Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 5. Hàn lộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tuy đã suy nghĩ thấu đáo cả nhưng kết quả là Kim công tử lại quyết định im lặng chạy trốn. Không phải Seokjin không muốn đáp lại tình cảm của Namjoon mà là vì lúc định mở lời, nhớ đến chuyện mình đã lừa dối đủ chuyện y bỗng chốc vô cùng chột dạ. May sao dường như từ đầu đã chẳng mong đợi sẽ được Seokjin hồi đáp, hắn không hề nhắc lại chuyện đêm trung thu cùng lời tỏ tình đã ngỏ. Phần vì thấy có lỗi phần là vì nhận ra tâm tình của Namjoon xảy ra biến chuyển, y cũng đành để tạm chuyện tư tình qua một bên.

Lễ bái nguyệt đã qua, việc quan trọng cần làm cuối cùng cũng phải tới, Seokjin ngồi xuống đối diện Namjoon hỏi thẳng dự định của hắn. "Ngài định điều tra chuyện bảy năm trước như thế nào?"

"Đến hỏi thẳng cho ra nhẽ." Trước vẻ ngạc nhiên của y, Namjoon ôn tồn giải thích. "Ta đã từng nghi ngờ, cũng đã từng cực kỳ thất vọng và cảm giác như bị phản bội. Nhưng khi đã bĩnh tĩnh ta lại thấy thật khó mà tin được. Kang gia cùng Kim gia giao hảo từ khi lập nên triều đại tới nay đã vài ngàn năm, thực sự không phải chỉ nói suông. Con trai cả của thành chủ Kang Woo tuy không phải thư đồng của ta, vẫn có thể coi như bạn nối khố. Vốn dòng con nhà võ, ta cứ tưởng chúng ta sẽ cùng nhau ra chiến trường, thì bỗng nhiên Woo bỏ võ từ văn, cũng cáo từ rời kinh từ đó. Thành chủ càng không cần phải nói, ông vốn là thư đồng của phụ hoàng. Cho nên ta nghĩ mãi vẫn chẳng thể tìm ra nguyên nhân Kang gia phản bội. Hơn nữa không phải Kang gia phản bội, mà là có kẻ muốn ta nghĩ thế."

"Đây là cảm tính của ngài?" Seokjin có chút hứng thú.

"Xuất phát từ cảm tính, sau đó tìm bằng chứng xác nhận." Hắn thừa nhận. "Hành động năm đó của Kang gia chỉ có thể gọi là đứng trung lập. Xét cho cùng dù có được quyền nuôi quân, binh lực của Kang gia xưa nay vẫn chỉ đủ bảo về Dongyeo và chi viện kinh thành lúc nguy cấp mà thôi. Kang gia chưa từng cậy sủng mà kiêu, hành động vượt quyền mới có thể cùng hoàng thất bền chặt như vậy. Nên ở tình cảnh đó kể cả Kang gia đứng ra phản đối đi nữa, cũng chỉ là gây thêm trở ngại thậm chí còn dễ vì thế mà bị gán tội. Kết quả khó mà thay đổi lại tổn thất thêm cả Kang gia."

"Nhưng Lee Shin Goon sau khi lên ngôi lại chưa từng động tới Kang gia, ngài không kì lạ sao?"

"Đấy là điều khiến ta vẫn còn băn khoăn. Cho nên..." Đột nhiên, Namjoon nở nụ cười ánh mắt chăm chú vào y. "Seokjin có gì muốn nói cho ta không?"

Không nghĩ sẽ tự nhiên bị hỏi đến Seokjin giật nảy người, khuỷu tay chống trên bàn suýt nữa trượt cả xuống. Điệu bộ luống cuống làm nụ cười của Namjoon càng lớn hơn, không quên đưa tay đỡ lấy y chờ câu trả lời. "À thì..." Seokjin lúng túng gãi gãi mũi, suy nghĩ một lát rồi quyết định đem tất cả những gì mình biết nói ra. Dù sao không ít lần y từng để lộ tin tức nằm ngoài khả năng tìm hiểu của một văn sĩ xuống núi bình thường.

"Cảm tính của ngài có phần đúng, cũng có phần sai. Đáng vui mừng là những điều ngài nghĩ về Kang gia đều đúng. Sai ở hai vấn đề, một là Kang gia năm đó không phải không muốn hộ giá ngài mà là không thể. Thứ hai là... " Ngừng lời một chút, Seokjin khẽ thở dài có chút do dự. "Lee Shin Goon ngay từ đầu đã ra tay với Kang gia." Thực ra không phải Lee Shin Goon, hồi đó gã ta chưa có năng lực lớn tới thế mà là...

"Là Lee Shin Goon hay là người đứng sau gã ta?" Namjoon ngắt lời. "Seokjin không cần cố giấu, ta sẽ không ép hỏi về bí mật của ngươi, chỉ là với những chuyện liên quan đến ta cùng sự việc bảy năm trước ta nghĩ mình có quyền được biết."

