Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Mạch Đương đến văn phòng lão thái thái còn chưa trở lại, cách cái hẹn bốn giờ rưỡi còn có hai mươi phút, cậu đứng trước cửa sổ liếc nhìn văn phòng trống không, đi đến cầu thang tìm một bậc thang ngồi xuống chờ.

Thời điểm chờ đợi cậu nhàm chán mở QQ ra, vừa lúc trong nhóm có người nhắc cậu, mở ra nhìn là tác giả trong nhóm cơ hữu gọi cậu hợp chữ.

Gió Thổi Mông Cúc Hoa Lạnh: Hôm nay Đương Đương không onl? Thời gian không có Đương Đương hợp chữ, cao xử bất thắng hàn. (chỗ cao khó tránh rét lạnh)

Nguyệt Đại Tiên Tiên Tiên Tiên: Tiểu thuyết ngựa đực ở G điểm đều dùng từ giống thím vậy sao? Phải nói là Độc Cô Cầu Bại!

Đương Đương trong miệng bọn họ chính là Mạch Đương, bút danh Mạch Đương là "Duang", đánh chữ mẫu quá phiền phức, gọi DD lại quá đáng khinh, vì vậy sau khi mọi người quen thuộc với cậu dứt khoát gọi cậu là Đương Đương [当当 = dāngdāng], nhắc đến Mạch Đương, mấy người lại nhắc tới nam thần của Mạch Đương.

Nguyệt Đại Tiên Tiên Tiên Tiên: Đương Đương đại khái là ở trên giường nam thẩn đi?

Gió Thổi Mông Cúc Hoa Lạnh: Hey, nói đến đây, vì hợp thời có phải tui nên đổi tên thành Gió Thổi Đương Đương Cúc Hoa Đau? Ha ha ha ha ha

Tiểu Nhân Viên Cần Lao Gõ Chữ: Ha ha ha ha sửa sửa sửa!!

Hoa Nở Bốn Mùa: Mấy thím xác định Đương Đương là thụ?

Huyên Huyên Huyên Huyên: Bằng vào kinh nghiệm viết văn nhiều năm của tui, Đương Đương là thụ, còn là đáng khinh si hán thụ!

Sương - Hàng: Nam thần bình thường đều là cao lãnh, anh tuấn, khó có thể tiếp cận, phối với đáng khinh si hán thụ như Đương Đương, quả thực là nam thần phối dã thú, Transformers play, đồ nữ play!!! Ha ha ha, cứu mạng!!

Gió Thổi Mông Cúc Hoa Lạnh: Tui cảm thấy tui có thể viết ba vạn chữ hắc hắc hắc, há há há há há há!

Sương - Hàng: Viết viết viết!

Hoa Nở Bốn Mùa: Mí người quá bỉ đi! Tui đối với mí người quả thực không đành lòng nhìn thẳng, đối với loại tác giả không biết xấu hổ như mí người tui chỉ muốn nói viết rồi nhớ báo cho tui!!!

Từ khi Internet bị nghiêm khắc quản lý tới nay, lệnh cấm dưới cổ là không thể miêu tả, Mạch Đương nhìn thấy bọn họ vậy mà dám công nhiên đàm luận đề tài bỉ như thế, cảm giác mình là một thanh niên tốt chính trực, cần phải lên tiếng giáo dục bọn họ thật tốt mới được.

Duang: Au au au, báo cáo nơi này có ba tên con trai đáng khinh thảo luận đề tài cấm kỵ nơi công cộng, cần thanh lý!

Gió Thổi Mông Cúc Hoa Lạnh: Ha ha ha ha ha ha ha, Đương Đương đến hợp chữ sao? Cược một đêm!

Nguyệt Đại Tiên Tiên Tiên Tiên: Ai muốn một đêm của thím chứ, cúc hoa thím đều nát rồi.

