Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

119-122

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 119

"Nói tới đây, Vân Bính Hoa, Tô Tương, các người biết từ nhỏ đến giờ ta đắc ý nhất là chuyện gì không?" Dương Liễu trong mắt đầy gai nhọn: "Chinhs là hết lần này đến lần khác các người ăn hiếp con gái ruột của các người, thiên kim tiểu thư thật sự của nhà họ Vân, sau đó bất kể cô ta âm thầm chịu đựng ra sao, hay là cảm thấy uất ức, muốn nói ra chuyện ta ức hiếp cô ta ra, ta cũng sẽ làm lớn việc đó lên, đánh đòn phản ngược lại.

Ta chính là hưởng thụ việc, các người toàn tâm toàn ý bảo vệ ta, lại nhẫn tâm turn phạt cô ta!

Cô ta không phải cao quý lắm sao? Không phải ngậm thìa vàng ra đời sao, vừa đến thế giới này đã sắp sẵn phú quý sao? Không phải rất ưu tú rất có năng lực sao? Đáng tiếc, cô ta mong đợi một chút tình thương từ ba mẹ ruột của mình, lại bị ta phá hoại, để cô ta hơn 20 năm vẫn không được như ý nguyện!

Vân Bính Hoa , Tô Tương, các người nói xem, có phải cảm thấy rất là vui không? Rất là có ý nghĩa không? Tôi thực sự yêu chết đi được cái cảm giác có thể tùy tiện đạp cô ta dưới chân mình!"

Dương Liễu chớp mắt, nhớ ra chuyện gì, lại nói,: "đúng rồi, Tô Tương, không biết bà còn nhớ không, năm tôi 10 tuổi, bà có thai lần hai, nhưng vô ý sảy thai, cần truyền máu, lúc đó bệnh viện lại không có nhóm máu bà cần, thật may, có người hiến máu cho bà, giúp bà qua cơn nguy kịch, lúc bà tỉnh dậy, thấy tôi canh giữ bên bà, trên cổ tay còn có vết bông băng, bà cho rằng người truyền máu là tôi?

Haha, thực sự không phải đâu! bà biết lúc đó bà cần bao nhiêu máu không? Từ chỗ một đứa trẻ lấy đi nhiều máu vậy, nguy cơ ảnh hưởng đến tính mạng sẽ rất cao, tôi dựa vào đâu mà chấp nhận nguy hiểm đó chứ?

Tô Tương, tôi vô cùng thành thật nói với bà, là con gái ruột Vân Khuynh của bà truyền máu cho bà. Lúc đó tôi đứng kế bên cạnh, thấy cô ta truyền nhiều máu quá, nên ngất đi, tôi nhân cơ hội này mạo danh cô ta, bà sẽ cảm thấy tôi vì truyền máu cho bà mà cơ thể suy nhược, càng tốt với tôi.

Nhưng thực ra, người suy nhược cơ thể thực ra là Vân Khuynh cơ! Sau đó cô ta luôn bị thiếu máu, mỗi khi đến tháng lại đau chết đi sống lại, đương nhiên, đây cũng do công lớn của bà sau này còn ép cô ta hiến máu cho tôi nữa.

Lần đó là tôi tự té, là tôi cố ý đó!

Tôi muốn Vân Khuynh chết, như vậy, Vân Gia chẳng phải chỉ còn mỗi một đứa con gái là tôi sao? Tất cả tài sản đều là của tôi! Ai ngờ, cô ta bị rút nhiều máu như thế, lại có thể qua ải đó, thật là mạng lớn!"

"Mày...sao mày lại ác độc như thế!" Tô Tương đến gân máu cũng nổi gân xanh!

Sinh Vân Khuynh xong, và bị ám ảnh lúc sinh đẻ, con bé luôn do bảo mẫu nuôi lớn. lớn hơn xíu nữa, là do Vân lão phu nhân nuôi lớn, bà không thích Vân Khuynh lắm, nhưng cũng không ghét Vân Khuynh, dù sao cũng là cốt nhục bà mang thai gần 10 tháng mới đẻ ra mà.

Từ sau khi dẫn Dương Liễu về nhà, bà quan tâm Dương Liễu hơn một chút, nhưng cũng không hoàn toàn thiên vị Dương Liễu, là Dương Liễu hết lần này đến lần khác giả bộ ngoan hiền trước mặt bà, lại dùng mọi cách ép Vân Khuynh bướng bỉnh nghịch ngợm, nên bà mới càng ngày càng ghét Vân Khuynh.

Sau sự cố hư thai thứ hai, bà không muốn sinh nữa, nhưng lão phu nhân kiên trì, bà kìm nén đến buồn bực tức giận, sau đó có vấn đề, là do Dương Liễu truyền máu cứu tính mạng bà, nên mới bắt đầu thiên vị Dương Liễu.

Vì dù sao đi nữa, một đứa bé nhỏ như vậy, cứu mạng bà, mẹ của nó cũng từng cứu mạng bà, điều bà có thể làm, là gia tăng gấp đôi sự yêu thương với nó!

Nhưng giờ Dương Liễu nói, vốn không phải nó truyền máu cho bà, mà là Vân Khuynh truyền máu cho bà?

"Bà nói tôi ác độc?" Dương Liễu càng đắc ý: "Tôi đúng là hiểm ác, niềm tin từ nhỏ của tôi chính là, phải đạp tất cả những người trên tôi xuống dưới chân, không ác không nhẫn tâm sao có thể đạt được mục tiêu của mình được? Ồ, đúng rồi, Tô Tương, nguyên nhân bà đối tốt với tôi, chính là cảm thấy mẹ tôi từng cứu bà đúng không? Hahaha, bà đúng là quá ngốc!"

"Mày..ý mày là gì?'' Vân Bính Hoa và Tô Tương lại lần nữa mở to mắt nhìn cô.

Chả lẽ, ngay đến ân cứu mạng của mẹ Dương Liễu cũng có vấn đề ?

''Ý là, mẹ tôi không được xem là ân nhân cứu bà !'' Dương Liễu nói : ''Lúc đó bà bị mất máu quá nhiều do trong quá trình phẫu thuật xảy ra sai sót tạo ra ! Sau đó, là bà ta kịp thời dẫn Ông Chủ nhiệm qua cứu bà, đó là bác sĩ đã nghỉ hưu, có chút sai sót không thành vấn đề, nhưng nếu là mẹ tôi, bà sẽ không còn duyên với phòng phẫu thuật nữa, cho nên, lão chủ nhiệm thay bà nhận tội, đồng thời, đem công lao nhường cho bà....

Nhưng bà và Vân Bính Hoa lại nhận định là mẹ tôi có ơn với các người, cứ nói mãi phải báo ơn? Hahaha, không còn ai ngu hơn mấy người nữa !''

Vân Bính Hoa và Tô Tương đã không còn biết dùng từ ngữ gì để hình dung sự căm phẫn của mình lúc này!

Cơ thể to lớn của họ đang run rẩy, hai con mắt trợn tròn to, miệng há rộng ra, giống như cá thiếu nước vậy, sắp bị héo khô đến bi thảm !

Tất cả mọi suy đoán tốt đẹp, đều biến thành xấu, tất cả những suy đoán xấu ấy, lại trở thành thật !

