Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phần Trung

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương triều có thịnh ắt có suy. Binh biến loạn lạc, thay ngôi đổi vị đã chuyện không sao tránh khỏi. Làm vua thời loạn cũng chỉ là phận bù nhìn, đành câm nín chứng kiến các thế lực bành trướng ra sức xâu xé giang sơn. Ai không cam phận bù nhìn mà ngoan cố quật khởi, rốt cuộc vẫn không thoát khỏi mưu đồ của bọn xâm lăng.

Ngày đó cả Đại Nội dậy sóng, vua Duy Tân phát động khởi nghĩa cũng Việt Nam Quang Phục hội, chẳng may mưu kế này không qua mắt được chính quyền Pháp. Vua bị lũ người Tây Dương bắt đi lưu đày tại một hòn đảo xa xôi*, tại một châu lục lạ lẫm, rất xa An Nam, rất xa Đại Nôi. Mai Hoàng Quý phi khóc lóc xin theo. Nhưng tình nghĩa phu thê chẳng thể nào chống lại gông xiềng giặc dữ, đôi ngã đành chia ly.

(*) Đây là đảo Réunion, một hòn đảo thuộc Ấn Độ Dương, cách đảo Madagascar 700km. Nơi đây là thuộc chủ quyền của Pháp, là vùng lãnh thổ hải ngoại của Pháp.Đây cũng là nơi hai vị vua triều Nguyễn là Thành Thái vad Duy Tân bị lưu đày.

Hai cha con nhà đế vương Thành Thái và Duy Tân lại gặp nhau tại hòn đảo xa xôi đó, chịu đủ mọi sự giam cầm, từ nay Tử Cấm Thành đến trong mơ cũng chẳng còn thấy nữa.

Giang sơn đổi chủ, âu cũng là do mệnh trời sắp đặt. Con cháu Nguyễn Phúc thị có nhiều chứ không ít, vậy mà người được chính quyền Mẫu quốc chọn làm tân đế lại là Phụng Hoá công Nguyễn Phúc Bửu Đảo.

Lúc tin này về đến phủ Phụng Hoá, một mình tôi trong gian phòng vắng bật cười đế lạc cả giọng, tiếng cười u buồn mà khinh bỉ.

Hay cho lũ người Pháp, giỏi cho lũ người Pháp, đúng là dụng tâm lương khổ, chọn vua bù nhìn cũng chọn thật kỹ càng. Các ông đã sai lầm khi chọn người xuất chúng như cựu hoàng Thành Thái, Duy Tân làm vua, bây giờ tân đế Khải Định các ông chọn quả thật là vừa lòng đẹp ý.

Năm Bính Thìn 1916, Phụng Hoá công Nguyễn Phúc Bửu Đảo dưới sự uỷ thác của chính quyền Phápđăng cơ làm hoàng đế, chính thức kế thừa giang sơn đại thống, lấy hiệu là Khải Định. Khải Định đế tôn phong đích mẫu Hoàng Quý Thái Phi Nguyễn Hữu Thị Nhàn và thân mẫu Hoà Thái Phi Dương Thị Thục làm đồng vị Hoàng Thái Phi. Một trang sử mới mở lại mở ra trong chốn cung đình, chỉ có điều là vàng son hay tiêu điều thì ai cũng đã rõ.

Sau ngày đăng cơ, tam cung lục viện lại bắt đầu đón giai nhân mới. Chư vị đại thần thi nhau tiến cử thiên kim nhà mình vào cung hầu vua. Năm ấy tôi còn nhớ được ba người, Diệu Tần Nguyễn Thị Hoài, Du Tần Vũ Thị Dung và Điềm Tần Nguyễn Đình Liên. Bọn họ xuất thân cao quý,nhưng vì mới vào cung nên chỉ ở hàng Ngũ giai. Tôi luôn cho rằng Khải Định sẽ giữ tôi lại vẫn với thân phận cung nữ, cam phận mà chịu cảnh vào luồn ra cúi trong suốt nửa đời còn lại.

Nhưng không, đến phút cuối hắn lại hạ chỉ, vì tôi có công sinh hạ hoàng tử, phá lệ tấn phong Tam giai Tần vị, phong hiệu là một chữ "Huệ".

Huệ Tần. Từ nay tôi là Tam gia Huệ Tần Hoàng Cúc.

Chữ "Huệ" này hắn ban cho tôi, bản thân tôi không hiểu hết được thâm ý của hắn. "Huệ" trong "huệ chất lan tâm", ý chỉ người thông minh mẫn tiệp. Mà tôi trước mặt hắn đến chỗ đứng còn không có, huống chi là phô diễn sự thông minh.

