Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(*) Poodle: một loài chó thường xuyên động dục.
(*) Trong raw là thảo (草), đồng âm với chữ thao, nghĩa là f*ck, chịch, nện... gì gì đó, tui lấy đại một từ dân mạng mình hay dùng ghép vào, bạn nào có cách dịch hay hơn thì cmt nhé.
Gián! Tiếp! Hôn! Môi!

Bốn chữ nện xuống, mang tai Mạch Đương lập tức đỏ lên!! Tuy rằng YY đáng khinh Trì Yến lâu như vậy, hơn nữa trong mơ còn làm không ít chuyện dưới cần cổ không thể miêu tả, nhưng trong hiện thực đừng nói là hôn môi, ngay cả nắm tay cũng không có, nhiều lắm là chính mình nghĩ đủ biện pháp không biết xấu hổ sờ sờ tay Trì Yến thôi.

Bây giờ Trì Yến vậy mà lại dùng ly của mình uống bia!! Môi Trì Yến đặt trên miệng ly mình đã dùng qua!

Làm sao bây giờ, cảm giác toàn thân đều nóng lên! Thật muốn uống thêm vài ly... À không, là vài chai! Sau đó thừa dịp say rượu đem những chuyện nên làm hoặc không nên làm đều làm một lần!

Nghĩ như vậy Mạch Đương cảm giác cả người đều sôi trào, trên mặt mỗi cái chai đều in ba chữ to - UỐNG UỐNG UỐNG.

"Được rồi, mọi người vừa tới là được, Mạch Đương uống đến lỗ tai đều đỏ rồi, lại uống nữa Trì Yến phải cõng về đó." Dương Kiệt Phong lên tiếng, lời cậu ta làm Mạch Đương bừng tỉnh trong hồi tưởng, chỉ là cậu ta không biết Mạch Đương căn bản không phải bởi vì uống rượu mà đỏ lỗ tai, mà là bởi vì cùng nam thần có một bước phát triển gần hơn, còn ảo tưởng một ít phát triển chỉ hiểu mà không thể diễn đạt được bằng lời nói.

Tương lai tốt đẹp bắt đầu từ giờ phút này, cảm giác cách thắng lợi chỉ còn một bước lớn!
Trong lòng Mạch Đương nghĩ, nhịn không được cười ra tiếng.

"Cười gì vậy?" Sau khi Trì Yến nghe được thì hỏi cậu, nhúng mấy miếng thịt dê đặt vào chén cậu, "Thịt của cậu."

Không, thịt của em là anh á~

Nội tâm Mạch Đương còn đang nhộn nhạo, lòng tràn đầy cảm giác hạnh phúc cầm chén ăn luôn thịt bên trong, có qua có lại mà gắp cho Trì Yến mấy miếng, hỗ động giữa hai người đem chó độc thân trên bàn ăn ngược một phen.

Tục ngữ nói, đại đa số tình hữu nghị ban đầu giữ đàn ông đều được thiết lập trên bàn rượu, trải qua một phen kính rượu, mọi người lại nhiều thêm vài phần thân thiết với Mạch Đương, lúc vừa vào cửa trong mắt mọi người Mạch Đương là bạn Trì Yến, lúc từ quán lẩu đi ra đã xưng huynh gọi đệ với nhau, xem Mạch Đương Đương thành người mình, số 8 nghe nói Mạch Đương thích chơi điện tử, còn để lại số điện thoại, nói có rảnh thì hẹn nhau cùng đi Video Games City chơi.

Sau khi rời khỏi mọi người đường ai nấy đi, bởi vì ra ngoài liên hoan, Trì Yến không có mang xe, vốn muốn bắt xe về, Mạch Đương kéo anh lại nói: "Ăn có chút no, chúng ta tản bộ về đi."Ánh mắt Trì Yến lướt qua vành tai ửng đỏ của cậu một chút, gật gật đầu: "Đi thôi."

Tuy nói là tản bộ tiêu thực, có điều khi đi qua một Video Games City Mạch Đương liền lôi kéo Trì Yến tiến vào.

Âm thanh trong Video Games City vô cùng ầm ĩ, đặc biệt hiện tại là buổi tối, người tới chơi rất nhiều, Mạch Đương đi đổi một bó to tiền trò chơi liền lôi kéo Trì Yến đi chơi. Hai người đi tới trò đua xe gần nhất phía bên kia, bên cạnh có không ít người đang xếp hàng, Mạch Đương "chậc" một tiếng, kéo Trì Yến đến máy nhảy(*), trên máy nhảy có hai cô gái trẻ đang nhảy, mặc áo ba lỗ cùng quần sooc, dáng người nóng bỏng, đưa tới không ít người quan sát, chỉ là không biết xem nhảy hay là xem người.

"Cậu thích cái này?" Trì Yến quét mắt về phía người trên máy nhảy.

"Không đẹp bằng anh." Mạch Đương lắc đầu lại kéo Trì Yến đi, khi đến máy ném bóng vào rổ bên kia, bài cũ soạn lại nói câu "Thật nhiều người" lại tiếp tục chạy đi.

"Rốt cục cậu muốn chơi cái gì?" Sau nhiều lần chạy Trì Yến mở miệng hỏi.

Em không chơi cái gì, chỉ muốn nắm tay anh. Trong lòng Mạch Đương cười trộm, nắm chặt tay Trì Yến kéo anh đến địa điểm kế tiếp, thời điểm vừa đến trò quyền anh kia, Mạch Đương còn chưa lên tiếng, Trì Yến liền thay cậu nói: "Quá nhiều người phải không?"

Mạch Đương một bộ "Anh thật hiểu tui" cho Trì Yến một ánh mắt khen ngợi, nói: "Xếp hàng rất phiền phức, chúng ta chơi cái khác."

"À."

Vì vậy sau khi vòng vo vài vòng hai người dừng lại ở một nơi tương đối ít người, bởi vì trò chơi này thật sự nhàm chán, chỉ có hai bạn nhỏ đang chơi, đó chính là - đập chuột.

"Chơi không?" Mạch Đương cầm cây búa đưa cho Trì Yến.

