Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 7: Xin lỗi, đã thiếu lịch sự

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nhị thiếu, cậu đã về." Gia nhân trong nhà xếp hàng đón Lục Hạo Thần từ trong xe xuống.

Quản gia nhanh tay đón lấy cặp xách nhưng anh lắc đầu, tỏ ý không cần. "Ba và anh hai đâu?"

"Hai người đã đến công ty rồi ạ. Lão gia có dặn, nhị thiếu vừa công tác về, hôm nay có thể được nghỉ."

"Sao đột nhiên lại tốt như vậy? " Lục Hạo Thần cũng không chờ quản gia trả lời, thân ảnh cao lớn bước về phía phòng mình.

"Nhị thiếu, thật ra..." quản gia muốn báo với anh một tiếng, rằng Hàn Ân Khiết đang ở bên trong. Nhưng ông cũng ái ngại không biết có nên nói hay không.

"Cô ta tới rồi à? " Lục Hạo Thần dừng chân trước cửa phòng không bước vào.

"Dạ?" quản gia nhất thời không hiểu ý anh, sau đó lại hiểu ra, gật gù "Dạ".

Lục Hạo Thần mở cửa bước vào. Gia nhân tò mò không biết có chuyện gì xảy ra không, bon họ tập trung trước cửa phòng nghe ngóng. Sau gần năm phút bên trong vẫn im bặt không một tiếng động, ai nấy nhìn nhau ngờ vực.

"Sao không có tiếng gì vậy?" người A nói.

"Đúng vậy, nhị thiếu không thể nào im lặng khi biết người khác trong phòng mình đâu". Người B phụ họa.

"Tính khí nhị thiếu ai không biết, nhưng mà yên ắng như thế này có khi còn đáng sợ hơn." Người C lại chen vào nói một câu.

"Mọi người, có khi nào...nhị thiếu bóp chết tiểu thư kia rồi không?" Người D kết luận một câu khiến những người khác nổi cả da gà.

"E hèm..." quản gia tằng hắng một tiếng, liếc đám người làm. "Các người ngu ngốc thật hay đang giả vờ ngu ngốc thế?" Ông liếc đám người làm. "Phòng cách âm sẽ phát ra tiếng cho các người nghe sao? Còn không mau đi làm việc."

Đám người làm ngẩn ra. Sau đó xẩu hổ giải tán trước ánh mắt tóe lửa của quản gia.

Trong phòng.

Lục Hạo Thần ngồi trên mép giường, ánh mắt khó chịu nhìn lên chiếc giường đã lún sâu một khoảng do người nào đó nằm lên.

Anh không quên vấn đề kết hôn mà ba đề cập tới, cũng không quên hôm qua là ngày cô ta chuyển tới. Đồng thời cũng nhớ rất rõ, không có ai nói là cô ta sẽ ở trong phòng anh. Cho dù là cô gái nằm ngủ trông rất thanh thuần đẹp đẽ, có chút làm ngẩn ngơ trong chốc lát, nhưng mà Lục Hạo Thần vẫn không vừa ý. Anh không cho phép không ai được tự tiện vào phòng mình.

Nhìn Hàn Ân Khiết đang say ngủ trên giường, ngay cả khi anh ngồi xuống bên cạnh mà cô vẫn ngủ rất sâu, thật không nói nổi. Lục Hạo Thần day day thái dương, anh làm việc liên tục suốt ba ngày. Hôm nay về nhà chỉ muốn nằm ngủ một chút, không ngờ lại có người khác ở đây, còn nằm trên giường anh. Điều này làm anh cực kỳ khó chịu.

"Dậy đi" Lục Hạo Thần gầm nhẹ. Hàn Ân Khiết vẫn như cũ ôm gối che mặt ngủ. Giống như cho dù căn phòng có hỏa hoạn cũng không liên quan đến cô.

"Dậy đi" Anh tức giận hét lên, giật lấy cái gối mà cô đang ôm.

Hàn Ân Khiết mơ màng mở mắt, mông lung nhìn thấy một người đàn ông đang ngồi trên giường tức giận nhìn cô. Cô ngây ngốc chớp chớp mắt nhìn anh, sau đó như não bộ đã bắt đầu hoạt động, cô hốt hoảng ngồi bật dậy.

"Anh là ai? Sao lại ở đây" Cô hoảng sợ la lên, cũng tiện tay giật cái gối lại từ trên tay anh ôm vào ngực.

Lục Hạo Thần chăm chăm nhìn cô, không nghĩ cô sẽ thốt lên câu hỏi ngớ ngẩn đó. Anh ngả người ra nằm lên giường, nhắm mắt ngủ, không màng đến cô, bàn tay còn vô tình chạm trúng vào đùi cô.