"Người đứng sau Lee Shin Goon... ta cũng không biết quá nhiều về kẻ đó, chỉ biết hắn ta gọi là Heung."

"Heung trong Cheon Heung?"

Seokjin gật đầu. "Người này từ hơn mười năm trước đã xuất hiện, tự xưng là thầy thuốc có thể trị hết bệnh cho nhị tiểu thư của Kang gia."

Thời gian trùng hợp làm Namjoon hơi nhíu mày. Mười năm? Đó cũng là lúc Kang Woo đột nhiên rời đi. "Ngươi muốn nói mười năm trước hắn ta tìm đến Kang gia vì ý định y như chọn hợp tác với Lee Shin Goon?"

"Hoặc nói đúng hơn Kang gia mới là đồng minh đầu tiên hắn ta nhắm đến." Seokjin chợt chuyển thái độ, mang theo chút lém lỉnh nhìn hắn. "Chi bằng cứ theo ý ngài, tới Kang gia hỏi thẳng cho ra nhẽ là được. Chẳng qua để không gây nghi ngờ... ngài liền cùng bổn công tử qua phủ thành chủ hỏi duyên đi."

...

Lễ trung thu vừa qua chưa được mấy hôm, trước cổng phủ thành chủ chợt xuất hiện một chiếc xe ngựa xa hoa. Binh lính canh gác lập tức cảnh giác cao độ, bước lên chặn đường hỏi cho rõ quý danh vị khách lạ.

"Ta là trưởng tử của Kim gia từ phương Nam xa xôi tới. Ngưỡng mộ thanh danh của Kang thành chủ đã lâu, lại nghe trong phủ có nhị tiểu thư vừa đến tuổi cập kê cho nên mạo muội qua bái phỏng."

Giọng nói ôn nhuận đầy quý khí từ sau rèm gấm truyền ra càng làm lính canh cũng phải coi trọng thêm, vội giữ lễ cúi chào xin phép được vào hỏi ý kiến thành chủ. Chẳng bao lâu sau gã lính canh trở về mau chóng mở rộng cổng đón khách, thái độ càng cung kính gấp bội phần.

Namjoon đỡ Seokjin xuống dưới ngầm ra hiệu cho Yoongi dẫn các hầu cận khác trở về, thực chất là tản ra để thám thính tình báo. Hai người ăn ý nhìn nhau khẽ gật đầu rồi cùng sóng vai bước vào phủ thành chủ. Seokjin tiếp tục diễn tròn vai công tử nhà quyền quý, một thân y phục xa hoa tay cầm quạt ngọc khẽ phe phẩy, bước đi ung dung ưu nhã. Gương mặt tuấn mĩ treo ý cười nhẹ nhàng làm người đối diện không dám coi thường.

"Kim công tử đường xa đến, thật là vinh hạnh cho Dongyeo." Lão quản gia đứng chờ sẵn ở cổng mau chóng tiến lên hành lễ. "Gia chủ nghe tin công tử đại giá quang lâm đặc biệt sai lão nô ra tiếp đón."

"Thành chủ quá khách khí." Y ôn tồn xua tay không cho lão quản gia hành lễ. "Phiền ngài dẫn đường."

Vào tới đại sảnh đã có người hầu sớm chờ sẵn tiến lên bưng trà rót nước. "Thỉnh công tử chờ một lát, gia chủ đang sửa soạn xiêm y." Lão quản gia thưa bẩm rồi lặng lẽ mang theo nô bộc rời đi.

Chờ chỉ còn lại hai người, Namjoon thản nhiên ngồi xuống, tác phong không hề giống một binh lính đi theo bảo vệ. Seokjin cầm một chiếc bánh lên tò mò cắn thử một miếng, đôi mắt lập tức sáng lên, nhanh chóng ăn hết rồi lấy chiếc thứ hai. Thấy thế hắn đem cả đĩa điểm tâm đẩy về phía y, săn sóc rót cả trà phòng khi Seokjin khát.

"Ngài muốn cá không?" Y bỗng nhiên hỏi.

"Cá về chuyện gì?"

"Cá rằng chốc nữa Kang thành chủ đến, sẽ không nói thật hết với ngài." Cầm thêm một chiếc bánh nữa, Seokjin chớp chớp mắt.

Namjoon nhướng mày nghiêng đầu nhìn y. "Ngươi muốn cá cái gì?"

"Nếu ta thắng, ngài phải nghe ta một lần."

"Được." Hắn đáp không chút nghĩ ngợi. "Đổi lại ta thắng, Seokjin nghe ta một lần, thế nào?"

"Không thành vấn đề." Y cười cực kì tự tin.

