Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 44

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Posted on February 28, 2015 by Paris Q

Anh sợ, sợ rồi có một ngày anh vô tình lạc mất em giữa dòng đời, trời cao biển rộng, vĩnh viễn chia lìa.

Em sợ, sợ rồi có một ngày em vô tình lạc mất anh giữa dòng đời, muôn người xuôi ngã, sao tìm được anh.

____________________________

Tác Giả : Nhiên Thính Vũ

Editor: Paris Q

Kết thúc hành trình một ngày dài, Jaejoong cùng mọi người uể oải về khách sạn, Siwon cả ngày hôm nay rất vui, quan hệ của hắn và Jaejoong lại trở về như trước. Buổi chiều tổng công ty tổ chức tham quan, hắn và Jaejoong dẫn đầu làm phiên dịch, rất ăn ý, mọi việc thuận lợi làm hắn nhanh quên đi sự cố điện thoại lúc sáng.

Jaejoong kiếm chút gì ăn bỏ bụng rồi trở về phòng, trước tiên tắm rửa một cái, mặc áo ngủ trèo lên giường mở túi xách của mình ra, mỗi ngày cậu mong chờ nhất là lúc này, Yunho sẽ gọi điện hoặc nhắn tin cho cậu, chênh lệch bảy tiếng giữa hai đất nước nhưng nỗi nhớ mong thì không sai được.

Nhìn ngăn trong túi không có điện thoại, Jaejoong kỳ quái dốc ngược túi xuống thì di động đặt bên hông cặp xách mới rơi ra. Jaejoong mỉm cười, bấm nút. Ủa? Sao lại tắt nguồn? Hết pin sao?

Lúc Jaejoong mở điện thoại thấy vô số cuộc gọi nhỡ từ số lạ và thời gian gọi tới thì trong lòng lập tức dâng lên một dự cảm không lành, vội vã nhấn gọi lại, không ai bắt máy. Hộp thư cũng không có tin nhắn của Yunho. Jaejoong nhấn số gọi cho Yunho, Park Yoochun bắt máy. Jaejoong vừa đặt điện thoại lên tai thì người bên kia lập tức rống lên ầm ĩ, giống như muốn trút đi hết cơn ức chế của hắn từ đêm hôm qua tới giờ vậy.

“Kim Jaejoong con mẹ nó rốt cục cậu cũng bắt máy hả! Cậu con mẹ nó làm cái gì cùng tên họ Choi mà phải đi tắm? Cậu con mẹ nó cùng tên họ Choi kia làm gì mà phải tắt máy? Cậu con mẹ nó. . .” Tiếng gào thét dần dần chuyển thành tiếng nghẹn ngào rồi đến nức nở không nói nên lời.

Jaejoong bị Park Yoochun oanh tạc đến ngơ ngẩn, lúc sau nghe được tiếng khóc của Yoochun mới giật mình luống cuống, Jaejoong lập tức trong lời nóng giận của Yoochun bắt được trọng điểm.

“Yoochun, cậu làm sao vậy? Sao cậu biết lúc tôi tắm thì Siwon ở đó?”

Tiếng nấc nghẹn ngào vẫn không dừng lại, nhưng giọng nói lại gần như hét lên.

“Tôi đây làm sao hả? Tôi con mẹ nó điên rồi! Tôi làm sao mà biết được? Cậu đi mà hỏi cái thằng Choi đó đó! Mẹ nó! Kim Jaejoong cậu nghe cho kỹ đây, Yunho bị thương rất nghiêm trọng, hiện tại đang ở trong phòng cách ly, chưa qua được giai đoạn nguy hiểm kỳ, cậu tự lo liệu đi!”

