Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

5. Em không theo đuổi anh nữa

CHƯƠNG 5. EM KHÔNG THEO ĐUỔI ANH NỮA


20h tối thứ 7, khi mà đa số cư dân mạng đã cơm nước xong xuôi, nằm nghiêng ráo nước chuẩn bị mở tivi xem tập mới thì 1 đoạn clip ngắn được up trên trang chủ của chương trình cũng như trang tích xanh của cả Bùi Công Nam và Duy Khánh. Nội dung giống nhau, thời điểm up y hệt, chỉ khác ở góc quay thôi.


 Trong đoạn phim là khung cảnh một góc phòng trang điểm, Duy Khánh đang ngồi trước gương để yên cho thợ trang điểm tác nghiệp thì Bùi Công Nam tiến lại gần Duy Khánh chọc ghẹo.

Bùi Công Nam: *nói với máy quay* "Đây, các bạn coi, cái người bảo không muốn kiếm nhiệt từ show đây nè. Đánh lớp nền sương sương thôi mà hai tiếng rồi chưa xong." *quay ra ôm vai Duy Khánh* "Em có lên sân khấu đâu, trang điểm kĩ thế làm gì?"


Duy Khánh cũng không giận, kiêu kì nói: "Dù mình chỉ đóng vai quần chúng thôi nhưng cứ lên hình là mình phải đẹp."


Bùi Công Nam: "Chi vậy? Em muốn lấn át các chị đẹp à?"


Duy Khánh: *nói vào cam* "Các bạn cứ đợi đó đi. Đợi Duy Khánh đội xong bộ tóc giả này thì Bùi Công Nam chỉ còn là cái tên."


Bùi Công Nam: "Ủa? Ha ha ha."


Duy Khánh dùng đúng câu nói khiến mình bị chỉ trích là ngông cuồng ra để bông đùa trước máy quay. Trong video bầu không khí cũng rất hài hòa, Nam bị nói thẳng mặt vẫn vui vẻ cười đùa không có vẻ gì là bận tâm. Họ dùng chiêu lấy độc trị độc, dùng chính lời đồn để chống lại lời đồn.


Vài phút sau, chương trình phát sóng, đoạn Khánh nói với nhóm câu nói kia cũng được đặt trong hoàn cảnh cụ thể, khi mà câu trước Khánh khen ngợi tài năng của Nam để lấy đó làm tấm gương cho đội mình, khán giả rút cuộc hiểu được đó không phải là câu gây mâu thuẫn, chỉ là do chương trình cắt ghép tạo drama thu hút người xem thôi.


Trên các trang mạng xã hội, giang cư mận nhất trí rằng chương trình quay xe gắt quá, chưa kịp hít drama thì drama đã xịt, trách chương trình evil edit thì làm cho tới bến tới bờ đi, đến giữa chừng cắt ngang chi? Một số khác lại cho rằng đây chỉ là một ván bài che mắt mọi người chứ làm gì có chuyện 3 trang offical cùng lúc đăng tải một nội dung, lại còn lên sóng cùng thời điểm như đã có bàn bạc từ trước, lại còn ba máy quay ở ba góc khác nhau, trông giống như một kịch bản được đàn dựng sẵn và người trong cuộc bị ép phải diễn kịch hơn. Bởi vì bài viết này lập luận khá chặt chẽ với lời lẽ thuyết phục nên được rất nhiều lượt like.


Tuy còn nhiều tranh cãi, nhưng vụ việc cơ bản đã lắng xuống.


Còn ở thực tại, Bùi Công Nam sau khi băng bó và theo dõi ở viện một đêm xong thì ngày ngày hôm sau đã khỏe khoắn yêu đời trở lại, bắt đầu tung tăng chạy xung quanh Khánh vui đùa như thể giữa họ chưa từng có chuyện gì xảy ra.


Sáng đợi nhau cùng đi ăn, ban ngày không chung phòng tập thỉnh thoảng Nam cũng sẽ ghé sang phòng Khánh chọc ghẹo vài câu, đến tối khi mà Nam mải lo sáng tác đến khuya Khánh cũng sẽ xuống cantin mua đồ ăn khuya cho anh. Nếu như trước đây hai người họ trong tình trạng một đến một đi thì giờ quay ngoắt 180 độ, nói như hình với bóng cũng không ngoa.


