Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay ngàn vạn lần cũng không nghĩ tới việc được học cùng lớp với bạn thân nối khố Lý Thế Hoan, tâm trạng của Thạc Trấn lúc này hảo tốt.

Thạc Trấn chuyển ra ngoài sống cùng với bọn Chung Quốc từ đầu năm lớp 10, từ đó đến giờ ngoài những buổi lễ hay một dịp gì đó quan trọng ra, cả 3 cơ hồ rất ít khi về nhà. Cư nhiên, số lần bọn họ cùng Thế Hoan gặp mặt tụ tập đếm trên đầu ngón tay. Đương nhiên sẽ rất nhớ nhau rồi.

Thạc Trấn cùng Chí Mẫn cao hứng dẫn Thế Hoan tới gặp Chung Quốc và Doãn Kỳ. Những vị hảo bằng hữu lại được đoàn tụ một chỗ. Việc này đáng ăn mừng. Thạc Trấn đang nghĩ xem tối nay nên làm những món gì để chào đón cậu bạn thân. A phải, chắc cũng nên xin phép Nam Tuấn cho nghỉ một buổi.

Có lẽ không cần mất công đi thêm vài bước nữa đâu nhỉ?! Từ một khoảng cách gần, cả bọn có thể thấy bóng dáng mệt mỏi của hòn đá kia, nhưng chưa thấy Chung Quốc.

Doãn Kỳ thấy bọn Thạc Trấn đang đi về phía này thì hơi ngạc nhiên. Bình thường họ không hay rủ nhau đi đâu đó vào giờ nghỉ trưa. Thay vì làm cái việc nhàm chán đó thì cả đám lại mỗi người một ngả, tìm một nơi nào đó yên tĩnh ngồi ăn cơm. Và hơn hết, cậu ta ngạc nhiên hơn khi thấy thân ảnh của Lý Thế Hoan.

Thạc Trấn tươi cười, vẫy tay chào và gọi Doãn Kỳ:

"Doãn Kỳ, Doãn Kỳ, tới đây nhanh nào!"

Mẫn Doãn Kỳ vui vẻ chạy tới, ôm chầm lấy Thế Hoan:

"Hoan à, như thế nào cậu lại có mặt ở đây vậy? Lại còn mặc đồng phục trường này nữa chứ?!"

Cục đường trắng này vẫn chẳng thay đổi gì, dáng người vẫn cứ nhỏ nhắn như vậy, thật chỉ muốn ôm vào lòng. Rồi cả cái kiểu thay đổi thái độ nhanh đến chóng mặt đó nữa. Mới vừa nãy thôi mặt cậu ta còn bí xị, nhìn thế nào cũng thấy thiếu sức sống, thế mà bây giờ lại tươi cười hớn hở thế kia.

Thế Hoan cười híp mắt, đẩy nhẹ cậu ta ra rồi mới nói:

"Từ giờ tớ sẽ học ở đây cùng các cậu. Ngạc nhiên chứ hả?"

"Thật vậy sao? Tốt quá, vậy là được gặp cậu thường xuyên rồi."

Nhìn bọn họ ân ân ái ái một hồi, bất chợt Chí Mẫn mới sực nhớ tới Chung Quốc. Nãy giờ không thấy y đâu, hơi sốt ruột. Nó nhìn nhìn ngó ngó, lúc sau mới thấy y đang từ sau đi tới, nhưng là không đi một mình. Bên cạnh, nếu Chí Mẫn nhớ không nhầm thì là Kim Tại Hưởng. Kiểu này, Tuấn Chung Quốc lại gây sự gì với người ta rồi. Nó nghĩ thế, bởi thấy hai con người đó đang cãi nhau rất nhiệt tình.

Tuấn Chung Quốc bị Tại Hưởng đeo bám, tự nhiên sinh nộ khí, hận không thể giết chết anh ngay lúc này. Cũng chẳng hiểu kiếp trước có phải mắc nợ gì anh hay không. Thực quá đau đầu mà. Mà nghĩ lại, thấy thật ngớ ngẩn khi lần đầu tiên nhìn thấy anh ta đã vội si mê bởi bề ngoài cuốn hút. Cái gì mà lạnh lùng, nghiêm túc rồi ngầu chứ, tất cả chỉ là vỏ bọc bên ngoài thôi. Giả tạo, đúng là giả tạo quá mức cho phép mà. Thật quá hối hận đi.

