Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 14: Vịt nhỏ hóa thiên nga

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời bắt đầu tối dần đi, Hàn Ân Khiết vẫn thủy chung không quay trở lại.

Sau khi biết chuyện, Lục Chính Minh vô cùng tức giận liên tục mắng Lục Hạo Thần. "Anh làm sao thế? Có phải bị điên rồi không? Sao lại đuổi con bé đi trong đêm tối như thế này chứ?"

"Phải đó Hạo Thần, chúng ta ở trong khu biệt thự biệt lập. Đường để ra ngoài rất vắng vẻ, chỉ có mình Ân Khiết thì vô cùng nguy hiểm". Lục Hạo Đông đi tới bên cạnh vỗ vai anh, "Có gì thì từ từ nói, sao lại làm lớn chuyện như vậy?"

"Là cô ấy muốn rời đi. Em chỉ đồng ý thay ba thôi". Lục Hạo Thần tỏ ra vô cùng thản nhiên, như đang nói một vấn đề không liên quan tới mình, không ai nhìn thấy tay anh đang cuộn chặt lại.

"Lục Hạo Thần, con nói thế mà nghe được sao? Ba không ngờ là thằng đàn ông tồi như vậy?" Lục Chính Minh nổi đóa nhìn anh, "Lại là con nhỏ Tư Vũ đó. Sao mỗi lần phát sinh chuyện đều từ nó gây ra hết vậy?"

"Ba thôi đi. Tư Vũ lại làm gì ba chưa? Là ba ép cô ấy rời đi. Còn bây giờ Hàn Ân Khiết rời đi sao ba không trách cô ấy?" Lục Hạo Thần tức giận không kém. Tại sao ba anh luôn đem Tư Vũ ra làm chủ đề tranh cãi.

Lục Chính Minh im lặng một hồi lâu, sau đó giọng nói chợt trùng xuống. "Ân Khiết...nếu như con không thể chấp nhận được thì không cần thiết nữa. Cứ để con bé muốn đi đâu thì đi."

"Nhưng ba..." Lục Hạo Đông muốn mở miệng nói đã bị ba Lục đưa tay ngăn lại. Anh đành ngậm ngùi ngồi xuống ghế, trong lòng không khỏi lo lắng cho Hàn Ân Khiết.

"Là ba tự nói, cho nên con hy vọng ba sẽ giữ lời". Lục Hạo Thần đứng lên nhàn nhã bước về phía bậc thang lên lầu. Nhưng đi chưa được vài bước, anh quay lại nhìn Lục Chính Minh, cất giọng nói lãnh đạm "Xem như là kết thúc trước ba tháng đi. Hàn Ân Khiết...con chẳng có tí cảm xúc nào cả". Nói xong câu ấy, anh lạnh lùng bước đi, cũng không quan tâm đến thái độ của hai người ở dưới.

"Ba! Làm sao đây?" Lục Hạo Đông thấp thỏm trong lòng không yên, "hay là để con đi tìm Ân Khiết?!"

"Không cần đâu. Con không cần lo lắng, nó sẽ đi tìm con bé thôi". Lục Chính Minh liếc mắt lên lầu, trong lòng có một chút suy nghĩ khó nói.
...

Lục Hạo Thần ngã người lên giường, hai mắt mỏi mệt nhắm chặt lại. Bàn tay vô thức sải dài ra, lại phát hiện bên cạnh trống rỗng. Lục Hạo Thần nghiêng đầu sang nhìn, nháy mắt nỗi tức giận lại dâng trào.

Hàn Ân Khiết, cô thật biết cách khiến người khác phát điên mà. Lúc nãy nhìn thấy cô ngồi bên cạnh con Hạc thủy tinh đã vỡ, bàn tay lại chảy đầy máu. Khi ấy trong đầu anh chỉ có một ý nghĩ duy nhất là lo lắng cho cô. Vậy mà cô gái đó lại không biết lo cho bản thân mình, liên tục thanh minh bào chữa giúp người khác.

Nếu như không phải lúc ấy cô nhắc tới Tư Vũ, thì chính anh cũng quên mất con Hạc đó là quà anh tặng Tư Vũ tròn một năm ngày yêu nhau. Chính vì thế mà anh đột nhiên tức giận, sao anh cư nhiên lại để Hàn Ân Khiết vào trong tâm mình, quên mất người anh yêu là ai.

Mãi một lúc sau, Lục Hạo Thần lấy điện thoại ra, ngẫm nghĩ liền gọi một cuộc gọi. Sau khi đổ vài hồi chuông, bên kia cũng bắt máy, giọng vô cùng uể oải.

"Sao đấy?!"

"Có một vấn đề muốn hỏi ý kiến cậu". Lục Hạo Thần không chút chần chừ liền vào vấn đề chính.

"Cậu biết hỏi ý kiến tôi từ bao giờ thế?" Giọng nam cười châm biếm.

"Tôi gặp một cô gái!" Lục Hạo Thần vốn không quan tâm tên kia đang nghĩ gì. "Một cô gái rất bình thường".

"Rồi sao? Thích rồi à?!" Ở bên kia, người đàn ông đang tập trung xem hồ sơ củng phải dừng lại. Đây là lần đầu tiên sau khi Tư Vũ rời đi anh mới nghe Lục Hạo Thần nhăc đến một cô gái.

