Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 1: Cặn Bã

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cố Nhan vui vẻ rời khỏi sân bay, gương mặt không che giấu được sự mệt mỏi sau đợt công tác dài ngày.

Lão Sếp cộc cằn khó tính bắt nhân viên như cô làm việc quần quật hết chuyến công tác, còn hắn ta thì ung dung tự tại đi hoan lạc với những cô nương hư hỏng chỉ biết moi tiền từ hắn mà bán rẻ thân mình. Có mỗi bản báo cáo đơn giản, dù đã làm đi làm lại chục lần nhưng hắn vẫn đập bàn đanh đách dù chưa liếc mắt nhìn qua một lần:

"Mẹ nó, cô làm báo cáo cái kiểu gì vậy hả? Có ngu không? Bản báo cáo làm chục lần không xong, cô muốn bị đuổi hả, vậy thì cút luôn cho tôi đỡ ngứa mắt!"

Hắn ta mồm miệng bắn liên hồi, không chừa cho nhân viên như cô một lời nỉ non giải thích. Thực ra chẳng cần phải nói, hắn cố tình. Cái chức chiễm chệ như hắn cũng chỉ may mắn ngồi vào được, giỏi giang gì chứ?!

Ban đầu, Cố Nhan luôn cảm thấy vô cùng ấm ức, cảm thấy người Sếp này liên tục gây áp lực cho cô, không khỏi mà khóc trong nhà vệ sinh mấy tiếng. Dần dần rồi cũng quen, tần suất ông ta chửi rủa nhiều hơn trước, nhân viên như cô đã lì mặt, toàn chửi thầm trong bụng. Đương nhiên không ai dám đứng lên nói lại hắn ta rồi, thấp cổ bé họng đứng lên nói có mà ăn cám!

"Lão già chết tiệt!"

Nghĩ đến đây, Cố Nhan lại thở dài, cuộc đời cô đã chán chường lắm rồi, chồng thì lạnh nhạt với cô, công việc thì trì trệ, lão sếp già cứ luôn mồm bắt bẻ. Chẳng bao giờ cô có một ngày nghỉ thoải mái.

Lại nói đến người chồng của cô - Dật Nghiêm. Ngày cô gặp được anh là lúc bỏ chạy khỏi sự giam giữ của Hoắc Cận Thâm. Khi đó, Dật Nghiêm tính vô cùng ôn hoà, dịu dàng, đối với cô luôn là trên hết, nụ cười của anh luôn làm cô cả ngày lâng lâng vui vẻ- vì hắn biết cách làm phụ nữ vui!

Lần đầu gặp anh, Dật Nghiêm cứ luôn nhìn cô chằm chặp, liên tục lẩm bẩm: "Là em sao?"

Quán cà phê Capuchino hôm đó đã kéo hai người về bên nhau. Vốn dĩ cô nghĩ rằng, mình sẽ có một cuộc đời an nhàn hạnh phúc bên người chồng "quốc dân" mà cô tưởng tượng, nhưng hoá ra không phải vậy. Hắn dần lạnh nhạt với cô sau khi biết hắn nhận nhầm người hắn mang ơn.

Tình cảm ư? Cô còn không biết hắn có tình cảm gì với mình không, chỉ biết hắn như muốn dứt bỏ tình cảm gia đình để hoan lạc bên ngoài. Hắn như chẳng còn như xưa nữa, không còn một Dật Nghiêm ôn hoà vui cười chăm sóc cho cô như trước nữa!

Thực ra đã lâu, Cố Nhan đã thấy hắn khác đi nhiều, đặc biệt là thân thiết với người bạn thân của cô hơn- cả ngày hỏi xem người bạn thân của cô đang làm gì, ở đâu, ổn không, thích gì?

Cố Nhan cô không phải là không biết gì, chỉ là không muốn biết. Thứ cô còn mong chờ và tin tưởng hiện tại là tình yêu của Dật Nghiêm, cô tin anh vẫn yêu cô, chỉ là trong hôn nhân, anh có hơi thay đổi đôi chút...

Vậy mà đã 10h sáng, được 1 tiếng sau khi xuống sân bay, Dật Nghiêm vẫn chưa đến đón. Cố Nhan bồn chồn suy nghĩ có phải hắn bị gì rồi không? Tại sao giờ này chưa đến đón cô, bỗng cô thấy hụt hẫng trong lòng: hắn chưa bao giờ quan tâm cô...

Cô mở túi xách nhỏ, lấy điện thoại, tìm tên của  Dật Nghiêm trong điện thoại, biệt danh Chồng Yêu hiện lên.

Cố Nhan nheo mắt nhìn ngoài trời đã đổ mưa, thầm nghĩ, hắn không quan tâm cô thật. Nghiễm nhiên, hắn khoá máy.

"Taxi! Taxi!" - Cô lấy túi che mưa tạm khỏi ướt, liên tục vẫy tay gọi taxi.

Đường khá đông, Taxi cũng không chạy nhanh lắm, Cố Nhan mi tâm day day suy nghĩ. Không biết  có nhảy cẫng lên vui sướng khi nhìn thấy cô về nhà không? Anh có nhớ cô không? Haizz,...cô cũng không biết nữa...