Huyên Huyên Huyên Huyên: Một đêm ác mộng thì có.Gió Thổi Mông Cúc Hoa Lạnh: Cút cút cút, ông đây nói là cược một vạn.

Duang: Không rảnh, còn có năm ngàn chữ kiểm điểm phải viết đây.

Tiểu Nhân Viên Cần Lao Gõ Chữ: Năm ngàn chữ, thím đang đùa bọn này sao? Năm ngàn chữ tui nhắm hai mắt là có thể nặn ra!

Duang: Tiếng Anh.

Tiểu Nhân Viên Cần Lao Gõ Chữ: Lơ là không chịu học tập chăm chỉ còn lên mạng cái zề?! Nhanh đi viết kiểm điểm!

Nguyệt Đại Tiên Tiên Tiên Tiên: Lơ là không chịu học tập chăm chỉ còn lên mạng cái zề?! Nhanh đi viết kiểm điểm!

Gió Thổi Mông Cúc Hoa Lạnh: Lơ là không chịu học tập chăm chỉ còn lên mạng cái zề?! Nhanh đi viết kiểm điểm!

Duang: [vẫy tay tạm biệt]

Đối với tiết tháo của bọn họ Mạch Đương đã sớm không ôm hy vọng, rời nhóm chuẩn bị đi xem khuôn mẫu bản kiểm điểm một lần nữa, vừa lui ra liền thu được tin nhắn riêng từ Gió Thổi Mông Cúc Hoa Lạnh.

Gió Thổi Mông Cúc Hoa Lạnh: Hey, muốn giúp một tay không?

Duang: Giúp viết ba vạn hắc hắc hắc?

Gió Thổi Mông Cúc Hoa Lạnh: Ha ha ha ha ha đừng đỏ tía nha chú em, nếu cưng thật sự muốn anh đây cũng có thể viết ba vạn chữ cho cưng, thích tư thế gì? Kiểu sau lưng? Kiểu ngồi cưỡi? Hay là thích trò cosplay? Cưng cứ nói!

Duang: Yên tâm, tui sẽ an bài cho thím một vai, đem những gì thím nói đều thể nghiệm một phen.

Gió Thổi Mông Cúc Hoa Lạnh: Tốt tốt tốt, tui thích em gái ngực bự.

Duang: Thật ngại quá, hạ bản viết là đam mỹ, tặng cho thím một hán tử chym bự.

Gió Thổi Mông Cúc Hoa Lạnh: Cúc hoa có chút đau, yamete~

Duang: Qua cơn đau sẽ khiến thím thoải mái đủ.

Gió Thổi Mông Cúc Hoa Lạnh: Ha ha ha, không đùa nữa, muốn tui viết kiểm điểm cho thím không?

Mạch Đương nhìn những lời này nở nụ cười, trong nhóm tác giả thì cậu cùng Gió Thổi Mông Cúc Hoa Lạnh chơi với nhau tương đối tốt, cậu nhớ chuyên ngành của đối phương là thương vụ tiếng Anh, có điều vừa rồi Tưởng Ninh Ninh đã cho mình một phần kiểm điểm, ngược lại không cần làm phiền Gió Thổi Mông Cúc Hoa Lạnh, lại nói một phần đã đủ để cậu gánh, nếu lại đến một phần, viết thế quái nào?

Duang: Không cần, phải viết ngay đương trường...

Gió Thổi Mông Cúc Hoa Lạnh: Thảm vậy? Thật đắng lòng! Mà nam thần kia của thím là chuyện gì hử, thật sự cong sao?!

Duang: Thím biết trước đây tui thằng hay không thẳng?

Gió Thổi Mông Cúc Hoa Lạnh: Con trai viết đam mỹ thẳng không rõ ràng, ây, chú em tui cho chú viết ba vạn hắc hắc hắc thôi, he he he.

Duang: Dùng thím để viết? Tui viết cho thím năm vạn.

