Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Posted on September 29, 2013 by Berry Q

Nếu chúng ta là hai đường thẳng song song thì anh sẽ bẻ cong đường thẳng của anh để gặp em.

___________________________________

Tác Giả : Nhiên Thính Vũ

Editor: Berry Q

Lúc Kim Jaejoong ngồi trên xe taxi về trường thì nhận được điện thoại của Park Yoochun.

“Jaejoong, thật sự là tối hôm qua cậu ở chung với đàn ông?”

“Đúng vậy.”

Park Yoochun thấy Kim Jaejoong lạnh nhạt khẳng định cái chuyện khó có thể chấp nhận này thì nổi điên lên.

“Được lắm Kim Jaejoong! Cậu thì hay rồi, cậu có biết đêm hôm qua, Seven chờ ở ký túc xá của cậu nguyên một buổi tối, hắn lo lắng như kẻ điên, một mực sợ cậu xảy ra chuyện không may, sáng nay lại như một tên bị bệnh tâm thần, về đến ký túc xá của mình rồi thì nằm vật ra khóc lóc thảm thiết!”

Kim Jaejoong thở dài, nói với Park Yoochun:

“Yoochun, hai chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tôi nghĩ cậu cũng phải hiểu rõ tính cách của tôi, tôi không thích Seven, nên sẽ không thể đáp lại tình cảm của cậu ta, nếu như tôi hại cậu ta một đêm không ngủ, thì tôi sẽ đi nói một câu xin lỗi, đêm hôm qua tôi chỉ đơn giản cùng một người bạn trò chuyện xong rồi ngủ ở nhà của người ấy, Yoochun à, tôi bây giờ đã không còn cô đơn một mình nữa, cậu có hiểu không?”

Đây là lần đầu tiên Park Yoochun nghe Kim Jaejoong nói nhiều như vậy, còn nói câu xin lỗi nữa, trong phút chốc, hắn cảm thấy như trời đất đảo lộn, nhưng những câu nói này đã làm Park Yoochun phải giật mình, đúng vậy, hắn là người tự nhận là bạn thân của Kim Jaejoong nhưng chưa bao giờ có thể nhìn thấy được nỗi cô đơn của cậu, Yoochun vẫn nghĩ rằng Kim Jaejoong sẽ không thể đặt tình cảm của mình vào bất kì người nào, đó chính là lý do hắn luốn tìm kiếm một người thích hợp với Kim Jaejoong, cũng là lý do hắn tác hợp Kim Jaejoong và Seven thành đôi, thế nhưng đến giờ phút này, hắn hình như chưa từng hiểu rõ cảm nhận của Kim Jaejoong, hắn chỉ chăm chú để tâm đến những bất công mà Seven phải gánh chịu, nhưng hắn đã sai rồi, Park Yoochun đã hoàn toàn sai lầm. Nghĩ như vậy nên cuối cùng giọng nói của Yoochun cũng dịu lại.

“Jaejoong à, người nên nói câu xin lỗi phải là tôi mới đúng, hóa ra tôi chỉ nhìn thấy vết thương của Seven mà không để ý đến cảm nhận của cậu, tôi đã mang áp lực cho cậu rồi, thật xin lỗi.”

“Ừm”

Kim Jaejoong nói thêm vài câu nữa thì cúp máy, nương theo cửa xe mà nhìn ngắm thế giới bên ngoài. Ba năm trôi qua, cậu không phải là không nhìn thấy được tình cảm của Seven đối với mình, nhưng dù thứ tình cảm ấy có nhiều đến đâu thì cũng chưa từng một lần lay động được trái tim của cậu, Jaejoong biết mình đã làm tổn thương một người, nhưng chỉ còn cách như vậy thôi, không yêu chính là không yêu, Kim Jaejoong sẽ không bao giờ nhập nhằng giữa tình yêu và cảm động. Cũng như cha và mẹ của cậu là ví dụ rõ ràng nhất, chỉ vì cha một mực quyến luyến mẹ, mẹ cũng chỉ vì tình cảm sâu nặng của cha mà lãng quên hạnh phúc của mình, cả hai miễn cưỡng đến với nhau, nhưng cuối cùng thì sao? Hôn nhân của hai người cũng chỉ kéo dài đến khi Kim Jaejoong vào tiểu học, hôn nhân mà không có tình yêu thì chỉ là một miếng thủy tinh vỡ được chấp vá thôi.

Đúng vậy, vì thế nên dù Kim Jaejoong không muốn sống trong sự cô đơn, nhưng sẽ không vì lý do đó mà phá vỡ nguyên tắc của mình, huống chi bây giờ cậu đã gặp được Jung Yunho, một người thanh niên quê mùa lại giản dị, nghĩ đến anh, trái tim Kim Jaejoong lại  trở nên mềm mại như nước mùa thu.

.