Khánh đón nhận sự thay đổi này với thái độ rất tích cực. Dù sao thì đời người cũng chẳng mấy lần có dịp cùng nhau trải qua sinh tử, một lần là quá đủ rồi. Giờ anh có leo lên đầu lên cổ cậu ghẹo gan có khi cậu cũng tha thứ, chỉ cần anh cứ vui vẻ hoạt bát cười đùa thế là được, chứ nhìn anh yếu ớt nằm bất động một chỗ trái tim cậu chịu không nổi.


Hôm nay lịch tập kết thúc sớm, ekip thông báo họ có thể lên phòng ngủ trước để dọn đồ chuẩn bị cho hoạt động teambuilding vào ngày mai. Thực ra chỉ đi có một ngày, chẳng có gì nhiều đến mức phải sắp xếp nên Khánh đi xuống cantin tính làm một ly nước mát chứ nãy giờ tập luyện vã cả mồ hôi. Lúc Khánh đi ngang quầy đồ uống lạnh thì phát hiện ra cantin mới nhập về một cái máy mới, hỏi ra mới biết là máy làm kem tươi. Vị matcha, dâu tây, vani, sôcôla tha hồ lựa chọn, trông vừa đẹp vừa mát lại còn rẻ nữa. Nhớ đến vừa rồi đi ngang phòng thu thấy Bùi Công Nam vẫn còn đang mải mê làm việc, giờ mà có ly kem ăn chắc anh chàng vui lắm đây. Tưởng tượng ra khuôn mặt sung sướng của Bùi Công Nam lúc nhận được que kem, Duy Khánh không nghĩ ngợi nhiều cà thẻ mua liền một cây kem vị matcha ít ngọt rồi chạy như bay về phòng thu.


Cửa phòng không đóng, Duy Khánh hớn hở bước vào, vừa định lên tiếng thì bị cảnh tượng trước mắt làm cho đứng hình.


Ở một góc phòng, giữa dàn loa đàn trống ngổn ngang, Bùi Công Nam và Mika đang ngồi chụm đầu hòa giọng hát, vừa hát vừa dừng lại sửa nhạc, không khí hài hòa say mê đến mức không nhận ra có người thứ ba xuất hiện. Chẳng cần những động tác thân mật, cũng chẳng cần lời nói ngọt ngào, hai người đó cứ ở bên nhau thôi là không gian xung quanh như biến thành màu hồng, có một sự thấu hiểu mà chỉ những người bên nhau lâu năm mới có được, cũng là sự đồng điệu về tâm hồn yêu âm nhạc, thứ mà giữa cậu và Bùi Công Nam vĩnh viễn không bao giờ có được.


Nụ cười trên môi Duy Khánh vụt tắt, cậu không dám nán lại thêm nữa, nhanh chân chạy ra ngoài.


Mấy ngày vừa qua chơi vui quá khiến cậu quên mất rằng Bùi Công Nam không phải chỉ thuộc về mình cậu, cuộc sống của anh cũng không chỉ xoay quanh cậu, mà anh có cuộc sống riêng, ở trong cuộc sống đó còn có người anh yêu. Đúng vậy! Giữa lúc Khánh đang ngốc nghếch tưởng chừng thời gian đã quay trở lại rồi thì Mika xuất hiện, nói cho cậu biết rằng giữa cậu và anh vẫn luôn tồn tại một ranh giới mà cậu vĩnh viễn không thể vượt qua được.


Duy Khánh quả quyết cự tuyệt con quỷ trong lòng vừa ngoi lên nói rằng cậu đang ghen. Không có ghen tỵ gì ở đây hết, cậu với Bùi Công Nam chỉ là bạn, mà bạn mình đi chơi với đứa khác thì mình hơi buồn tí thôi. Chỉ có vậy!

https://youtu.be/q1xLwFUZ_Hc

Sợ anh sẽ biết tâm tư

Nên em đã giữ lặng im

Rồi quay lưng bước đi

Giả vờ như chưa biết gì

Chạy thật nhanh, hứa với lòng

Rằng hết hôm nay

Em không theo đuổi anh nữa

Em không chờ hoài cơn mưa

Em không cần quan tâm nữa

Khi những điều ấy bây giờ dư thừa

(Lời bài hát "Anh không theo đuổi em nữa" (đã thay đổi ngôi xưng cho phù hợp nhân vật))


Nơi họ đang ở là một khu resort rất lớn, bên trong khuôn viên còn có một bãi cỏ rất rộng to cỡ sân golf, chắc là dùng để tổ chức sự kiện, xa xa là hàng thông và mấy cây cổ thụ lớn. Khánh chưa từng khám phá thử nên không biết con đường mình đi sẽ dẫn về đâu, mà lúc này cậu cũng chẳng thèm quan tâm đến điều đó, chỉ biết cậu muốn đi, đi đến một chốn không người để bình tĩnh lại một chút.