Thì ra, không chỉ Dương Liễu hiểu chuyện lễ phép bao nhiêu năm nay là giả, ngay đến lúc đó việc mẹ Dương Liễu cứu mạng của Tô Tương cũng là giả, nực cười là năm đó khi họ đến viếng thăm nhà, người đàn bà đó cố tình nói ra bao nhiêu chuyên ngành liên quan đến y học để diễn tả lại tình cảnh nguy hiểm khi đó, lại làm thế nào để giải quyết tốt đẹp, sau này mỗi lần họ gửi quà qua đó, cả nhà đó chưa bao giờ từ chối nhận !

Con gái của gia đình lừa đảo sao có thể không phải là kẻ lừa đảo cơ chứ ?!

Nhưng họ lại ngu ngốc nuôi dưỡng con của gia đình lừa đảo kia hết ngần ấy anwm, mất cả mẹ, mất cả con gái ruột, bọn họ rất hận !

Nhưng có thể hận ai ? Dương Liễu nói không sai, mọi thứ đều là do họ cam tâm tình nguyện lựa chọn, đều là kết quả của sự sung túng và thiên vị !

''Tôi có lòng tốt nói mọi chuyện cho các người, chính là do các người quá ngu, nhưng lại không biết gì !'' Dương Liễu cười vui vẻ : ''bây giờ, các người biết các người ngu đến mức nào chưa ? tôi còn muốn lấy cái gương lớn qua đây, cho các người từ từ xem bộ dạng của các người ! Sao mà thê lương thế ! Giống như kẻ giàu có mà vô dụng chính là chỉ các người đó ! Nếu tôi mà là các người, sao tôi còn mặt mũi nào tiếp tục đứng ở đây nữa ?''

Nói xong, Dương Liễu quay người đi, nhìn đám người giúp việc bên canh.

''Vừa rồi các người có nghe ta nói gì không ?''

Ánh mắt Dương Liễu như phóng ra tia điện tối lạnh, người giúp việc sợ đến cứng họng, cẩn thận dè dặt nói : ''Người lúc này nói.....''

Vừa định nói tiếp, đã bị Dương Liễu cắt ngang : ''Các người nghe thấy lúc nảy ta nói gì Gì ? ''

Thêm từ ''Gì'', ý nghĩa của nguyên câu đã theo chiều hướng khác.

Người giúp việc lùi nửa bước, nghĩ đi nghĩ lại, coi như hiểu rõ ý của Dương Liễu, liền nói : ''Thiếu phu nhân, vừa nãy tôi không nghe thấy gì hết ! Tôi ...tôi vốn chả ở trong phòng khách, thiếu phu nhân và hai vị này... hai vị này nói gì, tôi không nghe thấy, cũng không nhìn thấy, tôi không biết gì hết !''

''Không, sao ngươi không nghe thấy, không nhìn thấy, không biết gì được chứ ?'' nhìn dáng vẻ sợ sệt co rút lại của đám người làm, Dương Liễu đột nhiên đổi chủ ý !

Cô nhẹ liếc Vân Bính Hoa và Tô Tương, nói: "Ngươi thấy hai người này, là ngươi mở cửa cho họ, khách khí mời họ vào đây, còn dâng họ ly trà ngon, sau đó nói với tôi họ đã đến, tôi rất vui mừng xuống lầu gặp họ, ai ngờ họ mở miệng là đòi tôi 1 tỷ!"

''Họ vừa mới phá sản, nghèo đến một chút tiền trả khách sạn cũng không có, nên đến chỗ tôi nhờ họ hàng, muốn tôi lấy tiền của Lục gia cho họ, vả lại còn mở miệng lớn đòi hỏi !''

''Còn tôi, tôi không đồng ý cho họ nhiều tiền như thế, giờ tôi đã là đại thiếu phu nhân nhà họ Lục, mọi việc tôi đều phải lo nghĩ thay Lục Gia, đặc biệt là kinh tế Lục Gia đang nguy cấp không còn là thời kì hoàng kim trong quá khứ nữa, cho nên, tôi chỉ đồng ý cho họ 500 ngàn, 500 ngàn đó là do ngày thường tôi nhịn ăn nhịn uống chắt bóp mà tiết kiệm được.''

''Nhưng họ vẫn không vừa lòng, cậy mình nuôi dưỡng tôi bao nhiêu năm, ép tôi trả ơn, họ luôn ích kỉ và tư lời, máu lạnh bạc tình, đối với cốt nhục mình Vân Khuynh còn tàn nhẫn như thế, nói bỏ là bỏ được, huống hù gì một đứa con nuôi như tôi chứ ?"

''Thực ra họ không thương yêu tôi như bên ngoài đã đồn, chẳng qua là tôi ngoan nghe lời hơn một chút, họ chỉ muốn lợi dụng tôi để lan tiếng thơm ra ngoài, tôi không đồng ý cho tiền, họ vừa đánh vừa chửi tôi, chính là như thế !''

Dương Liễu nói xong, đột nhiên giơ tay lên tát thật mạnh vào mặt mình, dùng sức rất lớn, mặt cô lập tức in hình 5 ngón tay trên đó !

''Dương Liễu, con đàn bà ác độc này, mày điên rồi !'' Tô Tương ''A'' lên một tiếng, sau đó, lớn tiếng mắng Dương Liễu : ''Mày rốt cuộc muốn làm gì ? Con rắn độc đáng chết này, mày tạo nghiệp quá nhiều, không thể chết tốt được !''

Dương Liễu chỉ tiếp tục nhìn đám người giúp việc, cười gian ác, giống một con ác quỷ : ''Nhớ bộ dạng bà ta mắng tôi !''

''Họ mắng tôi, đánh tôi, bất kể mắng khó nghe ra sao, đánh mạnh ra sao, tôi vẫn niệm tình ơn nuôi dưỡng của họ, mà nhẫn nhịn, ai ngờ, họ lại chạy đến phòng đứa nhỏ ôm con tôi ra, nhẫn tâm lắc mạnh đứa bé, còn dùng ngón tay nhọn hoắc của mình bóp đứa bé ! Cuối cùng, tôi nhịn hết nổi, bảo họ rời đi !''

Nói xong, Dương Liễu hỏi người giúp việc : ''Nhớ hết chưa ? Đây là điều bọn ngươi nhìn thấy, nghe thấy, điều mà bọn ngươi biết !''

''Tôi...'' người giúp việc cúi thấp đầu, hận không thể trực tiếp đào hố chui vào đó, hoặc là biến mất tại chỗ.

Thiếu phu nhân còn ép họ làm điều xấu chung sao ?

Đến chỗ này làm, bà vốn muốn mình làm tốt công việc mình, nhưng lại không ngờ, nữ chủ nhân lại ác độc như thế !

Nhưng giờ bà phải làm sao ?

''Bà đang nghĩ gì ?'' Dương Liễu thấy người giúp việc không thèm để ý lời cô ta, không đáp lại ? Sắc mặt nhất thời tối sầm đi, lạnh lùng nói : ''Tôi nghe nói chồng bà là tên mù, ba đứa con đang đi học, nếu bà không có việc làm, chắc là, mấy đứa trẻ chỉ đành thôi học, bà và chồng bà đợi mà chết đói hết hả ?''

