Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3: Cơm thừa của nam nhân



Bánh tart trứng vàng óng chậm rãi chuyển động, răng sữa nhỏ và hai móng vuốt bé xíu của nhóc con dùng hết sức bình sinh miễn cưỡng đem bản thân giấu trong một bụi cỏ tương đối cao bên góc tường.

Thật ra khoảng cách vỏn vẹn chỉ có hai mét, chỉ là nhóc con đã mệt đến lật ngửa bụng trắng.

Thân thể nhỏ yếu chẳng có bao nhiêu sức lực, ban đầu ăn miếng bánh mì mới vừa nhét đầy bụng, giờ cậu lại có chút đói bụng. Mà hiện tại......

Cái bụng màu trắng của cậu phơi bên ngoài, ba cánh miệng hơ hơi mở ra, đôi mắt đậu đen có chút mê mang tan rã.

Vừa mệt lại vừa đau, cậu cảm thấy cái đuôi hoàn toàn không nghe bản thân sai xử, không thể dựng thẳng dậy hoặc làm ra động tác gì khác, vẫn luôn kéo rũ rơi trên mặt đất.

Một cái chân hung hăng đạp lên cái đuôi non nớt của cậu, lực đạo mạnh đến đáng sợ, cái đuôi dài sáu cm thì có đến một nửa bị dẫm đến da tróc thịt bong. Máu tươi chảy ra dính trên lông đỏ nâu bị bết lại, vỗn dĩ là một cái đuôi bông bông xù xù nay lại bết thành một sợi.

Lần đầu tiên trộm lẻn vào địa bàn của loài người liền gặp phải xua đuổi đáng sợ đến vậy, bé con cảm thấy vô cùng tuyệt vọng và đáng sợ.

Một khắc kia, khi linh hồn như bị xé rách đau đớn hoàn toàn làm Âu Dương Thiếu Vũ hiểu rõ, cậu đã không còn là con người giống như bọn họ, cậu chỉ là một con sóc non cần tìm kiếm thức ăn.

Trải qua kinh hách thật lớn, nhóc con cuộn tròn thân mình, chẳng còn tức giận mà ôm lấy cái đuôi, miệng vết thương bị rách quá rõ ràng, cẩu có thể nhìn thấy da thịt nát bét à phần xương sụn bị gãy ra.

Động thử mấy cái, cái đuôi vẫn không thể đứng lên, cậu có chút luống cuống. Cái đuôi là một bộ phận thân thể của cậu, có thể giúp cậu giữ thăng bằng cũng có thể giúp cậu làm chậm lại lực cản của không khí khi leo trèo. Nếu cái đuôi thật sự vô dụng, cậu chính là một con sóc tàn tật, cuộc sống về sau sẽ càng khó khăn hơn.

Đôi mắt đậu đen nước mắt lưng tròng, bên trong chứa không ít nước mắt.

Trước mắt là một miếng tart trứng vàng óng thơm lừng, là bác gái tốt bụng kia cho cậu, nhóc con ngậm nước mắt dùng hết sức lực dùng cả tay chân cùng nâng lên, ra sức gặm cắn.

Theo ba cánh miệng đống mở, hai quai hàm không ngừng chuyển động, bánh tart trứng không ngừng bé lại. nhưng cuối cùng cậu cũng chị có thể ăn hết được một phần ba.

Hơn nữa ăn xong, phi thường làm......

Làm sao bây giờ?

Nhóc con có chút phát sầu, đồ ăn đối với tuổi nhỏ cậu mà nói, thật sự quá trọng yếu, vứt ở chỗ này, khả năng bị trộm đi rất nhỏ, chính là bị người làm của trang viên dọn dẹp thì khả năng lại vô cùng lớn.

Lãng phí đồ ăn quả thật vô cùng xấu hổ. Hơn nữa cậu cũng không chắc ngày mai còn có thể tìm được thức ăn.

Nhóc con vây quanh miếng bánh lớn ngang cậu xoay vai vòng, cuối cùng hạ quyết tâm dùng mấy cái răng sữa răng rắc răng rắc cắn một vòng, một khố bánh to bằng đầu cậu bị cậu một ngụm nuốt vào...

Ừmm, ngậm ở trong miệng.

Vì thế, vốn dĩ cái má có chút éc biến thành một hình tam giác thật lớn, miếng bánh vừa bị cắn cứ thế bị ngậm trong miệng.

Thử nhổ ra thử thì phát hiện miếng bánh vẫn nguyên vẹn, chỉ là dính chút nước miếng.

︿( ̄︶ ̄)︿

Thì ra ba cánh miệng của cậu lại có một chức năng khác là một không gian đựng đồ nha, nhóc con tức khắc liền thỏa mãn. Đôi mắt đậu đen mơ màng, miệng ngậm một miếng bánh tart, cuối cùng cũng có một chút sức lực liền tìm một chỗ kín đáo bí ẩn trong bụi hoa bắt đầu nghỉ ngơi.

