Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Còn có một tháng nữa!

Tống Tử Kỳ nắm chặt hai quyền, trong một tháng này, hắn nhất định phải điên cuồng nâng cao kỹ thật hát! Khổ luyện ca kỹ! Trở thành ca sĩ phiên xướng danh chấn Trạm B!

... Ạch, cái cuối cùng thì thôi đi, mục tiêu này thật sự là hơi quá xa vời.

Làm người vẫn phải làm đến nơi đến chốn một chút, mục tiêu của hắn bây giờ là —— không lạc điệu!

Tuy rằng không nhất định phải trở thành khách quý trên ca hội sinh nhật của nam thần, thế nhưng hắn có thể hát một ca khúc tặng cho nam thần làm quà sinh nhật!

Tuy rằng hắn hát đến không ra cái kiểu gì, thế nhưng Tống Tử Kỳ tin tưởng chỉ cần hắn nghiêm túc dụng tâm mà hát, nam thần nhất định sẽ chú ý tới hắn! Tuy rằng hắn ngũ âm không đủ lại còn lạc điệu, âm cao hát không lên giọng thấp hát không xuống, giọng trầm phát âm không rõ...

Làm sao lại càng nói càng không có lòng tin đây! Cứ tiếp tục như vậy nam thần thật sự sẽ chú ý tới hắn sao? !

Vì vậy, thời điểm Tề Lượng ăn xong cơm trở lại túc xá, liền nhìn thấy Tống Tử Kỳ phi thân bay về phía mình, ôm lấy cái đùi lớn của Tề Lượng: "Chào buối sáng ~ thân sĩ lắm mồm đệ nhất tam quốc ~ mau tới ký kết khế ước dạy hát cho ta đi!"

Tề Lượng: "..."

Sau khi biết đầu đuôi sự tình, thanh âm Tề Lượng cao vút: "Cho nên cậu là vì tặng quà sinh nhật cho nam thần mà muốn học hát sao?"

Tống Tử Kỳ nháy mắt gật gật đầu: "Cho nên cậu sẽ dạy tôi, mị ~ "

Tề Lượng mặt không đổi sắc nói: "Cho dù cậu bán manh cũng vô dụng, tố chất của cậu kém như vậy... bảo tôi dạy cho cậu, phỏng chừng cậu còn chưa học được, tôi đã bị cậu tức chết."

Tống Tử Kỳ: "Thật sự không được mị~? QAQ "

Tề Lượng: "... Cho dù dùng cái mắt to tròn ngập nước kia nhìn tôi cũng vô dụng."

Tống Tử Kỳ: "Mị ~QAQAQAQ!"

.

.

Tề Lượng: "... Được rồi, tôi suy nghĩ một chút."

Tống Tử Kỳ: "Lượng ~ oa yêu nê ~(╯3╰) "

Tề Lượng mặt không đổi sắc tát qua một tát đem mặt Tống Tử Kỳ vỗ đi: "Đừng có uốn lưỡi bán manh, đầu tiên nói rõ, tôi rất nghiêm khắc, cậu đừng nghĩ đến chuyện dùng bán manh luồn lách qua ải, sẽ không có cái tác dụng trứng gì."

Tống Tử Kỳ ngôn từ nghĩa chính vỗ đùi cam đoan: "Không thành vấn đề! Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ tổ chức giao phó!"

Hắn nhất định phải khiến cho nam thần Chống! Mắt! Nhìn! Hắn!

... Tuy rằng nam thần căn bản ngay cả liếc mắt một cái cũng không thèm QAQ.

Ngay khi Tống Tử Kỳ chuẩn bị ôm chặt đùi Tề Lượng học hát, Tống Tuyết Doanh lại gọi một cú điện thoại đến triệu hồi.

Tống Tử Kỳ không thể làm gì khác hơn là tạm thời lùi lại chuyện học hát, ngựa không dừng vó chạy đi giúp Tống Tuyết Doanh mua đồ uống cùng kem a.

Đi một vòng khắp các quầy hàng quanh trường học, tay trái Tống Tử Kỳ mang theo một túi nước khoáng lạnh, tay phải mang theo một túi kem, lại tới hội trường nơi Tống Tuyết Doanh đang luyện tập tiết mục.