''Giờ bà biết tôi Dương Liễu là người như thế nào rồi, tôi có thể đảm bảo, nếu bà rời khỏi đây, Vinh Thành, không có bất cứ nhà nào chịu nhận bà ! Đương nhiên, bà cũng có thể lựa chọn, dù gì, cũng có một số người ngu, tự cho mình cứu cả thế giới, trên thực tế, lại bị người khác chỉ cần đụng nhẹ là bóp chết, ngay đến cơ hồi vùng vẫy cũng không có !''
Chương 120
63120.
Đây rõ ràng là uy hiếp ! Nhưng đối với một người có tiềm lực kinh tế mạnh như thế thì không thể không chấp nhận sự uy hiếp này.

''Dạ ! Dạ dạ !Thiếu phu nhân, tình huống mà tôi biết đúng như những gì người vừa nói ! ''

''Rất tốt !'' Dương Liễu đắc ý nói : ''Tháng này, tôi sẽ cho bà lương gấp đôi !Cút đi !''

Người hầu yếu ớt gật đầu, nhanh chóng rời đi.

''Dương Liễu, mày...mày cũng quá vô sỉ rồi !'' Tô Tương phẫn nộ nhìn Dương Liễu, người con nuôi mà mình thương yêu, lúc này, bà hận đến nổi không dùng dao trong mắt nhịn cắt Dương Liễu ra ngàn mảnh.

Bề ngoài lương thiện yếu đuối, nhưng lại là người phụ nữ ác độc đầy toan tính, mấy năm nay chính là lừa gạt họ như thế đó, giờ đã trở mặt với họ, lại còn đổi trắng thay đen, muốn đổ mọi tội ác lên đầu họ ?

Thực là quá đáng hận rồi !

''Cám ơn Tô phu nhân đã đề cao !'' Dương Liễu một chút cũng không để ý : ''Không biết các ngươi có nghe qua câu nói_Người phải đê tiện tới mức vô địch thủ ?! Mấy năm nay tôi lấy lòng mấy người, coi như là dựa hơi mấy người để đạt được mục đích của tôi, giờ đây, người mà đê tiện nhất là mấy người ! Ngay bây giờ, lập tức rời khỏi nhà tôi, nếu không, tôi kêu bảo vệ đến lôi mấy người ra ngoài !''

Vân Bính Hoa lạnh lùng nói: ''Dương Liễu, coi như ta và Tô Tương bị mù, lại tin lầm con sói vô tình như người ! Đều là chúng ta tự làm tự chịu, ta cũng nhìn rồi ! Nhưng, nếu ngươi đã muốn đoạn tuyệt quan hệ với ta và Tô Tương, vậy thì, tiền ngươi lấy từ Vân Gia có phải nên trả lại không ?''

Cách nghĩ của Vân Bính Hoa rất đơn giản, lúc đầu họ móc hết tim gan tìm cách lấy được cổ phần từ tay của Vân Khuynh, lại lấy cổ phần đó làm của hồi môn cho Dương Liễu, đó là của hồi môn lên tới cả trăm triệu, Dương Liễu nếu đã không thừa nhận mình là con họ, số tiền đó cũng nên trả họ.

Họ đã r ơi vào bước đường này, ngay đến một bữa cơm cũng là vấn đề, đương nhiên phải lấy lại tiền.

Chỉ cần Dương Liễu trả tiền cho họ, họ coi như uổng công nuôi một đứa con gái bao nhiêu năm trời thôi, nhưng còn có tiền, nửa đời sau của họ cũng không cần lo nghĩ !

Không thể không nói, suy nghĩ của Vân Bính Hoa thật quá ngây thơ, loại người như Dương Liễu, sao có thể ói đồ đã ăn vào bụng mình chứ?

''Cái gì ?'' Biểu hiện của Dương Liễu vô cùng ngạc nhiên : ''Vân Bính Hoa? Não ông có vấn đề hả ? Đòi tiền tôi ? Tôi nợ tiền các người khi nào ?''

''Mày, sao mày không nợ tiền tụi tao ? Mày lấy số tiền mấy trăm triệu của tụi tao đi mà !'' Vân Bính Hoa vội nói : "Ta còn có sự thay đổi liên quan đến cổ phần làm bằng chứng."

Dương Liễu nhẹ cười một tiếng, nói : ''Vậy thì đã sao ? Đây đều là các người cam tâm tình nguyện cho tôi.''

''Đó là do mày lừa tụi tao !'' Tô Tương vội nói : ''Nếu tụi tao biết mày là con sói vong ơn phụ nghĩa như thế, chắc chắn sẽ không đưa tiền cho mày ! Giờ mày bắt buộc trả hết một đồng cũng không được thiếu, nếu không, tao..tụi tao sẽ đi báo cảnh sát, báo mày lừa đảo !''

Một Tô Tương với vẻ ngoài yếu đuối, cuối cùng cũng nói được câu mạnh miệng.

Bà cho rằng lí do của bà rất tốt, đủ sức nhấn mạnh, nói xong đứng lùi đằng sau của Vân Bính Hoa, sau đó nhìn chằm chằm Dương Liễu.

''Báo cảnh sát ? Kiện tôi lừa đảo ? Hahaha'' Dương Liễu cười thành chuỗi dài : ''Sao tôi lừa các người được, toàn bộ người ở Vinh Thành đều biết, các người vì tôi, mà không ngừng ép bức ức hiếp con gái ruột Vân Khuynh của các người ! Người của Vinh Thành đều tin, các người cho tôi là cam tâm tình nguyện, giờ các người còn muốn tố cáo tôi ? Trễ quá rồi chăng ?''

Còn nữa, các người đem cổ phần chuyển nhượng cho tôi có kí tên cả, tôi ủy thác các người đổi cổ phần ra tiền mặt cũng có kí tên, tôi lấy được tiền, hoàn toàn là hợp pháp, tôi còn chịu thuế thu nhập cao, ai có thể nói Dương Liễu lừa tiền ? Ai có thể phán tôi bảo tôi trả tiền cho các người ?

Vân Bính Hoa, Tô Tương, đừng ngu vậy nữa, các người đã không còn gì, không người thân, không tiền tài, đương nhiên, cũng không có tôi rồi!

Từ này về sau, tôi vinh quang làm đại thiếu phu nhân của Lục gia, các người là người vô danh, ăn mày lưu lạc ngoài đường, thứ ti tiện, giữa ta và các người, không còn bất kỳ sự qua lại nào, các người mau cút đi ! Cút càng xa càng tốt ! đứng xuất hiện trước mặt tôi nữa ! Nếu không, tôi không dám bảo đảm, tôi sẽ không làm đau các người_hạ độc thủ !''

Nói tới khúc cuối, Dương Liễu đột nhiên đi lên một bước, lấy con dao trên bàn lên, cắm con dao trên một quả trái cây.

Tô Tương sợ hãi ''A'' lên một tiếng.

Dương Liễu ngẩng cao đầu, đắc ý cười rồi lên lầu.

Nhìn bóng dáng đằng sau của nó, Vân Bính Hoa và Tô Tương hận không thể xông lên giết chết nó, nhưng cuối cùng họ lại không dám.

