Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

1. Nhắm mắt thấy mùa hè

https://youtu.be/fgpwTxIv76Q

CHƯƠNG 1. NHẮM MẮT THẤY MÙA HÈ

Sân bay Tân Sơn Nhất.

Duy Khánh vừa trên chuyến bay từ Hàn Quốc đáp xuống, có cảm giác chân chạm đất nhưng đầu vẫn còn lơ lửng ở trên mây.

Bộ phim hợp tác Việt - Hàn quay từ cuối năm ngoái đến năm nay, ròng rã gần nửa năm trời mới kết thúc. Đêm qua tiệc chia tay đến nửa đêm, sau đó chạy thẳng đến phi trường, dù ngồi khoang thương gia nhưng vẫn không tài nào ngủ nổi, hiện tại Duy Khánh chỉ có một ước ao là đi tắm một cái rồi trèo lên chiếc giường êm ái của mình đánh một giấc thẳng tới ngày mai luôn.

Từ khi lên xe, Duy Khánh ngồi nhắm mắt ở hàng ghế sau, khi mở mắt ra thì phát hiện khung cảnh hai bên đường có gì đó sai sai. 

Duy Khánh: "Ủa, lộn đường hả anh? Nhà em đâu phải ở hướng này!"

Anh tài xế: "Đâu có sai đâu. Số XX, đường XXX. Em đến đó tập kết trước rồi mới theo xe của đoàn đến địa điểm ghi hình. Chị Linh chưa gửi lịch trình cho em à?"

Xe này là xe của công ty, anh tài xế cũng đã chở Duy Khánh đi về không biết bao lần, không có chuyện nhầm địa chỉ được.

Duy Khánh ngạc nhiên: "Ghi hình? Ghi hình gì cơ?"

Anh tài xế: "Thì trại hè gì đó. Công ty mình cũng có mấy bé đi thi còn gì."

"Trại huấn luyện mùa hè?" - chương trình này thì Duy Khánh biết. Đó là chương trình khá nổi, năm ngoái là mùa đầu tiên, có không ít người nổi tiếng tham gia và được nhiều khán giả yêu thích. Nhưng thế thì có liên quan gì đến cậu?

Duy Khánh lấy điện thoại ra, lập tức gọi cho chị Linh quản lý.

Chị Linh: "Hôm trước gọi điện hỏi em rồi còn gì. Chính miệng em nói OK đó Khánh."

Duy Khánh bật ngửa: "Khi nào? Ngày nào?"

Chị Linh: "Chắc khoảng hơn tuần trước. Xem nào... À, đúng rồi! Ngày 29/4. Hôm đó chụp bìa tạp chí, chị còn đi support đến gần sáng mới về."

Duy Khánh lẩm nhẩm, bỏ bà rồi, bữa đó liên hoan đóng máy phim, cả đoàn đi liên hoan đến rạng sáng, cậu còn uống không ít.

Duy Khánh cẩn thận hỏi: "Chị gọi em lúc mấy giờ?"

Chị Linh: "Khoảng 1-2h sáng. Chắc tầm đó."

Duy Khánh: "1-2h sáng? Bà đùa tui hả? Ai đời gọi giờ đó để xác nhận hợp đồng!!!"

Chị Linh: "Thông cảm tí đi, người ta cũng về muộn mờ. Sau hôm đó nghỉ lễ 30/4 - 1/5 rồi, không báo em được. Chị có gửi bản thông tin chi tiết về chương trình cho em đó, thấy đánh dấu 'đã đọc' mà."

Trong đầu Duy Khánh là một mảnh trắng toát, không có chút ấn tượng gì hết, đành lội ngược lên mò lại tin nhắn cũ. Vừa liếc qua danh sách khách mời thấy có tên "ai đó", chợt có dự cảm không lành.

Duy Khánh: "Lúc đó em xỉn, mà ở bar ồn quá không nghe chi hết nên ừ ầm cho qua á. Giờ em xin rút được không?"

Chị Linh: "Chị ghi danh cho em rồi. Tên em đã xuất hiện trên trang thông tin chính thức của chương trình."

Duy Khánh chống chế: "Ủa, tại sao là em? Công ty mình thiếu gì người. Anh Lập đâu? ST đâu?"

Chị Linh: "Chạy lịch trình hết rồi, không có ai rảnh hết á."

Duy Khánh: "Chắc em rảnh?"

Chị Linh: "Ừ, từ giờ đến cuối năm lịch trình của em trống trơn." 

Duy Khánh bắt đầu cảm thấy hối hận, vốn không nên nói chuyện lịch trình với chị Linh. Chị Linh nổi tiếng là mama tổng quản của cả công ty, lịch trình của từng người đều nằm gọn trong tay chị.

Biết là vậy nhưng Duy Khánh nhất định không chịu thua: "Tại vì tui có lịch trình cá nhân rồi."