Xu cho Khánh là cậu vừa đi được không lâu thì trời bắt đầu đổ cơn mưa. Thời tiết Đà Lạt thật kì cục, vừa xong trời còn nắng đẹp mà nói mưa là mưa ngay được, thất thường y như tâm trạng của cậu mấy ngày nay vậy.


Cây kem trên tay bị nước mưa làm tan chảy. Khánh buông tay để vỏ ốc quế rơi xuống lùm cỏ, nhìn nó bị nước mưa xối nhũn, ngay cả thở dài cậu cũng không còn tâm trạng.


Duy Khánh cứ chầm chậm bước đi trong mưa, đến lúc không muốn bước tiếp được nữa cậu mới dừng lại, ngẩng mặt lên nhìn trời. Bầu trời cơn giông đen kịt, từng giọt mưa lớn rơi bỏng rát hai má. Duy Khánh không biết mình có khóc không, chỉ biết cơn mưa đã thay cậu trút hết nước mắt tích tụ bao ngày. Mà sau mỗi cơn mưa, mặt trời đều ló dạng. Khánh lặp lại quy trình của trái tim, bất lực, vụn vỡ rồi lại tự tay ghép lại những mảnh vỡ đó, tươi cười bước tiếp như chưa có gì xảy ra. Đôi tay nhặt mảnh vụn sẽ rớm máu đó, nhưng chỉ cần giấu đi thì sẽ chẳng có ai phát hiện ra hết. Sớm muộn thì vết thương cũng sẽ ngưng chảy máu, chỉ tiếc là trái tim chắp vá sẽ chẳng còn được vẹn nguyên như ban đầu.


5 năm trước Bùi Công Nam sau khi chia tay Mika cũng có làm quen với vài người con gái khác, nghe đâu là được gia đình giới thiệu cho. Thỉnh thoảng hội anh em đi nhậu anh cũng có dẫn người ta đến, nhìn họ nói cười vui vẻ chẳng khác gì dằm đâm vào tim Duy Khánh. Mà đã là dằm thì không phải kiểu đau đớn, mà nó cứ âm ỉ nhức nhối không thôi, bẻ đi không được mà rút ra cũng không xong, khó chịu vô cùng. Đã thế, dằm này còn là dằm sắt, để lâu ngày từng cái han rỉ khiến vết thương càng thêm đau đớn rỉ sét. Duy Khánh nghĩ thà Bùi Công Nam cứ lấy hẳn còn dao đâm cậu một nhát cho xong, chỉ cần anh kết hôn cậu sẽ dừng lại ngay lập tức, cất hết gói chặt những thương nhớ này rồi đem thả trôi sông, không mảy may tơ vương gì nữa, chứ cứ dở dở ương ương như vậy lại làm cậu nuôi hi vọng hoài.


Trong quãng thời gian đó Duy Khánh cũng từng thử quen vài người, cứ ngỡ là tìm được ai đó phù hợp sẽ giúp cậu quên đi mối tình đơn phương không hồi kết này chăng. Nhưng tiếc là cậu không thật lòng, nên chẳng cuộc tình nào đi đến nơi về đến chốn cả. Mỗi lần chia tay Duy Khánh lại gọi cho Tăng Phúc, BB Trần hoặc Neko, nói rằng em thất tình, rủ họ đi nhậu, xỉn đến mức mỗi lần về đều phải ôm nhà tắm gọi huệ. BB Trần nghe chuyện chỉ khoanh tay lắc đầu. Neko sau khi giảng cho cậu một bài mà như nước đổ lá khoai thì bực mình không thèm nói gì nữa. Tăng Phúc mỗi lần đều chửi cậu cố chấp, chửi đến to cả đầu, nhưng nếu con tim ngây dại yếu đuối kia mà chịu nghe theo lý trí thì cậu đã không phải khổ thế này.


Duy Khánh là người từng trải qua nhiều sóng gió, chịu nhiều tổn thương, nhưng không phải vì thế mà cậu ngừng yêu thương và khao khát được yêu thương.