Cuộc trò chuyện gián đoạn bởi tiếng bước chân hối hả đi đến gần, dẫn đầu là một nam nhân tuổi tầm tứ tuần thân mặc áo gấm phong thái uy nghiêm đĩnh đạc. Theo sau là một nam tử còn rất trẻ có dáng người cao lớn khôi ngô, đang cẩn thận đỡ tay nữ tử đi bên cạnh. Nàng tuy dung mạo thanh tú nhưng thân thể gầy yếu, gương mặt tái nhợt lộ rõ vẻ không khỏe mạnh.

"Thái tử!" Thấy được Namjoon, nam nhân đi đầu xúc động vén áo quỳ xuống trước mặt hắn. "Thần có tội, không thể đúng lúc hộ giá ngài."

"Kang đại nhân không cần phải tự trách." Namjoon khom người đỡ ông dậy. "Chuyện năm đó ngài không có lỗi. Xét cho cùng là ta tuổi trẻ khí thịnh quá mức ngạo mạn nên mới trúng kế kẻ gian."

"Xin thái tử đừng nói như vậy. Lão phu..." Kang thành chủ ngập ngừng muốn nói rồi lại thôi cuối cùng não nề thở dài. "Thái tử lòng dạ bao dung làm lão phu phải hổ thẹn. Năm xưa ta cùng Kang gia đúng là có nỗi khổ riêng, lại chẳng thể lấy đó làm cớ cho qua chuyện đã phản bội ân huệ của hoàng thất. Nay ngài vẫn sẵn lòng bỏ qua hiềm khích mà tới đây, lão phu... lão phu..." Dường như chẳng tài nào nói ra được nỗi kích động trong lòng, Kang thành chủ cứ lưỡng lự mãi rồi lại thở dài. "Lần này ngài đến nếu có cần gì xin cứ nói, lão phu nhất quyết không chối từ."

"Đại nhân cứ ngồi xuống trước đã." Từ tốn ngồi trở về, Namjoon quay sang gật đầu với nam tử trẻ tuổi nãy giờ chưa lên tiếng. "Lâu rồi không gặp, Woo."

"Điện hạ còn nhớ thuộc hạ thật tốt quá." Kang công tử trả lời, tay kéo theo cô nương đi cùng tới trước mặt hắn. "Đây là muội muội của thần, Kang Jin Joo."

"Tiểu nữ gặp qua điện hạ."

"Kang tiểu thư đa lễ."

Suốt màn chào hỏi Seokjin không hề lên tiếng, chỉ lặng lẽ ngồi một bên ăn điểm tâm, kín đáo quan sát biểu cảm của từng người. Chờ đến lúc tất cả đều đã yên vị, trước ánh mắt thăm dò như có như không từ đối diện y chỉ tao nhã nở nụ cười, nâng chén trà nhấp một ngụm.

"Như vậy phiền đại nhân nói cho ta năm đó Kang gia đã xảy ra chuyện gì?" Không ngờ Namjoon sẽ trực tiếp hỏi, sắc mặt của ba người đều biến đổi, phản ứng khác nhau. "Hoặc nói thẳng, Kang gia với Heung có liên hệ như thế nào?"

Im lặng bao trùm khắp đại sảnh, hắn cũng không vội vã ép, hỏi chỉ nói một câu rồi quay sang rót thêm trà đầy hai chén trên bàn. Nhận ra được ánh mắt do dự nấn ná trên vài chiếc bánh còn dư, Namjoon biết ý cầm một cái đưa tới bên miệng y. Seokjin rướn lên cắn một miếng, híp mắt thỏa mãn còn không quên ra dấu ý bảo hắn thua chắc.

"Chuyện này..." Kang thành chủ lắp bắp. "Chuyện này thứ cho thần không thể bẩm báo với điện hạ."

"Quý tiểu thư bẩm sinh thân thể ốm yếu, đáng lẽ sống không quá mười hai tuổi, dù có chạy chữa kiêng khem cũng khó qua lễ thành niên. Nhưng nay tuy thân thể nhìn kiều nhược lại sắp tròn mười bảy, chẳng qua..." Gõ gõ quạt vào lòng bàn tay, y nhếch môi. "Tiểu thư chỉ sợ cả đời không dám gả khỏi phủ thành chủ đi? Dù sao chẳng ai dám nhận một nữ tử đêm rằm hàng năm sẽ biến thành quái vật."

Nghe tới thế mặt ba người đối diện đồng thời tái mét, hoảng loạn cúi đầu trong khi Woo vội vã dang tay che chở cho nàng.

"Công tử là ai?" Thành chủ cảnh giác quan sát Seokjin.

"Đại nhân không cần đề phòng thế, Seokjin là người của ta." Dù cũng bị những điều y nói làm cho sửng sốt, hắn vẫn nhanh chóng phản ứng lại. "Hơn nữa y có nói sai sao?"

"Này..."

Kang thành chủ vẫn lưỡng lự nhưng Woo lại nhận ra điều gì đó khi thấy thái độ của Namjoon. Suy nghĩ một lát Kang thiếu gia quyết đoán quỳ xuống kính cẩn dập đầu.