...

Vừa dọn đến Trinh Minh điện, hôm sau tôi phải cùng với những phi tần cùng tiến cung vấn an hai vị Hoàng Thái Phi.

Cung Diên Thọ vẫn như mấy năm trước, cảnh vật vẫn chẳng hề thay đổi. Vẫn là tường đỏ sơn son, ngói tráng men xanh đó, vẫn là cái không khí tịch mịch hương trầm của những thân phận tần phi đã cũ. Nhưng nay, chủ nhân của ngai và kia cả đổi, làm cho người ngồi ở phụng toạ nơi đây cũng đổi thay.

Nhiều năm về trước Hoàng Quý Thái Phi Nguyễn Hữu thị còn ở độc tôn ngồi đó, hôm nay lại phải san sẻ vị trí này cùng Hoà Thái Phi Dương thị. Khải Định vừa muốn tôn mẹ ruột mình lên ngôi cao, lại vừa ngại đích thứ tôn ti, nên liền tôn phong hai vị đức bà ngang hàng ngang vế, xem như ổn định được đại cuộc của hậu cung.

Có điều, phận đàn bà, ai lại mong mình cùng người đàn bà khác ngang hàng ngang vế. Chỉ là, đó là cuộc chiến của hai vị Hoàng Thái Phi, còn tôi chỉ là một con chốt thí trong ván cờ hậu cung mà thôi. Nhưng có ngờ đâu, phận làm chốt thí nhưng tôi ngay từ đầu cũng chẳng thể an phận.

"Hôm nay các ngươi vào hậu cung, trở thành tần phi của Bệ hạ, thì phải nhất mực thuận theo thánh ý, sớm hôm hầu hạ, tuyệt đối đừng để Bệ hạ phải bận lòng." – Dương Hoàng Thái Phi uy nghiêm chất lời, trang sức trên mái đầu rực rỡ chói mắt

Hoàng Thái Phi Nguyễn Hữu thị khẽ cười, vuốt ve vạt áo thêu chữ thọ cực kỳ tinh xảo, ánh mắt chăm chú hướng về tôi: "Nhất là ngươi đó Huệ Tần, thân mang phân vị cao nhất trong tam cung lục viện, càng phải ra sức chưởng quản hậu cung. Còn nữa, có hoàng tử thì phải chăm lo cho hoàng tử thật tốt, tuyệt đối không được để xảy ra sơ suất gì."

Tôi nghe thế liền vui mừng khôn xiết. Đức bà đã cho phép tôi được nuôi nấng Vĩnh Thuỵ. Từ nay tôi đã có thể làm tròn trách nhiệm của một người mẹ, tôi sẽ hết lòng bù đắp cho nó, không để nó phải chịu thiệt thòi. Lúc trước tôi còn là một Hoàng Cúc thân phận thấp hèn, không quyền lực, không địa vị. Nhưng hôm nay đã khác, tôi đã là Huệ Tần chưởng quản hậu cung, tôi đã có thể che chở cho đứa con của mình.

Ấy vậy mà niềm vui chỉ như một cái chớp mắt. Giọng nói của Dương Hoàng Thái Phi lạnh lùng cất lên cứ như tiếng sấm rển vang bên tai tôi, khiến mọi hạnh phúc đều trong phút chốc mà đổ vỡ.

"Vĩnh Thuỵ là hiện tại là hoàng nam độc nhất của Bệ hạ, thân phận tôn quý tột cùng. Huệ Tần là mẹ ruột mà xuất thân lại thấp kém, làm sao có thể đảm đương trọng trách nuôi nấng Vĩnh Thuỵ cho tốt chứ?"

Hoàng Thái Phi Nguyễn Hữu thị liền nhìn tôi đầy thương cảm: "Nhưng mà mẹ quý nhờ con. Vĩnh Thuỵ cao quý thì mẹ nó cũng không còn là hạng tầm thường nữa. Huệ Tần lại được Bệ hạ tin yêu, phá lệ cho ở Tam giai, tin chắc không có gì là không hợp lý..."

"Kìa Hoàng Thái Phi!" – Dương Hoàng Thái Phi lớn giọng ngắt lời, sau đó khoé môi cong lên tạo thành một nụ cười mỉm vô cùng quyền uy. "Chị ở ngôi cao nhiều năm, kinh nghiệm thâm dày, em tin chắc cái gọi là đích thứ tôn ti chị là người nắm được rõ nhất, có phải không?"