Hàn Ân Khiết như tên bắn bay vèo xuống giường. Cô thầm nghĩ không biết con người khó hiểu đó là ai. Định lên tiếng hỏi nhưng thấy anh hình như đã ngủ say rồi.

"Này...anh kia..". Cô gọi khẽ, anh vẫn nằm im bất động. Không phải chứ, vừa nằm xuống đã ngủ?

Cô nhìn anh chăm chú. Khuôn mặt góc cạnh, đường nét tuấn tú hòa hợp đến từng chi tiết. Thân ảnh cao lớn vẫn còn mặc sơmi, cà vạt, quần âu đen cắt may vừa vặn càng tôn lên đôi chân dài thẳng tắp. Dù trông như thế nào vẫn có cảm giác xa cách nhưng vô cùng thu hút. Tim cô vô thức đập mạnh từng nhịp. Người đàn ông cực phẩm này...Lục Hạo Thần?

Hàn Ân Khiết trợn tròn mắt, anh ta là Lục Hạo Thần. Xong đời rồi, lúc nãy cô còn mặc đồ ngủ hỏi anh ta là ai. Hàn Ân Khiết cảm thấy rất muốn khóc, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất phi thẳng vào nhà tắm. Dù sao cũng phải tươm tất, bộ dạng vừa ngủ dậy của cô không biết có dọa anh không.

"Tiểu thư, sớm. Mời cô dùng bữa sáng" quản gia phép tắc kéo ghế khi thấy cô từ trên lầu xuống.

"Dạ, con cảm ơn." Cô nhanh chân ngồi xuống, cười với quản gia một cái. Sau đó thấy cả một bàn dài chỉ có một phần điểm tâm của mình. "Chú không ăn cùng sao?"

"Vâng. Gia nhân chúng ta sẽ ăn sau". Quản gia nói xong cũng lui ra ngoài, để cô lại một mình trong phòng.

Hàn Ân Khiết cũng rất ngoan ngoãn ăn hết phần của mình. Vỗ vỗ cái bụng căng đầy, cô nhìn cái dác xung quanh rồi thở dài. Thật tẻ nhạt, mọi người đều bận rộn làm công việc của mình, cũng không ai bắt chuyện với cô. Cô muốn về phòng nằm, nhưng mà trong phòng hiện tại chủ nhân của nó đang an giấc. Thật là...Hàn Ân Khiết bĩu môi. Cô chủ động dọn dẹp phần ăn của mình.

Gia nhân thấy thế vội chạy lại dành lấy việc. "Nhị thiếu phu nhân, đây là việc của chúng tôi. Xin cô cứ nghỉ ngơi".

"Không sao không sao, tôi tự làm được mà." Hàm Ân Khiết giằng lấy, sau đó nhíu mày một cái. "Mà cô...vừa gọi tôi là gì?" Là cô nghe nhầm đúng không?

"Nhị thiếu phu nhân?" gia nhân lặp lại một lần nữa. Có vấn đề gì sao?

"Ai da, đừng gọi tôi như vậy. Tôi ngại lắm" Hàm Ân Khiết xua tay, đỏ mặt nói. Nhị thiếu phu nhân? Thật ngượng mà. "Mọi người cứ gọi tôi là tiểu thư được rồi. Đừng câu nệ tiểu tiết như vậy".

"Nhưng mà...đây là lệnh của lão gia" Gia nhân tốt bụng nhắc nhở cô một câu.

"Vậy...có mặt lão gia thì gọi là nhị thiếu phu nhân, không có mặt lão gia gọi tôi là tiểu thư được rồi. Không bàn cãi nữa, mọi người cứ làm việc đi, rửa mấy cái bát, tôi không ngất đi đâu mà lo." Hàn Ân Khiết đem mấy cái bát lại bồn rửa, chăm chú rửa chén. Đám gia nhân khó xử nhìn cô, nhưng thấy cô mỉm cười rất dịu dàng, không ra vẻ là giả vờ, bọn họ mới an tâm rời đi.

"Cô ấy thật sự là cô gái tốt".
...

5h30 chiều.

Xe vừa trờ vào cổng nhà, gia nhân đã vội vàng chạy ra sân đón. Lục Hạo Đông bước xuống, sau đó mở cửa xe cho Lục Chính Minh.

"Lão gia, Đại thiếu, đã về."

Hai người cùng bước vào nhà. Hàn Ân Khiết đang ngồi xem tivi nghe tiếng cũng vội chạy ra, vừa tới cửa đã thấy họ đi vào.

"Ba, anh hai, hai người đã về."

"Ừ" Lục Chính Minh cười cười, vỗ vai cô. Lục Hạo Thần ở phía sau cũng gật đầu cô một cái. "Hạo Thần về rồi à?" ông quay sang quản gia.

"Nhị thiếu đã về, vẫn còn đang trên phòng".