 Jung Yunho gần đây rất hăng hái đi tìm việc mới, anh nghĩ nếu là mùa hè thì mình còn có thể ra công trường làm việc, nhưng bây giờ là mùa đông, làm gì có ai đi xây nhà vào mùa đông, ngày nào Yunho cũng đi cùng đường cuối hẻm để xem có vớt vát hy vọng gì không, anh còn ra trung tâm môi giới việc làm nộp hồ sơ nữa kìa, nhưng đến bây giờ vẫn bặt vô âm tín. Với lại trong lòng Yunho vẫn luôn nhớ tới Kim Jaejoong, nhưng vì chưa tìm được việc làm nên không dám gọi cho cậu, việc này đồng nghĩa với chuyện cả tuần hơn rồi mà Kim Jaejoong chưa nhận được cuộc điện thoại nào từ Jung Yunho cả.

Về phần Kim Jaejoong, sau cái ngày cậu từ nhà Yunho về, Seven cũng không có phản ứng gì khác thường, mọi chuyện vẫn như trước kia, cả ba người mỗi ngày cùng nhau ăn trưa, cuộc sống cứ bình đạm trôi qua như chưa từng có những câu nói ngày hôm đó.

Hôm nay, Jung Yunho rong rủi đến trước một quán ăn không lớn lắm, anh đọc tờ giấy tuyển đầu bếp trước cửa xong liền hớn hở đi vào, chủ quán này là một người đàn ông tuổi ngoài năm mươi, tính tình hiền lành, sau khi ăn thử món cơm chiên của Yunho thì lập tức nhận anh vào làm, lương bổng và đãi ngộ cũng rất tốt, bao ăn không bao ở, được nghỉ vào cuối tuần, Jung Yunho tất nhiên mừng tới rớt nước mắt. Yunho bắt đầu công việc ngay trong ngày, quần quật cả buổi, khi anh về đến nhà đã hơn mười giờ đêm, nhưng Yunho một chút cũng không thấy mệt, hớn hở chạy đến buồng điện thoại công cộng đầu ngõ ấn ấn bấm bấm một dãy số di động.

“Alô? Có phải là Yunho không?” Kim Jaejoong nhìn thấy số điện thoại công cộng liền nghĩ ngay đến Jung Yunho, quả nhiên là chính xác nha.

“Ưm, Jaejoong à, cậu đoán tài quá, ha ha, tớ tìm được công việc mới rồi, công việc ở quán ăn đó.”

“Thật không? Vậy tốt quá, chúc mừng cậu.”

“Ưm, cảm ơn Jaejoong, tớ cũng rất vui, ha ha.”

“Vậy khi nào cậu rảnh? Tớ đến chúc mừng.”

“Cuối tuần này tớ được nghỉ một ngày đó.”

“Được, vậy buổi sáng cuối tuần cậu ở nhà chờ tớ, tớ sẽ đến.”

“Ừm, tớ cũng phải gọi về quê báo tin vui, lần trước tớ gọi cho mẹ lại vô tình nói ra chuyện mất việc làm, hại cha mẹ đều lo lắng cho tớ.”

“Ừm, vậy cuối tuần gặp lại, bye bye.”

“Ừm, hẹn gặp lại.”

Sau khi Kim Jaejoong cúp điện thoại, trên môi vẫn duy trì một nụ cười xinh đẹp, còn hai tròng mắt của Park Yoochun lúc này đều rơi rớt xuống đất hết rồi, hắn đang cực lực nghi ngờ cái người trước mắt mình không phải là Kim Jaejoong, Kim Jaejoong sẽ có một ngày vừa nói chuyện điện thoại vừa cười vui vẻ đến vậy ư, giọng nói thì ngân ngân như chim non nhảy múa, còn…còn bye bye nữa chứ, đợi một chút, lẽ nào người trong điện thoại kia chính là người tình trong mộng của Kim Jaejoong sao?

“Jaejoong à!”

Jaejoong giật mình phát hiện Park Yoochun đang đờ người ngồi ở kế bên, khóe môi vội giấu đi nét cười ngọt ngào ban nãy.

“Sao vậy?”

“Cậu… cậu không phải là đang yêu đó chứ?”

Kim Jaejoong không ngờ Park Yoochun lại đột ngột hỏi vấn đề này, phút chốc không biết phải trả lời như thế nào, cuối cùng Kim Jaejoong đành liếc Park Yoochun một cái sắc lẻm, sau đó nói:

“Thư viện sắp đóng cửa rồi, về thôi.”

Vừa nói cậu vừa nhanh tay thu dọn đồ đạc trên bàn, không cần biết cái nào của mình cái nào không phải của mình, hễ cậu vớ được là vội vàng bỏ luôn vào túi, quơ xong thì ba chân bốn cẳng bỏ đi, Park Yoochun luống cuống đuổi theo Kim Jaejoong, lúc này Park Yoochun hầu như khẳng định suy nghĩ của mình là đúng rồi, từ khi Kim Jaejoong nói chuyện với người trong điện thoại cho đến lúc hắn hỏi cậu có phải đang yêu không thì cậu như nuốt phải lông gà, hai má còn hồng hồng ngượng ngùng. Trời đất quỷ thần ơi, ngày mai có phải là tận thế hay không vậy trời, nhưng chợt hắn nghĩ đến Seven, đôi chân mày không khỏi nhíu chặt lại, Seven chắn chắn sẽ khó mà buông tay như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top