Đã vòng vo mấy nơi, Trì Yến đối với chơi cái gì đã không quan trọng, anh nhận lấy cây búa bỏ tiền vào bắt đầu chơi.

Đập chuột rất đơn giản, chỉ cần tốc độ mắt tốc độ tay nhanh cơ bản không có vấn đề gì, phản ứng của Trì Yến vô cùng nhanh, chuột còn chưa hoàn toàn nhô ra đã bị anh đập xuống, rất nhanh thì thành công qua cửa.

Mạch Đương đứng nhìn bên cạnh trong lòng thầm than một câu: Tốc độ này theo không kịp cũng muốn độc thân hai mươi năm... (?)

Hai người đập chuột một hồi đều cảm thấy không có gì thú vị liền đổi nơi.

Trì Yến thích đánh bóng rổ, đương nhiên không thể thiếu hạng mục ném bóng vào rổ, có điều Mạch Đương không chơi cùng anh, chỉ là đứng bên cạnh nhìn.

"Không chơi sao?" Trì Yến cầm bóng hỏi cậu.

"Tui không biết cái này, ném không chuẩn, xem anh chơi là được." Mạch Đương khoát khoát tay, ý bảo anh không cần quan tâm mình.

Vì thế Trì Yến liền tự mình chơi một ván, làm chủ lực của đội bóng rổ, dù là chân chính ném rổ trên sân bóng với anh mà nói cũng là dễ dàng, huống chi hiện tại lá máy ném bóng rổ cự ly gần như vậy, từ lúc bắt đầu mỗi lần anh ném bóng đều là bách phát bách trúng, rất nhanh liền qua cửa thứ nhất, bắt đầu cửa thứ hai.Trì Yến không chỉ ném rổ bách phát bách trúng, trọng điểm là dáng dấp anh còn cao ráo đẹp trai! Cho nên lúc anh chơi, bên người dần tụ tập không ít người vây xem, về phần vây xem kỹ thuận hay là vây xem diện mạo, cái này thì không biết được.

Chí ít Mạch Đương cho là vây xem diện mạo~

Cậu cảm giác bộ dáng chơi trò chơi của Trì Yến đẹp zai muốn ngủm luôn~

Tốc độ ném bóng của Trì Yến rất nhanh, gần như là vừa lấy bóng liền ném ra, trung gian không chút tạm dừng, phảng phất như không cần phán đoán, hơn nữa chỉ cần ném ra liền không hề lo lắng có đạt điểm không, rất nhanh cửa thứ ba liền lập tức thông qua, anh đột nhiên ngừng lại.

"Làm sao vậy?" Mạch Đương hỏi.

"Không chơi nữa, đi thôi." Trì Yến không nói thêm gì là vì chú ý bên cạnh có người lấy di động ra không biết là chụp ảnh hay quay phim, anh nói câu "Cho qua" với đoàn người vây quanh liền kéo Mạch Đương rời khỏi vị trí máy ném bóng rổ.

Mạch Đương đang muốn hỏi anh chơi rất tốt sao lại đột nhiên không chơi, lời đến bên miệng liền bởi vì động tác của Trì Yến mà nuốt vào, ngoan ngoãn để Trì Yến kéo đến nơi ít người, cho đến khi Trì Yến buông tay cậu ra, cậu còn nhìn chằm chằm nơi Trì Yến vừa nắm qua.

Đây là lần đầu tiên Trì Yến chủ động kéo tay mình nha. Trong lòng Mạch Đương nghĩ, hôm nay thật là một ngày đáng giá dùng nhật ký ghi lại.

Trì Yến không biết cậu đang nghĩ gì, anh quay đầu nhìn nhìn máy chơi game chung quanh, vừa quay lại liền thấy Mạch Đương còn đang xuất thần, vỗ nhẹ cậu: "Còn muốn chơi cái gì?"

"Chơi anh á." Mạch Đương theo bản năng trả lời.

Trì Yến cổ quái nhìn cậu một cái, Mạch Đương lập tức sửa miệng: "Nếu không chơi tui cũng được."

"Hì hì." Nữ sinh bên cạnh đang chơi máy gắp thú bông(*) sau khi nghe được đối thoại của bọn họ liền nhịn không được cười ra tiếng, thấy hai người nhìn về phía cô, vội vàng nói, "Thật ngại quá, tôi không nhịn được, nếu hai người không biết muốn chơi cái gì, dứt khoát chơi gắp thú bông là được."

Video Games City này rất lớn, phân ra trên dưới hai tầng, thiết bị bên trong cũng rất sung túc, chỉ là máy gắp thú bông liền không dưới mười cái, Mạch Đương nhìn chiếc máy cạnh nữ sinh vừa lúc không có ai chơi, liền nói với Trì Yến: "Chúng ta gắp thú bông đi, anh biết chơi không?"

"Biết một chút, trước kia từng mang Trì Bảo chơi qua." Trì Yến chần chờ hai giây, không có đem câu 'nhưng mỗi lần đều gắp không được cuối cùng chỉ có thể ra ngoài mua để dỗ Trì Bảo' nói ra khỏi miệng.

"Vậy chơi cái này là tốt rồi."

Mạch Đương là cao thủ gắp thú bông, mười đồng tiền liền gắp được tám con, các loại thú bông như nhóc hồ lô, gấu con, vịt Donald... đặt bên cạnh một đống, cậu chơi rồi để Trì Yến lại chơi, Trì Yến thử một chút, anh nói biết một chút chỉ là biết giai đoạn đầu mà thôi, dùng mười đồng tiền cũng không gắp lên được một con, thật vất vả gắp lên được, trên đường lại rơi xuống."Mông của Shin(*) quá lớn gắp không được đâu, anh gắp đầu nó ấy." Mạch Đương ở bên cạnh chỉ huy, Trì Yến chiếu theo phương pháp của cậu thử một chút, quả nhiên gắp lên được, có điều di chuyển phân nửa lại rớt xuống, tiểu Shin chỉ mặt quần lót tứ giác sau khi rớt xuống bụng lật lên trên, lộ ra một đoạn tiểu tiểu Shin nho nhỏ hướng về phía Trì Yến.

Mạch Đương nhìn thấy liền vui vẻ, vỗ vỗ Trì Yến đùa anh: "Nếu không anh thử gắp tiểu ji ji của nó xem."

