Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

❍ Một đời tựa gấm phồn hoa.

Trời đông tuyết trắng phau phau, rơi nhẹ trên đỉnh đầu đen nhánh. Mà lòng người lúc này lại trùng xuống, vẻ mặt thâm trầm như luyến tiếc một điều gì đó. Y ngồi trên ghế gập dài, trên người được đắp chăn bông che ngang thân. Bàn tay nắm chặt khối ngọc bội kết dải đồng tâm.

Đông Quân Xử Nữ tựa như đóa hoa rực rỡ nở giữa vũng bùn đen nhầy nhụa. Đáy mắt trong veo lại ánh lên vài tia lạnh lẽo vô tình, có lẽ ở trong bóng tối quá lâu, đến cả ánh sáng cũng thấy lạ lẫm.

Hôm nay là ngày cuối cùng của y rồi, phải gặp mặt hắn lần cuối.

Bỗng nhiên từ đằng sau có thanh âm vọng lại, chỉ một tiếng: "Xử Nữ!", trong âm điệu có vẻ rất gấp gáp nhưng ngoài mặt lại tỏ ra bình tĩnh, bước chân ngày càng nhanh hơn đi về phía đối diện.

Sau đó một hơi ấm truyền vào lòng bàn tay của y, người kia hạ mình quỳ một bên gối xuống nền tuyết giá lạnh, ngước lên, dịu giọng nói:

"Sao lại ra đây mà không ở trong phòng dưỡng bệnh, nếu người ốm ta biết ăn nói sao với cố mẫu?"

Y cười khẽ, đáp lại:

"Vậy ngươi cũng đừng để bị cảm lạnh. Lâu lắm rồi không thấy ánh mặt trời, chẳng nhẽ đương kim Thánh thượng đây muốn nhốt ta trong đó cả đời sao?"

Hắn "hừ" nhẹ một cái, đánh mắt ý rằng muốn Cẩm Lai ra ngoài. Lệnh của chủ tử dĩ nhiên không thể phản kháng, ngoan ngoãn cúi đầu làm theo.

Song Tử muốn thu hết biểu cảm của Xử Nữ vào trong tầm mắt, kể cả những hành động cực kỳ nhỏ nhặt hắn cũng để ý. Rõ ràng y là người quan trọng nhất đối với hắn, nên khi thấy người trước mặt đau đớn thì tim hắn cũng quặn thắt lại. Hắn hận không thể sẻ nỗi buồn của người đó sang cho mình, không cam lòng nói:

"Người phải bên cạnh ta mãi mãi, ta nhất định sẽ giúp người khỏi bệnh."

Xử Nữ thầm nghĩ, đồ ngốc này ngày thường bận chuyện chính sự rất thông suốt, một mình thân chinh trên chiến trường lại uy nghiêm, lãnh đạm, khó ai bì nổi. Thế mà cứ bên y là quất quýt không rời, như sói nhỏ tội nghiệp cái gì cũng ngơ ngác. Ngốc đến nỗi, bệnh của y sao còn có thể vãn hồi được nữa?

Sau khi tranh quyền đoạt vị thành công, Khương Song Tử đạp lên trên tất cả mà ngồi chễm chệ ở long ỷ, nhờ sự giúp đỡ của Đông Quân Xử Nữ, hắn mới có thể là chính hắn. Nhưng không được bao lâu, Song Tử phát hiện ra trên người y có một độc tính cực mạnh, hẳn là trong lúc sơ suất trừ khử phe phái của Viên gia mà y bị hạ độc. Hắn tự trách mình sao lúc đó không đến sớm hơn, sớm hơn nữa để y không phải chịu hành hạ như vậy.

Căn bệnh này không hề có dấu hiệu thuyên giảm mà càng lúc càng gặm nhấm lục phủ ngũ tạng của y hơn, dù cho có đến cả trăm ngàn thái y cũng không cứu vớt được. Con người Xử Nữ vốn bị ăn mòn bởi đủ thứ chuyện trên đời, y chết đi thì có đáng gì? Nhưng Xử Nữ à, ngươi không biết vì ngươi mà ai kia lại dằn vặt thâm tâm đến mức muốn bức bản thân tuẫn táng theo ngươi đâu.