Park Yoochun nói xong cúp ngang. Kể từ lúc Yunho bị đẩy vào phòng cấp cứu cho đến giờ, từng sợi thần kinh của hắn bị buộc chặt trong trạng thái sợ hãi, lo lắng, bất lực c, tận mắt nhìn một người anh em của mình dạo qua cửa chết một lần, nhìn anh ấy nằm im một chỗ, muốn giúp anh tìm vợ đến cùng vượt qua ải khó khăn, nhưng điện thoại luôn trong tình trạng ngắt nguồn, hắn thật sự sợ Yunho vạn nhất có chuyện gì, hắn tuyệt đối sẽ mất luôn Jaejoong, một mình hắn phải chịu áp lực tinh thần lớn như vậy, cho nên khi điện thoại kết nối được Park Yoochun rốt cục phải xả.

Thế nhưng khi bình tĩnh lại rồi hắn lại có chút hối hận, nếu hắn nói như vậy lỡ Jaejoong mất kiểm soát rồi sao, cho nên đành nhắn thêm một tin nhắn bổ sung nữa.

【 Đừng lo lắng quá, mọi chuyện đã ổn rồi. 】

Từ lúc Yoochun cúp điện thoại, Jaejoong vẫn đứng dại ra, di động báo tin nhắn, cậu máy móc run rẩy nhấn nút bật lên, cái cậu mong mỏi không phải là câu an ủi quỷ quái này, cậu chỉ hy vọng đây là Yunho cấu kết với Yoochun nói giỡn thôi.

Tuyệt vọng mang theo lạnh lẽo từ trong xương dâng lên len lỏi đâm vào từng ngóc ngách của da thịt, máu toàn thân Jaejoong như đống băng thành một khối nước đá. Tin nhắn của Park Yoochun kéo cậu từ cơn ác mộng về hiện thực. Toàn thân kịch liệt Jaejoong run rẩy, mặt mũi tái mét, vội vàng mở nhật ký cuộc gọi ra kiểm tra, đôi mắt phượng ngọt ngào hàng ngày bị những tia máu vằn vện thay thế khi cậu thấy một loạt cuộc gọi nhỡ từ số lại mà thời gian là buổi trưa lúc cậu đang tắm.

Đau đớn, phẫn nộ, thậm chí là ác tâm, tất cả như một ngọn dây leo có gai quấn chặt lấy thân thể Jaejoong, quăn điện thoại xuống giường, nhưng lực quá mạnh vô tình làm di động lăn xuống đất. Jaejoong muốn cúi xuống nhặt lên, ai ngờ khii cậu nhìn thấy hình nền điện thoại thì hơi thở như muốn rời xa lồng ngực của mình, trên đó là gương mặt hạnh phúc ngọt ngào của Yunho, vài giây sau thì nó lại tối đen. Ha ha, tất cả giày vò đều hóa thành một lưỡi dao khoét từng miếng da thịt trong tim Jaejoong xuống.

Cầm lấy điện thoại di động bình tĩnh đi ra khỏi phòng, dừng trước cửa phòng của Siwon, buồng phổi như thắt lại co giật điên cuồng, đôi mắt phượng lại dày thêm một tầng băng nhiều thêm một tia hung ác, Jaejoong bình tĩnh nâng tay lên gõ cửa.

Siwon mở cửa ra còn chưa kịp thấy người đến là ai đã bị Jaejoong đạp thẳng vô ngực ngã sầm xuống đất, Siwon tay ôm ngực mặt mũi đỏ bừng kinh ngạc nhìn gương mặt xinh đẹp lạnh lẽo không cảm xúc của Jaejoong.

“Là anh buổi trưa nghe điện thoại của tôi xong thì tắt nguồn đúng chứ.” Hoàn toàn là một câu khẳng định. Giọng nói của Jaejoong cực lực áp chế cơn phẫn nộ điên cuồng.

“Xảy. . . Xảy ra chuyện gì sao Jaejoong?” trán Siwon rịnh mồ hôi lạnh né tránh cái nhìn của Jaejoong, ai ngờ điều này càng chứng minh câu nói của cậu là đúng.