"..." Tay Trì Yến đang bỏ tiền vào máy dừng một chút.

"Chỉ là không biết size nhỏ như vậy có thể treo cả thân thể mập mạp lên không, lỡ bẻ gãy thì sao." Mạch Đương có chút khổ não.

"..." Tay Trì Yến đang giữ cần điều khiển dừng lại một chút.

"Quên đi, gãy thì gãy, dù sao bé Shin có giữ cũng không dùng được." Mạch Đương tiếp tục nói.

"..." Tay Trì Yến nhấn một cái, gắp sai vị trí, không công mà về như trước.

Mạch Đương nghiêng đầu cười trộm, lúc này mới nghiêm trang nói: "Nếu anh thích trym của bé Shin như vậy, tui gắp một cái cho anh nha."

"Câm miệng." Trì Yến tránh chỗ cho hắn.

"Được rồi, tui không nói nữa, tui làm thôi." Lời Mạch Đương mang hai nghĩa mà ném cho anh một ánh mắt quyến rũ.

Mạch Đương bỏ đồng tiền vào trong nắm cần điều khiển lắc lư vài cái, điều chỉnh phương hướng gắp một chút, ấn nút start với bé Shin phía dưới, kẹp vào cổ bé Shin treo ngược nó lên, có điều rất đáng tiếc, đi được một nửa liền rơi xuống.

"À." Trì Yến phát ra một đơn âm tiết ý tứ hàm xúc không rõ.

"Ashh." Mạch Đương hừ một tiếng, lại ném một đồng tiền vào tiếp tục gắp, lần này kẹp thành công cổ bé Shin, rất nhanh liền gắp được bé Shin tới tay.

"Cái này cho anh." Mạch Đương ôm búp bê tới tay, đem bé Shin đang đem trym đi dạo kín đáo đưa cho Trì Yến.

Sau khi Trì Yến nhận lấy liền giúp nó mặc quần áo trước, Mạch Đương thấy thế nở nụ cười: "Ây ây ây, thiết kế này đặc sắc chính là tiểu tiểu Shin, anh lại che mất trọng điểm của người ta rồi."

Trì Yến nhét bé Shin đã mặc quần áo vào tay cậu: "Trường hợp công cộng, đừng đùa giỡn lưu manh."

Mạch Đương ôm bé, không có ý tốt kề sát vào mặt anh: "Ý kia là nói nơi riêng tư có thể đùa giỡn hử?"

"Cậu có thể thử xem." Trì Yến nói.

"Sảng khoái như vậy? Sẽ không có trá đó chứ?" Mạch Đương hoài nghi nói, lập tức lại một bộ cam tâm tình nguyện nói, "Có trá tui cũng không sợ, nã pháo với tui đi!!"

"Câm miệng." Trì Yến lần nữa lấy bé Shin trong tay cậu ngăn chặn miệng cậu.

Mạch Đương đưa tay lấy bé Shin xuống, phì phì phì vài tiếng, may mắn vừa rồi Trì Yến mặc quần áo cho bé Shin, bằng không chặn lên chính là tiểu tiểu Shin!

Trì Yến nhìn dáng vẻ của cậu đáy mắt chợt lóe ý cười, đưa tay giúp cậu cầm mấy thú bông kia.

"Được rồi, chúng ta đi chơi trò khác đi." Một tay Mạch Đương cầm bé Shin nói."Ừ."

Thời điểm hai người đang chuẩn bị rời đi, nữ sinh vừa rồi đột nhiên kêu bọn họ lại, có chút ngượng ngùng nói: "Bạn học chào cậu, có thể làm phiền cậu giúp một chuyện hay không?" Lời này của cô là nói với Mạch Đương.

"Giúp cái gì?" Mạch Đương hỏi.

"Cậu có thể giúp tôi gấp một con hay không, vừa rồi tôi thử rất nhiều lần đều không gắp được." Nữ sinh chỉ vào một thú bông hình nai con trong máy gắp nói, cô đã dùng hơn sáu mươi đồng tiền, nhưng vẫn không có biện pháp gắp lên thú bông mình thích, vừa rồi nhìn thấy Mạch Đương lợi hại như vậy, cô liền mặt dày mở miệng gọi cậu lại.

"Không thành vấn đề." Chẳng qua là việc nhỏ, Mạch Đương không do dự liền đáp ứng, đưa bé Shin trên tay cho Trì Yến nói câu "Chờ tui một chút" liền đi qua giúp nữ sinh gắp thú bông.

"Vô cùng cảm tạ!!" Nữ sinh thấy cậu không cự tuyệt, kích động nói mấy tiếng cảm ơn, đem tiền trò chơi trong túi cho Mạch Đương hết.

Cô đưa Mạch Đương hơn hai mươi đồng tiền trò chơi, Mạch Đương nói đùa: "Cậu là muốn tôi gắp sạch thú bông bên trong sao?"

"Không không không, không cần phiền toái như vậy!" Nữ sinh vội vàng giải thích, "Chỉ là tôi sợ cậu..."

"Không có lòng tin với tôi như vậy?" Mạch Đương cười một cái, cầm hai đồng, còn lại đều trả cho nữ sinh nói: "Nhiêu đây là đủ rồi."

Hai tay nữ sinh bưng tiền trò chơi Mạch Đương trả lại, bị nụ cười của Mạch Đương khiến cho có chút sững sờ, yên lặng nhìn Mạch Đương cúi đầu thao tác cần điều khiển, hai má từ từ đỏ lên.

Trì Yến bên cạnh chú ý tới sự khác thường của cô, tầm mắt nhẹ nhàng quét qua người cô, sau đó lại đặt về trên người Mạch Đương.

Thú bông nai con nữ sinh nhìn trúng dễ gắp hơn bé Shin của Trì Yến nhiều, Mạch Đương tốn hai đồng liền dễ dàng gắp hai con, nữ sinh ở bên cạnh nhìn thấy kích động nói: "Cậu thật lợi hại! Thật sự là một đồng một con nha!"

"Đó là đương nhiên." Mạch Đương nhướn mi với Trì Yến, có chút đắc ý nói, Trì Yến à một tiếng.