Thời điểm Tống Tử Kỳ đi vào hội trường, Tống Tuyết Doanh đang tập luyện trên sân khấu, ngoại trừ nàng còn có mấy MC khác cũng đang luyện tập, mấy người kia đều là gương mặt quen thuộc, Tống Tử Kỳ ký đã gặp qua không ít lần tại các hoạt động của trường, cũng đều là sinh viên của G Đại.

Duy nhất trên đài mà Tống Tử Kỳ cảm thấy lạ lẫm, là hai sinh viên đứng ở chính giữa.

Một nam sinh, một nữ sinh.

—— đồng thời, hai người kia trên vũ đài, cũng là người tỏa sáng nhất.

Cứ việc trên sân khấu có rất nhiều tuấn nam mỹ nữ ăn mặc xinh đẹp, thế nhưng không một ai có thể nổi bật hơn hai người kia.

Nữ sinh kia, diện mạo tuyệt đối xinh đẹp, ngũ quan linh lung tinh xảo, đặc biệt là đôi mắt phượng, sóng mắt lưu chuyển, phát ra rực rỡ, vô cùng có cổ điển mỹ nữ thần vận, khí chất bất phàm, ngay cả người Tống Tử Kỳ cong đến không thể cong hơn này, cũng nhịn không được nhìn đại mỹ nữ kia thêm mấy cái.

Người đều có lòng thích cái đẹp, Tống Tử Kỳ tự nhiên cũng không ngoại lệ, hơn nữa mỹ nữ này so với những cô gái đẹp hắn gặp trước kia không giống nhau... Tống Tử Kỳ lại không nói được đến cùng là không giống ở đâu, hắn cũng không phải chưa từng thấy mỹ nữ đẹp hơn, nhưng hắn cảm thấy đám người đó không một ai so được với mỹ nữ khiến cho hắn ấn tượng sâu sắc trước mắt này.

Có lẽ bởi vì khí tràng trên người mỹ nữ này thật sự là quá cường đại đi?

Mà một vị khác nam sinh, tướng mạo cũng là bất phàm, Tống Tử Kỳ nhìn chằm chằm người nam sinh kia hồi lâu, chỉ miễn cưỡng nghĩ ra một câu hình dung tướng mạo đó —— "Người đẹp ở xương không ở da".

... Đúng, người đẹp ở xương không ở da.

Nam sinh này mi cốt rất cao, xương mũi cao lại hẹp, xương hàm dưới đường nét lưu loát, vai rộng phẳng, phần eo vô cùng nhỏ, hai chân dài thẳng tắp, đầu gối khép lại, giữa hai chân không hề có khe hở, xương đẹp thì tướng mạo tự nhiên cũng sẽ không kém đi chỗ nào, cực kì 'có cốt tự hảo sắc', lại như ngọc trong đá mà vẫn rực rỡ, châu trong nước mà xuyên mị.

Mặt mày của y ôn nhã tuấn tú, con ngươi như ngậm châu, ẩn ẩn ánh sáng kín đáo, khi ánh mắt lưu chuyển, lại như suối chảy trong u cốc, trầm tĩnh thanh thúy, lặng lẽ yên tĩnh.

Hơn nữa, y còn mặc một chiếc áo sơ mi trắng, trắng như tuyết không có một tia nhăn nhúm, ngay cả khuy áo cũng cẩn thận tỉ mỉ đóng đến trên cùng, tăng thêm một loại khí tức cấm dục không thể xâm phạm.

Thân là một gay, đôi mắt Tống Tử Kỳ lập tức đăm đăm.

Bất quá hắn cũng chỉ ngẩn người một khắc, liền phục hồi tinh thần.

Thanh niên trên đài tuy rằng mặt mày ôn nhã, phất tay cũng phát ra lịch sự tao nhã, thế nhưng không biết tại sao, tuy rằng khóe mắt y hơi cong, miệng mỉm cười, hắn lại rõ ràng không cảm thấy đáy mắt người thanh niên này có tiếu ý, chỉ là... ngoài cười mà trong không cười thôi.