Hoàng Thái Phi Nguyễn Hữu thị bị giọng điệu sắc lẹm đó át mất uy phong, miễn cưỡng mà im lặng. Dương Hoàng Thái Phi lại tiếp lời:

"Huệ Tần tuy ở Tam giai, đúng là phân vị thì cao nhất, nhưng không phải chính thất. Nói về chính thất, Hoàng Quý Phi Trương Như Tịnh tuy đã xuất gia tu hành nhưng vẫn được tôn phong, danh nghĩa vẫn còn đó. Phi tần của Bệ hạ sau này hẳn không thiếu, khi ấy cứ lựa chọn một người xứng đáng làm đích mẫu của hoàng tử là được."

Duyên mẫu tử này lại đành để bốn chữ "đích thứ tôn ti" mà phân ly như thế...

...

Bị quyền thế chia cắt, nhưng máu mủ vẫn là máu mủ, tôi sao có thể đành lòng nhìn đứa con do mình đẻ ra mãi mãi cũng không được ở bên mình chứ?

Nhiều đêm trong điện Trinh Minh trằn trọc mãi không ngủ được. Rèm châu trước giường tôi gồm chín lần chín tám mươi mốt sợi, mỗi sợi xâu một trăm bốn mươi bốn hạt châu. Mỗi khi không ngủ được, tôi lại đếm hạt châu đến khi không còn đủ tỉnh táo để mở mắt. Có nhiều lúc không nhớ mình đã đếm đến đâu, đành làm lại từ đầu, mỗi lần như vậy cả đêm thức trắng.

Thức trắng đối với tôi cũng là rất tốt. Mỗi khi chập chờn trong cơn mộng mị, nỗi nhớ da diết lại ùa về. Tôi thấy Thừa Mai đứng giữ đầm sen trắng, hoa sen thơm thanh tân mà bát ngát. Anh đứng đó, cầm đó sen trắng vẫy gọi tôi, cánh sen rơi lả tả lên mặt lá xanh như ngọc bích. Tôi đứng trên bờ, không do dự mà lội nước, chạy ngay về phía anh. Nhưng cung trang trên người tôi tha thướt đến vướng víu. Châu ngọc đầy đầu, quần dài chấm đất khiên tôi bị kẹt lại bên bờ, giương mắt nhìn anh tan biến như cánh sen rơi lả tả.

Lúc tỉnh dậy nước mắt đã ước đẫm hai má gầy gò. Phóng mắt ra phía xa đã thấy tường đỏ ngói xanh lấp ló, tôi lại buồn cho phận mình, lại nhớ Vĩnh Thuỵ. Nước mắt bất giác lại trào mãi không thôi...

Vĩnh Thuỵ đã lên ba, không còn là đứa con đỏ hỏn trong vòng tay tôi năm đó. Nó đã lớn lên rất nhiều, so với những đứa trẻ cùng trang lứa đã rất cao to, tuy nhỏ mà tính tình đã mười phần điềm đạm. Thật là chính tôi cũng không tin nó là con của ông hoàng Phụng Hoá ăn chơi trác táng.

Nhiều lúc nhớ con, tôi bèn đích thân vào bếp nấu cho nó vài món, hy vọng cho nó biết được món ăn của mẹ nấu mùi vị như thế nào. Nhưng ngay sau đó liền bị cung nữ mang trả về, thưa rằng Dương Thái Phi không cho Hoàng tử ăn thức ăn do cung khác mang đến, sợ là ảnh hưởng đến sức khoẻ. Hoàng Thái Phi Nguyễn Hữu thị thương cảm, cho tôi được chọn món cho Vĩnh Thuỵ ăn mỗi ngày, có điều không thể đích thân nấu cho nó. Vì việc này mà Dương Hoàng Thái Phi không vui, nhưng cũng không thể trách phạt, vì tôi vốn được Hoàng Thái Phi Nguyễn Hữu thị khai ân.

Thân làm mẹ này cũng chỉ làm được bấy nhiêu...

Đêm nhớ tình lang, ngày nhớ con

Tấm thân mòn mỏi chốn cung son

Rèm châu lả lướt khuê phòng vắng

Thương thay một nỗi phận chửa tròn.

...

Điện Trinh Minh bốn bề tịch mịch như tờ, không có một dấu hiệu của sự sủng ái. Tôi vốn không được lòng Khải Định, không được hắn thường xuyên lui tới tẩm cung đã đành, không ngờ ngay cả chỗ của những phi tần khác hắn cũng không đến.