Chị Linh: "Lịch trình gì?"

Duy Khánh: "Ờ thì, đi Sing, qua Thái, đến Malaysia, vòng quanh Đông Nam Á đồ đó."

Chị Linh giọng lạnh tanh: "Để làm gì?"

Duy Khánh: "Khảo sát tình hình kinh tế, khám phá văn hóa du lịch, tìm hiểu thời tiết khí hậu..." càng nói giọng càng nhỏ dần.

Chị Linh: "Ông đi du lịch thì nói đại đi, mắc mợt à. Hoy, chịu khó đi nốt show này, có 3 tháng thôi, sau để em nghỉ đến cuối năm, muốn đi đâu thì đi, làm gì thì làm."

Công ty hiện tại do chị Hà sáng lập cách đây 5 năm, là công ty giải trí tên Sơn Hà, anh Giang và Khánh cũng tham gia hùn không ít vốn. Có thể nói Khánh vừa là gương mặt đại diện của công ty, vừa là cổ đông lớn. Tuy về sau có mời được khá nhiều nghệ sĩ tên tuổi khác nhưng nói gì thì nói, cậu vẫn được coi là Hoàng tử của Sơn Hà studio, sao dễ dàng bị người ta bày bố thế được.

Duy Khánh quyết đấu tranh đến cùng: "Em đi show, ai lo chuyện công ty?"

Chị Linh: "Ủa, thế bình thường em có lo hả?"

Duy Khánh: "Chứ sao!"

Chị Linh: "Nói thật nhé, chị chưa từng thấy mặt em ở văn phòng trước 12h trưa lần nào luôn á Khánh."

Duy Khánh: *nín liền* nói đúng quá cãi thế nào được nữa.

Duy Khánh: "Nói nghe nè, chương trình này năm ngoái em có xem rồi, là dành cho mấy bé mới vào nghề mà, em làm nghề hai chục năm nay rồi, le te vào đó chi?"

Chị Linh: "Ừ, biết mà. Cho em đi dẫn gà nhà mình thôi. Vào làm giám khảo. Mà có đi xuyên Việt đó, coi như đi chơi một chuyến, chẳng khác đi du lịch là mấy."

Duy Khánh: "Nhưng em vừa kết thúc lịch trình ở nước ngoài về, dẫn đoàn thì ai đi chẳng được, chị gọi Puka đi."

Chị Linh: "Chị cũng định để Puka đi, mà Puka mới mắc bầu rồi, với lại từ đầu nhà sản xuất họ cũng chỉ đích danh em, người ta thích em hơn."

Duy Khánh: "Hả? Puka bầu rồi hả? Sao không nói gì với em? Bạn bè chơi với nhau kiểu gì kì quá à."

Chị Linh: "Ờ, coi như giúp Puka. Đi đi em."

Duy Khánh vẫn cố cự nự: "Em... Em không đi xuyên Việt được. Sức khỏe em còn yếu, bác sỹ bảo cần nghỉ ngơi nhiều hơn."

Chị Linh thẳng thắn vạch trần: "Rồi nãy đứa nào bảo đi du lịch Đông Nam Á? Em khỏi diễn đi, trước khi chọn em chị đã xác nhận ở chỗ bác sỹ riêng của em rồi, sức khỏe của em HOÀN TOÀN BÌNH THƯỜNG!" Phát hiện ra mình hơi to tiếng, chị Linh nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, dịu giọng nói tiếp: "Mà chị gửi thẳng đồ của em đến Trại hè luôn rồi."

Lúc này Duy Khánh mới phát hiện ra mấy kiện hành lý nặng hơn 100kg toàn quần áo của mình đã được đóng gói đưa lên một chiếc xe khác, lúc ấy còn tưởng do hành lý quá nhiều không chất hết lên xe đựoc, giờ mới vỡ lẽ.

Duy Khánh: "Chi vậy?"

Chị Linh: "Thì đóng gói sẵn rồi, chuyển thẳng đến đó tiện quá còn gì. Toàn đồ mới, tha hồ em mặc nửa năm không trùng bộ nào."

Đồ đạc cũng đóng gói gửi qua đó rồi, giờ xin rút rồi đi lấy lại đồ thì quá kỳ cục. Bị đưa vào thế đã rồi, Duy Khánh chỉ có thể ngồi ngẩn tò te nhìn hai hàng cây đang lùi lại phía sau, cơn buồn ngủ cũng bị xua đi sạch sẽ.

Từ chị Linh, Duy Khánh được biết mình đã bỏ lỡ buổi tiếp xúc đoàn đội, tiến thẳng vào ngày xuất phát đi đến Trại hè, sau đó sẽ là 3 tháng ở trong đoàn quay phim, ghi hình, tham gia các hoạt động sáng tạo.