Đưa thú bông cho nữ sinh Mạch Đương định cùng Trì Yến rời đi, có điều nữ sinh lại kêu cậu lại.

"Cậu..." Khuôn mặt nữ sinh có chút hồng, nhìn Mạch Đương lắp bắp nói: "Cậu tên gì vậy? Là sinh viên ở phụ cận sao?"

Làm một tác giả có tiếng, loại phản ứng này của nữ sinh từng phát sinh trong văn của cậu nhiều lắm, Mạch Đương vừa thấy bộ dáng cô liền kịp phản ứng ý tứ của cô, có điều cậu không quá kinh ngạc, chỉ là đầu tiên liếc nhìn Trì Yến bên cạnh, thấy dáng vẻ anh bình tĩnh như cũ phảng phất như tất cả không liên quan tới anh, mới chậm rãi nói với nữ sinh: "Tôi họ Lộ..."

Nữ sinh thấy cậu bằng lòng trả lời, mong đợi nhìn cậu.

Trì Yến nghe vậy đuôi lông mày khẽ nhúc nhích, liền biết cậu lại muốn nói hươu nói vượn, quả nhiên tiếp đó liền nghe Mạch Đương bổ sung: "Gọi là Lộ Nhân Giáp." (Người qua đường Giáp)

Nữ sinh: "..."

Khóe miệng Trì Yến khẽ nhếch, tâm tình rất tốt.

Mạch Đương không để ý tới vẻ mặt ngơ ngẩn của nữ sinh, một tay khoác lên vai Trì Yến đi đến quầy bên kia xin cái túi đem thú bông gắp được bỏ vào, nói với Trì Yến nói: "Lấy về cho Trì Bảo chơi."

"Nhóc không chơi được nhiều như vậy." Trì Yến nhận lấy cầm giúp cậu.

"Thay phiên chơi, bé Shin lưu lại cho tui, những con khác đều cho nhóc." Mạch Đương nói, cậu không thích chơi những thứ này, hơn nữa nhóm đầu củ cải bên cô nhi viện cậu cũng đưa không ít rồi, toàn bộ cho Trì Bảo còn có thể xoát hảo cảm.

Cậu nói như vậy Trì Yến cũng không từ chối, hai người dạo qua một vòng, ngừng lại ở vị trí đua xe.

Mạch Đương biết Trì Yến không quá thành thạo nơi này, liền hỏi: "Cái này anh biết chơi không?"

"Từng thấy, chưa thử qua." Ánh mắt Trì Yến dừng lại trên motor mô phỏng.

"Tui dạy anh là được, anh xem nha." Mạch Đương ngồi vào trên xe, nói đơn giản một chút thao tác kỹ xảo với Trì Yến trước, sau đó liền bỏ tiền vào bắt đầu chơi.

Trước kia lúc không có chuyện gì làm Mạch Đương thường xuyên cùng Mạch Đương tới Video Games City, có đôi khi nán lại cả buổi chiều, rất nhiều trò chơi trong Video Games City cậu đều chơi rất thành thạo, chưa thể nói là mê muội, chỉ là giết thời gian mà thôi, sau này bắt đầu viết tiểu thuyết thì ít tới hơn, đua xe xem như một hạng mục cậu tương đối thích, bởi vì trình độ mô phỏng đua xe trong Video Games City rất cao, chơi đủ kích thích.

Sau khi chơi một ván Mạch Đương lôi kéo Trì Yến để anh dùng máy bên cạnh chơi cùng, tốc độ tay của Trì Yến rất nhanh, thử hai lần cũng đã chơi rất thuận tay.

"Trước đây anh thật sự rất ít tới?" Mạch Đương nhìn tốc độ cùng kỹ xảo khống chế càng ngày càng ổn định của anh, không quá tin tưởng.

"Từng tới một hai lần, mang Trì Bảo đến chơi đập chuột." Trì Yến vừa nói vừa tăng nhanh tốc độ, xe đua trong màn ảnh hầu như muốn bay lên.

"Chậc, anh như vậy thật sự không giống lần đầu tiên." Mạch Đương đã dừng lại, thân thể chuyển về hướng Trì Yến đang ngồi trên xe đua.

"Nắm giữ kỹ xảo là được." Trì Yến khống chế tốc độ xe ở khúc quanh đánh một đường cong xinh đẹp.

Mạch Đương nhìn gò má chuyên chú của anh, ánh mắt thay thế tay miêu tả sóng mũi thẳng tắp cùng vành môi, xem đủ rồi mới nói: "Nếu không, chúng ta thi đấu một lần đi."

Trì Yến nghe vậy chậm tốc độ lại, quay đầu nhìn cậu: "Thi thế nào?"

"Không quan trọng, hình thức cùng tốc độ tùy anh chọn." Mạch Đương nhìn thẳng ánh mắt Trì Yến, chậm rãi nói, "Có điều người thua phải đáp ứng người thắng một yêu cầu, anh cảm thấy thế nào?"

Kỳ thật đặt cược như vậy có chút vô lại, dù sao Trì Yến là lần đầu tiên chơi trò này, mà Mạch Đương sớm đã chơi thạo, mặc dù nói Trì Yến chọn phương thức thi đấu, nhưng hai người đều biết tỉ thí như vậy có nhiều bất công.

Trì Yến không từ chối ngay, chỉ lẳng lặng cùng cậu nhìn nhau vài giây, đáy mắt không nhìn ra cảm xúc, sau một lúc lâu mới nói: "Có thể."

Mạch Đương không ngờ anh thật sự sẽ đáp ứng, khi Trì Yến nói ra hai chữ kia cậu liền sửng sốt, lặp lại hỏi mấy lần: "Anh thật sự đồng ý? Cái này rất không công bằng!"

"Nếu cậu không muốn chơi cứ nói, tôi thì không sao cả." Trì Yến nói xong liền muốn bước xuống khỏi xe.

"Chơi mà!" Mạch Đương vội vàng kéo anh lại, không cho Trì Yến cơ hội đổi ý, động tác lưu loát ném tiền vào máy hai người nói: "Anh còn không sợ, tui sợ cái gì, thua anh cũng đừng đổi ý nha!"