“Ha ha ha ha ha ha ha…” Jaejoong thấy vậy đột nhiên ngửa đầu cười như gặp phải chuyện gì đó tiếu lâm lắm.

Nhưng khi dừng lại, hai con ngươi đỏ quạch long lên sòng sọc Jaejoong nhìn chằm chằm vào Siwon, hắn có cảm giác óc ác cả người từ bàn chân mọc lan ra toàn thân, hắn vừa ngã nghiên đứng vững, lập tức Jaejoong dùng toàn lực đạp thêm một cái thẳng vào ngực Siwon, đúng ngay vị trí hồi nãy, cơn đau đớn thấu tim làm hắn ho đến thở không nổi.

“Siwon, nghe cho rõ đây, nếu như Yunho xảy ra chuyện gì, tôi sẽ để anh chôn cùng anh ấy!” Jaejoong nói xong câu đó xoay người bước đi, tim Siwon run lên bần bật.

“Tôi trong lòng cậu rốt cuộc là cái gì?” Siwon khàn giọng hỏi.

“À ~~ không là gì cả.” Jaejoong nhàn nhạt trả lời xong không quay đầu nhìn lại.

Siwon vịnh bàn đứng lên, toàn thân hắn chưa bao giờ lạnh như vậy, hắn thật không ngờ ích kỷ nhất thời lại tạo thành hậu quả lớn như vậy, dựa theo lời Jaejoong nói thì Park Yoochun khẩn cấp gọi điện thoại cho Jaejoong là vì Yunho, mà Yunho chắc chắn xảy ra chuyện gì.

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi áy náy xen lẫn khủng hoảng chiếm át toàn lý trí của hắn, hắn đỡ ngực đi tới hành lang, nhìn cửa phòng của Jaejoong.

Jaejoong coa chút lảo đảo quay trở về phòng mình, trong cơn hoảng tự nói với bản thân phải tỉnh táo lại, cậu phải trở về, lập tức trở về, cậu muốn nhìn thấy Yunho của mình.

Hai bàn tay run rẩy rất nhanh mặc xong quần áo chỉnh tề, không quan tâm đến vali chỉ cầm hộ chiếu chạy ra ngoài, không để ý dọc đường đi tiếng mọi người hỏi với theo.

Siwon bóng của Jaejoong khuất sau cửa lớn, thẫn thờ ngồi trên nền đất lạnh.

Jaejoong chạy tới đường cái ngoắc một chiếc xe taxi, khi tài xế ngẩng đầu nhìn gương chiếu hậu thì thấy đằng sau là một chàng trai Phương Đông xinh đẹp nhưng giàn giụa nước mắt.

Không biết có phải là cực độ sợ hãi lẫn khủng hoảng hóa thành bản ngã nhẫn tâm khác trong cậu hay không, từ lúc nghe tin cho đến tận năm phút trước một giọt nước mắt cũng không có. Bây giờ khi một mình ngồi đây, nước mắt tựa như hạt châu đứt dây tuông rơi không ngừng.

Người đàn ông của cậu đang trong giai đoạn nguy hiểm, hai tay run run lấy ra điện thoại di động, gọi cho Yoochun, cuộc gọi vừa được kết nối, đôi bên đều im lặng, Park Yoochun cũng bình tĩnh suy nghĩ lại rất nhiều việc, hắn biết Jaejoong không phải loại người như vậy, sẽ không xảy ra chuyện gì mờ ám với Choi Siwon, thế nhưng quá nhiều chuyện ập đến làm hắn không thể khống chế cơn giận của mình.

“Yoo. . . Yoochun, Yunho. . . Yunho, anh ấy. . . Rốt. . . Rốt cuộc. . .”

Park Yoochun đầu dây bên kia nghe tiếng Jaejoong khóc, trong lòng lại càng hối hận hơn.

“Jaejoong, quá trình cụ thể đợi cậu về tôi nói cho, trước tiên đừng có gấp, hanh Yunho đã ổn rồi, tuy tui là chưa có tỉnh lại, thế nhưng các chỉ số đều tốt, bác sĩ cũng nói là không có gì đáng ngại.”