Trên thực tế, họ là người hưởng thụ sự yên ổn từ cuộc sống giàu có đã có sẵn, thực phẩm đều đựng trên những mâm tinh túy nhất để trước mặt họ, ở nhà 24h đều có người hầu hạ, ra ngoài có bảo vệ đi theo, nếu không phải họ đã nhận được sự giáo dục và đã trưởng thành, họ không bằng cả một đứa trẻ trong một gia đình bình thường, ngay đên smootj chút chuyện nhỏ, cũng đầy sự lo lắng !

Thế mạnh tài chính cho họ cái gan, giờ, họ không có tiền, đột nhiên trở thành người yếu đuối nhất trên thế giới này.

Trong lòng họ chỉ dám oán hận, sau đó là bực bội rời khỏi căn biệt thự mới của Dương Liễu và Lục Văn Bân.

''Bính Hoa, em đói rồi, mình đi ăn gì trước, em cảm thấy có chút không khỏe, không nên ăn quá nặng vị, mình đến tiệm ăn trên đường Văn Xương mình hay ăn, được không ?''

Mới đến bên đường, Tô Tương tội nghiệp nói với Vân Bính Hoa: ''Sáng nay mình chưa ăn sáng, em nói tới đây sẽ có đồ ăn, không ngờ, tên Dương Liễu lại là con sói, mình thật uổng công nuôi nó, không ngờ, nó lại ác độc vô tình giống như Vân Khuynh vậy !''

Đã đến lúc này, lúc mắng Dương Liễu họ cũng không quên nhắc đến Vân Khuynh.

Vân Bính Hoa cắn răng, sự tức giận trong người không bớt đi chút nào, cũng điên người nói: ''Đúng vậy , nếu không phải do con nhà đầu chết tiệt Vân Khuynh đó làm lớn chuyện với Lục Văn Bân, sao mẹ anh mất được ? Nếu con a đầu chết tiệt đó không đem cổ phần ra ép anh, anh cũng không cho Dương Liễu nhiều tiền đến vậy, ai ngờ...đáng chết ! Nuôi con cái đúng là sai lầm lớn nhất mà chúng ta mắc phải !''

''Vậy giờ mình phải làm sao ? Nhà cũ không thể về, hay là, về khách sạn ?'' Tô Tương lại nói.

Bà còn không biết trên người Vân Bính Hoa đã hết tiền, vốn không thuê nổi khách sạn mắc tiền đó.

Sắc mặt Vân Bính Hoa tối lại, có chút ngượng ngùng nói: ''Tương Tương, phòng bên khách sạn anh trả rồi, như vậy đi, mình đi ăn trước! Anh thấy không cần đi xa vậy đâu, ăn ở tiệm gần đây là được mà.''

Tô Tương nhíu mày, tỏ rõ không hài lòng, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều.

Vân Bính Hoa tìm một tiệm nhỏ khác sạch sẽ rồi dẫn Tô Tương qua đó, sau đó lái xe rời khỏi trước, do ông phát hiện đến cả tiền mau bữa cơm ông cũng không có.

Vân Bính Hoa đi rất lâu, Tô Tương ăn xong cơm, uống mấy ly nước, chủ tiệm xuýt nữa tưởng bà đến ăn quỵt, may mà Vân Bính Hoa cuối cùng cũng về, trả tiền, dẫn Tô Tương rời khỏi quán cơm.

Tô Tương đứng bên đường nhìn quanh nói : ''Bính Hoa, xe đâu ?''

''Anh bán xe rồi !'' Vân Bính Hoa nói: ''Tương Tương, anh phải nói cho em biết, mình thật là hết tiền rồi, chiếc xe đó, là xe cuối cùng mình còn, nhưng anh cũng hết cách rồi, Dương Liễu trở mặt không nhận người, mình cũng phải sống tiếp, cho nên anh phải bán xe đi, may mà, bán được 1 triệu, giờ anh dẫn em đi xem nhà, mình mua nhà nhỏ tí có thang máy lên xuống, rồi tính kế lâu dài sau, được không ?''

''Cái gì ? Tòa nhà lên xuống bằng thang máy ?'' Sắc mặt Tô Tương biến sắc ngay : ''Anh bắt em ở căn nhà mà dành cho người thu nhập thấp ? Bính Hoa, đó là cho người ở sao ? Không được, em phải ở biệt thự, nơi mà có hoa viên luôn được dọn dẹp sạch sẽ phía sau, mời thêm một ít người giúp việc tới, nếu mua lại căn cũ, thì nội thất toàn bộ đổi mới, hoặc là tân trang lại cho sạch sẽ, nhà mới chưa dọn xong, mình ở khách sạn hôm qua vậy...''

Tô Tương chưa nói hết, Vân Bính Hoa cuối cùng không nhịn được nữa hét lên: ''Tô Tương ! Bà tỉnh lại dùm tôi xíu đi được không ? Mình đã hết tiền ! Tôi phải đem chiếc xe hơn 5tr đó bán đi, đổi được 1 triệu, bà còn phải chữa bệnh ! Chúng ta còn phải ăn, phải sống ! Cuộc sống trước đây, không thể trang trải nổi nữa rồi !''

Tô Tương ngây người ra, đây là lần đầu tiên từ khi bà gả cho Vân Bính Hoa, ông nạt bà, còn nói nặng như vậy.

Trong lòng bà, cuối cùng cũng vô cùng sợ hãi.

Trước đây khi gả cho Vân Bính Hoa, bà chẳng qua là cô nhi, từ nhỏ theo viện trưởng lớn lên, do mềm yếu, Viện Trưởng luôn thiên vị yêu thương bà hơn, xem bà như con ruột mà đối đãi, chưa từng để bà chịu khổ, bà luôn cảm thấy yếu đuối là vũ khí tốt nhất.

Quả đúng như vậy, năm 15 tuổi, bà gặp con nhà giàu Vân Bính Hoa, trước mặt ông luôn liễu yếu đào tơ yếu đuối, ông nhanh chóng thích bà, rồi đón bà vào ở trong gia đình giàu có, qua những ngày tháng tốt đẹp, qua một thời gian sau, bà gả cho Vân Bính Hoa, cuộc đời bà, luôn rất thuận lợi, sao lại tự nhiên không còn gì? Đến Vân Bính Hoa cũng nạt bà?

Không! Đây không phải cuộc sống bà muốn, không phải.

Nhưng rốt cuộc vì sao mọi thứ lại trở nên như vậy chứ?

Nước mắt Tô Tương rơi không ngừng, khóc giống như một đứa trẻ: ''Bính Hoa, ông...mắng tôi? Tôi ...tôi làm sai chỗ nào mà ông mắng tôi? Tôi chẳng phải chỉ là không muốn ở căn nhà nhỏ phải đi thang máy mỗi ngày sao? Nếu không, mình chọn biệt thự hẻo lánh xíu cũng được, người làm...không cần mời nhiều, bếp 1 người, hậu viện 1 người, 1 người dọn dẹp, tìm thêm 1 người bên tôi, để tôi căn dặn lúc cần là được.''

Nghe đến lười này, Vân Bính Hoa có cảm giác muốn đâm đầu tự tự, nếu là trước đây, Tô Tương nói vậy đương nhiên không thành vấn đề, nhưng giờ trong tay ông chỉ còn 1 triệu, cho dù là mua chung cư chỉ có thể mua loại hộ nhỏ, sao có thể đáp ứng nhu cầu của bà?

