Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3: Hổ phụ sinh hổ tử

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong khuôn viên biệt thự rộng lớn, người đàn ông đang ngồi nhâm nhi tách trà. Ông ta đã ngoài năm mươi nhưng phong độ vững vàng, người toát lên thần thái nghiêm nghị.

"Hạo Thần..nó về chưa?" Ông hỏi nhưng ánh mắt mắt không rời khỏi quyển sách, nhàn hạ lật từng trang.

"Thưa lão gia, nhị thiếu gia vẫn chưa về". Quản gia Hứa cung kính bẩm báo với ông.

Lục Hạo Đông đang bước ra, nghe thấy ba anh đang hỏi về Hạo Thần, anh không nói nói gì chỉ cười nhẹ, "ba". Anh gọi một tiếng.

"Đại thiếu gia". Quản gia vội kéo ghế cho anh ngồi. Anh gật gật đầu, "được rồi chú. Để con". Anh còn hào phóng cười với ông một cái.

Lục Chính Minh không nhìn anh, lại nhấp một ít trà. "Sao hôm nay con về sớm vậy?"

"Con đi bàn công việc với đối tác, xong thấy cũng gần giờ tan làm nên con về thẳng nhà luôn". Anh tự rót cho mình một chén trà, không quên liếc nhìn ba anh một chút. Hôm nay ông đặc biệt trầm tư, không biết có vấn đề gì.

"Ba đang chờ Hạo Thần. Có việc cần bàn với nó". Ông cười cười ngước nhìn anh. Lục Hạo Đông thóang bối rối, ông nhìn ra. Cùng lúc đó tiếng xe hơi ngoài cổng lớn dần, sau đó là bóng dáng người thanh niên bước xuống xe.

"Hạo Thần, em ra đây một chút". Anh gọi với ra, quả nhiên cậu ấy nghe thấy. Lục Hạo Thần đưa túi cho gia nhân sau đó đi về hướng anh gọi. Nhìn Lục Hạo Thần từ xa, bóng dáng cao lớn thẳng tắp, mỗi bước đi đều toát lên soái khí. Dáng dấp thật khiến người khác ghen tị.

"Nhị thiếu". Quản gia lại một lần nữa cúi chào anh.

"Dạ. Con về rồi. Ba, anh hai". Anh thưa ba, vỗ vai Lục Hạo Đông một cái,sau đó trực tiếp ngồi vào chiếc ghế bên cạnh.

"Ba bảo có chuyện cần nói với em". Lục Hạo Đông nói xong nhìn lên quản gia, tỏ ý anh và ông nên rời khỏi đây. Ngay lúc anh định nhấc bước thì Lục Chính Minh cất tiếng. "Hạo Đông, con ở lại. Chuyện này con nghe cũng không sao".

Lục Chính Minh cuối cùng cũng đóng sách lại, ngước nhìn hai cậu con trai. Hai đưa soái khí anh tuấn thế này, không hổ danh là con trai ông.

"Ba tìm con?" Lục Hạo Thần hỏi thẳng, tính anh không thích vòng vo.

"Ba muốn con kết hôn". Ông càng thẳng thắn hơn.

"Kết hôn?" cả anh và Hạo Đông cùng thốt lên. "Ba đùa gì vậy. Con mới hai lăm thôi. Vả lại...con không có đối tượng kết hôn". Anh cởi áo vest ra vắt lên ghế, sẵn tiện sắn tay áo sơ mi lên.

"Ba tìm được người rồi. Ba muốn con kết hôn với cô bé đó". Ông vẫn bình thản nhìn anh, sau còn bồi thêm một câu."Ba không đùa mấy việc này".

"Ba". Anh cũng nhìn ra, ông không đùa. Nhưng là, "sao là con mà không phải anh hai? Anh hai lớn hơn con mà, sao con phải lấy vợ trước". Đúng vậy, sao lại là anh.

"Thần, em nói gì vậy". Lục Hạo Đông đấm vào vai anh, liếc anh một cái. Anh cũng trừng mắt nhìn lại.

"Người ba muốn cô bé lấy...là con. Con là người thích hợp nhất". Ông tỏ vẻ kiên quyết.