“Tớ bây giờ. . . Bây giờ ra sân bay, Yunho bên kia nhờ cậu chăm sóc hộ tớ.”

“Cậu chú ý an toàn, chúng ta là bạn bè, đừng ngại.”

Cúp máy, Jaejoong dựa vào cửa xe đưa mắt ngắm nhìn đêm phồn hoa của Paris, nước mắt lăn dài theo sườn má rồi khô đi trong cái lạnh về đêm, lạnh, thật lạnh, giống như trái tim của cậu bây giờ, lạnh lẽo, trống rỗng.

May mắn là có một chuyến đi về lúc rạng sáng, cậu bây giờ cái gì cũng không cần, cái gì cũng không để tâm, Kim Jaejoong chỉ biết người cậu yêu đang nằm ở trên giường bệnh, người đàn ông đó đang cần cậu. Đôi mắt khóc suốt một đêm bây giờ sưng húp lên như hai quả trứng gà, đầu đau như búa bổ, rất nhiều hình ảnh hỗn độn sượt qua trí óc rồi lại vụt mất như con thoi.

Máy bay cất cánh, Jaejoong yếu ớt cuộn mình lủi sâu vào chiếc ghế nệm, tầm mắt mơ hồ thoáng chốc lại thiếp đi rồi lại giật mình thức dậy trong cơn mộng mị, rồi lại chìm vào giấc ngủ hoang mang, vòng tuần hoàn cứ lại đi lặp lại như vậy cho đến lúc về đến phi trường nội địa.

Lúc Jaejoong chạy tới bệnh viện thì trời đã sập tối, ban nãy lúc cậu vừa hạ cánh, Yoochun có nhắn tin nói rằng Yunho đã qua giai đoạn nguy hiểm, được chuyển tới phòng bệnh bình thường,.

Jaejoong sợ rằng suốt cả đời này cũng không quên được cảm giác khi nghe tin Yunho gặp chuyện không may, nỗi sợ hãi như bóp chết hơi thở của cậu, linh hồn phảng phất mất đi chỗ dựa, mất đi thể xác để nương náu, lý trí trở nên dư thừa, mọi suy nghĩ đền biến mất.

Cả tinh thần lẫn cơ thể đều suy kiệt, chỉ còn dựa vào một chút yêu thương bám víu còn lại mà lê bước trên hành lang âm u nơi sự sống mà cái chết chỉ cách nhau một lằn ranh, khi Jaejoong mở cửa ra, Yoochun không có ở đây, cả một căn phòng chỉ trơ trọi một ngọn đèn rọi lên gương mặt tuấn tú nhợt nhạt của người đang nằm mê man trên giường.

Sắc mặt anh tái nhợt, chỉ có tiếng máy đo nhịp tim vang lên những tiếng bíp bíp chứng minh cho sự sống còn tồn tại, hơi thở mỏng manh của Yunho trong nháy mắt đánh sập toàn bộ tường thành yếu ớt mà Jaejoong gắng gượng chống đỡ hai mươi mấy tiếng vừa qua. Nước mắt như lũ tràn bờ, hai tay run rẩy che đi tiếng nấc nghẹn ngào, Jaejoong khóc, khóc trong im lặng, khóc trong nỗi bất lực, khóc đến đau đớn, Yunho chỉ nằm cách cậu vài bước chân thôi mà sao thấy xa xăm quá, Yunho, em đã về rồi.

Đủ thứ cảm xúc dồn về làm lòng Jaejoong thoáng cái tê dại. Yunho, bây giờ em chỉ ở đây với anh thôi, lúc anh đau nhất, em sẽ nắm lấy tay, lúc anh cần em nhất, em sẽ chỉ ôm anh nói rằng em sẽ ở bên cạnh anh, sự bất lực, sự khủng hoảng, em sẽ cùng anh chia sẻ. Chỉ đừng lúc anh tuyệt vọng nhất lại giấu giếm em, điêu đó tựa như con dao đâm vào tim em, sau đó rút ra, rồi lại hung hăng đâm vào.