Dương Thái Phi nhiều lần hỏi chuyện thị tẩm, đám người chúng tôi chỉ biết cười trừ, miệng thì bảo "Bệ hạ hẳn là bận việc nước", nhưng trong thâm tâm ai cũng biết là vì sao. Từ sớm đã nghe thiên hạ bàn tán rằng Phụng Hoá công từ khi xưa đã bất lực chuyện phòng the, có người mồm năm miệng mười thì bảo hắn vốn không muốn gần gũi phụ nữ. Lời đồn bay khắp hậu cung, mỗi đêm cung uyển lên đèn, tiếng xầm xì to nhỏ vang lên không ngớt. Đến cả không khí cũng vẩn mùi thị phi đến ghê người.

Chỉ có Điềm Tần là vô cũng thản nhiên như chính phong hiệu của cô ấy. Mỗi lần Diệu Tần và Du Tần to nhỏ với nhau, nàng ta đều ở bên cạnh tôi hầu chuyện. Thương thay cho nàng ta, tuổi xuân tươi đẹp như thế lại rơi vào hậu cung của Khải Định, cá chậu chim lồng, một đời uổng phí.

Tôi hỏi nàng ta có lo ngại chuyện phòng the của Khải Định hay không, nàng chỉ mỉm cười vô cùng đoan chính: "Tin đồn thất thiệt em nào dám tin. Nói Bệ hạ bất lực thì làm sao cùng lệnh bà sinh ra hoàng tử Vĩnh Thuỵ khôi ngô như vậy? Huống hồ gì, Bệ hạ có sủng ái ai đó hay không là chuyện của Bệ hạ. Em vốn không phải là người Bệ hạ yêu thương thì làm sao trèo cao, muốn được đem ngày hầu cận bên người?"

Mấy lời này đến tai hai vị đức bà, Dương Hoàng Thái Phi hết sức vừa lòng đẹp ý, trong ngày hôm đó lập tức truyền khẩu dụ tấn phong Điềm Tần từ Ngũ giai lên Tứ giai. Đám người Du Tần, Diệu Tần ganh tị với nàng nhưng biết phải làm sao, ai bảo bọn họ lắm lời? Sống trong cung thất, điều mà bất cứ nữ nhân nào cũng nên biết chính là phúc hoạ đều từ miệng mà ra. Biết kính cẩn giữ lời, trang nghiêm đúng mực thì sợ gì tiền đồ không xán lạn. Ngược lại, chẳng may tai vách mạch rừng, muốn sống bình an trong chốn hậu cung quả thực không phải chuyện dễ dàng.

Từ ngày nhập cung tôi luôn cẩn trọng trong từng lời nói, cử chỉ của mình. Tôi vốn đã không được lòng Khải Định, lại không được lòng Thái Phi, nếu không biết an phận thủ thường, chẳng biết tôi còn cơ hội nào để gặp con trai mình nữa. Những người ngồi trên bảo toạ cao cao tại thượng đó lúc nào cũng muốn chèn ép tôi, họ không hề thấu hiểu được nỗi đau phân ly, nỗi thống khổ vì thân bất do kỷ.

Nhưng sống trong chốn tường đỏ ngói xanh này có ai là không thân bất do kỷ chứ? Hoặc giả họ vốn chịu đựng đã lâu, đau thương dồn nén, thế nên cũng muốn nhìn thấy cảnh người khác cũng đau khổ như mình,trong lòng mới hả hê. Nhìn vào hai vị Hoàng Thái Phi chủ nhân Diên Thọ cung đó, lúc còn là tần phi của tiên đế, chẳng có công bằng nào tồn tại giữa vạn ngàn tranh đoạt. Vậy nên lớp phi tần sau này nhưng chúng tôi lúc nào cũng phải chịu những đai nghiến của các bà, để đổi lấy sự công bằng mà các bà đã không hề có được. Đổi lại, chúng tôi cũng mất đi sự công bằng của mình và rồi chiếm lấy nó từ lớp người sau thế hệ của chúng tôi...

Cứ như thế mà ngấm ngầm tranh đoạt, cứ như thế mà bày mưu tính kế... Lời nguyền chốn hậu cung vĩnh viễn như một cái vòng lẩn quẩn, mà bất kỳ ai khi đã trót sa vào đều không thể thoát thân. Trừ phi hậu cung biến mất...

Nhưng biết đến khi nào?

...