Huống hồ làm tiền phẫu thuật của bà còn không biết đào đâu ra!

Chương 121

"Tương Tương, bà biết ở Vinh Thành một căn biệt thự có giá bao nhiêu không? Ngay cả những nơi vắng vẻ nhất?"

Vợ của chính mình, không thể đánh không thể mắng, Vân Bính Hoa chỉ có thể ngậm ngùi cơn nóng giận trong bụng, ngăn lại tính khí và nói chuyện với Tô Tương.

"Cần bao nhiêu tiền? Một triệu không đủ sao?" Tô Tương hỏi.

"Không đủ lắm," Vân Bính Hoa nói: "Ít nhất là hơn 10 triệu."

"Tại sao cần nhiều tiền như vậy?" Tô Tương không có khái niệm gì với tiền, nhưng bà ta vẫn biết sự khác biệt giữa một trăm đến một nghìn.

"Tìm một nơi để sống thôi, những chuyện khác nói sau." Vân Bính Hoa nét mặt không mấy dễ coi.

Tô Tương cũng im lặng.

Cuối cùng bà ta cũng hiểu, lần này bà ta và Vân Bính Hoa thật sự không nơi nương tựa rồi, nhưng 10 triệu kiếm đâu ra?

Ngay cả bộ trang sức cũng không đủ chi trả, họ còn phải ăn uống. Sau khi rời khỏi bệnh viện, cơ thể bà ta thực sự cảm thấy đâu đó rất khó chịu.

Bà ta bị cuốn sâu vào cơn trầm cảm.

Vân Bính Hoa tìm được một người trung gian và chi 800.000 tệ để mua một căn hộ cũ chỉ có 50 mét vuông cùng Tô Tương dọn vào trong.

Số tiền chỉ còn lại cỡ 100.000 tệ, ông ta đưa cho Tô Tương để bà ta mua đồ gia dụng, sau đó ông ta ra ngoài tìm vài người bạn cũ để mượn tiền.

Nhưng Vân Bính Hoa lúc trước đã kiêu ngạo khinh thường người khác, một trái tim đều đặt lên người Tô Tương, cho nên bên ngoài không có nhiều bạn bè, và họ đều là những người với ánh nhìn cao quý chà đạp lên nhau. Khi thấy ông ta gục ngã, không những không có cánh tay nào giúp ông ta, mà còn cười nhạo, từ bỏ ông ta ở ngoài một mình trong cơn đói bụng.

Khi bước vào cửa nhà, nhìn thấy Tô Tương mặc một chiếc đầm rất đắt tiền và soi gương, vừa nhìn thấy ông ta về đã phấn khích ôm vào và đứng trước mặt ông ta quay một vòng nói: "Bính Hoa, ông nhìn tôi mặc chiếc đầm này đẹp không?"

"Đẹp! Bà mặc cái gì cũng đẹp." Vân Bính Hoa trả lời tuỳ tiện một câu cho Tô Tương. Ông nhìn xung quanh và thấy rằng không có đồ đạc mới trong nhà. Ông ta hỏi Tô Tương: "Tôi kêu bà mua những đồ nội thất mới trong nhà đâu?"

"Đồ nội thất mới? Tôi không có mua!" Tô Tương rất nhẹ nhàng và nói: "Không phải là nhìn thấy chiếc đầm này rồi sao? Tôi rất thích, tôi mua cái đầm này trước, và còn được giảm giá. 188.880 tệ, số rất đẹp! Nếu là lúc trước, những mặt hàng giảm giá này tôi không thèm nhìn, nhưng không phải bây giờ chúng ta không có tiền sao? Nên tôi sẽ mặc chúng!"

Tô Tương vui vẻ và nói, nhưng lại không phát hiện rằng nét mặt của Vân Bính Hoa đã trắng bệt rồi.

"Tương Tương, chiếc đầm này mua ở đâu, bà cởi nó ra và đem đi trả lại." Vân Bính Hoa kìm nén sự nóng nảy của mình hết sức có thể.

"Tại sao phải trả lại, tôi rất thích. Hơn nữa không có vấn đề gì về chất lượng! Không phải ông nói rằng tôi đẹp sao?" Tô Tương liếm miệng và lại đi đến trước gương soi tiếp.

Vân Bính Hoa đứng nguyên vị trí, nét mặt càng ngày càng khó coi, hơi thở càng nặng nhọc, và nghe thấy Tô Tương nói: "Đúng rồi, Bính Hoa, tôi còn mua cho ông cái cà vẹt 8,.000 tệ. Tôi để ở trong phòng, một chút nữa ông vào thử xem."

Cuối cùng, Vân Bính Hoa không chịu đựng được nữa, ông ta lao tới và điên cuồng kéo quần áo trên người Tô Tương: "Cởi ra, cởi ra cho tôi!"

"Bính Hoa, ông làm gì vậy? Ông đừng kéo váy của tôi, ông....bây giờ còn trời sáng, đã là cặp vợ chồng già rồi, ông đồng..." Lúc đầu, Tô Tưởng tưởng rằng Vân Bính Hoa làm gì với bà ta, còn tỏ ra vẻ ngại ngùng. Cho đến khi Vân Bính Hoa mạnh tay và đẩy bà ta xuống đất.

"Bính Hoa, ông...." Ngã xuống, Tô Tương cau mày nhìn Vân Bính Hoa với ánh mắt tội nghiệp.

"Tôi kêu bà cởi chiếc váy trên người ra, tai bà điếc không nghe thấy tôi nói gì sao? Tôi không chỉ nói một lần với bà, chúng ta hết tiền rồi, hết tiền rồi, hết tiền rồi! Bà còn chạy đi mua chiếc đầm mắc như vậy, còn mua cả cà vẹt cho tôi, tôi có nói tôi thiếu cà vẹt không? Bà có phải muốn tôi thắt cổ bằng cà vẹt chết cho rồi đúng không?"

Vân Bính Hoa thực sự tức giận.

Ngay lúc này, bên tai ông ta cứ réo lên những lời người khác khiển trách ông ta.

"Vân Bính Hoa, không phải ông chịu đựng rất tốt sao? Bảo vệ người đàn bà già nua như báu vật, lại bảo vệ một đứa con khác như một báu vật, chẳng lẽ ông không biết cuộc sống của ông đang bị hai người phụ nữ này huỷ hoại sao? Hahaha, hết tiền rồi? Sao ông không đi tìm con gái ngoan Dương Liễu của ông để đòi? Tại sao không mang vợ đi bán?"

"Vân Bính Hoa, ông chính là người đạo đức kém, tài sản của Vân gia ông cũng không thể giữ, đứa con gái ruột của mình cũng cắt đứt mối quan hệ, đứa con nuôi cũng không muốn ông nữa! Ông rơi đến thời điểm này là đáng đời, còn có mặt mũi để ra ngoài mượn tiền? Có phải là vay tiền từ quan tài không? Nếu mượn tiền từ quan tài thì tôi cho ông mượn!"

