Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 26

Tôi chăm chú ngắm nhìn người phụ nữ này. Có nhiều thứ mà tôi vẫn chưa thể nào hiểu nổi...

Ví dụ như, tại sao An Mặc Luân lại giấu việc bà ta còn sống?

Ví dụ như, bà ta là bà nội của tôi thật sao?

Ví dụ như, tại sao, bà ấy lại trở về?

Tôi không nén được thở dài, đứng dậy bỏ ra ngoài...

Tôi đi tới bể nước, sau đó ngồi xuống mỏm đá bên cạnh, khẽ nhắm mắt lại...

Dường như tôi nhìn thấy một người đàn ông. Ông ấy mỗi khi nhìn vào tấm hình trong ví thì sẽ mỉm cười, sau đó đưa mắt nhìn tôi. Nhưng lại không phải đôi mắt ôn nhu nữa, mà lại đầy căm giận...

Tôi vẫn luôn không hiểu tại sao ông ta lại hận tôi nhiều như thế. Ông ta nói, là do tôi giống Mạc Tuyên.

Tôi đã không tin.

Giống thì sao? Không giống thì sao? Ông ta sao lại có quyền đối xử với tôi như thế?

Rôi khẽ nheo mắt, phía cuối cây cầu, là một cây tử đằng màu tím, tán cây rủ xuống mặt nước. Hình dáng lả lướt đầy quyến rũ, thế nhưng, không hiểu sao tôi thấy nó thật cô liêu...

Tử đằng...

"Tiểu Tuệ, anh sẽ luôn đứng dưới gốc cây tử đằng này, đợi em trở về!"

Là A Dịch đợi tôi sao?

Anh đang đợi tôi ở gốc cây tử đằng sao? Là gốc tử đằng nào vậy?

A Dịch, rốt cuộc anh là ai?

Tại sao lại muốn quấy nhiễu cuộc sống của tôi?

Tôi nên làm gì với anh đây?

Tôi không biết anh là ai, không biết anh là gì của tôi, không biết gì hết, cái gì cũng không biết...

"Cô vui lắm đúng không?"

Tôi khẽ mỉm cười, mắt không rời những chiếc lá màu hồng trên mặt nước, đột nhiên không biết phải nói gì...

"Suốt bao nhiêu năm, ông ấy luôn ghét bỏ cô, thế nhưng đến cuối cùng, mọi thứ, vẫn là của cô..."

"Lúc tôi vào cái nhà này, tôi đã biết ông ta yêu Mạc Tuyên nhiều đến mức nào, đến mức, ông ấy có thể dùng mọi thủ đoạn để giữ bà ấy ở bên cạnh. Ông ta rất yêu thương ba cô, vì đó là món quà cuối cùng mà Mạc Tuyên để lại cho ông ta. Ông ấy dường như đã bỏ qua An Hữu, lúc nào cũng chỉ có ba cô..."

"Cái khoảnh khắc cô chào đời, ông ta vui mừng khôn tả, giống như đó là vật báu quý giá nhất thế gian. Càng lớn, cô lại càng giống Mạc Tuyên. Càng lúc, ông ta lại càng lấy Tiểu Mạt để làm lá chắn tự lừa gạt bản thân. Ông ta sợ lại phải yêu thương một người giống Mạc Tuyên một lần nữa, sợ bị bỏ rơi một lần nữa. Chính vì thế nên mới luôn cáu giận với cô..."

"Quả thực tôi vô cùng sợ hãi. Tôi sợ sẽ có một ngày ông ta không dằn lòng được mà nghĩ lại, mà yêu thương cô như Mạc Tuyên. Như vậy, con gái tôi phải làm sao? Tiểu Mạt, nó phải làm sao?"

"Nó không giống cô, nó rất yếu đuối. Bởi vì bảo bọc quá kĩ, nên nó không thể tự mình gánh vác mọi việc, không giống như cô. Cô mạnh mẽ, quật cường, giống như loài tuyết liên, luôn nở rộ ngay trong thời tiết khắc nghiệt nhất. Càng chèn ép cô, cô càng như được tiếp thêm sức mạnh, càng trở nên sắt đá. Thế nhưng Tiểu Mạt, con bé rất ngây thơ, thực chất không có khả năng chống chọi lại cuộc đời, đừng nói là chống lại cô..."