"Cầu điện hạ cùng vị công tử này cứu muội muội của ta."

Từ thời khai quốc của Yeom Gwang, Kang gia đã lập được muôn vàn chiến công hiển hách, gia tộc cũng vì thế mà được ban danh khai quốc công thần. Kể cả nữ tử từng sinh ra trong Kang gia đều mang thiên phú con nhà võ, tinh thông quyền cước cùng thuật dùng binh. Chẳng biết sao tới đời này Kang thành chủ khó khăn lắm mới có được hai mụn con, trưởng nam Kang Woo kế thừa hết ưu điểm xuất sắc của Kang gia nhưng thứ nữ Kang Jin Joo từ nhỏ thân thể ốm yếu, không ít lần bệnh nặng tưởng khó qua khỏi. Chẳng biết từ bao giờ bốn phía dấy lên lời đồn rằng bởi Kang gia bao năm chém giết trên chiến trường, sát nghiệt tích tụ quá nặng nay mới phản phệ lên ấu nữ. Một truyền mười, mười truyền trăm, tới tai của Kang phu nhân đã thành nữ nhi của nàng phải gánh tội nghiệt cho tổ tiên nên mới đoản mệnh. Bởi quá thương con, phu nhân khóc lóc cầu xin thành chủ cáo lão về hưu rời chiến trường, cũng làm Kang Woo từ võ chuyển văn. Nhưng nhiêu đấy cũng chả thể giúp bệnh tình của Kang tiểu thư chuyển biến tốt đẹp. Xem qua bao nhiêu thầy thuốc đều chỉ lắc đầu thở dài, lời lẽ uyển chuyển nói nàng sống không qua nổi mười hai tuổi.

Kang gia từ trên xuống dưới vì việc này mà chao đảo, thậm chí Kang thiếu gia không ít lần bôn ba vào tận thâm sơn cùng cốc, tìm kiếm danh y ẩn dật mong chữa được bệnh cho muội muội. Đáng tiếc đều là công cốc, có cố lắm thì chỉ kê thêm vài đơn thuốc tẩm bổ thần thể trị phần gốc chẳng trị phần ngọn. Không thiếu người ôm tự tin mà đến, lúc về lại chỉ biết hổ thẹn chắp tay vì không thể chẩn ra được bệnh lạ của Kang tiểu thư là bệnh gì. Sinh thần mười tuổi của nàng vừa qua, cơ thể như tới giới hạn sụp đổ, lập tức bệnh liên miên tới không xuống khỏi giường. Tình trạng mau chóng nghiêm trọng lên khiến Kang phu nhân ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt.

Tưởng chừng như đã không còn cách nào, thì bỗng ngày nọ có một nam nhân thần bí chủ động tới cầu kiến xưng là Heung, người có thể chữa khỏi bệnh cho tiểu thư của Kang gia. Dĩ nhiên Kang thành chủ chẳng tin gì một tên không rõ lai lịch, khổ một nỗi Kang phu nhân vì bệnh tình của nữ nhi mà mất hết lý trí, bất chấp khuyên can của trượng phu và nhi tử, vẫn đem hắn ta nghênh vào. Chẳng ngờ tên lang băm tự xưng lại chữa được bệnh cho Kang tiểu thư thật.

Chỉ là điểm đáng ngờ của kẻ thần bí này cứ ngày một lộ rõ nhiều hơn, ví dụ như đơn thuốc hắn ta kê, Kang công tử từng lén mang đi hỏi rất nhiều người, đều chỉ nhận được câu trả lời đó là dược tẩm bổ bình thường, kém hơn cả thuốc những lần trước các danh y kê cho. Nhưng đúng Kang Jin Joo nhờ uống thuốc của hắn ta mà ngày một khỏe lên. Kang Woo vốn đã định từ bỏ điều tra, chỉ nghĩ hắn ta thật là danh y ẩn dật, nào ngờ một lần vô tình hỏi nô bộc mới biết thuốc cho tiểu thư đều do tự tay Heung sắc, kiên quyết không cho bất kì ai khác động vào. Càng nghe càng thấy không ổn, Kang công tử đem mọi chuyện bẩm báo lại với phụ thân, tính dùng tới ám vệ điều tra cho cặn kẽ.

Đáng tiếc họ còn chưa kịp hành động thì vào rằm tháng ấy, Kang phu nhân nhân dịp con gái khang phục liền tổ chức gia yến bên hồ sen vừa thưởng cảnh ngắm trăng, cũng là để Kang Jin Joo được ra ngoài cho khuây khỏa. Nào ngờ khi trăng tròn lên tới đúng đỉnh đầu, Kang tiểu thư đang vui vẻ chuyện trò cùng mẫu thân bỗng lộ ra biểu cảm thống khổ. Cơ thể nàng ngã xuống đất vặn vẹo không ra hình thù, cùng với một tiếng gào thét, vị cô nương xinh đẹp biến thành thứ quái vật nửa dưới là mình rắn, nửa trên tuy vẫn giữ được hình người lại mọc đầy vảy lan tràn lên cả mặt. Nàng vừa định nói chuyện thì mở mồm ra là chiếc lưỡi chẻ đôi đặc trưng của xà tinh, dọa Kang phu nhận sợ hãi tới ngất ngay tại chỗ.