"Trước đây tôi nói chuyện với ông, ông giả vờ như rất tự hào, cứ tưởng rằng ông có khả năng? Không phải cũng là dựa dẫm vào gia đình sao, không phải là dựa dẫm vào mẹ già của ông và đứa con gái ruột của ông sao, bây giờ mẹ già ông chết rồi, con gái ruột cũng không cần ông nữa thì ông chỉ có cái kết thúc này thôi!"

"Vân Bính Hoa, ông có biết thất bại của ông ở đâu không? Chính là ông có một người vợ chỉ biết làm nũng, đầy bệnh tiểu thư, mối quan hệ của ông với gia đình, mối quan hệ của ông với đứa con gái ruột, không phải cũng do vợ ông càng ngày càng tệ sao? Nhưng mà, haha, bà ta đủ đẹp. Không thôi thì, ông cho tôi mượn bà ta chơi mấy ngày sau đó tôi cho ông mượn tiền? Tuy rằng bà ta có chút lớn tuổi, thắng tại phong vận, đã bao nhiêu năm có thể khiến ông mê hoặc, chắc hẳn là chuyện giường chiếu cũng khá tốt phải không? Hahaha"

"Mượn tiền? Chà, chà, chỉ cần ông quỳ xuống kêu tôi là ông nội, sau đó liếm sạch nước trái cây trên giày tôi, tiền, tôi sẽ cho ông mượn! Một trăm đủ không? Không đủ? Vậy thì hai trăm rưỡi?"

"Không dám bán vợ à? Vậy thì bán thân cũng được, ông cũng không tệ, nếu ăn mặc chỉnh chu một chút thì chính là kiểu phong độ đàn ông lịch lãm mà các cô nàng thích thú, tôi biết một câu lạc bộ chuyên cặp kè với các cô nàng để uống rượu, giới thiệu cho ông đi đến đó làm trai bao, tiền kiếm rất nhanh, công việc cũng nhẹ nhàng, chỉ cần là một con chó để phục vụ các cô nàng đó..."

Nghe thấy những lời này, Vân Bính Hoa không chỉ đau khổ mà phẩm giá của một người đàn ông đều đang bị chà đạp!

Ông ta chỉ có thể tự nhũ trong lòng rằng quan tâm để ý, dù cho ông ta không có gì trong tay nhưng ông ta vẫn còn có tình yêu thương, còn có người vợ.

Không phải ông ta là một người "Kim tiền thành khả quý, ái tình giới canh cao"?

Khi ông ta trở về, thấy rằng Tô Tương đã tiêu gần hết số tiền còn lại của ông ta, chỉ mua một chiếc đầm và cà vẹt, tiềm thức của ông ta cảm thấy rằng những người cười nhạo chửi mắng ông ta cũng đúng một phần.

Tô Tương, rõ ràng không nhận ra rằng họ hiện đang trải qua sự thấp hèn trong cuộc đời, nhưng vẫn sống trong cuộc sống của quá khứ.

Sống trong sự nuông chiều của ông ta.

Chẳng hạn, ông ta tức đến không thể kiểm soát sức mạnh của mình, xô ngã bà ta, bà ta khóc lên lập tức nói: "Bính Hoa, ông..ông đẩy tôi? Ông ý gì đây? Tôi ăn diện đẹp đẽ không phải là cho ông nhìn để tâm trạng tốt hơn sao? Tôi mua cà vẹt cho ông, cũng không phải là đang quan tâm ông sao? Ông để tôi sống trong một ngôi nhà dơ bẩn chật hẹp này tôi đã cam chịu rồi, tôi cũng không thể mua chiếc váy bản thân mình thích sao?

Bên cạnh đó, tôi cũng tính toán thấy rằng tiền trong tay không đủ dùng, nên tôi mới suy nghĩ rằng mua đầm và cà vẹt thôi, tôi cũng mua hàng giảm giá. Trước đó, loại hàng giảm giá này tôi không thèm...."nhìn....

"Lúc trước là lúc trước! Bây giờ khác rồi! Nghe rõ không?" Vân Bính Hoa nóng giận hét lên: "Bà đừng khóc nữa, có gì để khóc chứ? Khóc đến trong lòng tôi cảm thấy phiền rồi!"

Tô Tượng trợn to mắt, nhìn Vân Bính Hoa đang trong sự hung hăng, có chút không tin vào mắt mình.

Lúc trước, bà ta chỉ cần có một giọt nước mắt thì Vân Bính Hoa đã đau lòng. Nhưng tại sao bây giờ bà ta khóc tội nghiệp đáng thương như vậy mà ông ta thậm chí còn tức giận hơn?

"Bính Hoa, ông....có phải bên ngoài ông có người khác rồi không?" Tô Tương đứng lên và đột nhiên nói một câu như thế này: "Tôi nghe người khác nói, khi đàn ông có ngoại tình bên ngoài thì thái độ sẽ trở nên tồi tệ. Ông nói xem, có phải bên ngoài ông có người khác? Hôm nay ông không đi vay tiền, mà là đi ra ngoài kiếm phụ nữ, phải không?"

Tô Tương, bà điên rồi đúng không? Thậm chí nói rằng bên ngoài tôi có người phụ nữ khác?" Vân Bính Hoa tự nắm tóc mình: "Rõ ràng là bà đã làm sai, dùng hết số tiền còn lại của chúng ta đi mua một chiếc đầm vô nghĩa, còn ở đó gây là bên ngoài tôi có phụ nữ khác? Nếu như bên ngoài tôi có phụ nữ khác thì tôi sẽ rơi vào tình trạng như vậy không? Tất cả không phải là tôi vì bà nên mới mất hết tất cả sao?"

Tô Tương nghe thấy sự nổi giận trong lời nói của Vân Bính Hoa, lập tức phản kháng: "Ông nói cái gì? Cái gì mà ông vì tôi nên mới mất hết tất cả? Tôi đã khiến ông trở nên như vậy khi nào?"

"Đúng! Bà không khiến tôi trở nên như vậy." Vân Bính Hoa hung hăng nói: "Nhưng nếu không phải là trước kia bà mang bầu và lười biếng chỉ ngồi ăn và dưỡng thai nhi to đến như vậy? Khiến cơ thể bà trở nên suy yếu không? Nếu bà có thể khoẻ mạnh như những phụ nữ mang thai khác, thì chúng ta có giao kết với ba mẹ của Dương Liễu không? Tôi sẽ ghét đứa con gái ruột của mình và yêu thương đứa con của người khác không?

Nếu như bà không thì thầm vào tai tôi mỗi ngày về việc báo đáp thì tôi sẽ đưa Dương Liễu về nhà không? Dương Liễu không vào Vân gia, Vân Khuynh có bị chúng ta bỏ rơi không? Mẹ tôi sẽ chết không? Vân Khuynh có cắt đứt mối quan hệ với chúng ta không? Chúng ta có bị bỏ rơi, đáng thương đến không sánh bằng một con chó không?"

Vân Bính Hoa một hơi nói hết những câu này. Sau khi nói xong ông ta thở hổn hển và nhìn chằm chằm vào Tô Tương. Có vẻ ông ta nói rất có lý, mọi lỗi lầm đều do Tô Tương!

Tô Tương sững sờ một lúc, dĩ nhiên sẽ không biểu lộ sự yếu đuối, giận dữ và đáp: "Vân Bính Hoa, ông còn lương tâm không?"