Kim Tại Hưởng đúng là chẳng nghiêm túc gì. Không nghiêm túc thì thôi đi, lại mọc đâu ra cái thói bắng nhắng, lắm mồm, dâm dê đê tiện nữa chứ. Lắm mồm, đúng là không sai đâu. Anh có thể nói luôn mồm luôn miệng, mọi lúc mọi nơi. Tỉ như bây giờ chẳng hạn, anh như cái đuôi phiền phức lẽo đẽo bám theo Tuấn Chung Quốc, mồm hoạt động liên tục với công suất cao.

"Quốc tử Quốc tử, cho ta theo với đi mà, cùng xuống canteen ăn cơm. Như vậy chẳng phải vui hơn sao. Số nhiều vẫn hơn chứ. Ăn một mình chẳng lẽ không cô đơn sao, cậu không cô đơn nhưng tớ cô đơn lắm. Thôi nào, cùng đi đi mà, Quốc tử không thể nhẫn tâm bỏ mặc tớ ở cái nơi khỉ ho cò gáy này được."

Tuấn Chung Quốc hai tai đã rất ù rồi, y khó chịu đạp Tại Hưởng một phát bay dính vào tường, tức giận quát:

"Im miệng ngay cho tôi, lải nhải nhiều điếc cả tai. Thích thì đi mà tìm ba vị thiếu gia tiểu thư kia đi cùng cậu, tôi không có nghĩa vụ phải đi ăn cơm với một gã biến thái. Đồ khùng!"

Thật là một nỗi uất nghẹn mà. Rốt cuộc đã làm gì sai mà lại bị tên nam hài tử kia đạp cho tới mức bay dính vào tường chứ. Tuấn Chung Quốc, cái đồ đanh đá, chuộng bạo lực. Lần đầu trong đời Kim Tại Hưởng bị đãi ngộ tồi tệ đến thế này. Thật là một nỗi ô nhục lớn đối với Kim thiếu gia mà. Muốn chết ngay bây giờ cho đỡ nhục nhã. Kim Tại Hưởng khóc không ra nước mắt, đầu liên tục va chạm với tường. Ừm, trông thật thương tâm thay nếu anh đập mạnh thêm một chút nữa. Anh...đập đầu quá nhẹ.

Thời gian có hạn, Chung Quốc không rảnh ở đây để coi tên kia diễn hài kịch mua vui. Hài kịch rẻ tiền nhất lịch sử. Y sinh khí, hắc tuyến đầy mặt, tức giận đạp thêm một phát khiến cho Kim Tại Hưởng đập mạnh đầu vào tường, sau đó tiến nhanh tới chỗ bọn Thạc Trấn đang đứng.

Tàn nhẫn.

Cả bọn thầm rủa trong lòng, nhưng cũng chẳng có ai cảm thấy bất mãn cả. Liếc nhìn Tại Hưởng, không hẹn mà cùng trưng ra ánh mắt thương cảm. Anh chàng này đụng phải cọp dữ rồi, xui xẻo.

Kim Thạc Trấn lắc đầu ngao ngán. Rốt cuộc Tuấn Chung Quốc là giống ai mà cứ như mấy mụ đàn bà đanh đá thế này?! Cậu gọi y lại, tươi cười nói:

"Quốc tử, hãy xem ai này!"

Tay cậu đồng thời túm cổ áo Lý Thế Hoan, lôi mạnh về phía trước, đứng đối diện y. Anh ta khẽ nuốt nước bọt, thật sự là không có dũng khí đứng đối diện "mụ đàn bà đanh đá" này. Đối lập với anh ta, Tuấn Chung Quốc cực kì kích động nhào tới ôm cứng Thế Hoan.