"Hai đứa đã nói chuyện với nhau chưa?"Lục Chính Minh đi lại phòng khách ngồi xuống, đón lấy tách trà quản gia vừa mới rót, chờ cô trả lời.

"Dạ...cái đó..." Hàn Ân Khiết bối rối. Từ sáng tới giờ vẫn chưa thấy Lục Hạo Thần ra ngoài. Không biết có phải là ngủ tới giờ hay không. Cô cũng muốn chào hỏi một tiếng nhưng lại không dám gõ cửa phòng. Cho nên từ sáng đã loanh quanh hết phòng bếp ra phòng khách kể cả ngoài sân.

"Ba, anh." Lục Hạo Thần bước từ trên lầu xuống. Anh đã thay trang phục ở nhà, áo phông trắng cùng quần kaki màu rêu, tóc mái cũng để lòa xòa trước trán, không vuốt keo lên như buổi sáng cô thấy. Trông anh ta đúng là cực phẩm mà, dù ở nhà hay ngoài đường. Cô thầm nghĩ.

"Xuống rồi thì ăn tối thôi. Vừa ăn vừa nói chuyện". Lục Chính Minh để tách trà xuống bàn.

Không khí buổi ăn vô cùng kì lạ. Lục Chính Minh ngồi giữa, Lục Hạo Đông ngồi bên trái, cô và Lục Hạo Thần ngồi bên phải. Mặc dù cô không quen anh, nhưng cô đến đây với tư cách là vợ anh, ngồi như vậy có lẽ phải phép hơn. Cô khó khăn ăn từng đũa, bầu không khí ngột ngạt này khác hản với hôm qua ba người ăn, là do Lục Hạo Thần làm ảnh hưởng. Ân Khiết liếc nhẹ sang một chút, Lục Hạo Thần vẫn điềm nhiên như không, ăn không một tiếng động.

"Hai đứa không phải nên nói chuyện với nhau một chút sao? Đừng có trầm mặc như thế." Lục Hạo Đông vừa gắp thức ăn vừa nói, cố ý phá vỡ sự im ắng không nên có này.

"Ăn xong nói cũng không muộn." Lục Hạo Thần cười nhạt, liếc sang cô một cái. "Đúng không?"

Mà Hàn Ân Khiết vốn định mở miệng nói vài câu liền bị Lục Hạo Thần ngăn trước, đành ngậm mồm nuốt cơm gật gật.

Sau ba mươi phút dùng xong bữa tối. Bốn người cùng ngồi ở phòng khách nói chuyện. Thực ra là cô ngồi gặm hạt dưa thì đúng hơn, ba bố con họ bàn luận về việc làm ăn cô nghe chả hiểu gì cả.

Lục Hạo Thần gập tài liệu lại, liếc thấy Hàn Ân Khiết đang in rõ hai từ chán nản ngồi trên ghế, anh đứng dậy đi lên lầu, không quay đầu lại nói với cô. "Cô lên đây"

"Hả?" Hàn Ân Khiết mở to mắt. Chắc là gọi cô rồi, ở đây chỉ có mình cô là nữ. "Con lên trước."
...

Trong phòng ngủ rộng lớn, anh và cô ngồi trên sofa đối diện nhau. Lục Hạo Thần đã nhìn chằm chằm cô hơn năm phút, làm cô cảm thấy hít thở không thông. Dù biết là đang được mỹ nam nhìn mình như thế, nhưng cô là đang sợ hơn là vui sướng.

"Cái đó...anh có chuyện muốn nói với tôi?" Hàn Ân Khiết ngồi thẳng lưng dậy, tỏ ra bình tĩnh nhìn anh, phía dưới bàn hai tay không tự chủ nắm chặt lại.

Lục Hạo Thần nhướng mày thôi không nhìn nữa. "Ba tôi muốn chúng ta kết hôn..."

"Trong ba tháng" cô tiếp lời anh.

"Cho nên..."

"Anh yên tâm. Tôi sẽ không xen vào bất cứ việc gì của anh. Sau ba tháng, tôi nhất định sẽ rời khỏi đây. Tôi..."

"Cô rất thích xen vào lời nói của người khác? Không có người dám làm như thế, từ trước đến giờ." Lục Hạo Thần mặt không thể hiện cảm xúc, chậm rãi nói. Trong giọng nói của anh không nghe ra là tức giận hay không vui.

"Tôi xin lỗi. Tôi đã thiếu lịch sự." Cô bối rối, nhưng cô cảm nhận được, sau khi cô nhận lỗi, ánh mắt anh thoáng qua hài lòng.

"Vì chỉ có ba tháng, sẽ không cần phải đăng ký kết hôn. Sau ba tháng, cô có thể rời khỏi đây. Trong thời gian này, có thể làm việc gì mà cô muốn." Lục Hạo Thần thoải mái dựa người vào ghế, chân dài vắt chéo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#bonlaco