Khi Duy Khánh phát hiện ra mình bị lạc, rồi sau đó mò về được khu kí túc thì cả khu nhà đã lên đèn từ lâu. Đang giờ ăn tối, mấy đứa nhỏ thấy cậu ướt như chuột lột liền hỏi thăm, Duy Khánh chỉ đáp vu vơ rằng mình ra ngoài dạo quên đem ô rồi đi thẳng về phòng. Ai cũng ân cần hỏi han, chỉ có Bùi Công Nam là không thấy bóng dáng, chắc đang vi vu bên tình cũ quên cả ăn uống luôn rồi. Bạn bè thế đấy. Tệ lắm!


Ngày hôm sau, Khánh thành công bị ốm, không thể cùng đoàn tham gia hoạt động được. Duy Khánh vui vẻ ngồi trên chiếc sofa của resort, bọc mình trong chiếc chăn ấm nghe tiếng củi cháy lách tách trong lò sưởi bên cạnh, mắt nhìn cơn mưa bên ngoài qua lớp cửa kính trong suốt. Hơi ẩm trong không khí được lò sưởi xua đi phân nửa, Duy Khánh tự cho mình cái quyền lười biếng được đắm chìm trong cảm giác thất tình lần cuối, còn nhờ phục vụ bật giúp bài "Anh không theo đuổi em nữa". Cậu phiêu theo nhạc và rất tận hưởng cảm giác này.


Em không theo đuổi anh nữa

Em không dại khờ như xưa

Em sẽ trở thành bạn thân

Thay vì cứ mãi mong chờ cơn mưa

Vậy là giờ ở nơi phố quen

Có một người chẳng còn mộng mơ

Sẽ chẳng còn nhiều đêm mong đến

Một chuyện tình thơ

(Lời bài hát "Anh không theo đuổi em nữa" (đã thay đổi ngôi xưng cho phù hợp nhân vật))


Chỉ có điều không hoàn mỹ là chốc lát lại hắt xì một cái, khiến cho cục khăn giấy cậu nhét một bên mũi văng ra. Văng ra thì cậu lại lấy mẩu khác nhét vào bên còn lại, cứ như vậy một mình chơi vui quên trời đất.


Đến lúc cậu bị nhảy mũi đến lần thứ n thì Bùi Công Nam xuất hiện trong tầm mắt. Nhìn cái bản mặt nhởn nhơ ngây thơ vô số tội làm cậu khóc đến phát sốt cả đêm qua, Duy Khánh có một loại xúc động muốn nhào ra cào cho anh hai phát, nhưng tiếc là cậu đang mệt nên không làm được.


Nam tiến lại chỗ này, cười nói: "Sao thế? Ai làm gì em mà mặt sưng lên thế kia?"


Miệng chó không phun ra được ngà voi! Duy Khánh nghĩ thế, nhưng cậu đang giận, giận đến mức không muốn mở lời. Thấy Khánh quay đi không tiếp chuyện, Nam biết ngay chắc lại giận dỗi gì anh rồi, không lại dỗ mau thì chỉ có toang.


"Sao vậy? Anh lại làm em giận gì rồi, em nói anh biết anh sửa nè." Nam ngồi xuống ghế, ôm lấy cục bông hình người ở bên cạnh, nhưng Khánh nhất quyết quay đầu về hướng khác, anh không làm gì được đành phải đu cả người bám lấy cổ cậu, cố xoay đầu cậu sang để đối mặt nói chuyện.


Cả người Khánh bị bọc trong chăn rồi còn bị con bạch tuộc kia ôm cứng ngắc không tiện hoạt động, chỉ còn mỗi cái đầu là tự do, ngúc nga ngúc nguẩy. Hai đứa giằng co giây lát, cuối cùng Khánh quay phắt đầu không may đụng phải đầu Nam. Cả hai cùng bị đụng đau, la toáng lên. Nam thấy Khánh đau đến nhăn mặt suýt xoa thì lập tức lại ôm em, nhẹ giọng dỗ như dỗ trẻ con: "Không đau! Không đau!" Một bên xoa đầu em, chốc lát lại thổi thổi.


Khánh được anh ôm vào lòng chợt bật khóc nức nở. Nam thấy em khóc nấc thì hốt hoảng, vội kiểm tra xem chỗ bị đụng có chảy máu không, lẩm nhẩm: "Đau đến thế luôn hở?"


Đương nhiên là không đau đến mức ấy.


Anh làm sao mà hiểu được. Vĩnh viễn không hiểu được.