"Ôi trời ơi, Thế Hoan, tại sao cậu lại ở đây vậy? Ơn trời, tớ thật sự đã rất nhớ cậu đấy, đến nỗi ăn ngủ không được. Rồi sao tới đây mà lại không báo trước? Đến thăm chúng tớ hả?"

Lý Thế Hoan cười tít mắt. Được rồi, y không quá tệ, và vẫn rất quan tâm tới anh ta. Hảo bằng hữu.

Bọn Thạc Trấn không nói năng gì, chỉ đồng loạt ném ánh mắt khinh bỉ cho y. Hứ, ăn ngủ không được? Nghe sặc mùi dối trá. Ăn đủ ngon, ngủ đủ giấc, sắp thành heo rồi còn than ăn ngủ không được. Chúng ta khinh.

Kim Tại Hưởng ngồi dưới đất ôm đầu, trừng mắt nhìn hai con người đang vô tư ôm nhau kia, hận không thể nhào đến xé xác họ.

*******

Canteen đến tầm giờ này đều rất đông. Lý Thế Hoan rất kiên nhẫn đứng xếp hàng chờ tới lượt mua đồ. Anh ta thầm ca thán, đông thì đúng là rất đông nhưng vẫn rất có trật tự. Chỉ có điều, nỗi khổ của những kẻ xếp sau cùng ai hiểu cho?

Sau một hồi chật vật mới mua được một hộp cơm và năm cốc trà sữa. Rõ ràng là cả đám đều uống trà sữa, vậy mà tại sao lại chỉ có mỗi mình anh ta mang vác cả năm cốc chứ? Đến lúc ra đến nơi chỉ thấy bốn con người kia đang ung dung ngồi ghế đá nói chuyện. Thấy Thế Hoan thì cả đám cao hứng vẫy tay.

"Thật vất vả cho Tiểu Hoan quá. Phiền cậu rồi."

Chí Mẫn vừa nói vừa giật lấy túi trà sữa, hoàn toàn một chút thành ý cũng không có, nói chỉ coi như cho có lệ.

Mẫn Doãn Kỳ đập đầu nó một cái, trách móc:

"Cậu nói thế mà được à?"

Thế Hoan nghĩ cậu ta đang đứng ra bênh vực cho mình. Thật tiếc, anh ta chưa kịp vui mừng thì đã nghe cậu ta bồi thêm một câu:

"Chỗ bạn bè thân thích với nhau, ai cần cậu phải khách sáo?!" - Cậu ta lại quay sang nhìn Thế Hoan - "Tốt lắm, lần sau tiếp tục phát huy."

Chính thức là sụp đổ, thâm tâm tổn thương sâu sắc.

Thiên a, công lý ở đâu chứ? Nhân quyền ở đâu?

Anh ta thầm ai oán trong lòng. Được rồi, đám người này vẫn thật nhẫn tâm, phải thừa nhận rằng mình là kẻ bất hạnh nhất thế giới. Ngồi xuống bên cạnh Thạc Trấn, anh ta ai oán:

"Mấy cậu là đồ tàn nhẫn!"

"Sinh thành đã thế, quá khen!" - Cả 4 rất tự nhiên trả lời.

Không những nhẫn tâm, mà còn mặt dày nữa. Anh ta muốn tuyệt giao với mấy con người này, nhưng thật khó mà.

Sau một lúc ăn cơm, Tuấn Chung Quốc nhìn chằm chằm vào hộp cơm của mình, thấy cá viên chiên đã hết. Tình cờ thay đó là thứ mà y rất thích ăn. Thạc Trấn biết điều đó nên đã cho y khá nhiều, nhiều hơn những người khác. Chỉ là y ăn không biết tiết kiệm nên mới nhanh hết. Y di động ánh mắt đến hộp cơm của Kim Thạc Trấn, trong mắt loé lên tia gian xảo.

Y nhanh như cắt lấy đũa gắp hai viên cá viên cho vào mồm rồi chạy mất.

Vài giây đồng hồ trôi qua, Thạc Trấn nhận thức được sự việc, liền vội đuổi theo y đòi lại thứ đã mất. Trong nháy mắt Tuấn Chung Quốc đã bị tóm gọn. Cả hai quay sang vật lộn nhau, mồm lại thao thao bất tuyệt mắng đối phương:

"Tên thỏ béo tham ăn nhà cậu, trả thức ăn lại đây."