“Cạch” Park Yoochun cằm phích nước nóng bước vào, thấy Jaejoong che miệng khóc nức nở thoáng cái cũng đỏ viền mắt, chậm rãi đi tới vỗ vỗ vai Jaejoong.

Bênh ngoài hành lang rất yên tĩnh, chỉ có tiếng nói khẽ khàn của Yoochun vang vọng xung quanh.

“Jaejoong, xin lỗi, tớ. . .” Park Yoochun muốn giải thích cơn thịnh nộ lúc đó của mình, rồi lại không biết nên nói làm sao.

Jaejoong ngẩng đầu nhìn Park Yoochun, sau đó lại xoay người cho hắn cái ôm thật chặt, khi buông ra chỉ để lại nụ cười yếu ớt. Yoochun một tay lau nước mắt, tay còn lại siết lấy tay Jaejoong cho cậu chút hơi ấm.

Toàn bộ sự việc lúc đó tái hiện trước mắt Jaejoong nhưu một cuốn phim, càng về sau, hai tay Jaejoong càng nắm lại, móng tay ghim vào da thịt cũng không cảm giác được, cơ thể không chỉ run rẩy, mà nước mắt còn lặng yên tuông dài. Cậu nghĩ rằng nước mắt một đời này của mình đều khóc hết cho người tên Jung Yunho rồi.

“Jaejoong, cậu đừng tự trách mình, không phải người ta không muốn báo cho cậu, mà là trước khi hôn mê Yunho dặn không được nói cho cậu và người nhà của anh ấy biết, là tớ tự chủ trương gọi điện thoại cho cậu.”

Jaejoong chỉ là im lặng ngồi kế bên Yoochun mà rơi nước mắt. Qua một hồi lâu sau, Jaejoong mới chậm rãi nói:

“Yoochun, cậu về trước đi, vài ngày rồi chưa có nghỉ ngơi tốt, hơn nữa cậu còn phải đi làm, ở đây để tớ lo là được.”

“Ngày mai xong công việc tớ lại đến.”

“Được.”

Nhẹ nhàng đẩy ra phòng bệnh, kéo ghế ngồi bên cạnh giường, nhìn khuôn mặt tiều tụy của người đàn ông cậu yêu say đắm, vươn tay dịu dàng vuốt ve gò má tái nhợt của anh, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay gầy gò đặt ở bên môi hôn lên thành kính, hôn lên vầng trán cương nghị của anh, hôn lên đôi môi đầy ấp ân tình. Nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống da Yunho, nóng hổi, Jaejoong vội vàng láu tay nhẹ lau đi, sợ anh khó chịu.

Đau không? Nhất định là rất đau, để em chia sẻ cùng anh có được không? Mở mắt ra nhìn eđim có được không? Em là Jaejoong của anh đây mà! Jaejoong của anh đã trở về rồi, chúng ta không bao giờ … xa nhau nữa có được hay không? Anh mau đứng lên có được không?

Y tá đến thay túi truyền mới, kiểm tra huyết áp cho bệnh nhân.

Jaejoong đứng dậy vào toilet lau sạch mặt mũi. Sau đó đi ra khóa trái cửa lại, đóng kín rèm cửa sổ, rồi mới đến cạnh Yunho cẩn thận cởi quần áo của mình lẫn của anh xuống, để cả cả hai người đều trần trụi. Dù biết là anh không mở mắt nhìn em, nhưng tại sao mặt em vẫn đỏ vậy nè? Ở trước anh, em lúc nào cũng dễ dàng xấu hổ hết.