Tôi khẽ thở dài, tay mân mê theo chiều dọc điện thoại.

"Hoa Nhạc, bây giờ bà nói những lời này, là có mục đích gì?"

Bà ta im lặng một lát, rồi chầm chậm nói.

"Nam Tuệ, coi như ta xin cô, cô đừng làm khó Tiểu Mạt, việc ở Thiên Phúc, hãy san sẻ cho Tiểu Mạt. Nếu như mất cả Thiên Phúc, con bé làm sao chịu nổi?"

"Thực ra, tôi rất hâm mộ cô ta. Những thứ mà cô ta có được, tôi vĩnh viễn chỉ có thể đứng nhìn. Giống như con búp bê vải năm đó, cô ta muốn có thì sẽ có, còn tôi, lại giống như một đứa giúp việc, ngày ngày chỉ biết ngắm nhìn nó trong im lặng. Bà nghĩ tôi thích con búp bê đó sao? Không, tôi không thích nó, cái tôi thích, cái tôi muốn, đó là một tia yêu thương của An Mặc Luân dành cho tôi. Tôi luôn mong có một ngày ông ấy sẽ lắng nghe sở thích của tôi, chiều chuộng nâng niu tôi trong lòng bàn tay như An Mạt..."

"Trước cái đêm ông ta dìm tôi xuống cái bể này chỉ vì tôi đi thử đôi giày mới của An Mạt, tôi vẫn luôn hi vọng, liệu có một ngày, An Mặc Luân sẽ mỉm cười ôn nhu với tôi, sẽ kể chuyện cho tôi nghe, sẽ nhẹ nhàng ru tôi ngủ hay không?"

Tôi nhìn người phụ nữ này, khẽ mỉm cười.

"Kết quả, bà thấy rồi đấy! Bà nói ông ta sợ yêu thương tôi hay sao? Có buồn cười không?"

Tôi đứng dậy, tiến lên vài bước, vịn tay vào thành cầu.

"Bà có biết vào khoảnh khắc tôi đẩy bà rơi xuống, tôi hạnh phúc thế nào không? Tôi đã nghĩ, cuối cùng cũng làm được rồi! Cuối cùng cũng được giải thoát rồi!"

"Tôi từng nghĩ, sẽ có một ngày, tôi sẽ khiến các người quỳ dưới chân tôi mà van xin, khiến các người nhìn thấy tôi là khiếp sợ. Thế nhưng giờ đây, tôi lại phải nói cám ơn với các người. Rất cám ơn, nếu không có sự tàn nhẫn của các người, tôi sợ là bản thân sẽ không có ngày hôm nay..."

"Giờ đây, tôi không có hứng thú chơi với mấy người nữa, thật đấy! Cũng không có thời gian nữa..."

Tôi xoay người, đi lướt qua Hoa Nhạc, tầm mắt di chuyển tới gốc cây tử đằng phía trước, không nhịn được lên tiếng.

"Hoa tử đằng, tượng trưng cho tình yêu vĩnh cửu. Tôi vẫn luôn thắc mắc, tại sao loài cây này, lại có thể trồng ở đây?"

                      ****

Tôi lái xe chạy một vòng, cuối cùng không ngờ lại đến một nơi. Là nơi hôm trước Thẩm Dịch đã đưa tôi tới.

Tôi bước xuống xe, lòng mơ hồ buồn. Tôi chầm chậm đi vào con đường rải sỏi trắng, men theo khe nước...

Chợt trái tim tôi nảy lên, nơi gốc tử đằng, một bóng hình đứng đó, dáng người thẳng tắp, áo sơ mi màu xanh nhạt...

Tôi không nhịn được dừng bước, liệu có nên đi tiếp hay không?

Người đó... là A Dịch sao?

Tầm mắt tôi bắt đầu mơ hồ....

Tại sao....

Người đó...

Lại giống Thẩm Dịch như vậy?

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top