"Cậu là cái đồ keo kiệt, có mỗi tí mà cũng đòi."

"Đồ ăn cắp, của mình ăn hết rồi thì trộm của người khác. Cái đồ trộm phẩm tặc, đanh đá, tham ăn."

"Cậu mới là đanh đá, lắm mồm, con lợn tham ăn."

"Hôm nay lão tử phải giết cậu."

"Nhào vô đánh xem ai sợ ai."

"..."

Ở một góc nào đó trong vườn trường, có tiếng đánh nhau, cãi vã vang lên thật chói tai người nghe. Mà ba con người ngồi gần đó cũng không có phản ứng gì, chỉ ung dung ngồi xử lí bữa trưa.

"Bọn họ vẫn chẳng thay đổi gì nhỉ?" - Thế Hoan vừa uống trà sữa vừa hỏi.

"Phải, vẫn luôn đánh nhau vì đồ ăn." - Doãn Kỳ bổ sung.

"Không chỉ vì đồ ăn, có rất nhiều lí do để bọn họ cãi vã."

"Oan gia a oan gia."

Cả đám lại làm bộ dáng mệt mỏi thở dài.

Hai con người kia, từ nhỏ đến lớn vẫn luôn gây sự cãi vã đánh nhau, cho dù là lí do nhỏ nhất đi nữa. Nhưng cũng chỉ được một lúc là lại làm lành. Sáng ta và ngươi đánh nhau, rất nhanh đến trưa ta và ngươi đã làm lành. Việc này giống như một cái cassette bị hỏng, lặp đi lặp lại không ngừng. Bọn Doãn Kỳ cũng đã chán cái cảnh này, mặc sức bọn họ tuỳ hứng gây nhau. Có đánh chết nhau đi cũng được, bọn họ càng vui. Ngày đấy mà đến thật, chắc chắn mở tiệc ăn mừng ngày bọn họ được giải thoát.

*******

Đến chiều thì Kim Thạc Trấn lại phải vác xác sang nhà Kim Nam Tuấn làm việc cần phải làm.

Kim Thạc Trấn mệt mỏi lau nhà, thâm tâm thầm chửi rủa Nam Tuấn. Đang oán hận tên này xây nhà quá to, một mình làm không xuể, miệng thì lầm bầm chửi rủa:

"Tên hỗn đản, có cần phải xây biệt thự to thế không? Đã thế nhà còn không có lấy một gia nhân, báo hại mình vất vả. Này là chắc chắn do cái bản mặt hung hãn nên mới không ai dám đến gần. Đại ác ma."

"Đang nói ai vậy hả?"

Phía sau đột nhiên vang lên giọng nói trầm khàn mang theo vẻ lãnh khốc rợn người. Kim Thạc Trấn giật thót, thấy sống lưng hơi lạnh, lòng bàn tay toát mồ hôi, trời không rét mà run.

Đích thị là quỷ mới thoắt ẩn thoắt hiện thế này.

Kim Thạc Trấn bất mãn thầm rủa trong lòng. Vì cái gì lại bị dây dưa với tên đại ác ma cơ chứ? Hại cậu ngày ngày gặp ác mộng.

Trong nhất thời chưa nghĩ ra được cách giải quyết, cậu bất đắc dĩ nở một nụ cười gượng gạo khi đã quay mặt đối diện Kim Nam Tuấn, nói:

"Kim đại thiếu gia, tớ đâu có nói ai đâu cơ chứ."

"Nói lại những lời vừa rồi xem!"

"Lời nào cơ? Ôi tớ chẳng nhớ gì hết. Xin phép đi làm việc."

Thạc Trấn dứt khoát muốn chạy trốn, nhưng là vừa mới di động chân được hai bước thì đã bị Kim Nam Tuấn tóm ngược trở lại, ép cậu đứng đối diện với hắn, hỏi:

"Còn có chuyện muốn hỏi. Lý Thế Hoan là thế nào với cậu?"