Đột nhiên Heung, kẻ đã cáo từ rời đi vài ngày trước đột ngột xuất hiện cạnh Kang Jin Joo, đến lúc này âm mưu của hắn ta mới hiển lộ hoàn toàn trước mắt Kang gia. Hóa ra hắn ta chẳng phải thầy thuốc gì cả và thứ hắn dùng để chữa khỏi cơ thể của Kang tiểu thư cũng không phải vài ba vị dược tầm thường, mà là máu của chính hắn ta. Heung nói với Kang thành chủ rằng nếu bây giờ không có máu của hắn ta duy trì sinh mệnh, Kang tiểu thư chẳng mấy sẽ chết với hình dáng đó. Sau đấy hắn ta bắt đầu ngọt nhạt lấy lợi ích cùng ngai vàng ra dụ dỗ Kang gia tạo phản cướp ngôi. Chẳng qua hắn ta không ngờ thái độ của Kang gia lại cực kì quyết liệt, tới Kang tiểu thư khi tỉnh dậy biết được mọi chuyện đã suýt tự sát để không thành con tin.

Ngọt nhạt mãi vẫn không thuyết phục nổi Kang gia làm phản, Heung đành lùi một bước hăm dọa Kang gia không được phép đem chuyện của hắn ta nói ra ngoài, đổi lại mỗi tháng sẽ sai người đem máu đưa đến duy trì tính mạng của Kang tiểu thư. Kang thành chủ đồng ý, thầm nghĩ tuy hắn ta tâm thuật bất chính lại biết nhiều phép yêu tà, nhưng muốn cướp ngôi thay đổi triều đại thì chỉ mộng hão. Nào ngờ suốt bảy năm sau hắn ta thực sự nâng đỡ Lee Shin Goon từ một tên quan huyện bất tài không chút tiếng tăm thăng tiến thành đại thần trong triều, rồi cướp ngôi.

Khi Kang gia hay tin tính hành động thì Heung như đã sớm đoán được, phái người tới hăm dọa nhắc nhở về tính mệnh Kang Jin Joo. Hoàng thượng đã băng hà, thái tử mất tích, biết đã mất đi thời cơ nên Kang gia chỉ đành cắn răng nhẫn nhịn, mặt ngoài tỏ ra trung lập tiếp tục lá mặt lá trái với kẻ thủ ác. Nhưng gần đây dường như đã hết kiên nhẫn, Heung đưa ra tối hậu thư, nếu qua mùa đông Kang gia vẫn chưa tỏ rõ thái độ thì hắn ta sẽ bỏ mặc tính mạng Kang Jin Joo.

Namjoon trầm mặc nghe Woo kể lại mọi chuyện, khi nhắc tới thủ đoạn bất thường của Heung, ánh mắt hắn khẽ liếc qua Seokjin, rất nhanh đã thu hồi. Chờ mọi việc đã rõ mười mươi, cảm xúc của Namjoon cũng có chút phức tạp. Bảo Kang gia hoàn toàn vô tội thì chẳng đúng, nhưng tội không nặng tới mức chẳng tha thứ được. "Seokjin, ngươi thấy thế nào?"

"Chủ tướng muốn cứu thì ta liền cứu." Y bình thản trả lời. "Từ góc độ của ta, Kim phu nhân là nạn nhân đồng thời là người sai nhiều nhất. Kang gia cũng vậy, là người bị hại lại là đồng lõa. Chẳng qua xét cho cùng đều không phải cố ý, hơn nữa công đức bao đời có thể tạm coi như công vẫn hơn tội."

"Vậy làm phiền ngươi."

"Chẳng lẽ vị công tử đây là người tinh thông y thuật?" Kang thành chủ kích động đứng dậy, quên cả giữ lễ.

"Tiếc là làm đại nhân phải thất vọng, tại hạ không biết gì về y lý." Seokjin lắc đầu. "Nhưng ta biết bệnh của tiểu thư là gì, cũng biết người có thể chữa cho nàng."

Seokjin không có nhiều bằng hữu, Myung Wol bởi vì có duyên lại vì Sung Kwang nên coi như thâm giao. Ngoài nàng ra, yêu quái mà y giao du nhiều nhất thiếu chủ của tộc thỏ ngọc, Jungkook. Nghe đồn tổ tiên của họ từng phi thăng lên trời từ mấy ngàn năm trước, định cư ở cung Quảng Hàn. Truyền thuyết trong dân gian về thỏ ngọc rất nhiều, dù hầu như là sai thì vẫn có vài chi tiết dính dáng, ví dụ như thuốc trường sinh không có thật, thỏ ngọc sống lâu vì bản thân đều là yêu quái đồng thời cực kỳ tinh thông y lý cùng dược liệu. Hay như chuyện kể về thỏ ngọc giã gạo, Seokjin chưa được tận mắt chứng kiến bao giờ, nhưng mấy món bánh của thỏ tộc đều rất nổi tiếng trong đám yêu quái.