Chương 122

"Vân Bính Hoa, lúc trước tôi gả cho ông, tôi đã nói với ông rằng tôi rất sợ sinh con, ông hứa với tôi rằng sau này chúng ta không cần sinh con. Nhưng sau khi kết hôn, ba mẹ ông thúc giục tôi, ông cứ một lần nữa lại một lần nữa động viên tôi và nói chỉ sinh một đứa thôi. Tôi có trách nhiệm sinh, có trách nhiệm nuôi, những việc còn lại không cần quan tâm đến.

Lúc mang thai, mẹ anh luôn mang món súp đến cho tôi, nói là vì đứa con trong bụng cần bổ sung dinh dưỡng nên ép buộc tôi uống. Đến khi tôi muốn nôn ra cũng bắt tôi uống...bây giờ ông dám nói rằng tôi ăn ngon?

Sau khi tôi mang thai, người hầu lau sàn nhà chưa khô, tôi đi bộ trượt chân và ngã xuống. Ông liền lo lắng về những gì đã xảy ra vì thế ngay cả giường cũng không cho tôi leo lên, vậy mà giờ đây ông nói tôi lười vận động?

Tôi không khoẻ mạnh như những người phụ nữ mang thai khác, ngày đầu tiên ông quen biết tôi không phải ông đã biết rằng tình trạng cơ thể tôi suy yếu rồi sao? Còn những điều mẹ Dương Liễu lừa chúng ta, Dương Liễu lừa chúng ta thì đó là lương tâm chó chết của họ, tại sao lại trách tôi?

Bính Hoa, tôi cứ tưởng rằng ông yêu tôi, vì thế tôi trao hết cuộc đời này cho ông, mang những điều tốt đẹp trong cuộc đời cho ông, ngay cả khi chúng ta rơi vào thời điểm hiện tại thì tôi cũng không có ý định muốn rời khỏi ông.

Nhà nhỏ thì nhỏ, cuộc sống tệ thì tệ, tôi có tủi thân thì tủi thân, tôi cũng chưa bao giờ nói ông, nhưng mà ông...tại sao ông có thể nói tôi như thế? Tôi thật sự quá thất vọng rồi...tôi...tôi rất đau lòng..."

Nói đến đây, Tô Tương lại khóc, vừa khóc vừa nói: "Số tôi khổ như vậy sao, từ nhỏ đã sống trong cô nhi viện, ngay cả cha mẹ ruột cũng không biết là ai. Khi lớn lên gả cho ông, tưởng rằng cuộc sống sẽ sung túc, nhưng đứa con gái ruột vô lương tâm, lại bị đứa con gái nuôi lừa dối, đến bây giờ ngay cả ông cũng đang đổ lỗi cho tôi!"

Tô Tương nói đến đây, và đứng lên tiến thẳng ra ngoài. Vừa bước được vài bước liền đứng lại và nói: 'Tôi tiêu tiền mua váy khiến ông cảm thấy khó chịu, nhãn mác của chiếc váy này tôi đã cắt rồi thì thể không thể hoàn trả được. Tôi không có mặt mũi gì đi trả cả, ông đi bán chiếc vòng cổ của tôi đi, bộ này cũng mua hơn 200.000! Xem như là trả lại tiền quần áo cho ông!"

Tô Tường vừa nói dứt câu thì bà ta tháo sợi dây chuyền đá quý trên cổ, nhét vào trong tay Vân Bính Hoa: "Phu thê bản thị đồng lâm điểu, đại nạn lâm đầu các tự phi. Đạo lý này tôi hiểu rõ, ông không muốn tôi nữa thì cũng không cần làm bộ mặt này cho tôi xem, tôi sẽ đi!"

Thật ra, Tô Tương không thực sự yếu đuối, bà ta chỉ quen với việc tỏ ra yếu đuối. Khi tỏ ra trong thời gian quá lâu cũng khiến bản thân tin rằng mình là như thế!

Bà ta không đơn giản tốt bụng, nếu không thì trước đó sẽ không có ngàn sự lựa chọn và cuối cùng đồng ý đi với Vân Bính Hoa. Năm đó bà ta đánh bạc, thắng trong nhiều năm, cứ tưởng rằng sẽ luôn thuận lợi nhưng đâu ai nghĩ rằng thay đổi như vậy?

Lần này thì sao? Bà ta tranh thủ ngay lúc bản thân chưa già nua, rời khỏi Vân Bính Hoa và trèo một nhánh cây cao khác?

Hay là tiếp tục ở lại bên Vân Bính Hoa, đợi ông ta nghĩ cách lật ngược tình thế?

"Tương Tương, tôi không có ý như vậy!"

Vừa nghe Tô Tương muốn đi, Vân Bính Hoa liền trở nên hoang mang.

Mặc dù bà ta đã quen sự nuông chiều của ông ta trong vài năm qua, không thể tự chăm sóc bản thân, nhưng có người như thế ở bên cạnh thì ít ra cũng cảm thân yên tâm.

Bà ta là một người phụ nữ tốt, chỉ là chưa thoát ra khỏi cuộc sống trước đó, tạm thời chưa quen với cuộc sống bi thảm như vậy. Ông ta nên cho bà ta một chút thời gian, đồng thời đừng bị ảnh hưởng bởi những ý kiến của những người xấu tính xung quanh và nghi ngờ bà ta.

Với suy nghĩ này, Vân Bính Hoa đã nhanh chóng xin lỗi Tô Tương: "Tương Tương, xin lỗi, tại sao tôi lại không yêu bà chứ? Tôi chỉ là quá nóng giận, quá vội vã vì thế mới nói ra những lời này, tôi không nói rằng chúng ta đang ở trong tình trạng này là do bà gây ra. Chỉ là tôi hy vọng bà có thể hiểu, cuộc sống của chúng ta không giàu có như trước nữa, bà không thể muốn mua gì là mua, bà xem đi,"

Ông ta chỉ vào những vật dụng cũ trong phòng và nói: "Không phải bà thấy rằng những vật dụng này bẩn sao? Muốn đổi mới? Nhưng chúng ta chỉ còn bấy nhiêu tiền, bà lấy tiền đi mua quần áo, um....và mua cà vẹt cho tôi, vậy thì chúng ta không còn tiền để mua vật dụng nữa và chỉ có thể sử dụng những thứ dơ bẩn này, bà đồng ý không?"

"Đây...." Tô Tương liếc nhìn đồ nội thất bằng gỗ dính đầy dầu mỡ và ghế sofa bị bong tróc, bàn ghế ăn uống tróc sơn, biểu cảm trên khuôn mặt rõ ràng là chê bai.

Im lặng một lúc, bà ta nhìn sợi dây chuyền trên tay Vân Bính Hoa, "Bính Hoa, ông đem sợi dây chuyền đi bán và đổi lấy vật dụng trong nhà đi. Nếu như dư tiền, có thể mời người hầu đến dọn dẹp nấu cơm không? Một người là đủ."

Những công việc nấu cơm, dọn dẹp, bà ta thực sự không thể làm được.

Không phải là không muốn học để làm điều đó, mà là bà ta không muốn làm.

Vân Bính Hoa do dự một lúc và nói: "Được, tôi sẽ đến sợ lao động xem sao."