Hai người nhìn nhau, lặng đi không nói gì. Có lẽ là vì cả hai đều hiểu ý nói trong mắt đối phương. Song Tử cứ mân mê đôi tay trắng hồng của Xử Nữ, bất kỳ cái gì trên người y đều mang lại cho hắn cảm giác thoải mái, mềm mại, hắn không ngờ hắn còn nghiện Xử Nữ hơn cả mạng sống bản thân. Y vẫn ngồi đó, đôi mắt hướng xuống dưới, đôi mắt ấy thoạt nhìn như biết nói biết cười nhưng lại ẩn chứa hàng đống tâm tư, bàn tay vuốt ve mái tóc của hắn. Y lo, liệu mình đi rồi, ai sẽ là người thay y chăm sóc Song Tử?

Khi thấy hắn có ý định bế mình vào nhà, Xử Nữ đập đập vai hắn, vội nói:

"Song Tử, bỏ ta xuống, ta vẫn còn muốn ở đây thêm lúc nữa."

Hắn cau mày, muốn mắng y một trận rồi lại thôi.

"Ta thấy người lạnh lắm rồi, ở lâu người sẽ đóng băng vì tuyết mất."

Xử Nữ thấy ý nghĩ này của hắn quả thực phong phú quá mức rồi.

"Làm sao có thể chứ, do ngươi nghĩ nhiều quá thôi. Lại đây..."

Y định nói tiếp vế sau nhưng rồi lại thôi, nguyên câu phải là: Lại đây, để ta ngắm ngươi nhiều hơn chút. Nhưng y không nói được, sợ hắn sẽ phát hiện ra được gì đó. Xử Nữ nhìn gương mặt, đôi mắt, sống mũi, nước da ấy. Y nhìn cũng không biết trôi qua bao lâu đến mức như muốn bất động, chỉ là bản thân tham lam muốn nhìn hắn lâu hơn nữa, khắc ghi dáng vẻ anh tuấn, tiêu soái của hắn vào đầu để nếu có kiếp sau, nếu có gặp lại sẽ đối tốt với hắn hơn kiếp này.

Rồi Xử Nữ buông hắn ra, chỉ cùng hắn hàn huyên chuyện đất trời. Đến khi y thấy thời gian không còn bao lâu nữa, Xử Nữ biết ngày tàn của mình đã đến. Hắn vẫn đang say sưa kể chuyện lúc còn ở Phong Nha Môn nên không biết hô hấp của Xử Nữ đang ngày càng yếu dần.

"Xử Nữ, người nói xem, hồi đó ta trẻ con như vậy lại hay bám dính lấy người, người có thấy phiền phức không?" -- Hắn vừa nói vừa ngước đôi mắt sắc lẹm của mình lên, cố làm bộ thật đáng yêu háo hức chờ đợi y hồi đáp.

Xử Nữ mỉm cười, dùng hết sức lực yếu ớt kéo nhẹ tay áo hắn, nói một câu:

"Không phiền, ta cảm thấy ngươi rất ngoan." Vốn dĩ, câu này y định chúc hắn một đời bình an, hạnh phúc.

Nhưng y không hề biết, khi y nói chuyện, hơi thở đã không còn lại bao nhiêu. Trong màn tuyết trắng xóa, môi Xử Nữ mấp máy, tưởng mình đã nói được một câu hoàn chỉnh.

Lúc đó, Song Tử lóe lên ý nghĩ y sắp rời xa mình, còn không để ý đến khẩu hình miệng của y nữa lập tức nắm chặt lấy tay y như thể cách này sẽ giúp y sống lại vậy. Trong mắt hắn dường như chỉ tồn đọng duy nhất hình bóng Xử Nữ, đôi mắt đẹp tuyệt trần kia cụp xuống càng khiến hắn hoảng loạn không thôi, tự trấn an mình rằng người đó sẽ không sao đâu.

Trong tiềm thức, y vẫn cảm nhận được giọng nói run rẩy của hắn: "Ta xin lỗi, ta xin lỗi người mà. Người mở mắt ra đi... mở mắt ra nhìn ta có được không?"

Đến cuối cùng, y vẫn dứt khoát không mở mắt nữa, mặc tiếng gọi của Song Tử văng vẳng bên tai.

Hắn không ngờ, Xử Nữ cứ vậy mà bỏ hắn lại một mình rồi, ngay cả cơ hội nói lời yêu bao nhiêu năm nay chôn cất dưới tận đáy lòng cũng không cho.

"Ta yêu người." Thực sự rất nhiều!

---

Nếu thế giới này không cho người toại nguyện, ta sẽ là người giành lấy nó, nhất định khiến người vui vẻ hết đời sau.

"Thu phong từ
Thu phong thanh,
Thu nguyệt minh.
Lạc diệp tụ hoàn tán,
Hàn nha thê phục kinh.
Tương tư, tương kiến tri hà nhật,
Thử thì thử dạ nan vi tình."

(Lý Bạch)

1.11.22.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top