Để không làm mất nhiều thời gian, hắn ta một mạch đi thẳng vào vấn đề. Mà Thạc Trấn nghe xong cũng sửng sốt trong chốc lát, rất nhanh nói:

"Là bạn khuê mật. Chúng tớ chơi với nhau từ lúc còn nhỏ. Còn có Chung Quốc, Chí Mẫn và Doãn Kỳ nữa. Sao vậy?"

"Bạn thân bình thường thôi?" - Hắn ta hồ nghi hỏi lại.

"Phải a!" - Thạc Trấn quyết đoán gật đầu khẳng định.

Kim Nam Tuấn không hỏi thêm gì nữa, đáy mắt lại mang theo chút ý cười nhìn cậu. Rốt cuộc Thạc Trấn cũng được thả đi làm việc.

Hắn ta vẫn dán mắt vào người cậu, đến khi thấy cậu trượt chân ngã thì bật cười hả hê.

Thạc Trấn cau mày, quay đầu trừng hắn quát lớn:

"Cười cái gì mà cười? Thật không thể chấp nhận nổi loại người cười trên sự đau khổ của người khác. Lão tử khinh."

Kim Nam Tuấn không những không hối lỗi, còn bị bộ dáng của cậu chọc cười to hơn, đối cậu khinh bỉ nói:

"Haha, cậu là cái đồ hậu đậu."

Dứt lời hắn ta quay gót bước đi, để lại Thạc Trấn một bụng đầy căm tức lồm cồm bò dậy. Đang chuẩn bị xách xô cầm chổi đi lau nhà tiếp thì nghe tiếng loảng xoảng ở phía sau. Quay ngoắt đầu ra sau nhìn mới phát hiện một đống mảnh thuỷ tinh vỡ dưới sàn nhà chỗ Kim Nam Tuấn đứng, bụng đầy hồ nghi.

Nam Tuấn lặng im một lúc thì mới thản nhiên lên tiếng:

"Thạc Trấn, tới đây dọn đi."

"Là cậu làm vỡ sao?"

"Lỡ tay thôi. Đừng nhiều lời, tới dọn mau lên."

Kim Thạc Trấn "ồ" lên một tiếng, đáng ánh mắt trào phúng về phía hắn ta, khinh bỉ nói lại:

"Ai nha, là lỡ tay sao? Vậy được tính là hậu đậu rồi."

Hắn ta thẹn quá hoá giận, ánh mắt sắc bén nhìn cậu. Thạc Trấn bị hắn ta doạ sợ, nhanh chóng sửa lại:

"Mà cũng không hẳn là hậu đậu. Đời người ai chẳng có lúc lỡ tay làm hỏng thứ gì đó chứ. Vậy nên đây có thể coi là sự cố ngoài ý muốn rồi. Hoàn toàn không thể nói là hậu đậu. Haha!"

Hắn ta mỉm cười, gật đầu nói:

"Tốt, giờ thì dọn đống này đi. Cẩn thận đừng để bị thương."

Thạc Trấn bĩu môi bất mãn, nhưng cũng ngoan ngoãn tới dọn dẹp. Vương bát đản. Kim Thạc Trấn thầm chửi rủa.

Khoan đã, cậu nhận ra hình như mình đã bỏ sót thứ gì đó hay ho rồi. Bất giác cậu giật mình một cái. Phải rồi, vừa rồi cậu thấy Kim Nam Tuấn cười, còn cười rất tươi nữa. Lần đầu tiên thấy hắn ta như vậy. Cậu khẽ thở dài tiếc nuối, giá như cậu đem theo máy ảnh thì có phải tốt không. Thề sẽ chụp lại cảnh hắn cười, rửa ảnh rồi mang bán cho đám nữ sinh, rất đắt giá cho xem.

Mấy ngày sau đó, mọi việc vẫn diễn ra hết sức bình thường. Chỉ khác ở chỗ là Thạc Trấn ngày nào cũng dính lấy Lý Thế Hoan như hình với bóng. Điều đó thành công khiến cho Kim Nam Tuấn tức sôi máu. Ngày nào hắn ta cũng lườm lườn hai người bọn họ. Hận không thể nhào tới đánh Lý Thế Hoan, giành lại Thạc Trấn.