"Ừ." Trì Yến ứng tiếng, thuận tay chọn một hình thức.

Kỳ thật kết quả thi đấu rất dễ đoán, Trì Yến tuy rằng thông minh, tốc độ tay cũng vô cùng nhanh, nhưng anh là tay mới, Mạch Đương là một tên lọc lõi, sớm đã chơi hết toàn bộ hình thức cùng tuyến đường trong trò chơi, rất nhanh liền chiếm hết tiên cơ, dễ dàng thắng cuộc.

"Oa ah." Mạch Đương vuốt mũi, vừa định cười to ba tiếng lại cảm thấy có chút không phúc hậu, liền giả vờ giả vịt quay đầu nói với Trì Yến, "Nếu không chúng ta ba ván thắng hai đi?"

"Không cần, cậu thắng." Trì Yến biết có chơi ba ván cũng đều là Mạch Đương thắng, anh cũng không để ý chút việc nhỏ này.

"Thật sự?" Mạch Đương lại gần khoác lên vai anh, như cười như không, "Anh không sợ tui nói yêu cầu không tốt nào đó sao?"

Trì Yến nghe vậy chỉ thản nhiên nhìn cậu một cái: "Yêu cầu gì?"

Yêu cầu nhiều lắm! Tỷ như nắm tay em một ngày, tỷ như để em hôn anh một cái, hoặc là giúp em tuốt Mạch Ji Ji một phát gì gì đó, đương nhiên những thứ này đều không quan trọng, nếu không anh... ở bên em là được.

Những lời này Mạch Đương đều không nói ra, chỉ làm một bộ muốn nghĩ sâu tính kỹ nói: "Tui phải suy nghĩ thật kỹ, không thể không công lãng phí cơ hội."

Trì Yến gật đầu: "Dưới tình huống không trái với nguyên tắc, cậu có thể đề ra."

"Cho thiếu trước đó, chờ tui nghĩ ra lại nói." Mạch Đương cười cười, từ trên xe bước xuống duỗi thắt lưng, hỏi: "Còn muốn chơi gì khác không?"

Hai người đã nán lại chỗ này rất lâu rồi, Trì Yến cũng chỉ là nếm thử cái mới thôi, đối với mấy thứ này không có bao nhiêu hứng thú, Mạch Đương đã hỏi thế liền nói: "Trở về đi."

Vì thế hai người đến quầy lấy thú bông rồi rời đi, sau khi đi ra Trì Yến đưa túi vải còn mười mấy đồng tiền trò chơi cho Mạch Đương, anh rất ít chơi cái này, giữ lại cũng vô dụng.

"Anh giữ được rồi, tui không mang túi." Mạch Đương đem tiền trò chơi còn lại của mình cùng nhét vào ba lô anh, nói: "Anh giữ đi, lần sau chúng ta cùng nhau tới nữa."

Trì Yến từ chối cho ý kiến: "Đi về trước đi."

"Được."

Ở Video Games City chơi quá muộn hiện tại đã không còn xe buýt, hai người ở ven đường trực tiếp bắt taxi về, Trì Yến để tài xế đưa Mạch Đương đến hoa viên Tấn Dương trước mới quay về nhà, có điều anh vừa đi Mạch Đương liền ngăn một chiếc xe khác ly khai.

Ông chú bảo vệ cửa hoa viên Tấn Dương tỏ vẻ người trẻ tuổi bây giờ chú thật sự xem không hiểu, 囧.

Sau khi quyết định cậu về phòng lên mạng nhắn tin cho cơ hữu họa sĩ vẽ bìa tiểu thuyết của mình, nói với đối phương một ít đặc thù bề ngoài của Mạch Manh xin đối phương hỗ trợ vẽ một bức, như vậy thuận tiện tìm kiếm.

Tắm rửa xong ra ngoài, Mạch Đương ở trên giường lăn qua lộn lại vẫn không ngủ được, cậu mở mắt nhắm mắt đều là hình ảnh buổi tối hôm nay Trì Yến dùng ly của cậu uống bia, môi Trì Yến đặt trên mép ly mình từng dùng qua, phảng phất như đang đặt trên môi mình vậy, lực xung kích quá lớn!

"Trời ạ." Mạch Đương kêu rên một tiếng, cầm chăn che mặt mình.

Chỉ là dùng chung một cái ly liền cảm thấy không chịu nỗi, Mạch Đương cảm giác chính mình sớm hay muộn cũng sẽ biến thành Poodle công, nện trời nện đất nện không khí!!! 泰迪攻, 草天草地草空气!!!

Một phen xốc chăn lên, Mạch Đương lấy di động gửi tin nhắn cho Trì Yến.

Duang: Anh thích Poodle (泰迪) không?

Chi: Gấu Teddy? (泰迪熊)

(họ của Trì Yến là 迟 [chí])

Không không không, là Poodle công!! (泰迪攻)

Mạch Đương không ngờ Trì Yến còn chưa ngủ, thấy tin nhắn anh trả lời lập tức ngồi dậy từ trên giường, baidu mấy tấm hình chó Poodle gửi qua cho anh.

Duang: [ hình ảnh ][ hình ảnh ][ hình ảnh ]

Duang: Chính là nó, anh cảm thấy thế nào?

Chi: Tàm tạm, rất đáng yêu. Cậu muốn nuôi?

Nuôi cái gì chứ? Tự em sắp thành Poodle rồi!! Nội tâm Mạch Đương oán thầm một câu, tiếp tục trả lời.

Duang: Không phải nuôi, chỉ là hỏi một chút.

Chi: À, ngủ sớm chút đi, ngủ ngon.

Duang: Ngủ ngon.

Duang: [ Poodle ][ Poodle ][ Poodle ][ Poodle ]

Chi: ...

Mạch Đương lướt vài hình ảnh Poodle mới rời mạng, sau đó chuyển chiến trường qua weibo, vừa lên liền thấy vài chục bình luận chưa đọc, mở ra vừa nhìn thì bình luận giục post chương mới cùng giục cậu cùng nam thần tiến triển mỗi bên chiếm một nửa.