Nấu cơm, dọn dẹp những công việc đó ông ta cũng không biết làm, ông ta trước kia chỉ ngồi trong văn phòng và không làm gì cả.

Ngay khi Vân Bính Hoa và Tô Tương giải quyết đủ thứ chuyện phiền phức thì Lục thị đã phá sản với một tốc độ chưa từng thấy.

Sau khi tin tức được phát bởi ông Johnny gửi đến thị trường nội địa, các phương tiện truyền thông lớn trong nước đã phản hồi. Các ngân hàng, tổ chức tín dụng, các đối tác có liên quan đến tập đoàn Lục Thị, tất cả đều nhanh chóng đi đến nhà cũ Lục gia.

Mặt khác, khi đã biết về cái chết của Lục lão gia tử, ông ta trước kia có nuôi dưỡng những nhân tình bên ngoài cũng đến nhà yêu cầu chia tài sản.

Hầu như chỉ sau một đêm, Lục thị từ một tên tuổi khét tiếng hùng mạnh giàu có trở thành tai tiếng rách nát. Lục Bác Dương tự nhốt mình vào phòng sách làm thành nơi an toàn nhất của mình, ngay cả vệ sinh ngay bên cạnh cũng phải lo sợ mà đi!

Ngô Kiều Kiều nhìn thấy tình hình không khả quan, lại nghĩ rằng bản thân thuyết phục Lục Bác Dương đừng nên quan tâm cái chết của Lão gia tử, sợ rằng Lục Bác Dương sẽ tìm cô ta tính sổ vì thế lén lút đưa những đứa con của mình rời khỏi, đồng thời lấy hết những tài sản có thể lấy trong nhà cũ! Ngay cả chiếc đồng hồ có giá trị trên người Lão gia tử cũng không bỏ qua!

Và tất cả những điều này, người đã rời khỏi Lục gia là Cao Thuý Lan và Lục Văn Bân đều không biết việc này.

Lục Văn Bân uống nhiều rồi, Triệu Thanh Thanh cũng say xỉn và ngủ thiếp đi rồi.

Còn Cao Thuý Lan, bị một người đàn ông lạ mặt hẹn gặp ở quán cà phê.

Trước đó, Cao Thuý Lan đợi ở nhà để xem các video của Vân Khuynh bị những người đàn ông khác quấy rối và hãm hiếp. Bà ta suy nghĩ rất ác độc, chỉ cần video đến tay bà thì bà sẽ lập tức phát ra. Ngay cả khi có nội dung khiêu dâm thì bà ta cũng mạo hiểm phát ra để những người đàn ông trên toàn thế giới đánh giá hình ảnh xấu xí của nhóm đàn ông hãm hiếp Vân Khuynh!

Tuy nhiên, bà ta cứ đợi mãi, nhưng khi tin tức vừa đến không phải là liên quan đến Vân Khuynh mà là liên quan đến Dương Liễu!

Một số lạ gửi cho bà bức ảnh một người phụ nữ ngủ cùng hai người đàn ông. Người phụ nữ nghiêng mặt nhìn không rõ, nhưng hình dáng cơ thể đại loại rất giống Dương Liễu!

Cao Thuý Lan lập tức nổ tung!

Đây là chuyện gì đây, con dâu mới của bà ta thậm chí ngủ cùng người đàn ông không phải con trai bà ta? Thậm chí hai người?

Bà ta không thể chờ đợi tìm ra danh tính thực sự của người phụ nữ trong bức ảnh.

Điện thoại vừa gọi qua, một giọng nói đã được đổi vang lên: "Xem ra Cao phu nhân đã nhận được hình ảnh tôi gửi qua rồi đúng không, ngạc nhiên chưa, bất ngờ chưa?"

"Người phụ nữ trong bức ảnh là ai?" Cao Thuý Lan hỏi trực tiếp: "Có phải con tiểu nhân Dương Liễu không!"

"Hơ hơ hơ, Cao phu nhân, đừng lo lắng, tôi đã gửi bức ảnh cho bà thì tất nhiên muốn cho bà biết sự thật. Chỉ là, tôi chụp những bức ảnh này cũng không dễ dàng chút nào, nếu bà muốn đến xem mặt trước của bức ảnh thì có nên cho tôi một ít lệ phí không?"

Cao Thuý Lan lập tức hỏi: "Ngươi muốn bao nhiêu?" Sau khi hỏi xong bà ta lại tiếp tục hỏi: "Tôi cảnh cáo ngươi, đừng lấy những hình ảnh đã chỉnh sửa trên mạng hoặc là những người không liên quan đến tôi để lừa tiền của tôi, không thôi thì..."

Chưa đợi Cao Thuý Lan nói dứt câu thì đầu dây bên kia nói: "Cao phu nhân, bà yên tâm, tôi đã một người làm việc chuyên nghiệp. Mặt trước của người phụ nữ này chắc chắn là bà sẽ cần đến nó, nhưng giá tiền của tôi ở đây có chút đắt, không biết là Cao phu nhân đồng ý trả số tiền này không?"

"Nói một con số đi!" Cao Thuý Lan vừa nghe rằng người phụ nữ này liên quan đến mình thì lập tức hỏi.

"Một tấm, 100.000! Nhưng tôi yêu cầu rằng tôi có bao nhiêu bức ảnh thì bà phải mua bấy nhiêu. Nếu không, một tấm tôi cũng không bán! Đương nhiên đôi dám bảo đảm với bà, mỗi tấm đều là mặt trước và không có bức ảnh lập lại!"

"100.000? Ngươi tưởng cướp ngân hàng sao!" Cao Thuý Lan rõ ràng là có chút không muốn, sau khi rời khỏi nhà cũ Lục gia, bà ta không còn bao nhiêu tiền riêng của mình của, toàn bộ tài sản tính cùng nhau chỉ còn lại 3.000.000 mấy thôi.

Lỡ như người đó lấy ra hai mươi mấy tấm, bà ta sẽ làm rỗng túi tiền của mình chứ?

Nếu như người phụ nữ trên tấm ảnh là Dương Liễu thì sao? Con trai bà ta có phải bị đội mũ xanh rồi sao?

Ngay khi Cao Thuý Lan do dự, giọng nói đó lại phát ra: "Sao? Cao phu nhân không dám chi tiền sao? Như vậy cũng không sao, tôi bán cho người cùng một bên cũng không sao, nhưng nếu người bên kia bán bức ảnh đó thì bà vĩnh viễn không biết sự thật rồi, và có một số điều biết càng sớm càng tốt!"

Cao Thuý Lan nói: "Được! Tôi mua! Ngươi gửi ảnh cho tôi, tôi chuyển khoản!"

"Không chuyển khoản, bà chuẩn bị tiền mặt, chúng ta gặp mặt giao dịch! Địa chỉ, nơi gặp mặt và thời gian tôi sẽ gửi cho bà. Phải đến đúng giờ nhé, không quá giờ nhé!" Giọng nói đó vừa dứt câu thì điện thoại đã cúp rồi.

3 giây sau, Cao Thuý Lan nhận được một địa chỉ, tại một quán cà phê ở trung tâm thành phố.

Bà ta nhanh chóng để những người hầu đáng tin cậy nhất của bà đưa bà đến ngân hàng rút tiền, sau đó nhanh chóng đến quán cà phê đúng giờ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top