Chật vật mãi đến 12h trưa, Cô mới về tới nơi, tính cho hắn bất ngờ nhỏ, mua bánh kem hâm nóng tình cảm vợ chồng. Vừa mở cửa, đã có bất ngờ cho cô: Một đôi guốc đỏ nhỏ ở phía ngoài và mùi nước hoa nồng nặc của phụ nữ.

"Anh à! Anh không sợ Cố Nhan về sao? Thật sự em rất sợ cô ấy hiểu lầm chúng ta, em..."
Nói đoạn, Dật Nghiêm đưa đôi môi nóng ấm của mình ngắt lời nói của cô gái trong phòng, tiếng ái muội thoát ra từ đôi nam quả nữ văng vẳng bên tai cô.

Cố Nhan sững sờ đứng yên tại chỗ, mặt cô giờ như bị làm lạnh đến cực độ, cứng đờ lạnh ngắt. Chẳng dám nghĩ nữa, cô đã nổi giận đến mức không nói thành lời. Móng tay găm vào da thịt đến mức chảy máu, cô không còn quan tâm đến nữa, trực tiếp lao thẳng vào phòng xem Dật Nghiêm đang làm truyện đồi bại gì sau lưng cô!

Cảnh xuân lồ lộ trước mắt, đôi nam quả nữ giật mình quay qua, nhìn thấy Cố Nhan mà không khỏi hoảng hốt, người phụ nữ có giọng nói ái muội kia, chẳng ai khác ngoài người bạn thân của cô - Cố An Nghê!

"Cố Nhan, nghe anh, thật sự, không như em nghĩ đâu, anh thật sự...!"

"Bốp!" - Cố Nhan giáng xuống 1 cái tát vào mặt tên cặn bã trước mặt, hận không thể tát thêm cái nữa.

"Cố Nhan, nghe mình đi, thật sự chúng mình không có gì đâu! Cậu..."

*Bốp!

Cái tát thứ 2 cho cô ta - ả đàn bà câu dẫn chồng cô, trước đây, cô ta lúc nào cũng tỏ thái độ lo lắng cho cô, tìm cách giải vây cho cô, là bia đỡ đạn cho cô. Tất cả chỉ là chiêu trò của ả đàn bà thâm độc, cô ta, chưa bao giờ coi cô là bạn! Cố Nhan hận kiếp này nghe theo lời nói mật ngọt của đôi cẩu nam nữ này, hại chết đời cô trong nhục nhã!

Một cái tát đột nhiên giáng xuống người cô, Cố Nhan mất thăng bằng bỗng chúi xuống, đầu đập vào cạnh bàn, máu bắt đầu chảy...

Đầu óc choáng váng loạng choạng, cô ngã xuống, nước mắt hoà vào vũng máu, cô cười nhạt: "Coi như kiếp này các người nợ tôi!"
- Cố Nhan chầm chậm nhắm mắt.

"Ngu thì chết, nói ai chứ, trách ai được, cô quá tin tưởng tôi, họa vào người còn hận thù gì? Ha...haha" - Cố An Nghê cười điên rồi quay lưng đi cùng An Dật Nghiêm, mặc cho cô thoi thóp trên sàn cùng vũng máu dần lan rộng.
Sau đó mắt cô lờ mờ không thấy gì nữa, chỉ thấy bóng dáng cao lớn của một người đàn ông run rẩy trước cô, nhẹ nhàng nâng cô lên, ôm vào lòng:

"Cố Nhan! Đời này em chưa thuộc về tôi, em không được chết!"

Mặc cho máu bắn lên người khiến anh bẩn thỉu anh vẫn không ngừng ôm cô, vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp nhưng đã nhợt nhạt đi nhiều phần.

Kiếp này hận mình đã ngu ngốc không nhận ra tình cảm Hoắc Cận Thâm dành cho mình mà vùng vẫy thoát ra, chạy trốn lại còn đào hôn! Cô thật sự hối hận, anh đúng là có mạnh có bạo, thường xuyên giam giữ cô bên mình, không cho cô rời xa anh, nhưng đó là bởi vì trước kia, cô gái bé nhỏ luôn cố gắng né tránh anh, mặc cho anh có nhẹ nhàng, khoan dung với cô thế nào.

Thật sự ngu ngốc...!

Nếu có kiếp sau, cô nguyện yêu anh chọn đời, giữ chặt anh bên mình không buông, trả lại những thứ khiến cô tổn thương mà chết thảm như bây giờ.

Tiếng nói của anh vẫn bá đạo như xưa, chỉ là nhẹ nhàng mà chiếm hữu hơn, cả đời này anh chưa từng nghĩ tới ngày cô lìa xa anh, bỏ anh ở lại- cô là nguồn sống của anh!

"Ai cho em xa anh, ai cho em được quyền như vậy?"- Cận Thâm nhẹ nhàng đưa đôi môi ấm nóng của mình lên gương mặt gượng gạo của cô, giận giữ trừng mắt nhưng không giấu được sự đau lòng.

Cố Nhan cố thở hơi cuối cùng, mỉm cười nhẹ nhàng nhìn anh đang gắt gao ôm cô trong lòng, không giấu được vẻ xót thương, chiếm hữu. Cô đưa tay lên, định cảm nhận anh một lần nữa nhưng cánh tay nhỏ yếu ớt không đủ sức lại lần nữa buông thõng, cô đã trút hơi thở cuối cùng.

"Thâm, nếu có kiếp sau, em mãi mãi thuộc về anh, giam không cho anh thoát khỏi em!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top