Như đã nói, đối tượng nhắm đến là những nghệ sĩ mới, cũng có không ít thực tập sinh của các công ty giải trí và nghệ sĩ tự do ghi danh. Sơn Hà studio cũng tham gia tài trợ cho mùa năm nay, hy vọng có thể đem tên tuổi các con cưng của mình đến gần với khán giả hơn, cũng là cơ hội để quảng bá sản phẩm mới của các nghệ sĩ. Nghe chị Linh nói năm ngoái thành tích của Sơn Hà studio không được tốt, chưa đến hai tháng đã bị out gần hết, nên lần này ban lãnh đạo đặc biệt muốn Duy Khánh dẫn đoàn, tin rằng có thể đem vinh quang về cho công ty.

Thấy gớm! Bà nói nghe cứ như đi thi hoa hậu không á!

Duy Khánh nghĩ - sao lúc đầu bảo để Puka dẫn đoàn cơ mà, show ca hát đấy, để người ngũ âm không hoàn chỉnh như Puka đi để bị loại ngay từ vòng gửi xe đạp hay gì? Tính lừa tui hả? Tui biết hết đấy nhá!

2 năm trở lại đây Duy Khánh gần như ngừng mọi hoạt động trong showbiz, thay vào đó là lùi về hậu trường để dẫn dắt đàn em và tập trung vào công việc kinh doanh, nên các nghệ sĩ mới mà cậu biết chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, làm việc chung thì càng không có, đây có lẽ sẽ là một bất lợi lớn với Duy Khánh trong nhiệm vụ lần này.

Lúc đến điểm tập kết, gà nhà vừa gặp liền Chào Duy Khánh, Khánh có hỏi han đàn em mấy câu, sau phải đi chào hỏi ban tổ chức và các nhà tài trợ vì bữa trước đã bỏ lỡ buổi gặp mặt tiếp xúc.

Hiện trường đông nghịt, hàng trăm con người túm năm tụm ba cười cười nói nói, âm thanh hỗn tạp. Tuy vậy, chỉ bằng một cái liếc mắt, Duy Khánh liền xác định được vị trí của "người ấy". Rõ ràng vẻ bề ngoài không có gì đặc biệt nếu không muốn nói là khó mà sánh ngang với lớp đàn em trẻ đẹp, chiều cao lại lọt thỏm trong đám người, nhưng cũng giống như nhiều năm trở về trước, "người" bước vào cuộc đời "ta", từ đó trở đi, trong mắt "ta" chỉ toàn là hình bóng "người".

Duy Khánh ghét cái cảm giác này! Nhưng nếu con tim mà chịu nghe theo lý trí thì cậu đã sớm move on rồi chứ đâu phải khổ như bây giờ nữa.

Duy Khánh không nhìn rõ từng đường nét trên khuôn mặt Bùi Công Nam do đôi mắt cận dở của mình, chỉ biết anh đang bị không ít người bao vây, ở giữa đám người cười nói vui vẻ. 5 năm qua, Bùi Công Nam đã trở nên nổi tiếng, trở thành một music producer mà bao nhãn hàng săn đón.

Duy Khánh không muốn đi qua bên đó, nhưng quản lý dự án lại quá sức nhiệt tình, nhất định đòi dẫn cậu đi chào hỏi làm quen. Nam đang nói chuyện với các nhà tài trợ, thấy Khánh thì có vẻ hơi bất ngờ, ánh mắt chăm chú nhìn cậu. Khánh biết điều đó nhưng cố tình lơ đi, chỉ chào hỏi các nhà tài trợ.

Hôm nay Duy Khánh đeo một cặp kính đổi màu, khi ra nắng sẽ chuyển thành kính râm. Cậu thấy thật may mắn vì ông trời đã phối hợp tỏa nắng, giúp cậu che giấu đi những cảm xúc không nên có nơi đáy mắt.

Lúc quản lý giới thiệu đến Nam thì vừa lúc phụ xe bắc loa thông báo đến giờ xuất phát, các nhà tài trợ được quản lý mời lên xe trước, mọi người cũng lục tục đi chuyển hòng tranh vị trí tốt trên xe.

Giữa dòng người hối hả xô bồ ấy, chỉ còn hai người vẫn đứng yên, mặt đối mặt nhưng không nói lên lời. Cả không gian lẫn thời gian như dừng lại lúc ấy.

Đã bao lâu rồi không gặp nhau?

Từ khi nào không nói với nhau một lời?