Đối với thú non mà nói có thể ăn và ngủ thì thân thể nhất định khỏe mạnh.

Ngậm đồ ăn ngon, nhóc con thật nhanh liền ngủ rồi.

Chờ cậu lần nữa tỉnh lại, sắc trời đã sâm sẩm tối, cậu lại bắt đầu đói bụng.

Đôi mắt đậu đen nhìn khắp nơi, hai móng vuốt nhỏ nâng lên chạm vào quai hàm, trờiii, đồ ăn vẫn còn ở đây.

Nhổ ra, một miếng bánh tart to bằng ngón chân cái từ trong miệng nhóc con rơi xuống, mùi vị vẫn thơm ngào ngạt làm cậu cực kỳ vừa lòng.

Miếng bánh to bánh ngon chân cái so với đầu cậu còn to hơn, hai móng vuốt cầm đồ ăn, ba cánh miệng cùng nhau hành động, miếng bánh đã biến mất vô cùng nhanh chóng.

Sờ sờ cái bụng, bụng vẫn là hơi xẹp xẹp.

Nhớ rõ lời anh thanh xà nói, nhóc con muốn đem bản thân vệ sinh sạch sẽ một chút, như vậy con người sẽ không nghĩ cậu là thú hoang.

Móng vuốt nhỏ được liếm láp phi thường sạch sẽ, cậu sờ trên mặt vài cái... hẳn là cũng rất sạch đi.

Ăn xong bánh tart trứng, cậu cảm thấy có thêm sức lực.

Trở lại cửa sổ sau bếp hồ sáng, tìm qua tìm lại cũng không thấy nửa miếng bánh tart bị cậu vứt trong bụi cỏ.

Nhóc con thất vọng cực kỳ.

Mà giờ phút này, bên trong căn bếp có ánh đèn ấm áp, bóng người đung đưa, hương thơm của các loại mỹ vị đang được chế biến không ngừng bay ra ngoài cửa sổ.

Nhóc con trốn ở trong bụi cỏ, móng vuốt quỳ rạp trên mặt đất, hai mắt đậu đen nhìn chằm chằm vào của sổ.

Thơm quá điiii, muốn ăn quá điii (ˉ﹃ˉ)

Ba cánh miệng không khỏi khẽ mở ra, bên cạnh khóe miệng chảy xuống một chút chất lỏng trong suốt.

Cậu cảm giác bụng tựa hồ càng đói.

Chỉ là nơi nay là địa bàn của con người, hơn nữa trong bếp còn có người tên tiểu Linh kia, cảm giác bị muôi dài đánh và bị chân nghiền dẫm vẫn còn khắc thật sâu trong tâm trí nhóc con.

Cậu biết, nơi đó mặc dù có đồ ăn ngon, cậu cũng không thể đi vào.

Hơn nữa cái đuôi cậu đã hỏng rồi......

Bóng đêm buông xuống, không trung hoàn toàn bị bóng đen bao phủ, trong bụi cỏ là một ít côn trùng thật nhỏ phát ra tiếng kêu tê tê vui sướng. Nhóc con vẫn luôn nhìn chằm chằm cửa sổ đằng xa, nhìn con người bên trong đem đồ ăn chuẩn bị tốt, sau khi mọi người ăn xong, dọn dẹp phòng bếp lại xong, phòng bếp liền lâm vào bóng tối.

A, không có đồ ăn.

Thời điểm đèn tắt, đôi mắt nhóc con cũng đi u ấm theo.

Không có đồ ăn, đói bụng quá.

Buồn rầu xoa cái bụng đã xẹp xuống, nhóc con không biết nên làm cái gì bây giờ, muốn đói bụng ngủ cả đêm sao?

Chỉ là ngày mai nên làm cái gì đây?

Buổi tối đi đâu ngủ đây?

Mờ mịt đứng thẳng lên, nhóc con chuẩn bị tìm kiếm nơi có thể nghỉ ngơi ở sân, vừa nhấc đầu liền nhìn thấy lầu hai tối om nay lại có một chỗ sáng ngời ngời.

Hơn nữa cậu còn ngửi được hương thơm vô cùng dễ ngửi, là mùi sữa thực ngon miệng.

Nuốt vài ngụm nước miếng, đói khát chiến thắng lý trí, nhóc con cảm thấy cần thiết phải thử một chút.

Chỉ là nơi đó là lầu hai nha.

Yên lặng liếc mắt một cái, nhìn nhìn lại móng vuốt nhỏ của mình, hơi chút dùng sức, móng vuốt nhỏ lộ ra khỏi đệm thịt, cậu thử thử liền phát hiện chúng có thể mó vào tường.

Lần đầu tiên bò tường, nhóc con kinh hồn táng đảm, cũng may móng vuốt nhỏ xuất lực, cậu thật nhanh liền bò tới cửa sổ lầu hai ......

Đáng giận, còn cái lưới cửa sổ!