Thấm thoát cũng đã hơn một năm kể từ ngày tôi nhập cung, cuộc sống trong chốn cung vàng điện ngọc cũng chẳng phải dễ dàng. Khải Định thỉnh thoảng lại ghé qua cung của tôi, thưởng cho chút vàng bạc. Kỳ thực gặp mặt hắn tôi không lấy gì làm vui, nhưng mỗi lần hắn ghé qua để kể cho tôi nghe rất nhiều chuyện về Vĩnh Thuỵ.

Hôm nay hắn lại ghé qua, mang theo chai rượu Tây đỏ tươi mà hắn mua từ người Pháp. Ly rượu làm từ thuỷ tinh cực phẩm trong suốt đẹp vô ngần, chất lỏng đỏ tươi sóng sánh. Môi hắn nhuốm rượu đỏ, khoé môi cong cong, lộ ra hàm răng trắng muốt kiểu Tây phương.

"Vĩnh Thuỵ dạo này đã cao hơn rất nhiều, trẫm cũng đã tuyển thầy dạy cho nó. Nhất định phải cho nó học tiếng Tây..."

"Học gì không quan trọng, cần nhất là phải dạy dỗ nó nên người." Tôi nhìn rèm trúc khẽ lung lay trên cửa sổ, thấp thoáng thấy sắc hoa ngô đồng hồng diễm lệ. "Đừng dạy dỗ nó trở thành một tên bù nhìn, chỉ biết ăn chơi trác táng là được."

Nụ cười trên khoé miệng hắn vụt tắt. Tay hắn run run, vào giọt rượu đỏ theo đó mà bị hất khỏi miệng ly, thấm đẫm vào hoàng bào của hắn. Hoàng bào này lại cách tân theo kiểu Âu phục, vừa có rồng phụng lại vừa có hoa hồng nhung đỏ thẫm, trông vô cùng khoa trương. Hắn liền lau đi mấy giọt rượu vương trên y phục, sau đó mân mê tấm huân chương Bắc Đẩu Bội tinh nằm chễm chệ trên ngực áo.

Tôi nói tiếp: "Nghe nói dạo gần đây ngài nửa đêm thường hay gặp mộng giữa đêm, phải triệu thị vệ thân cận vào tẩm cung mà trấn an tinh thần." – Nụ cười của tôi mười phần ý vị, mắt không ngần ngại mà nhìn thẳng vào Khải Định: "Để tôi sai người ở Thượng Thiện cục nấu chè hạt sen long nhãn cho ngài ngự dùng. Chè này định thần là tốt nhất, ăn vào có thể ngủ ngon, đừng nói ai là ác mộng, ngay cả xuân mộng* còn xua đuổi được nữa là..."

(*) E hèm, cái này hẳn ai cũng biết, giấc mộng giao hoan ấy mà.

Tôi cố ý kéo dài hai chữ "xuân mộng". Sắc mặt hắn bỗng chốc tái xanh, sau đó dần dần chuyển sang đỏ tía, ánh mắt nhìn tôi lửa giận bốc lên ngùn ngụt.

Chuyện hắn không thích gần gũi với phụ nữa không ai là không nghe, có điều trước đây hết thảy đều là tin đồn, không gì xác thực. Ngay cả Thái Phi cũng mắt nhắm mắt mơ, xem như không hề nghe thấy, bởi lẽ hắn muốn cùng ai đó là quyền của hắn.Nhưng có ai ngờ, người mà hắn yêu thương, lại chính là thị vệ hầu cận bên cạnh hắn. Chuyện bại hoại như vậy, đến tai văn võ bá quan và lũ người Pháp thì sao, đến tai Dương Thái Phi thì liệu bà sẽ xử trí tên thị vệ đó ra thế nào chứ? Thật không dám tưởng tượng.

Chỉ trách hắn không may mắn. Cảnh hắn ôm hôn tên thị vệ đó lại bị tôi bắt gặp.

"Cô, con tiện nhân! Mi rốt cuộc muốn gì?" – Hắn hung hãn đập tay xuống bàn, những thứ đang bày biện hết thảy đều ngã đổ. Rượu quý hắn mang đến đổ tràn xuống đất, thấm ướt gấu quần lụa trắng của tôi như thể máu tươi. Hệt như máu của tôi trong đêm oan nghiệt đó...