Thời điểm Tống Tử Kỳ đi vào hội trường, mấy MC trên đài đã luyện tập đến gần cuối, khi Tống Tử Kỳ đến gần vũ đài, tiết mục đã xong rồi.

Đứng ở trên sân khấu, Tống Tuyết Doanh liếc mắt một cái liền quét tới Tống Tử Kỳ, quay người nhảy nhảy nhót nhót chạy xuống.

Sau khi vặn ra một chai nước khoáng ùng ục ùng ục uống, Tống Tuyết Doanh thở phào một hơi: "Rốt cục sống lại, luyện tập cả ngày, cả người em đều sắp hỏng rồi..."

Tống Tử Kỳ không nhịn được lại liếc mắt về thanh niên áo sơ mi trắng kia một cái, thấp thỏm hỏi: "Tại sao? Những lễ kỉ niệm trước đây hình như không hành hạ đến thế, sao lần này phải luyện tập nhiều lần vậy?"

"Nghe nói hình như có lãnh đạo tới, cho nên mới cố ý mời 'Ngoại viện' bên Z Đại đến..."

Tống Tuyết Doanh lại uống thêm một hớp nước, mới tiếp nhận túi trong tay Tống Tử Kỳ, quay người đưa cho một MC khác.

Tống Tử Kỳ nhìn Tống Tuyết Doanh phân phát nước khoáng một chai lại một chai cho những MC và sinh viên khác, cuối cùng, nàng vượt qua hơn một nửa hội trường, đưa hai chai nước khoáng cho thanh niên áo sơ mi trắng cùng đại mỹ nữ.

Tống Tử Kỳ lần đầu tiên nhìn thấy Tống Tuyết Doanh bình thường đại đại liệt liệt lộ ra biểu tình trong xấu hổ mang khiếp đảm, trong đỏ mặt mang nhăn nhó, đưa bình nước khoáng cho thanh niên áo sơ mi trắng kia.

Thanh niên áo sơ mi trắng hướng về Tống Tuyết Doanh khẽ mỉm cười, sau đó nhận lấy chai nước.

Tống Tử Kỳ trơ mắt nhìn hai cái tai Tống Tuyết Doanh lập tức biến thành đỏ bừng, hay cho một bộ thiếu nữ hoài xuân.

Tống Tử Kỳ: "..."

Đường muội của hắn không thể e thẹn như thế!

Bản thân Tống Tuyết Doanh đã dung mạo xinh đẹp, nhân duyên của nàng đương nhiên tốt, gặp gỡ suất ca phỏng chừng không có cả ngàn cũng phải hơn trăm... Tại sao lại cư xử đặc biệt với thanh niên áo sơ mi trắng này như vậy?

Thanh niên áo sơ mi trắng tuy rằng tướng mạo ôn nhã suất khí, thế nhưng ngay cả loại trạch nam như Tống Tử Kỳ cũng đã gặp không ít người đẹp trai hơn so với y, huống chi là Tống Tuyết Doanh từng duyệt vô số người...

Chẳng lẽ nói thanh niên áo sơ mi trắng có nhân cách mị lực đặc biệt?

Tống Tử Kỳ yên lặng nhìn thanh niên áo sơ mi trắng dùng ngón tay thon dài vặn nắp bình ra, đưa tới bên mép nhẹ nhàng nuốt một cái, cổ họng khẽ động, sau đó liền buông chai nước khoáng xuống.

Không giống với những sinh viên đang luyện tập khác mồ hôi dầm dề, thanh niên áo sơ mi trắng thế nhưng ngay cả một giọt cũng không có, ngay cả Tống Tuyết Doanh cũng toát ra một trán mồ hôi hột, y lại một thân nhẹ nhàng khoan khoái.

Y tựa hồ cũng không khát.

Cho nên, tiếp nhận nước của Tống Tuyết Doanh cũng chỉ bởi vì lễ phép mà thôi ... ?

Tống Tử Kỳ yên lặng thu hồi ánh mắt.

So với Tề Lượng vẫn luôn mặt không hề cảm xúc làm như lạnh lùng, loại gia hỏa mặt ngoài ôn văn nhĩ nhã, kì thực tránh người ngàn dặm này, mới thật sự là cao lãnh đi?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top