Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Nguyện chết cùng tháng cùng năm không phải tốt hơn à!

"Nếu đã chung sống với một người hơn hai mươi năm, cho đến bây giờ mới đi hỏi người ta câu này, có lẽ lương tâm mình cũng hơi móm, nhỉ?"

Hôm nay, tiểu thuyết đọc mãi cũng nhạt, nằm trên ban công uể oải hứng ánh tà dương, anh chớp chớp ánh mắt đã bị mờ, mờ đến nỗi phải dùng kiếng lão, nhấp một chén bích loa xuân pha hơi đặc... đột nhiên muốn hỏi: "Em có nguyện vọng nào không?"

"Tại sao hỏi điều này? Lại hâm hấm lên phỏng...". Thạc Trấn dừng việc đang làm dở, liếc anh một cái.

"Anh tò mò chứ sao... Muốn biết người đã cùng anh lựa chọn cuộc sống chỉ có hai người đàn ông cùng nhau trọn đời có nguyện ước gì khác với mọi người không?" Nam Tuấn hơi nhỏm dậy, nghiêng đầu, thực muốn đem hết thân ảnh của em yêu thu vào mắt.

"Dở hơi à" Thạc Trấn nhẹ giọng trách, anh biết nha... giọng nói kia không phải chỉ trích...

"Nói cho anh biết đi mà..." Nam Tuấn đưa tay chắn bớt chút ánh nắng chiều hôm, không phải do chói mắt đâu, là vì nó làm nụ cười của em trở nên xa vắng.

"Chẳng có gì khác, cũng nguyện ước như tất cả những người khác nguyện ước thôi" Thạc Trấn nhún nhún vai bước lại gần.

"Vậy em muốn điều gì" đúng là dở hơi rỗi việc, vô công rồi nghề... tự dưng anh cứ cố chấp khăng khăng hỏi bằng được.

"Nói thế nào nhỉ" Em đành đầu hàng, mặc dù cả hai sắp vào cái tuổi "tri thiên mệnh" nhưng đôi lúc anh vẫn cảm thấy em giống như chú mèo nhỏ dè dặt ưa làm nũng vậy, để cho anh... trong tâm tự nhiên cuộn từng gợn sóng yêu chiều.

"Khi còn nhỏ, em muốn trưởng thành... lên tới tiểu học em muốn nổi danh, xếp thứ nhất... tới trung học chỉ còn mong cô bé cùng bàn liếc mắt sang mình một chút... đại học xong rồi, lại cầu mong được quay lại thời sinh viên... Rồi mơ mơ hồ hồ đi làm, muốn làm thật tốt công việc, có vị trí ... Về sau nữa gặp được anh, đầu tiên là hy vọng anh tránh xa xa ra cho em nhờ, tiếp rồi cầu mong bản thân đừng vấn vương quyến luyến anh thêm nữa, ngay sau đó lại ước: xin anh hãy mãi yêu em, sau đó lại là hy vọng vời vợi được gia đình cùng xã hội tha thứ cho chúng ta..."

Nam Tuấn chậm rãi đưa tay lên, Thạc Trấn thuận tay nắm lấy, trong nháy mắt bàn tay thấy thật ấm áp...

Là tay ai đang làm ấm tay ai?

"... Mới về sống chung thì hi vọng hàng xóm chung quanh không nhận thấy quan hệ của chúng ta... Sống chung một thời gian ngắn chuyển tới hi vọng anh không vứt quần áo bẩn lung tung nữa... sau rồi ước nguyện bản thân có thể dẹp bỏ tự ti, đường hoàng cùng anh nắm tay nhau đi giữa cuộc đời bất kể ánh mắt nhân gian... rồi ước nguyện dù lòng anh còn bề bộn trăm mối lo toan, áp lực cũng không buông tay em..."

Mình gượng cười, là nụ cười hối hận nhưng tràn đầy hạnh phúc...

"Nguyện vọng của em ấy à, nhiều vô số nhưng cũng tầm thường tủn mủn, chẳng đáng nhắc tới, chỉ bình thường như mọi người thôi"Thạc Trấn rút tay về, một trận gió lạnh thổi qua làm lòng bàn tay anh lạnh buốt, lạnh thấm vào tim gan.

Anh nghe tiếng em loạt soạt gọt táo, anh không tham lam nhưng anh biết ít nhất em sẽ dành cho anh một nửa... là điểm tự hào bé nhỏ của anh đó.

"Nếu thế, giả sử trời cao cho em một nguyện ước, em sẽ ước gì?"

"..." Thạc Trấn trầm lặng, chỉ còn thanh âm gọt vỏ vang lên giữa hai ta, đến khi Nam Tuấn đã quên không chờ câu trả lời Thạc Trấn lại đột nhiên hỏi:

"Chỉ duy nhất một sao?"

"ừ"

"Thật ra có nói cũng vô nghĩa"

"Thì em cứ thử nói xem..."

Thấy Nam Tuấn bướng bỉnh cố chấp, Thạc Trấn  cười cười nhét luôn miếng táo vào miệng anh, thế là im tiếng. Một miệng toàn vị táo thơm ngọt...

"Vâng, vâng, thua anh... Em nguyện ước anh qua đời trước em".

Câu trả lời ... không tưởng... Nam Tuấn cố gắng gặm xong miếng táo, phản bác: "Này này... nguyện chết cùng tháng cùng năm không phải tốt hơn à?"

"Không được" Thạc Trấn kiên quyết và đưa ra lý do... làm Nam Tuấn ngẩn ngơ...

"Anh là cái tên chuyên yêu cầu, đòi hỏi quá nhiều, sau khi anh mất nếu em không thay anh lo liệu cho tốt... giao cho ai đây? Lại rối loạn, lại không như ý, mà một chút sơ suất em cũng không yên lòng... em không ở lại, người nào sẽ giúp anh lo liệu đây."

"... Thật giống cụ già lẩm cẩm..."

"Ghét thì đừng có nghe. Ai kêu anh hỏi?"Thạc Trấn hờn dỗi quay đi, khuôn mặt vì thẹn quá hóa giận ửng hồng.

Anh nói gì được đây?

Thì dù em có nói về cái chết, về ngày anh mất... cũng hóa thành một niềm hạnh phúc...

"...Chúng ta già rồi... Cuộc sống trôi qua... thực vui vẻ..."

"ờ, a....A!" Thạc Trấn chợt nhảy dựng lên, Nam Tuấn cũng bị Thạc Trấn dọa tới giật mình bật dậy, mà Thạc Trấn lập tức chạy thẳng vào bếp với tốc độ vận động viên chạy nước rút.

"Cùng anh ngồi nói liên thiên, ôi, cái nồi thịt kho của tôi..."

Anh bật cười, nhìn đến những tia nắng cuối cùng của hoàng hôn le lói hắt lên vùng trời phía tây ánh nhàn nhạt, lại uể oải nằm ườn xuống ghế, chờ đợi hạnh phúc gọi:

"ăn cơm".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #miuu#ml