Gió Thổi Mông Cúc Hoa Lạnh: Viết năm vạn [ sau đó bọn họ liền xảy ra năm vạn chữ không thể miêu tả ] sao? Chút trình độ viết thịt đó của cưng, năm vạn chữ còn chưa đủ để anh đây cứng lên.Duang: Không cứng nỗi không phải vấn đề trình độ, là hai lạng thịt của thím đã miễn dịch với tay phải thím.

Gió Thổi Mông Cúc Hoa Lạnh: Ha ha, thím thật sự rất bỉ có điều tui lại rất thích, tui đây lần sau đổi tay trái thử xem.

Hai người lại nói bậy một phen, thời gian tán gẫu trôi qua rất nhanh, không bao lâu lão thái thái liền cầm sách vở trở về, như là dáng vẻ mới vừa tan học ra vậy, khi thấy Mạch Đương ngồi trên cầu thang sắc mặt có chút thúi.

"Chào cô buổi chiều khỏe ạ." Mạch Đương cười hì hì chào hỏi, đứng lên theo bà vào văn phòng.

Lão thái thái đặt sách lên bàn, đưa tay muốn cầm ly rót nước, Mạch Đương trước một bước lấy ly rót nước ấm đưa cho bà, tuy rằng bình thường cậu cà lơ phất phơ, nhưng đối với trưởng bối vẫn tương đối lễ phép.

Lão thái thái uống hai hớp nước, mới chậm rì rì hỏi: "Nói đi buổi sáng đi đâu?"

Mạch Đương há mồm liền nói: "Gần đây quốc gia mở ra hai chính sách, thủ tiêu người kết hôn muộn, đề xướng tảo hôn sinh đẻ sớm..."

"Ngừng." Lão thái thái đặt ly nước xuống, "Lần này em trốn học là vì chuyện gì?"

"Em đây không phải là hưởng ứng chính sách quốc gia, đi giải quyết vấn đề độc thân cá nhân sao." Mặt Mạch Đương đầy chân thành nói.

"Chỉ biết nói bậy." Lão thái thái lườm cậu một cái, "Có bản lĩnh mang đến cô xem xem."

"Còn chưa giải quyết được, đã bị ngài triệu hồi về." Mạch Đương xòe tay ra.

"Nói lung tung." Lão thái thái nói rồi từ trong ngăn kéo cầm ra một quyển notebook cùng một cây bút đặt lên mặt bàn, sau đó chỉ chỉ chỗ trống bên cạnh nói, "Đi, lúc nào viết xong kiểm điểm thì về lúc đó."

"Ba ngàn được không ạ?" Mạch Đương cò kè mặc cả, "Năm ngàn nhiều lắm, nếu viết quá muộn, ngài còn phải ăn cơm nữa."

"Cô ăn của cô, em viết của em, không xung đột." Lão thái thái nói, "Năm ngàn chữ, một chữ cũng không được thiếu."

Mạch Đương cũng chỉ thuận miệng nói một chút, không thật sự trông mong lão thái thái giảm giá cho cậu. Cậu cầm vở cùng bút đi đến một bên ngồi xuống, hơi dời ghế một chút, tìm một góc độ thuận tiện sao chéo kiểm điểm bắt đầu viết.

Lão thái thái nhìn cậu vài lần, rồi chỉnh lý giáo án ngày mai của mình.

Ngay từ đầu Mạch Đương không lấy di động sao chép liền, cậu biết lão thái thái đang nhìn chằm chằm, may mà tuy rằng cậu đối với tiếng Anh không có hứng thú gì, nhưng trí nhớ xem như không tệ, vài đoạn trước trong kiểm điểm Tưởng Ninh Ninh cho cậu cậu đều nhớ không sai biệt lắm, từ đơn không nhớ được liền qua loa sơ lược, đợi đến khi lão thái không chú ý cậu mới móc di động ra đặt trên đùi bắt đầu chép.

