Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 5: Nói dối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hàn Ân Khiết thảng thốt. Ông ấy vừa nói gì thế. Tai cô ù đi. Ông ta có phải bị làm sao rồi không. Cái này...nếu như cô đồng ý, có hay không gọi là bán thân trả nợ?

Vừa lúc phục vụ mang nước ra, Lục Chính Minh uống một ngụm, nhìn cô gái ngây thơ trước mắt. Ông cất giọng trầm khàn, vô cùng từ tốn nói với cô. "Con đừng nghĩ xấu cho ta. Ta biết con hiện giờ rất khó khăn cũng không nơi nương tựa. Thật ra vừa nhìn thấy con ta đã rất quý mến, trong đầu nghĩ con dâu Lục gia chỉ có thể là một mình con. Hay con chê con trai ta không xứng với con? Hử?"

"Không không..con không có ý đó". Cô hốt hoảng lắc đầu, tuy không biết mặt hai người họ nhưng chắc chắn là xuất chúng, mong ông ấy không hiểu lầm cô.

"Vậy tại sao con lại chần chừ. Hơn nữa, nếu như con đồng ý, bác sẽ xóa bỏ toàn bộ số tiền ba con đã nợ trước đây".

Cô bối rối. Hai tay bấu chặt vạt áo. Nhìn thái độ ông ta rất chân thành. "Nhưng mà như thế không phải quá đột ngột sao ạ? Con còn chưa thấy mặt người đó, thật không còn cách khác..."

"Về chung một nhà ắt sẽ quen. Con trai ta đều là cực phẩm, còn còn sợ ta lừa con? Với lại...con muốn ở nhờ nhà người khác bao lâu?"

"Bác biết?" cô không khỏi bất ngờ. Nhưng cũng đúng thôi, người làm chủ cả vạn người như ông một chút thông tin cỏn con của cô chắc chắn quá dễ dàng.

"Ta sẵn sàng tạo cho con một gia đình. Về làm con dâu ta, con sẽ không bao giờ chịu thiệt thòi. Hơn nữa, ta cũng chỉ yêu cầu con làm vợ con trai ta ba tháng thôi. Nếu sau ba tháng, hai đứa vẫn không thể thì ta sẽ để các con tự ý quyết định."

Tức là, sau ba tháng, cô vẫn có quyền rời khỏi. Ba tháng, cô sẽ xóa được năm triệu tiền nợ. Cô cũng không phải làm phiền nhà Tiểu Tình nữa. Như vậy gia đình họ sẽ không lục đục nữa, vồn dĩ họ chẳng khá giả gì.

Nhưng đổi lại, cô phải làm vợ người khác trong ba tháng. Sự đánh đổi này, cô có lãi không? Hàn Ân Khiết cảm thấy muốn khóc, cô còn sự lựa chọn khác sao. Sau một lúc, cuối cùng cô cũng lên tiếng. "Con đồng ý với bác".

Không nằm ngoài dự đoán của ông, cô đồng ý. Nhìn cô thế này, ông lại có chút không nỡ ép cô. Nhưng ông chắc chắn không có ai ngoài cô xứng đáng làm vợ của Lục Hạo Thần, đặc biệt là con bé mưu mô Doãn Tư Vũ kia. Vậy mà thằng con trai lúc nào cũng sáng suốt của ông lại mê muội vì con bé đó.

Ông đẩy ly trà nóng vừa rót về phía cô, muốn cô uống một chút. Hàn Ân Khiết cũng rất nghe lời đón lấy, ông thấy rất hài lòng. "Con không muốn biết người ta muốn con lấy là Hạo Đông hay Hạo Thần sao?" nói thẳng tên hai đứa con trai như vậy bởi ông biết chắc cô đã tìm hiểu thông tin về họ.

Cô lắc đầu. Điều đó quan trọng sao. Là ai cũng được, chỉ cần cố gắng qua ba tháng thôi. Nhưng mà...ngay cả bạn trai cô còn chưa từng có. Đột ngột làm vợ người khác thế này.
....

"Ân Khiết, mau nói cho tớ nghe. Rốt cuộc là cậu muốn dọn đi đâu". Lâm Tiểu Tình đi qua lại trước mặt cô dò hỏi.

"Ân Khiết, con phải đi rồi sao? Thật tiếc a". Tần Phi Tuyết cố tình kéo dài giọng, tỏ ra tiếc nuối cô. Nhưng cô và Tiểu Tình đều biết bà ta đang mừng trong bụng.

"Mẹ ra ngoài đi. Con nói chuyện với cậu ấy một chút". Tiểu Tình đẩy bà ta ra khỏi phòng, ngay lúc bà ta còn định nói gì đó liền vội đóng cửa lại. Sau đó đi lại ngồi xuống xếp quần áo cùng cô.

"Tiểu Tình, đây là một người họ hàng xa của tớ. Bác ấy vì biết chuyện đã chủ động liên lạc với tớ, còn nói sẽ giới thiệu chỗ làm cho tớ nữa". Cô thật không muốn nói dối Tiểu Tình, nhưng càng không thể nói ra chuyện này. Cô nắm lấy tay Tiểu Tình, cười cười. "Yên tâm đi, bác ấy rất tốt. Tớ đã có người thân lo lắng cho tớ rồi. Sau khi ổn định tớ sẽ tìm chị Ân Thanh, lúc đó chị em tớ sẽ đoàn tụ. Cậu không mừng cho tớ sao?"

"Cậu có nói dối tớ không?" Tiểu Tình vẫn chăm chăm nhìn cô.

"Tớ nói dối cậu bao giờ chưa". Cô ôm Tiểu Tình. Xin lỗi, cô lừa cậu ấy rồi. Nhưng như vậy sẽ tốt cho mọi người, cho...cô. "Tình, tớ không ở đây nữa nhưng chúng ta không phải là bạn bè tốt sao? Rãnh rỗi chúng ta vẫn có thể gặp nhau mà". Cô bắt đầu không kìm chề được sụt sịt.

Tiểu Tình cứ để mặc cô ôm, cậu ta vỗ vỗ vai cô. "Được rồi, có gì cần cứ gọi cho tớ. Tớ nhất định tới với cậu".

Vừa nghe thế nước mắt Hàn Ân Khiết rơi lã chã. Tiểu Tình thật không biết làm sao, Ân Khiết quá dễ xúc động. Dù có giấu thế nào cảm xúc cũng bị người khác nhìn ra. Tiểu Tình thấy sóng mũi cay cay. "Đừng khóc, cậu cứ yếu đuối như thế họ sẽ bắt nạt cậu đấy".

Bất quá câu này Lâm Tiểu Tình nói rất nhỏ. Thật ra hôm nay cô đã đi theo Ân Khiết. Lúc thấy Ân Khiết gật đầu đồng ý, cô đã khóc. Nhưng cô thật sự không thể giúp được gì cả. Cô vờ như không biết gì, và cũng nhất định phải xin được vào Lục thị. Như thế có thể một ngày nào đó khi Ân Khiết cần, cô có thể làm một chút gì đó. Ân Khiết quá ngây thơ và lương thiện, cô không nỡ để bạn tốt của mình bơ vơ.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#bonlaco