa ra tay đã phát hiện người ấy đã cắp đi từ lúc nào. Hoá ra tâm trạng làm kẻ thua cuộc không hay ho gì cho cam.

Kể từ buổi tối hôm đó, tôi triệt để không liên lạc với Cố Nhất Minh nữa. Tôi xoá anh khỏi danh sách bạn bè trên mạng xã hội, chặn số điện thoại của anh, xoá hết lịch sử trò chuyện của chúng tôi. Dù biết rằng làm như vậy chẳng thể nào khiến tôi hết thích anh qua một đêm, nhưng thật sự tôi không muốn nhìn thấy anh chút nào. Đã hai năm rồi. Hai năm rồi cơ đấy, vậy mà tôi vẫn không dứt khoát được. Trước khi nó bén rễ sâu hơn, chi bằng để nó chết từ trong trứng nước. Tôi không muốn sau này mình trở thành người đến lòng tự trọng cũng không còn. Thời gian còn lại của mùa hè, tôi vẫn tiếp tục đi học múa cùng với vũ nữ bố mời từ Nga về. Trong suốt gần hai mươi năm tôi sống trên đời, tôi chỉ có niềm đam mê cháy bỏng với ballet. Tất nhiên còn có cả người đó, nhưng tôi không muốn việc này tiếp tục nữa.

Thấy cả ngày tôi chỉ có chơi và múa, mẹ tôi cằn nhằn: "Sao con không đi làm việc gì có ích một chút đi? Đi về vùng sâu vùng xa mà dạy học chẳng hạn? Làm chút chuyện công đức giúp ích cho đời, sao cứ ăn không ngồi rồi mãi thế?"

Tôi bĩu môi: "Dạo này phong trào thanh niên về quê xả thân làm nhiệm vụ nhiều lắm rồi, con không muốn đi theo đám đông. Con ở đây không gây hoạ gì cũng là làm việc thiện rồi không phải sao?"

Bà trừng mắt: "Ăn với chả nói. Cuốn xéo đi học múa đi. Cứ ngỡ đưa con sang đó sẽ giúp con nên người, nào ngờ chỉ có ăn chơi là giỏi." Tôi cười hì hì, tiến đến bóp vai cho mẹ nịnh nọt vài câu. Bà mắng yêu tôi vài câu rồi bỏ đi chơi mạt chược. Tôi cũng muốn đi tích đức lắm, nhưng con gái mới thất tình chẳng làm gì được. Suy cho cùng, con gái đều phải tự mình cố gắng, nhưng cho tôi buồn thêm một chút nữa thôi!

Sau nhiều ngày nằm lăn lê bò lết ở nhà thì cuối cùng tôi cũng có động lực làm gì đó. Tôi không ngừng suy nghĩ về các dự án phục vụ cộng đồng, nhưng thật sự chẳng có gì tôi thích làm cả. Tôi không thích chăm sóc người già hay thăm trại trẻ mồ côi gì đấy, thế thì thường quá. Con người tôi phải không giống người thường mới được. Nhưng suy đi nghĩ lại thì quả thật ngoài những chuyện đó ra tôi cũng chẳng biết làm gì khác. Bây giờ nghĩ đến mới ngẫm được, còn trẻ mà, tình yêu tình thú gì đó vứt đi. Đã sống đến ngần này mà chưa làm được gì to tát, đúng là xấu mặt thế hệ trẻ Trung Quốc. Tôi không muốn là một đứa trẻ chỉ dựa vào quyền lực của bố, cũng không muốn làm thiếu phụ bi luỵ vì tình. Khí thế hừng hực dâng lên trong tim, thế là tôi lại quên béng việc bị Cố Nhất Minh đâm cho một nhát.

Thế nhưng đời đúng là ghét của nào trời trao của đó. Sau khi tôi đã hoạch định lại cuộc đời, ngày hôm sau, tất cả đổ nát hết. Vì sao?