Nhấc lên một góc chăn, nằm nép vào bên trái của Yunho. Chia cho em một chút hơi ấm của anh có được không? Em sẽ cố gắng không đụng đau anh đâu. Nhìn Yunho một hồi, nước mắt của cậu lại không tuông rơi, em xem em nè, bởi vì anh mà em khóc không biết bao nhiêu nước mắt rồi.

Dằn lòng không được khẽ rướn người hôn lên từng tất da thịt trên gương mặt của Yunho, cẩn thận âu yếm anh như món bảo vậy dễ vỡ, sợ mạnh tay quá sẽ đánh mất anh. Dần nhích lại bên phía anh không bị tương, chân cọ cọ vào chân anh. Nắm lấy bàn tay còn lành lặn, một bàn tay khác mơn trớn những nơi còn nguyên da thịt. Yunho à, anh có cảm giác được em không? Cảm giác được Jaejoong của anh đang ở rất gần anh không? Anh không phải nói em rất mê người sao? Đứng lên có được hay không? Em cỡi hết nằm bên cạnh anh sao anh không có phản ứng gì hết? Anh nói dối, lòng em đau quá làm sao bây giờ?

Jaejoong nắm lấy tay Yunhoc lồng ngón tay vào khắn khít, cánh môi anh đào khẽ mơn man vành tai anh, nhẹ nhàng nói: “Yunho à, em đang ở bên cạnh anh, đừng sợ, anh vĩnh viễn sẽ không cô đơn” . Sau đó đôi mắt phượng mở to ngắm anh mãi cho đến khi thiếp đi lúc nào không biết.

Sáng sớm hôm sau, từng ánh nắng len lỏi qua qua bức rèm cửa sổ, tỏa ra ánh sáng lờ mờ, xua đi cái âm u của căn phòng lạnh ngắt, tiếng đồng hồ vang lên tí tách không ngừng làm nơi này có thêm một làn sức sống.

Tiếng ồn ào đi lại ngoài hành lang làm Jaejoong giật mình tỉnh giấc, việc đầu tiên cậu làm là vội vã nhìn về phía Yunho, khi bắt gặp đôi mắt ấm áp của anh đang nghiêng mặt nhìn cậu. Jaejoong sửng sốt một lúc rồi lập tức hơi nước lại đong đày khóe mi, một giọt tràn ra lăn dài trên gương mặt tiều tụy của cậu. Yunho yêu thương nhìn Jaejoong, dùng hết sức nhích lại gần hôn lên khóe mắt của cậu.

“Xin lỗi em, đừng khóc.” Tiếng anh khô khốc khản đặc.

Một nụ hôn cùng năm chữ thôi đã mơ hồ đánh nát bao nhiêu kiên cường nơi cậu, rốt cục tiếng không không kiềm nén, thỏa sức nức nở, khóc cho vơi đi bao nỗi sợ hãi trộn lẫn đau đớn. Yunho chỉ có thể yếu ớt bên dưới chăn nắm lấy tay Jaejoong, mãi đến khi Jaejoong thấy được nước mắt củaYunho mới từ từ bình tĩnh lại.

“Em đi gọi bác sĩ” Jaejoong hít mũi ngồi dậy, phát hiện chính mình lõa thể, thoáng cái hai máđỏ bừng liếc nhìn Yunho, Yunho chảy nước mắt, khóe môi mỉm cười, chậm rãi nói.

“Anh cảm giác được em. ”

Jaejoong cuối cùng cũng lộ ra nụ cười sáng lạn. Xuống giường mặc quần áo xong đi gọi bác sĩ. Bác sĩ kiểm tra toàn diện không có gì đáng ngại, chỉ cần dưỡng thương tốt là được, ý chí sống của bệnh nhân rất mãnh liệt. Tuy nhiên cơ thể rất suy yếu, cần bồi bổ tốt hơn.

Yunho yếu đi rất nhiều, kiểm tra xong lại trầm trầm ngủ. Jaejoong vẫn nắm chặt tay anh, ở bên giường nhìn Yunho.