Khánh nhớ tin nhắn gần nhất của Nam gửi cho mình vào một đêm đông cuối năm ngoái, cái ngày đầu tiên Khánh bước chân sang Hàn Quốc nhận dự án phim mới sau thời gian dài ngừng hoạt động nghệ thuật. Giữa cái lạnh buốt bủa vây của xứ sở Kim Chi, dòng tin nhắn của Nam còn buốt giá hơn cả bông tuyết vương trên mi mắt Khánh, đến lúc tan ra chỉ còn lưu lại hàng lệ nóng rát rót vào nơi đầu quả tim. Khánh rút bông hoa hồng đỏ trong bó hoa vừa được đoàn phim tặng, vùi nó xuống lớp tuyết rồi ngồi đó nhìn nắm tuyết mình vừa đắp lên hồi lâu.

Tuyết tan rồi. 

Nước mắt cũng đã cạn.

Chẳng còn gì để níu giữ nữa.

Khánh không trả lời tin nhắn, hai người cũng không gặp lại kể từ ngày ấy.

Lúc này đây, Nam nhìn Khánh bằng ánh mắt mà 5 năm trước anh vẫn thường nhìn cậu, cái ánh mắt mà Khánh thừa nhận mình từng chìm đắm trong đó không ít lần. Nam nói: "Em khỏe chứ?"

Mỉa mai thay, câu đầu tiên mà anh nói sau bao ngày không gặp lại là một câu hỏi xã giao khách sáo đến không thể khách sáo hơn.

"Em ổn."

Câu trả lời cũng ngắn gọn đến mức không thể ngắn hơn. Mắt Khánh nhìn về hướng khác, thành công vạch rõ khoảng cách giữa hai người.

"A! Anh Bùi Công Nam! Anh Nam thật này tụi mày ơi!" Tiếng là của một fan nữ đánh vỡ không khí sượng cứng giữa hai người. Mấy cô bé xúm lại quanh Nam bày tỏ lòng hâm mộ, xin chữ kí và quay clip, vừa hay tạo điều kiện để Duy Khánh thoát khỏi cuộc trò chuyện này.

Duy Khánh theo dòng người bước lên xe, cảm xúc có chút hỗn tạp. Thấy hên là vì không có ai cản bước do mấy năm nay cậu gần như lặn khỏi giới giải trí, đồng thời cũng cảm thấy mỉa mai vì độ nổi tiếng của mình gần như đã rớt xuống vực thẳm rồi, lòng dạ càng thêm ủ ê vì gặp người không nên gặp. Ngay từ đầu có lẽ cậu không nên xuất hiện trong cuộc chơi này.

Duy Khánh đi thẳng một mạch xuống hàng ghế cuối, lấy ra khẩu trang, đeo tai nghe lên, một bộ dáng không muốn người lại gần. Và sự thật cũng chẳng có ai lại gần trừ một cậu trai có vẻ kín tiếng ngồi xuống cách Khánh ba ghế trống.

Lát sau bùi Công Nam mới lên xe, ngồi ở hàng ghế đầu, mấy bé fan cũng theo lên ngồi bên cạnh nói chuyện tíu tít, có lẽ mấy bé là thực tập sinh của công ty nào đó đến tham gia Trại hè lần này. Bùi Công Nam không nói nhiều, chỉ cười là chính, thỉnh thoảng mới hùa theo một câu, lại chọc mấy nữ sinh cười tít cả mắt.

Hừ! Vẫn đào hoa như vậy!

Duy Khánh không nhìn nữa, hướng ánh mắt ra ngoài cửa sổ xe.

Xe lăn bánh. Tai nghe không phát nhạc. Khánh có thể nghe thấy tất cả những âm thanh ồn ào xung quanh. Giữa bao nhiêu người, giữa bầu không khí tươi vui nhộn nhịp ấy, cậu thế mà lại sinh ra một cảm giác cô độc đến lạ.

Duy Khánh từ từ nhắm mắt, đầu ngón tay ấn vào nút phát nhạc trên màn hình điện thoại, kí ức của mùa hè năm ấy như nước thủy triều dâng bất chợt ùa về.


Rồi đến một ngày, ta gặp lại

Ngày có cho mình những nỗi đau dài

Ngày em biết mình đã thương anh thật rồi

Ngày sẽ nối lại những giấc mơ trong đời

Bên nhau dù mai xa nhau

Dù trong ký ức, trong những khung hình

Nơi xa còn dành riêng nhau những nhiệm màu

Mang theo về miền an yên

Chọn quên hết hay chọn nhớ thật nhiều

Rồi lại nhớ những sớm mai thức dậy

Ngày mai vẫn đến, nắng vẫn ươm vàng

Mà người biến mất như pháo hoa tàn

Dòng thư trao nhau năm ấy theo mây ngàn

Ngày mai vẫn đến, gió hát ngang trời

Còn mình nhắm mắt, không nói một lời

Lại được thấy, mùa hè ta gặp nhau

Lại được sống, mùa hè ta gặp nhau

(Lời bài hát "Nhắm mắt thấy mùa hè" – Nguyên Hà)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top