Jungkook có biết giã gạo không y cũng chẳng rõ lắm, cơ mà lần đầu họ gặp nhau vào dịp Seokjin thay một vị tiền bối trong tộc tặng đồ. Vừa mới vào tới lãnh địa của thỏ ngọc, y liền thấy một thiếu niên trạc mười lăm tuổi vác chày giã gạo đuổi đánh hai thiếu niên khác. Người bị đuổi đánh không có vẻ gì muốn phản kháng, một bên trốn một bên ôm đống bánh trong tay ăn lấy ăn để, làm Seokjin được dịp đứng trố mắt nhìn màn tuồng hài hước đấy gần nửa canh giờ. Thiếu niên vác chày đầy ấn tượng đó chính là Jungkook, hậu duệ tộc thỏ ngọc. Còn hai cái đứa bị đuổi là Taehyung thiếu chủ bạch hổ tộc và Jimin, một con cáo đỏ mới tu luyện tới ngũ vĩ. Cho đếni tận giờ Seokjin vẫn chẳng hiểu sao ba cái đứa với chủng tộc chả liên quan gì lại chơi thân với nhau được như vậy. Mà thôi tạm bỏ qua, chuyện quan trọng là Jungkook là người kế thừa giỏi nhất của thỏ tộc về y dược, từ lúc nhận được tin điểu tộc đưa tới Seokjin đã gửi thư gọi thằng bé qua. Nếu đúng dự kiến thì tối nay Jungkook sẽ đến được thành Dongyeo.

"Nhưng trước đó..." Y gõ gõ quạt lên bàn. "Ta muốn gặp Kang phu nhân."

Biến cố liên tiếp xảy ra khiến tinh thần vốn yếu ớt của của Kang phu nhân suy sụp, bà trở nên u uất nhốt mình trong phòng, càng vì mình đã vô tình làm khổ nữ nhi mà hổ thẹn không dám nhìn thấy nàng. Bảy năm ròng tiểu thư cùng phu nhân đều tự giam mình trong biệt viện, thiếu gia thì ngày đêm bôn ba tứ phương tìm cách giúp muội muội, phủ thành chủ vì thế mà chìm trong bầu không khí u ám. Nay nghe tin có quý nhân đến chơi có thể giúp Kang gia hóa giải khốn cảnh, Kang phu nhân vội vàng sửa soạn xiêm y trang trọng đi tới đại sảnh.

"Thần khấu kiến điện hạ, khấu kiến công tử."

Nhìn vị phu nhân năm xưa đã từng anh tư ngời ngời không thua nam tử nay tiều tụy tới nhường này, Namjoon không khỏi thầm thở dài, cũng chỉ ngăn nàng hành lễ chứ không nói gì thêm. Nếu hắn đã giao quyền chủ động cho người ngồi bên, vậy tốt nhất không nên xen vào.

"Phu nhân đa lễ, ngài mau đứng lên." Seokjin khách khí xua tay. "Ta mời ngài qua để hỏi rõ mấy việc mà thôi. Năm đó ngài mang thai quý tiểu thư vào mùa đông, cơ thể suy yếu từng ho khan lâu ngày đúng không?" Nói xong, y giải thích thêm. "Chuyện này tuy đã xa xưa lại chẳng phải quá khó tra ra, ta hỏi vài vị thầy thuốc năm đó từng khám bệnh cho ngài nên biết."

"Quả đúng như vậy, hơn nữa lúc đó cơ thể ta vốn suy yếu vì nhiễm phong hàn thành ra chữa mãi không đỡ."

"Sau đấy làm thế nào mà khỏi được?"

"Sau đấy..." Kang phu nhân cố nhớ lại. "Sau đấy có một vị thầy thuốc mách ta dùng mật rắn để trị, nhưng cơ thể thai phụ kị đồ hàn độc. Nên ông ta còn giúp ta kê thêm vài đơn thuốc để an thai, cân bằng hàn khí trong cơ thể." Nói đến đây lại nhớ về chuyện của Heung, bà hốt hoảng. "Chẳng lẽ vị thầy thuốc đó cũng...?"

"Không, vị thầy thuốc đó không có vấn đề, cách chữa bệnh càng chứng minh ông ta là người giỏi giang. Chỉ là mật rắn ngài dùng có một viên có vấn đề." Y phủ nhận suy đoán của Kang phu nhân rồi chậm rãi lắc đầu đưa ánh mắt quan sát tất cả mọi người xung quanh một lượt. "Yêu, ma, quỷ, quái. Các ngươi có tin chúng tồn tại không?"