Tuy Mạch Đương ra ngoài phóng túng cả ngày, thế nhưng văn cậu lưu trữ đã sớm tới kết thúc rồi, cho nên mỗi ngày đều đúng giờ post chương mới, có điều hai ngày nay cậu xác thực không post bất cứ weibo nào liên quan đến Trì Yến, bởi vì gần đây tiến triển hơi nhiều, cậu cần tiêu hóa một chút.

Hiện tại đầy đầu đều là hình ảnh đêm nay uống rượu, cậu cảm giác mình muốn nói chút gì đó, vì thế lại post một bài.-- Duang: Tui cảm giác mình sắp tiến hóa thành Poodle.

Sau khi post weibo lên, Mạch Đương chuyển đi lướt New Feed, cả ngày nay không có thời gian xem weibo, New Feed hiện ra không ít tin tức mới, chờ cậu xem xong trở về refresh lại weibo, khu bình luận đã bị càn quét.

-- Tiểu Sương Giáng 2 Hào: Poodle thụ!

-- Cảnh: Nện trời nện đất nện không khí , sau đó... bị nam thần nện.

-- Vi Huân Thịnh Hạ: Nện trời nện đất nện không khí!

-- Huyên Huyên Huyên Huyên: Poodle công!! Đại đại đây là muốn tiến hóa!

-- Cố Sự Cố Chấp: Nện trời nện đất nện không khí!... Vì sao tui cảm thấy đại đại là một thụ?

-- Là Vô Không Phải Ô: Đại đại càng ngày càng bỉ, có điều bỉ thật tốt!

-- Bạch Mộc Mộc: Phụt! Đây là muốn làm một trận lớn tiết tấu 23333, nam thần tỏ vẻ cần yên tĩnh một chút.

-- Thi Nguyệt Tự Nguyệt: Poodle thụ ổn thỏa cũng không có ai!

-- Tiểu Hành Gia Bán Tiết Tháo: Nện trời nện đất nện không khí!

-- Mộc Bờ Bờ Bờ: Phụt! Xếp hàng! @Cảnh: Nện trời nện đất nện không khí, sau đó... bị nam thần nện.

-- Trì Trì Trì Trì: Phụt! Xếp hàng! Nện trời nện đất nện không khí, sau đó... bị nam thần nện.

-- A Lãng Lãng Lãng: Phụt! Xếp hàng! Nện trời nện đất nện không khí, sau đó... bị nam thần nện.

"..." Mạch Đương nhìn câu bình luận "Poodle thụ" cùng câu "Nện trời nện đất nện không khí" có lượt thích cao nhất kia mà nói không nên lời, trừ cái đó ra, kéo xuống xem bình luận mười cái thì có tám cái đều là "Poodle thụ" v.v.

Những người nay là muốn tạo phản sao? Cậu rõ ràng là Poodle công! Nửa phút là đè Trì Yến không xuống giường được nha! Mạch Ji Ji vừa ra, ai dám tranh phong!

Mạch Ji Ji: Poodle nơi tay, ta có thiên hạ!!

Mạch Đương Đương: ... Bảo bối tao chỉ tùy tiện nói thôi, mày nghỉ ngơi một lát trước đi, không nên ra ngoài.

Sau khi trả lời vài cái bình luận đứng đầu, Mạch Đương cũng bắt đầu mệt nhọc, ném di động qua một bên, lại nhét bé Shin hôm nay gắp được vào lòng liền tiến vào mộng đẹp.

Trong mộng hồng hoang chi lực trong cơ thể cậu được giải phóng, hóa thân thành Poodle, như cậu suy nghĩ cùng Trì Yến đại chiến ba ngày ba đêm trên giường!! Chỉ là nhân vật có chút không đúng lắm, cậu lại dùng cúc hoa đè Trì Yến, biến thành Poodle thụ chân chính Orz.

"..." Cái này nhất định là do bị bình luận tẩy não, chính mình rõ ràng là Poodle công.

Mạch Đương yên lặng đứng dậy tắm rửa thay quần áo mới trở về ngủ.

Buổi sáng ngày hôm sau có tiết, Mạch Đương hiếm khi dậy sớm, ở dưới lầu chờ Mạch Nha qua ăn bữa sáng.

Mạch Nha nghe Ninh Ninh nói chuyện Mạch Đương muốn nuôi mèo, vừa qua tới liền hỏi cậu: "Anh, mèo nhà anh đâu? Cho em chơi một chút chơi một chút đi!"

"Mèo của anh là có thể tùy tiện chơi sao?" Mạch Đương vỗ vỗ đầu cậu nhóc, "Đó là anh ba mày."

"A? Vậy anh hai em là ai?" Mạch Nha theo phản xạ hỏi.

"Anh hai hả, là Mạch...."

"Em biết rồi!" Mạch Nha đánh gãy lời cậu, nhét bánh bao vào miệng cậu, ngăn chặn cái miệng lém lỉnh mình hiểu rõ kia.

Mạch Đương hài lòng cầm lấy sữa đậu nành uống một hớp, hai người ăn bữa sáng xong liền đến trường.

Khi lên lớp Mạch Đương nhận được bản vẽ phác họa cơ hữu của cậu phát tới, tổng cộng vẽ bốn bức để cậu chọn, thuận tiện xem xem có chỗ nào cần chỉnh sửa không. Cơ hữu giúp cậu vẽ tranh là bậc thầy tranh minh họa, bởi vì ở Tấn Giang theo dõi văn của cậu mà quen biết, kỹ năng vẽ của đối phương vô cùng tốt, am hiểu màu nước cùng vẽ tranh, sách của cậu có rất nhiều tranh minh họa, trang bìa đều là cô vẽ, xem như trang trí chuyên trách của cậu, lúc này chỉ dựa vào vài câu hình dung ít ỏi tối qua của mình liền phác họa ra Mạch Manh vô cùng sinh động, bao gồm chỗ hổng trên tai phải Mạch Manh đều họa ra không chênh lệch bao nhiêu.

Lẩu Đun Mì Trộn Thịt Bò: Chỗ nào cần sửa?

-- Duang: Gần giống rồi, ánh mắt hung ác hơn chút.

Lẩu Đun Mì Trộn Thịt Bò: Ôi đệch, dữ dội như vậy? Không phải mèo nhà sao...

-- Duang: Vua của loài mèo!