Rõ ràng là yêu người khác còn đối tốt với cậu như thế làm gì, để cậu hết lần này đến làn khác không nỡ buông tay.


Khánh lau nước mắt ỉu xìu nói: "Không sao. Anh thì sao? Đụng có đau không?" Vừa nói vừa thò tay ra khỏi chăn tính xoa đầu cho anh.


Nam thấy Khánh vươn tay ra thì bắt lấy tay em, lại bị nhiệt độ trên nguòi em dọa sợ: "Sao nóng thế này?" Rồi lật đật chạy đi kiếm nhiệt kế đo nhiệt độ, xin miếng dán hạ sốt dán lên cho cậu, pha trà gừng cho cậu uống rồi còn quấn thêm cho cậu một lớp chăn.


Duy Khánh nhìn anh lăng xa lăng xăng làm này làm nọ lo lắng cho cậu, tự dưng cảm thấy mình thật là trẻ con. Giận gì chứ, đã hứa từ nay về sau sẽ không giận anh nữa, vậy mà cậu cứ lần rồi lại một lần vi phạm lời hứa mình tự đặt ra. Bùi Công Nam vẫn tốt đẹp như vậy, vẫn quan tâm cậu đến thế, vậy thì còn gì để mà lăn tăn nữa đâu?


Duy Khánh giải quyết được khúc mắc trong lòng liền bình thường trở lại, cùng anh nói chuyện phiếm.


Khánh hỏi Nam sao không tham gia hoạt động hôm nay, anh chỉ trả lời qua loa là phải ở lại sáng tác bài hát mới. Khánh giục Nam đến phòng thu đi để mà tập trung làm việc, nhưng anh không nghe, chắc còn bận tâm về cơn sốt của cậu nên anh lấy ghita đến bên sofa luôn, vừa đeo tai nghe vừa đánh đàn. Nam làm việc nhưng vẫn không quên hàng giờ kiểm tra nhiệt độ cho Khánh, thấy cột thủy ngân càng ngày càng hạ dần mới yên tâm tiếp tục công việc của mình.


Đến lúc cả đoàn trở về thì Bùi Công Nam đã nằm ngủ gật trên sofa, được Khánh đắp cho một lớp chăn, còn cậu thì đang ngồi bấm điện thoại. Ninh Dương Lan Ngọc nhìn người mình chỗ khô chỗ ướt, trải nghiệm một ngày teambuilding sóng gió trong điều kiện thời tiết không thể tệ hơn, trong khi hai đứa kia đang ngồi rất chi là thoải mái ở một góc thì cảm thấy thật chạnh lòng. Biết thế hôm nay chị cũng xin nghỉ ốm cho rồi.


Duy Khánh vừa ra dấu cho chị nói nhỏ thôi, vừa nhẹ giọng tránh để Bùi Công Nam thức giấc: "Chị có bị ốm đâu? Xin nghỉ làm gì?"


Ninh Dương Lan Ngọc giảm âm lượng: "Nam nó cũng có bị ốm đâu, vẫn được ở nhà đây thôi."


Duy Khánh: "Nam phải sáng tác bài mới mà."


Ninh Dương Lan Ngọc: "Bài mới hôm qua nộp rồi, gần đêm qua nó mới hoàn thành đó, em không biết hả?"


Duy Khánh: "Ỏ, thảo nào tối qua không thấy Nam ở nhà ăn."


Ninh Dương Lan Ngọc: "Hôm qua nộp bản thảo xong, nghe nói em bị mắc mưa nó còn qua phòng em, ở canh em cả đêm, gần sáng em hạ sốt nó mới về phòng ngủ đó. Mà em sốt li bì biết gì đâu."


Duy Khánh: "Thật á?"


Ninh Dương Lan Ngọc: "Ừa, nó không kể em nghe à? Hôm qua em sốt cao suýt nữa định đưa em đi bệnh viện."


Chị nói xong liền đi về phòng, để lại Duy Khánh ngồi quay đầu nhìn Bùi Công Nam đang say ngủ.


Con người này đến cuối cùng là như thế nào?


Lúc thì vô tâm vô phế đến mức làm người ta đau lòng, nhưng khi muốn quay đầu bỏ đi thì lại phát hiện ra là anh ta cũng có lúc ôn nhu đến cực điểm.


Duy Khánh thở dài.


Bùi Công Nam ơi Bùi Công Nam, anh rút cuộc là muốn em phải làm sao đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top