Từ nhỏ Mạch Đương đã học tập không được tốt lắm, chuyện ăn gian làm đến thuận tay, thời điểm lão thái thái đi tới bên cạnh, cậu đã chững chạc đàng hoàng bắt đầu viết những từ đơn đã thuộc vừa rồi.Tuy rằng nói phương diện học tập của Mạch Đương rối tinh rối mù, nhưng chữ cậu lại rất đẹp, ngay cả tiếng Anh rất ít viết cũng khiến hai mắt người ta sáng lên.

Lão thái thái liếc nhìn dưới ngòi bút Mạch Đương tiếng Anh tựa như nước chảy mây trôi, sắc mặt hơi tốt lên chút, ánh mắt bà chuyển qua tư thế cầm bút của Mạch Đương, nhìn tư thế viết chữ của cậu, bởi vì lớn tuổi mà đôi mắt có chút đục ngầu, đáy mắt từ mềm mại chuyển thành thương tiếc, cuối cùng nhịn không được thở dài một tiếng.

Tiếng thở dài tuy nhỏ, nhưng hai người cách nhau tương đối gần, Mạch Đương nghe liền ngừng bút, ngẩng đầu nhìn bà: "Sao vậy ạ? Có gì phải than thở à?"

Trong mắt lão thái thái có chút phức tạp, ánh mắt vẫn dừng trên tay Mạch Đương, Mạch Đương theo tầm mắt bà nhìn xuống tay mình, rất nhanh đã hiểu được nguyên nhân bà thở dài, cậu không nói gì thêm, giật giật tay, đổi tư thế cầm bút tiếp tục viết, lão thái thái đứng bên cạnh cậu nhìn một chút, rồi quay lại bàn làm việc bên kia.

Đến khi Mạch Đương sao chép kiểm điểm xong, giáo án của lão thái thái cũng chỉnh lý không sai biệt lắm.

Mạch Đương đứng lên, đem kiểm điểm viết xong đưa cho bà: "Lão Phật gia mời xem qua."

"Lắm lời." Lão thái thái nhìn cậu một cái, lấy kiểm điểm qua nhìn, gạch bỏ không ít từ đơn cùng ngữ pháp sai, Mạch Đương ở bên cạnh nhìn bẹp bẹp miệng.

Lão thái thái đem kiểm điểm của cậu trở thành bài tập nghiêm túc sửa chữa, Mạch Đương đứng bên cạnh nhìn mà đầu phát đau, liền vội vàng nói: "Được rồi được rồi, tùy tiện nhìn là tốt rồi, mau về nhà ăn cơm đi, ngoan." Vừa nói vừa đưa tay vỗ nhè nhẹ lên vai lão thái thái.

Lão thái thái không đếm xỉa đến cậu, từng chút một sửa tốt chỗ sai mới trả lại cho cậu, nói: "Chép từ chỗ nào? Nguyên văn không tệ, chỉ là trình độ người sao chép quá nát, hỏng mất một bài văn tốt."

"Nói gì thế ạ, sinh viên cô dạy ra sao có thể kém chứ." Mạch Đương không biết xấu hổ nói.

Lão thái thái nhìn cậu một cái, một bộ vẻ mặt "Em có đức hạnh gì tôi còn không biêt sao", Mạch Đương da dày thịt béo đối với điều này cũng không để ý, chỉ là lặp lại câu nói kia: "Mau trở về ăn cơm đi mà."

"Đến nhà cô ăn cơm không?" Lão thái thái hỏi.

"Không đi không đi, em còn có việc." Mạch Đương nói, giúp bà đơn giản thu dọn mặt bàn một chút liền chuẩn bị rời đi, vừa đi vài bước lại bị gọi lại.

"Lần sau trốn học liền trừ điểm." Lão thái thái nói.

Mạch Đương không để ý phất phất tay đi ra ngoài, lưu lại một mình lão thái thái nhìn chăm chú vào cửa hồi lâu, nhịn không được thở dài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top