Buổi trưa Park Yoochun mang đồ ăn đến cho Yunho và Jaejoong, thấy anh đã tỉnh đồng thời tinh thần cũng không tệ lắm, cũng an tâm phần nào.

“Yoochun, cảm ơn cậu.” Yunho quay qua nhìn Yoochun chân thành.

“Anh đó nha, cảm ơn thì khỏi, chỉ sau này đừng có dọa tôi như vậy nữa được.” Park Yoochun trêu chọc nói.

“Quán ăn sao rồi?” Yunho có chút lo lắng cho bên kia.

“Anh ráng lo cho mình đi, bên kia tốt lắm, đám đầu đường xó chợ kia cũng bị bắt, tiền thuốc men và vân vân đều do quán ăn lẫn đám du côn đó bồi thường, yên tâm dưỡng bệnh, cái khác đừng lo, anh xem Jaejoong kìa, khóc tới hai mắt cũng muốn mù luôn rồi.”

Jaejoong hoảng hốt sợ hắn nói ra mấy chuyện xấu hổ của mình liền quay qua trợn mắt nhìn hắn. Park Yoochun ở trong lòng khoái trá, còn dám trừng tôi, tôi khai hết.

Tất cả đều đã qua, bầu trời lại trong xanh đầy nắng.

Jaejoong bớt chút thời gian chạy qua công ty nói rõ tình huống, bên bộ phận nhân sự cũng du di, mấy ngày đi Pháp coi như là ngày nghỉ của cậu, thế nhưng hết thời gian này phải trở về đi làm.

Jaejoong hiểu rõ mình không thể chỉ vì Siwon mà bỏ công việc tốt như vậy được, cậu cần tiền để xoay sở hàng ngày, bây giờ lại càng cần hơn để bồi bổ cho Yunho, hên ở chỗ công việc này có thể đem về nhà, huống chi Syllabe ưu đãi rất khá.

“Jaejoong à ~~ ”

Yunho nhìn Jaejoong lăn xăn thu dọn tới lui cho anh mà chu mỏ gọi.

“Hửm?” Jaejoong ngẩng đầu nhìn Yunho.

“Tối nay em về nhà ngủ đi.”

Jaejoong đã ở lại bệnh viện với anh vài ngày rồi, sáng hôm sau lại đi làm, sau đó chạy về nhà nấu cơm mang lên đây cho anh, tối chen chúc trên cái sô pha bé tí mà ngủ, Yunho nhìn sắc mặt ngày một xanh của Jaejoong dằn lòng không được.

“Không!” Jaejoong bốc đồng đi tới nắm lấy tay Yunho, nhìn sâu vào mắt anh.

“Em có đêm nào ngủ ngon đâu, mỗi ngày chạy tới chạy lui hai ba nơi, em soi gương coi em xanh xao tới cỡ nào.”

Yunho vừa nói vừa yêu thương cầm tay Jaejoong đặt lên môi hôn âu yếm.

“Không!” Jaejoong vừa cự tuyệt vừa ngã đầu tựa nhẹ lên ngực của Yunho.

“Hây ~ vậy đêm nay lên giường ngủ với anh đi, đừng nằm ở sô pha nữa.”

Yunho thở dài, dịu dàng vuốt mái tóc mềm của Jaejoong. Yunho hiểu sự lo lắng của Jaejoong, cho đến bây giờ nhất định trong lòng cậu còn sợ hãi, không chịu rời khỏi anh nửa bước.

“Không cần, em ngủ sô pha là được rồi, anh nghỉ ngơi cho tốt đi.” Jaejoong ngẩng đầu, mỉm cười nhìn Yunho.

“Cho em hai lựa chọn, một là về nhà ngủ, hai là ngủ với anh.” Yunho mím môi không cho thương lượng.

“Ngủ với anh” Jaejoong vùi đầu vào hõm vai của Yunho cọ a cọ.