Im lặng bao trùm lên cả đại sảnh, cho tới khi bên cạnh y vang lên tiếng trả lời.

"Ta tin." Namjoon đáp và nhìn chăm chú vào Seokjin, lặp lại một lần nữa. "Ta tin."

"Chuyện đã tới cơ sự này." Nghĩ đến những gì xảy ra với nữ nhi, Kang thành chủ não nề. "Lão phu có muốn không tin cũng phải tin."

"Yêu ma quỷ quái là tuy một cụm thường dùng lại để chỉ bốn loại hoàn toàn khác nhau. Về cơ bản ma quỷ là từ nhân loại mà ra, còn yêu và quái là từ phi nhân loại. Trong đó lấy vật còn sống vì yêu, vật đã chết là quái. Năm xưa trong số mật rắn phu nhân ăn phải, hẳn có mật của một con xà yêu. Có thể vì đạo hạnh không cao nên mới bị con người bắt, nhưng yêu đã sinh linh trí đều có nhận thức cơ bản. Nó bị bắt giết thịt phanh thây dĩ nhiên là có oán hận, mà oán hận đó chẳng may lại chất chứa trong mật rắn phu nhân ăn phải. Mật rắn do phu nhân ăn, run rủi lúc đó ngài lại đang mang thai. Dĩ nhiên giữa ám lên một người trưởng thành và một thai nhi yếu ớt vừa thành hình, kể cả chỉ là oán khí cũng biết phải chọn ai."

Cho nên việc này từ đầu đến cuối chẳng có tội nghiệt nào cả. Có chăng thì trách số trời tai bay vạ gió, trách Kang phu nhân năm lần bảy lượt vô tình phạm sai. Thấy sắc mặt của bốn vị Kang gia đều trắng bệch, y không nhẫn tâm vạch trần tiếp nữa chỉ ai thán một tiếng khe khẽ.

"Tiền căn hậu quả đã rõ, chẳng qua muốn giúp quý tiểu thư trở lại bình thường, phải dùng chút thủ đoạn không thể để người ngoài thấy. Thần y ta đã cho mời, chiều tối nay sẽ tới Dongyeo, ngài tự liệu chuyện trong phủ đi."

Vốn dĩ Seokjin tính cứ thế rời đi, nhưng sau khi tỉnh táo lại Kang thành chủ da diết muốn giữ hai người họ ở lại. Thấy Kang Woo cùng ông hình như đều có chuyện muốn nói, Namjoon đành đồng ý. Tuy vậy y vẫn phải rời phủ ra cổng thành đón Jungkook vào, nhân tiện đem mọi chuyện giải thích cho cặn kẽ.

"Bậc kỳ sự này có thể xảy ra, thật chẳng biết là phúc hay họa." Jungkook tấm tắc. "Kang gia không biết việc tiếp tục cho nàng dùng máu vẫn chỉ đẩy nàng vào chỗ chết, thật là..."

"Heung nào có chữa cho Kang tiểu thư, từ đầu đã rắp tâm đem nàng biến thành quái vật. Chờ qua một vài năm nữa, chuyện nàng hoàn toàn biến thành xà tinh chỉ biết giết chóc giấu không nổi nữa, uy tín Kang gia cũng sẽ theo đó mà sụp đổ."

Mật rắn bị Kang phu nhân ăn từ sớm, khiến oán khí tích tụ lây nhiễm lên người Kang Jin Joo mới làm nàng ốm đau bệnh tật. Thậm chí thể chất của nàng sớm bị thay đổi theo, dễ dàng bị oán khí bên ngoài xâm nhập mới làm bệnh tình nặng hơn. Oán khí của con rắn kia bởi đạo hạnh không đủ tuy có chút khó trừ, lại chẳng phải quá nguy hại. Vấn đề ở chỗ oán khí của vật chết đều có khả năng hóa thành quái, Heung lợi dụng điểm đó lấy máu yêu tinh là vật dẫn kích động oán khí trong người Kang tiểu thư biến nàng thành nửa người nửa quái.

"Mà nói đến..." Seokjin bỗng nhiên đổi chủ đề. "Ta cứ nghĩ Taehyung với Jimin sẽ bám theo đệ tới cơ."

"Taehyung bị tộc tưởng bắt về học xử lý việc trong tộc rồi." Jungkook nhún vai. "Jimin bị tiền bối phát hiện toàn trốn tu luyện đi chơi nên bị hạ cấm chế, nào tu lên bảy đuôi mới được xuất quan." Tức là chưa kịp chuồn theo thì bị tóm hết.

Nghe thế y cười ra thành tiếng, vui sướng khi người gặp họa. Chờ về đến phủ thành chủ, mang theo Jungkook qua chẩn bệnh kĩ càng cho Kang tiểu thư lần nữa, Seokjin mới trở về biệt viện Kang gia chuẩn bị cho họ. Vừa đẩy cửa bước vào đã gặp ngay vẻ mặt nghiêm trọng của Namjoon cùng bóng lưng đang quỳ của Kang Woo, y không khỏi tò mò.