Nhưng cậu không phải con sóc nhỏ bình thường, nhóc con cong thân mình, đem nửa cái đầu nhỏ với qua, trộm đánh giá phòng này.

Trong phòng không ai!

Đôi mắt nhóc con lóe sáng.

Lọt vào trong tầm mắt chính là một nơi vô cùng sạch sẽ, sạch sẽ đến mức chăn được gấp hoàn hảo không nếp nhăn, màu trắng của ga giường, đệm chăn, tủ quần áo vàng nhạt, bàn làm việc màu bạc, notebook đen tuyền, một ly sữa bò đang toát nhiệt, một đĩa bánh quy nhỏ, mấy miếng bánh kem mềm mềm.....

Nhóc con cảm thất ly sữa bò đang bốc khối kia cách cậu vô cùng gần, liếm liếm khóe miệng, cậu cảm thấy có thể thử một chút.

Không có người! Không có người!!

Móng vuốt nhỏ linh hoạt cậy cậy lưới cửa sổ, chỉ lộ ra một cái khe hở, nhóc con liền liều mạng đem thân thể nhét vào, vào được cậu liền phi thân một cái, vững vàng dừng ở bàn làm việc màu bạc.

Ly pha lê cao mười lăm cm, bé sóc con lại chỉ cao có sáu cm, cho dù có đứng thẳng chân sau lên cậu cũng không với tới miệng ly.

Thật vất vả bò lên tới đây, đồ ăn gần ngay trong ganh tấc lại không bỏ vào mồm được, bụng đói kêu vang, nhóc con đói đến da ngực dính vào da lưng, kiễng hai chân sau, hai cái tay nhỏ cào cào muốn túm lấy miệng ly pha lê....

"Chít chít!" Không lấy được!!!!

"Chít chít chít chít ~~" Muốn uống quá i~~

Kéo cái đuôi lông bông xù thật dài, nhóc con vây quánh cái ly cao chốc lại quay vòng vòng, chốc lại nhảy nhảy.

Nam nhân vẫn luôn ở trong phòng, chỉ là căn phòng này có phân chia trong ngoài, bên trong là nghỉ ngơi, bên ngoài là làm việc.

Hôm nay là chủ nhật, nam nhân ở nhà nghỉ ngơi, xử lý một ít công vụ đơn giản.

Hắn mới vừa xử lý một chút việc, liền nghe được trong phòng có chút động tĩnh, nghiêng đầu nhìn thoáng qua phát hiện có một nhóc con đầy lông, vô cùng cơ trí đẩy lưới cửa sổ ra, hình như rất muốn uống sữa bò trên bàn nhưng tiếc rằng quá lùn quá nhỏ.

Nhóc con liền vo cùng ngốc nghếch vây quanh cái ly đán thương mà di chuyển, chỉ là không uống được, chít chít kêu, đáng yêu muốn chết.

Ly sữa bò kia hắn đã uống một nữa, dư lại chẳng bao nhiêu mà hắn cũng sẽ không uống nữa, theo lý sẽ bị đổ đi. Nhưng nhóc con trước mắt lại coi nó như bảo bối.

Nhóc con vây quanh ly pha lê chít chít kêu một phút, nam nhân rốt cuộc đứng dậy đi vào.

Nhóc con bị dọa không nhẹ, hai chân đứng thẳng, hai móng vuốt nhỏ ôm quai hàm, trợn tròn mắt nhỏ, cũng không trốn đi, liền ngây ngốc như vậy, ngốc ngốc đứng đó.

Con ngươi màu đen âm trầm của nam nhân nhìn thoáng qua vật phẩm ngoại lai trên bàn, bưng ly sữa bò lên liền phát hiện tay hắn vừa động một cái, tầm mắt của nhóc con kia liền đi theo phương hướng ly sữa bò chuyển động.

Nhấc đĩa bánh quy lên rồi đổ vào một cái đĩa nhỏ khác, hắn đổ sữa bò vào cái đĩa kia, đôi mắt nhóc con dại ra nhìn chằm chằm sữa bò trắng thơm nức.

Thơm quá a.

Nhóc con tiếp tục ôm quai hàm, không dám động.

Người này muốn làm cái gì, cậu không dám suy đoán, cũng không dám ảo tưởng, một khi phát hiện có gì không đúng, cậu muốn nhanh chóng chạy trốn.

Đồng thời, sâu trong nội tâm cậu lại khẩn cầu có thể gặp được kỳ tích.

Ở thời điểm nhóc con thấp thỏm bất an, cậu nhìn thấy nam nhân vươn kia ngón tay thon dài trắng nõn, đẩy đẩy đĩa nhỏ đầy sữa bò.

Thẳng đến khi sữa bò đẩy đến cậu trước mặt, nhóc con lúc này mới tỉnh ngộ.

"Nhanh ăn đi, xem ngươi thèm chưa kìa." Thanh âm kia thật thanh lãnh, đồng thời cũng thực dễ nghe.

Đối với nhóc con mà nói, kia thật là giống như âm thanh của đấng cứu thế.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top