Giường của bệnh viện cũng không nhỏ, Yunho nhích sang một bên nhường cho Jaejoong chỗ bự, sau đó Jaejoong ngoan ngoãn nhích sát lại gần Yunho. Hai người đắp chăn nắm tay, dần dần chìm vào giấc ngủ không mộng mị.

Vài ngày ở bên Yunho trôi qua rất nhanh, chớp mắt mà Jaejoong đã bắt đầu đi làm, bởi vì bận quá, cho nên buổi tối Jaejoong phải về nhà. Sáng sớm phải thức dậy, chuẩn bị cơm trưa cho Yunho, sau đó vội vã tay xách nách mang chạy tới bệnh viện, mặt dày năn nỉ y tá giúp đã, nhắc cô buổi sáng đúng giờ cho Yunho ăn, buổi trưa hâm nóng cơm một chút rồi đem vào cho ăn. Buổi chiều tan tầm về lật đật hầm canh rồi tự tay mang vào bệnh viện cho anh.

Y tá thấy Jaejoong bận rộn đến rộc cả người cũng mủi lòng đồng ý, cũng chỉ là vài công việc quen thuộc lặt vặt thôi mà. Jaejoong biết cơnm canh ngui dù có hâm lại cũng không ngon, thế nhưng so với cơm ngoài thì dinh dưỡng hơn nhiều.

Yunho nằm ở trên giường bệnh nhìn Jaejoong gầy đến héo hon chỉ có thể lo lắng suông, thế nhưng nói như thế nào Jaejoong cũng bỏ ngoài tai.

“Jaejoong, không cần đưa cơm tới nữa đâu, anh ăn cơm của bệnh viện được rồi ”

“Cái này là canh giò heo em mới hầm, bỏ thêm củ sen nữa, anh uống thêm nha.” Jaejoong mặc kệ Yunho nói cái gì, kéo ghế để túi giữ ấm xuống bàn. Ngày hôm nay hầm giò có hơi lâu chút, cậu sợ Yunho đói rồi.

“Jaejoong, em rốt cuộc có coi lời anh nói ra cái gì không!” Yunho nóng nảy đề cao giọng, tình trạng này mà để càng lâu, Jaejoong thế nào cũng đổ bệnh.

Jaejoong một mực im lặng, lấy hộp canh từ túi giữ nhiệt ra, bước đến cạnh giường, nhấn chốt kéo bàn ăn lại trước mặt Yunho, sau đó mới mở hộp canh ra, múc một muỗng canh cẩn thận thổi nguội đưa đến bên môi Yunho. Yunho nhìn muỗng canh ấm thơm ngào ngạt, khóe mắt thoáng cái đỏ quạch, người thanh niên này, người con trai yêu anh như sinh mệnh, cậu đã làm tất cả vì anh.

Môi run run nuốt xuống ngum canh, cúi đầu, nước mắt anh rơi trên tấm chăn trắng, hít hít mũi, lấy tay lau kho nước mắt, ngẩng đầu lên thì thấy Jaejoong tay bưng chén canh mà nước mắt rơi đầy, Yunho yêu thương tột đỉnh.

“Jaejoong, xin lỗi. . . anh. . .”

“Yunho, không phải đâu, em. . . em không muốn xa anh. . . em thật thích nấu cơm cho anh, em chỉ muốn anh mau khỏe lại thôi.” Jaejoong lắc đầu nói

“Nhưng sức khỏe em không tốt, em xem em ốm đi nhiều cỡ nào, anh ngoại trừ nằm ở đây cái gì cũng làm không được, nhìn em khổ cực như vậy anh sốt ruột lắm.”

“Không phải đâu Yunho, chỉ cần anh khỏe lại, em không có khổ cực.”

Park Yoochun xách giỏ trái cây vào đúng lúc thấy toàn bộ cuốn phim, hai người khóc lóc với nhau quên hết xung quanh luôn, Yoochun thở dài để trái cây xuống mép cửa, hắn lại làm người tốt thêm lần nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top