"Tôi muốn gì, chẳng phải ông biết rất rõ sao?" – Ánh mắt tôi nhìn hắn chẳng khác gì lưỡi dao, chỉ cần lửa giận trong tôi bùng cháy chắc chắn sẽ đâm hắn một nhát trí mạng. "Cái chết của Thừa Mai ông nợ tôi một lời giải thích, nhưng người cũng đã mất, chỉ có tôi đau lòng. Tôi hiện tại chỉ cần ông giao Vĩnh Thuỵ về cho tôi nuôi dưỡng. Chỉ cần con về với tôi, tôi sẽ giúp ông giữ bí mật này. Bằng không..."

"Bằng không...?" – Giọng hắn đầy vẻ giễu cợt: "Cô muốn thách ta sao?"

Tôi thở một hơi dài, giọng nói cứng rắn hết mức có thể: "Tôi không muốn thách ông, tôi chỉ cần ông mang Vĩnh Thuỵ về cho tôi. Còn chuyện bại hoại của ông và tên thị vệ đó, tôi kỳ thực không quan tâm."

"Cô cần đứa con hay là cô muốn trèo cao, muốn sau khi ta băng hà, cô sẽ ngồi trên ngôi Thái hậu?"

Tôi tức giận, tay rút cây trâm bạc đâm thẳng lên bàn gỗ: "Tình cảm mẹ con, lẽ nào ông chẳng thấy hiểu ư?"

Hắn nghe thấy lời tôi liền ôm bụng mà cười ha hả. Đoạn, hắn đứng rước mặt tôi, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống: "Cô ngây thơ quá, lại tin trong cung có cái gọi là tình cảm sao?"

Tôi không đáp, đành im lặng trước những lời đáp trả của hắn.

"Mẫu phi ta đã nói, người muốn nuôi dưỡng Vĩnh Thuỵ phải có thân phận tôn quý. Ta cho cô quyền được đón nó về, nhưng trừ khi cô là người quyền lực nhất tam cung lục viện."

Một lời nói ra, người cũng liền đi mất. Tôi giương mắt nhìn bóng người vận hoàng bào thêu hồng nhung nhanh chóng bước ra khỏi thềm đá điện Trinh Minh, đáng vẻ có phần ẻo lã nhưng giấu bên trong lại là sự vô tình và bất cần không sao tả xiết.

...

Năm Đinh Tỵ 1917, tam cung lục viện lại đón thêm giai nhân mới. Ai ai cũng không khỏi tò mò, giai nhân này rốt cuộc là thần thánh phương nào, sao lại khiến Khải Định cả năm không bước chân đến hậu cung đích thân hạ chỉ cho nhập cung. Không chỉ như thế, giai nhân này còn được phá lệ cử hành đại hôn cũng Khải Định.

Trong cung rợp một sắc đỏ tươi hoan hỉ. Chỉ có đám người Du Tần, Diệu Tần luôn đứng ngồi không yên, phòng không gối chiếc nay càng thêm lạnh lẽo. Điềm Tần vẫn ung dung, ngày ngày đến chỗ tôi thưởng trà, nói mấy câu bông đùa. Những chuyện không đến phiên bản thân định đoạt thì chớ nên quan tâm, có quan tâm thì chẳng mang lại lợi ích gì. Nàng ta đã nói như thế.

Tôi không thể ung dung như Điềm Tần được rồi.

Người con gái đó tuổi chỉ vừa đôi chín, là thiên kim lệnh ái của Học bộ Thượng thư Hồ Đắc Trung. Xuất thân cao quý đã đành, lại là người học thức uyên bác, từ nhỏ đã học trường Tây, nói tiếng Tây, dung mạo lại mười phần xinh đẹp.

Nhưng điều đó chẳng có gì đáng sợ, bởi tôi không hề tranh giành sủng ái với cô ta. Đáng buồn thay, tam cung lục viện này đến cả sủng ái, điều cố hữu của chốn hậu cung mà cũng không có. Bao nhiêu yêu thương chiều chuộng, tên bù nhìn đó đã dành hết cho tình lang của hắn rồi còn đâu?

Chỉ là, người con gái đó vào cung được đi bằng cửa chính, hưởng mọi nghi lễ nghi trượng dành cho bậc mẫu nghi thiên hạ, trong khi ngày đó chúng tôi nhập cung chỉ được đưa qua cửa Hiển Nhân, cửa ngách vào Đại Nội. Cô ta được phân vào Trinh Minh điện, cùng tôi phân nơi ấy làm hai bên Đông Tây. Cô ta vừa vào cung đã được tấn phong Đệ Nhất giai phi, cao cao tại thượng.

Cô ta chính là Ân Phi Hồ Lan Chỉ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top