"Lúc đầu có ý nghĩ muốn chơi đùa với cô ấy một chút. Sau lại phát hiện ở bên cạnh cũng rất tốt, bản thân lại vô cùng thích nghi với cô ấy". Lục Hạo Thần chậm rãi nói, trong đầu đều là hình ảnh của Hàn Ân Khiết.

"Nếu là rất tốt sao lại muốn tìm tôi hỏi ý kiến? Xem ra không hẳn là tốt nhỉ". Giở từng trang hồ sơ một cách chậm chạp, anh ta rất bình tĩnh chờ câu trả lời của Lục Hạo Thần.

"Vừa rồi cô ấy làm tôi vô cùng tức giận, nên đã đuổi cô ấy đi rồi". Lục Hạo Thần gác một tay lên trán, chỉ cần nhớ lại bàn tay chảy máu của Hàn Ân Khiết thì lại không vui.

"Ai da, thì ra là chú vịt nhỏ bị sói xám chơi đùa rồi vứt bỏ à?" Tên kia cười ha hả vào điện thoại, nhưng trong lòng anh ta biết, Lục Hạo Thần đang nghiêm túc nói về một cô gái.

"Ừ, là vịt nhỏ ngốc nghếch". Lục Hạo Thần nhếch khóe môi, anh chưa từng nghĩ cô gái nhỏ bé đó lại trở thành vấn đề làm cho anh phải hỏi ý kiến người khác.
...

Cuộc nói chuyện qua đi, Lục Hạo Thần liếc thấy lọ hoa violet trên bàn liền cảm thấy khó hiểu. Sao từ khi bước vào phòng anh lại không nhìn thấy.

"Có ai ở ngoài không?" anh lớn giọng hô một tiếng.

Quả nhiên người làm vội vàng chạy vào, nếu không lại lãnh đủ hậu quả. "Nhị thiếu gọi tôi".

"Lọ hoa này sao lại trong phòng tôi? Không phải tôi đã nói không thích hoa sao?" Anh khó chịu lên tiếng, ngũ quan tuấn tú không vì thế mà giảm đi chút nào.

Người làm sau khi nhìn thấy lọ hoa liền sực nhớ ra, vội chạy lại định đem lọ hoa đi. "Tôi nhớ rồi, là hoa của tiểu thư đó ạ. Lúc nãy tiểu thư con khoe với tôi là vừa hái từ trong vườn".

Lục Hạo Thần nhìn chằm chằm bông hoa tím kia, sau đó như chợt nhớ ra điều gì, anh đi lại gần cướp lấy nó từ tay người làm. Đây không phải là hoa ban chiều anh hai muốn cô tặng cho anh ấy sao? Sao hiện tại lại ở trong phòng.

Người làm thấy sắc mặt Nhị thiếu thay đổi bất thường, liền lấy hết can đảm nói thêm một câu. "Nhị thiếu, lúc nãy tiểu thư nói muốn cắm hoa cho đẹp để tặng cho cậu đó. Sau đó khi biết cậu không thích hoa thì rất hụt hẫng."

Không biết từ đâu lấy ra dũng khí, người làm lại tiếp tục huyên thuyên: "Nhị thiếu có thể trừng phạt tôi, xin đi tìm tiểu thư với ạ. Lúc nãy là do tiểu thư thấy tôi lau dọn khí khăn mới chủ động giúp đỡ tôi, sau đó lại bất cẩn làm rơi vỡ đồ của cậu. Cậu xem, tiểu thư bị thương vẫn luôn nghĩ tới Hạc thủy tinh của cậu..."

Lục Hạo Thần bất ngờ bỏ chạy ra ngoài, để lại lọ hoa cùng khuôn mặt kinh ngạc của người làm.

Vừa ra đến cửa lớn liền bị Lục Hạo Thần gọi theo: "Em đi đâu?"

Nhưng Lục Hạo Thần đã mất hút phía ngoài sân. Anh vội vã lái xe rời khỏi biệt thự, không nghe thấy tiếng gọi của Lục Hạo Đông.

Vừa rồi, anh không có nghe lầm thì phải.

Thì ra là cô không tặng hoa cho anh hai, mà là giữ cho anh. Vậy mà chiều nay anh lại tỏ vẻ khó chịu với cô. Lúc thấy cô bị thương, anh cũng không xem xét giúp cô còn đuổi cô ra ngoài.

Điều làm anh đau lòng hơn cả, chính là máu của cô đã khô còn đọng trên cánh hoa. Còn có khi anh đuổi cô đi, rõ ràng lúc đi nganh anh cô đã rơi nước mắt. Vậy mà người phụ nữ nhẫn tâm đó vẫn rời đi, thật khiến anh tức phát điên.

Khoảnh khắc đó, anh thấy tim mình như đang rơi tự do không tìm được điểm dừng vậy. Vì sao chứ? Hàn Ân Khiết là ai chứ? Sao cô luôn làm anh mất khống chế như vậy?

Lục Hạo Thần tức giận đánh mạnh vào vô lăng, thấp giọng mắng một tiếng: "Tên Kinh Quân chết tiệt. Cậu dám nói cô ấy chỉ là chú vịt nhỏ. Vậy tại sao vịt nhỏ lại biến thành thiên nga rồi".


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#bonlaco