Lẩu Đun Mì Trộn Thịt Bò: ... Tui hiểu rồi!

Thời điểm tan học buổi trưa Mạch Đương liền nhận được bức họa thành phẩm, sau khi lên màu bé mèo trong bản vẽ cùng Mạch Manh Mạch Đương nhìn thấy gần như không có khác biệt, thon gầy giống nhau, tuy rằng bộ lông có chút bẩn, ánh mắt vẫn một bộ "Ông đây là thiên hạ đệ nhất" như cũ, khiến Mạch Đương đều muốn gọi nó một tiếng đại gia.

Mạch Đương đem nội dung lời văn thông báo tìm mèo gửi cho đối phương, rất nhanh đối phương liền đem nội dung cùng hình ảnh photoshop tốt gửi lại cho cậu.

Nhìn Mạch Manh trên hình ảnh, Mạch Đương phát hiện mình thật đúng là rất nhớ con mèo ngốc này, trong lòng rất hối hận lúc trước không ôm nó về sớm chút, như vậy thì sẽ không có sự tình hiện tại, bây giờ chỉ hy vọng nó không xảy ra chuyện gì mới tốt.

"Anh, anh đang xem gì vậy?" Mạch Nha lại gần, nhìn nội dung trên thông báo, ồ một tiếng, "Tìm mèo? Chẳng lẽ..." Cậu nhọc nhìn nhìn màn hình điện thoại Mạch Đương, lại nhìn nhìn Mạch Đương

"Không sai, anh ba mày bỏ nhà đi rồi, một hồi anh muốn đi dán cái này." Mạch Đương nói rồi lưu lại hình ảnh.

"Em đi với anh!" Mạch Nha vừa nghe anh ba mình còn chưa gặp mặt bỏ nhà đi liền vội vàng nói.

"Chiều còn tiết đó, mày tốt nhất là đi học đi." Mạch Đương vỗ vỗ cậu nhóc, một mình mình rời đi trước.

Mạch Đương trở lại một tiệm quảng cáo ở phụ cận khu lão thành in thông báo tìm Mạch Manh, bởi vì là mèo hoang, hình tượng Mạch Manh cũng không tốt lắm, lúc in ông chủ còn kỳ quái hỏi: "Chàng trai, đây là mèo của con?""Dạ." Mạch Đương gật gật đầu.

"Sao lại biến thành như vậy chứ, trông thật thảm thương." Ông chủ nói rồi in thông báo tìm mèo giao cho Mạch Đương.

Mạch Đương nhận lấy, nhìn bé mèo trên bản vẽ cười một cái, nói câu: "Về sau sẽ tốt thôi." Giọng điệu vô cùng khẳng định.

"Bác in thêm một tấm, giúp con lưu ý chút, có tin tức sẽ báo cho con." Ông chủ nói.

Mạch Đương nghe rồi cảm ơn liền bắt đầu dán thông báo tìm mèo.

Bởi vì mèo hoang không có chỗ ở cố định, Mạch Đương không biết Mạch Manh sẽ đi đến những nơi nào, cho nên ngoại trừ dán xung quanh khu lão thành, các nơi khác cũng dán một ít, sau khi dán được không kém lắm lại trở về một ít cửa hàng mặt tiền ở đầu hẻm phát mấy tấm, nói với bọn họ nếu nhìn thấy Mạch Manh liền liên hệ cậu.

Mạch Đương không biết phương pháp như vậy có hữu dụng hay không, cũng không biết trước kia trên đường nhìn thấy vài người dán thông báo tìm mèo cuối cùng có tìm được về hay không, chỉ là biện pháp duy nhất hiện tại cậu có thể làm chỉ có cái này, chỉ có làm như vậy, cậu mới có thể khiến mình hơi an tâm chút.

Sau khi dán xong thông báo tìm mèo Mạch Đương liền về nhà, đợi đến bảy giờ tối cậu lại xuống lầu tìm Mạch Manh, đem hẻm nhỏ chung quanh tìm hết một lần. Trong ấn tượng của cậu đại bộ phận mèo hoang đều ra ngoài kiếm ăn vào buổi tối, lúc đó cậu vừa trở về từ bên ngoài, mấy con mèo hoang trong hẻm đang giành ăn, trong đó có một con chính là Mạch Manh.

Đầu hẻm có mấy quán ăn vặt, thùng rác ngoài cửa thường sẽ có một chút thức ăn còn dư lại, tuy không phải thứ tốt gì, lại là một trong những thứ mèo hoang có thể dùng để lấp đầy bụng, có điều thức ăn không nhiều, cho nên tranh đoạt giữa bọn mèo vô cùng kịch liệt, bị thương là chuyện thường xảy ra.

Mấy con mèo hoang cào lên người đối phương, tình hình chiến đấu vô cùng dữ dội, ngay cả Mạch Đương xuất hiện ở đầu hẻm cũng không chú ý, sau khi Mạch Đương đứng nhìn vài giây, liền đi qua đem đồ ăn khuya mình mua về đặt xuống đất, cậu vừa đi tới mấy con mèo hoang liền nhảy ra, chỉ còn lại một con lui về sau mấy bước, tầm mắt nhìn chằm chằm cậu, ánh mắt có chút hung ác, con mèo kia chính là Mạch Manh.

Cậu đặt thức ăn khuya xuống đất liền lên lầu, cũng không quản chúng có đến ăn hay không, chỉ là làm chuyện trong lòng mình muốn làm mà thôi, kết quả như thế nào cậu cũng không muốn biết.

Trước đây tuy rằng cậu thỉnh thoảng cho mèo hoang ăn, lại chưa từng sinh ra ý tưởng muốn nhặt về nuôi, một là vì trước kia không rảnh, hai là vì tính cách cậu có đôi khi ngay cả bản thân đều không quan tâm, huống chi đi quản sinh vật yếu ớt như mèo.

Chỉ là không ngờ lúc cậu hiếm khi sinh ra ý nghĩ như vậy, lại tựa hồ đã có chút muộn, từ buổi chiều dán thông báo tìm mèo đến giờ đã qua 10 giờ tối, vẫn không có bất kỳ tin tức gì.