"Thích hợp chỗ nào vậy? Ba, con còn chưa thấy mặt cô ta, lấy là lấy thế nào? Từ trước giờ ba cũng không xen vào việc tình cảm của con mà". Anh vắt chéo chân, bình tĩnh nhìn ông, tỏ ý không nhân nhượng.

"Bởi vì những chuyện chơi bời nhảm nhí đó không đáng để ba quan tâm. Còn chuyện này là trọng đại cả đời, con nghĩ ba nên quản không?" Lục Chính Minh đặt cuốn sách lên bàn, gầm nhẹ với anh.

"Là chuyện trọng đại mà ba bảo con lấy người con chưa biết mặt? Tại sao ba có thể..."

"Không phải bây giờ thì đến bao giờ? Đến lúc con Tư Vũ đó quay về? Chẳng phải nó đã chia tay con để đi Mỹ sao?" ông cắt ngang lời anh, bắt đầu không kìm chế được cảm xúc.

"Ba đừng lôi cô ấy vào chuyện này". Lục Hạo Thần tức giận đứng bật dậy.

Tình hình ngày càng căng thẳng, Lục Hạo Đông không còn cách nào khác đành đứng lên hòa giải. "Ba, Thần. Hai người bình tĩnh một chút, có gì chúng ta từ từ nói". Anh kéo Lục Hạo Thần ngồi xuống, nói khẽ. "Em biết ba bị huyết áp mà. Đừng làm cho ba tức giận nữa".

Thấy không khí có vẻ dịu lại, Lục Chính Minh cũng không vì vậy thay đổi quyết định. Lần này ông đột ngột nhẹ nhàng hơn. "Hạo Thần, không phải con sợ chứ?"

"Sợ? Ý của ba là..." anh không hiểu ý ông.

"Con có nghĩ tới nếu lấy con bé con sẽ yêu nó không?" Lục Chính Minh mỉm cười.

"Yêu? Thật nực cười". Lục Hạo Thần nhếch môi, "ba nghĩ con có thể yêu ai khác sao?" Ngoài Doãn Tư Vũ ra, anh không còn yêu thích bất kì cô gái nào. Ngoài cô ra, phụ nữ đối với anh là đồ bỏ đi. Chỉ là lâu lâu sẽ cùng họ vui vẻ qua đêm một chút, xem như là giải tỏa áp lực công việc.

"Chưa thử làm sao biết được. Con không muốn thử một lần?" chợt thấy ánh mắt anh thoáng qua tia do dự, ông biết Lục Hạo Thần thua ông rồi.

"Bao lâu"? Lục Hạo Thần ngả người ra ghế, thật ra anh tò mò muốn biết cô gái mà ba anh ép buộc anh trông như thế nào.

"Ba tháng. Nếu sau ba tháng con vẫn muốn từ chối cuộc hôn nhân này thì..."ông gõ tay từng nhịp lên bàn gỗ, mỉm cười. "Con có thể hủy hôn. Ba cũng sẽ không bao giờ ép buộc con bất kỳ chuyện gì nữa".

"Được. Con đồng ý". Anh trả lời không chút do dự, Lục Hạo Đông ngạc nhiên nhìn anh. Cư nhiên đã đồng ý rồi, không phải anh nghe nhầm chứ.

"Khi nào con gặp cô ta". Lục Hạo Thần bồi thêm.

"Ngày kia". Ông trả lời dứt khoát.

"Sao phải là ngày kia mà không phải ngày mai ba?" lần này Lục Hạo Đông không nhịn được, tò mò hỏi.

"Bởi vì ngày mai ta mới gặp để nói chuyện với con bé. Haha" Lục Chính Minh cười sảng khoái, con trai ông khó tính như thế cũng đồng ý rồi, việc gặp cô bé kia chỉ là chuyện nhỏ nhặt.

Lục Hạo Thần và Lục Hạo Đông nhìn ông bằng ánh mắt khó tin. Lục Hạo Thần không nói gì đứng lên cầm áo khoác bỏ vào nhà. Anh có cảm giác mình bị ba lừa rồi.

Lục Chính Minh nhìn theo bóng anh đi khuất, cười rạng rỡ vỗ vai Lục Hạo Đông, "chúng ta vào nhà ăn cơm thôi. Ba đói rồi".

"Dạ ba". Lục Hạo Đông đi bên cạnh ông theo vào vào nhà.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#bonlaco