"Xảy ra chuyện gì?"

Ngẩng lên thấy Seokjin, sắc mặt Namjoon hòa hoãn đi đôi chút. Hắn vẫy ta ra hiệu cho y tới gần rồi đem mọi chuyện giải thích ngắn gọn. Thì ra Jin Joo đã sớm cảm giác được việc dùng máu của Heung không phải cách tốt đẹp gì, bề ngoài có vẻ cơ thể vẫn khỏe mạnh nhưng càng ngày thần trí nàng càng dễ rơi vào hỗn loạn. Nhất là đêm trăng tròn mấy tháng gần đây đã không ít lần suýt mất kiểm soát. Nhận ra việc đó Kang tiểu thư lập tức nói cho huynh trưởng, cả hai quyết định tạm giấu phụ mẫu lén lút tìm hiểu nguồn cơn. Tuy chuyến ghé thăm của họ nằm ngoài dự kiến, lại mang tới lời giải cho tai kiếp bấy lâu thì hai huynh muội Kang gia cũng đã tra ra không ít việc. Nay biết muội muội đã bình an, Kang Woo bỗng nảy ra ý giả bộ quy thuận dẫn một bộ phận binh lính xâm nhập vào kinh thành. Chờ ngày Namjoon tiến công sẽ nội ứng ngoại hợp mau chóng kết thúc chiến tranh.

"Thần thậm chí đã hứa với Jin Joo, nếu muội ấy biến thành quái vật mất hết nhân tính thần sẽ tự tay giết nàng." Kang Woo phẫn uất nắm chặt tay. "Cho nên việc đi nằm vùng, không chỉ là để báo đáp ân tình của điện hạ, mà còn xuất phát từ thù hận cá nhân của thần đối với Heung."

"Heung không phải người bình thường, ngươi hẳn đã biết rõ điều đó chứ?" Nghe hết nguồn cơn Seokjin khẽ cau mày. "Lấy thủ đoạn của hắn ngươi chắc chắn không phải đối thủ, không nhất thiết phải liều lĩnh như vậy."

"Thần biết, nhưng nếu không làm thế thù hận trong lòng thần khó mà an ổn được." Kang công tử quyết tuyệt. "Hơn nữa thần là người thích hợp nhất. Phụ thân thái độ vẫn luôn cương trực bỗng nhiên đổi ý sẽ khiến cho nghi ngờ. Còn thần vì để điều tra, mấy tháng gần đây vẫn giả bộ bị sứ giả tới đưa máu của Heung thuyết phục muốn làm phản. Giờ có đi cũng sẽ không bị nghi kỵ quá nhiều."

"Vậy theo kế hoạch của ngươi." Nhìn ra được Kang Woo nhất định sẽ không từ bỏ chuyện này, biết có khuyên tiếp cũng chỉ thế Namjoon đành đáp ứng. "Nhưng hãy nhớ an toàn của bản thân người là quan trọng nhất... Seokjin, nhờ ngươi hỏi thần y chút dược liệu đưa Kang Woo mang theo phòng thân, thêm một tầng đảm bảo."

"Thần đội ơn điện hạ. Làm phiền Kim công tử." Tới tận bây giờ Kang Woo mới chịu đứng dậy. "Ba ngày nữa là thời gian sứ giả của Heung sẽ đến theo lệ thường. Mạo muội nhờ điện hạ cùng Kim công tử mang theo thần y lảng tránh một chút."

"Ta đã biết." Ngẫm một lát y bổ sung. "Vậy để qua ba ngày sau hẵng trị bệnh cho Kang tiểu thư. Ngươi chủ động đi theo như vậy, vẫn dễ làm cho chúng sinh lòng đa đoan. Mà cách kiểm tra dễ nhất chắc chắn là xem xét bệnh tình quý tiểu thư."

"Công tử nói phải, việc này thần sẽ phân phó xuống dưới." Nói rồi Kang Woo nở nụ cười. "Đã chờ mười năm, sau đó qua bảy năm nữa. Ba ngày cỏn con thôi, thần chờ được."

Đếb khi Kang công tử đã cáo từ rời khỏi được một lúc, Seokjin vẫn như có đắn đo gì mà nhìn theo mãi không thôi. Ánh mắt thất thần vọng ra phía cửa làm Namjoon có chút không vui.

"Seokjin, làm sao vậy?"

"Không..." Thu hồi suy nghĩ, y vội lắc đầu. "Không có gì đâu. Chắc là ta nhìn nhầm thôi." Chứ làm sao mà Kang Woo lại có duyên nợ với yêu tộc, còn nặng hơn muội muội Kang Jin Joo đang nửa người nửa quái được?

***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top