Mạch Đương nhét di động vào túi, ra ngoài chờ Trì Yến tan lớp.

Cậu vẫn chờ Trì Yến ở chỗ cách khu lão thành không xa, lúc này đi qua vừa thích hợp, dọc theo đường đi còn nhìn thấy mấy tờ thông báo tìm mèo cậu dán buổi chiều, nhìn dáng vẻ sắc bén của Mạch Manh trong ảnh, Mạch Đương đưa tay chọc chọc đầu nó, cười nói: "Mau trở lại đi mèo ngốc."

Thời điểm Mạch Đương đến nơi Trì Yến đã tới, vịn xe đạp đứng dưới đèn đường, một tay cầm di động, đang cúi đầu xem cái gì đó, Mạch Đương chạy chậm tới, vỗ vỗ vai trái anh, sau đó vòng qua bên phải hỏi anh: "Chờ lâu lắm rồi sao? Hôm nay sao lại sớm vậy?"

Trì Yến đầu tiên là nhìn qua bên trái, lại nhìn hướng bên phải: "Ngày mai học sinh thi, hôm nay kết thúc trước giờ."

"Gì, lần trước không phải vừa thi sao? Mấy em nhỏ bây giờ bận rộn như vậy?" Mạch Đương nhớ trước đây có lần Trì Yến tan lớp trước giờ, cũng nói là học sinh phải thi.

"Tuần trắc thí." Trì Yến nói, từ trong ba lô lấy ra một chai đồ uống gì đó cho cậu, "Phụ huynh học sinh cho."

Mạch Đương nhận lấy nhìn một chút, phát hiện trên mặt đều là chữ cái mình không biết: "Là cái gì?"

"Một chủng loại đồ uống giống như rượu trái cây, nước Đức." Trì Yến chỉ chỉ vài chữ mẫu trên chai, hôm nay cha học sinh trở về từ Đức, nói là vì cảm tạ anh dạy bù cho đứa nhỏ còn mang cho anh không ít quà biếu, có điều anh từ chối, chẳng qua cảm thấy rượu trái cây này hương vị không tệ, liền lấy cho Mạch Đương.

"Ngay cả cái này anh cũng biết?" Mạch Đương chỉ nhìn tiếng Anh thôi đã cảm thấy đau đầu, huống chi là tiếng Đức.

"Biết một ít, trước đây có chút hứng thú liền học lớp bổ túc, đi thôi." Trì Yến nói đẩy xe về phía trước.

Mạch Đương liếc nhìn chữ cái trên chai, đuổi theo vỗ vai anh hỏi: "Vậy anh biết tiếng Đức nói em thích anh thế nào không?"

"Biết," Anh học một đoạn thời gian, giao tiếp hằng ngày cũng không vấn đề gì.

"Thật sự? Vậy anh dạy tui đi!" Mạch Đương hứng thú bừng bừng nói.

"Cậu muốn học?" Trì Yến nhìn cậu một cái, mang theo ý hỏi thăm.

"Hiếu kỳ, có lẽ về sau có thể dùng tới cũng không chừng." Mạch Đương tùy tiện tìm cái cớ.

Nghe xong Trì Yến lẳng lặng nhìn cậu, đôi mắt đen nhánh bình thản như nước, giống như đêm tối sâu xa mênh mông vô bờ, Mạch Đương đối mặt anh, khi cảm giác trái tim mình sắp bị đôi mắt màu đen kia hút vào, cậu nhìn thấy môi Trì Yến khẽ nhúc nhích.

"ich mag dich." (Anh thích em)

Trì Yến nói một câu, có điều Mạch Đương nghe không hiểu: "A? Anh nói lại lần nữa xem."

Trì Yến không để ý tới cậu, chỉ nói câu "Đi ăn cái gì đi." Liền tự mình sải bước dắt xe đi, lưu lại một mình Mạch Đương còn ở tại chỗ hồi tưởng một câu vừa rồi kia của Trì Yến đọc thế nào, chờ cậu phản ứng kịp Trì Yến đã dắt xe kéo ra một khoảng cách, vội vàng đuổi theo: "Chờ tui với!!"

Sau khi đuổi theo Trì Yến, hai người đến quán mì thường tới, Mạch Đương mở chai rượu trái cây kia ra rót vào ly cho hai người, hương vị trái cây coi như không tệ, vị cồn không quá nồng, còn có chút mùi thơm ngát, ngon hơn đồ uống phổ thông.

Ăn mì xong Mạch Đương vừa mở khóa xe vừa nói: "Để tui chở anh cho."

Trì Yến không đáp lại, Mạch Đương cầm khóa đứng lên liền thấy Trì Yến đang nhìn đường cái đối diện, khẽ cau mày.

"Nhìn gì đó?" Mạch Đương hỏi anh.

Trì Yến thu hồi tầm mắt: "Không có."

"Chúng ta trở về thôi, tui chạy xe chở..."

Mạch Đương còn chưa dứt lời liền bị Trì Yến đánh gãy, anh nói: "Tôi còn có chút việc, không thể về cùng cậu."

"Hử?" Vừa rồi Mạch Đương không nghe anh đề cập qua việc này, hỏi: "Muốn đi đâu? Tui đi cùng anh."

"Không cần, cậu về sớm một chút." Trì Yến nói xong lấy một chai rượu trái cây khác từ trong ba lô ra cho cậu.

Mạch Đương không biết trễ như vậy anh còn có chuyện gì, lại hỏi một lần: "Thật sự không cần tui sao? Đã trễ thế này một mình anh không an toàn đâu, tui bảo vệ anh cho."

Trì Yến như bị câu này của cậu chọc cười, cười khẽ một tiếng, lại vẫn nói: "Không phải chuyện lớn gì, chỉ là đột nhiên nghĩ tới còn có chút việc chưa làm, cậu về trước đi, khuya rồi."

Trì Yến đã nói như vậy, Mạch Đương cũng không kiên trì nữa, chỉ nói câu chú ý an toàn liền bắt xe buýt, Trì Yến nhìn cậu lên xe rồi mới theo hướng ngược lại đạp xe rời đi.

Sau khi anh chạy xe đi, trong ngõ hẻm đối diện đi ra mấy người, đuổi theo phương hướng của anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top