Vì điều đầu tiên tôi nhìn thấy khi bước xuống nhà là Cố Nhất Minh và Mộng Dương ngồi ngay trong phòng khách, đối diện bố mẹ tôi. Nếu có điều gì có thể phá huỷ một ngày cuối tuần tuyệt vời của tôi thì việc này chính là quả bom dội vào buổi sáng chủ nhật vui vẻ. Khi nhìn thấy anh, tôi bỗng có xúc động muốn cầm bức bình phong nạm vàng của bố đập vào đầu anh cho phát tiết. Hai người còn có thể mặt dày nữa không?

Tôi nén lại cảm giác buồn nôn trong họng, bình tĩnh bước xuống cầu thang. Bố mẹ tôi vẫn đang vui vẻ ăn sáng, hai bên nói chuyện cảm giác rất hoà hợp. Sao tôi lại có cảm giác như Mộng Dương mới là con ruột của bố mẹ tôi, đang dắt con rể về nhà ra mắt thế nhỉ? Tôi chết rồi sao? Hay tôi là người vô hình?

"Bố, mẹ." Tôi gọi.

Bố tôi vui vẻ vẫy tay: "Tiểu Kỳ, lại đây. Là chị Dương và anh Nhất Minh đây. Hôm nay họ đến nhà ta ăn sáng."

Tôi nhả ra một câu không mặn không nhạt: "Con thấy rồi. Cũng không phải là không có mắt." Giờ phút này, ruột gan tôi lộn tùng phèo cả lên, ham muốn đánh người trỗi dậy. Hai người giày vò tim tôi chưa đủ còn lôi kéo nhau đến trước mặt diễu võ dương oai, thật đúng là không biết xấu hổ mà. 

Bố không vui: "Mới sáng sớm mà đã ăn nói như ăn phải thuốc nổ. Ngồi xuống ăn đi."

Tôi hừ một tiếng, kéo ghế ngồi phịch xuống. Chị giúp việc nhanh chóng dọn bữa sáng lên. Tôi mời bố mẹ rồi cắm mặt xuống ăn, vờ như đôi cẩu nam nữ kia không tồn tại. Trong khi đó, mẹ tôi vẫn đang rất vui vẻ hỏi chuyện hai người họ.

"Tiểu Cố, Tiểu Dương, làm sao mà hai đứa quen được nhau?" Bà xởi lởi.

Cố Nhất Minh cười dịu dàng, nụ cười mà tôi chưa bao giờ thấy anh dành cho tôi: "Mộng Dương là giảng viên tại UCL ạ. Chúng cháu quen nhau qua cộng đồng học sinh Trung Quốc ở trường". Mẹ kiếp, tôi quen anh trước đấy. Không thấy bất công quá hay sao?

Mộng Dương nhìn sang phía tôi, vẻ mặt vô tội. Tôi cảm giác khó chịu vô cùng, chỉ muốn cào nát bộ mặt cáo già của chị ta ra. Đúng là thứ khó ưa. Đã cướp đàn ông của tôi rồi, bây giờ đám ngồi đây cậy thế lên mặt, còn giả vờ đáng yêu ngây thơ. Hứ!

Cố Nhất Minh nói tiếp: "Cô ấy là người đầu tiên cháu nhìn mà không rời mắt được, và cháu mong cô ấy là người duy nhất. Biết được cô chú có ý nghĩa như bố mẹ Mộng Dương nên hôm nay cháu mới mạo muội đến ra mắt gia đình mình đấy ạ."

Miếng cơm trong miệng tôi bỗng nghẹn lại cổ họng, nuốt không trôi. Tôi siết chặt đôi đũa trong tay, khẽ nhìn xuống bát. Hoá ra từ trước đến giờ, anh không hề nhìn thấy tôi, chứ đừng nói đến việc không rời mắt.

Đôi khi, cạnh tranh công bằng hay không cũng chỉ vì một ánh mắt mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top