Đến giờ nghỉ trưa của một hôm, Kim Nam Tuấn tay mang theo hộp cơm Thạc Trấn chuẩn bị cho, bình thản đi tới gọi cậu:

"Kim Thạc Trấn!"

Thạc Trấn giật mình, quay lại thì thấy Kim Nam Tuấn đang tiến đến gần.

Kim Nam Tuấn lạnh lùng liếc Lý Thế Hoan và Chí Mẫn bên cạnh. Cả hai đều hiểu ý nên vội nói:

"Thạc Trấn, chúng tớ đi trước."

Vừa rồi là Chí Mẫn nói.

Dứt lời, cả hai bụm miệng cười cười rồi chạy đi mất.

Đúng lúc Trịnh Hạo Thạc chạy qua, nhìn bọn họ rồi nở một nụ cười đê tiện. Cũng chẳng làm mất thời gian mà nhanh chóng đuổi theo Phác Chí Mẫn, khoác vai nó làm ra vẻ thân mật rồi rời đi.

Kim Thạc Trấn và Kim Nam Tuấn ngây ngốc nhìn bọn họ.

Từ lúc nào mà hai người đó trở nên thân mật như vậy?

Kim Nam Tuấn nhanh lấy lại tư thái trầm ổn, kêu Thạc Trấn tới chỗ phần đất trống ở sau trường ăn cơm với hắn. Thạc Trấn thoáng sửng sốt, hỏi hắn "tại sao?" thì hắn nói rằng ăn một mình cô đơn. Cũng chẳng cho cậu cơ hội cự tuyệt nên rời đi ngay.

Thạc Trấn đứng hình trong chốc lát.

Cô đơn á? Nực cười thật, có nghĩ cũng chưa nghĩ tới Kim Nam Tuấn lại biết cô đơn. Thường ngày luôn mang bộ dáng băng sơn tạo cho người ta cảm giác không muốn đến gần. Chắc chắn đã luôn tự khép kín một thời gian dài rồi. Vậy mà vẫn biết cô đơn. Thế nhưng ngẫm nghĩ một lúc thấy cũng không phải không có khả năng. Được rồi, vì hắn là con người cho nên cô đơn cũng là chuyện thường tình.

Kim Thạc Trấn nhanh chóng bỏ qua việc này, vội chạy theo hắn ta.

Rất nhanh đã tới chỗ cần tới. Thạc Trấn thoải mái ngồi phịch xuống. Tay thuận tiện lấy từ trong cặp ra bữa trưa của mình.

Kim Nam Tuấn cũng không vội, ngồi xuống bên cạnh cậu, mở hộp cơm ra ăn.

Gắp một miếng cơm cho vào mồm, Thạc Trấn hỏi:

"Có chuyện gì sao?"

Nam Tuấn không nói gì, chỉ im lặng ăn cơm một cách từ tốn.

Thạc Trấn thấy mình bị hắn ngó lơ thì tức giận, to gan đưa tay đập vào đầu hắn một cái. Mà Kim Nam Tuấn đang an lành ăn cơm lại vô duyên vô cớ bị đánh, cũng chỉ quay sang trừng cậu.

"Cậu lớn gan nhỉ?!" - Hắn ta gằn giọng trách mắng.

Có biết từ nhỏ tới lớn ta chưa từng bị ăn đánh lần nào không hả?

Ngươi đối xử với lão tử thế nào, lão tử đáp lại ngươi thế đấy. Cho nên, Thạc Trấn cũng ngó lơ hắn, chú tâm ăn cơm.

Kim Nam Tuấn không tức, thấy hai bên tai của cậu đỏ lên thì chỉ khẽ bật cười. Chắc vừa rồi khá tức. Thực đáng yêu quá mà.

Thấy hắn ta bật cười, Thạc Trấn chỉ hừ lạnh một tiếng, trong lòng cũng đã không còn tức giận.

Kim Nam Tuấn cũng thật khó hiểu nha.

Ăn xong, Kim Thạc Trấn ngả người vào thân cây ngân hạnh, tay vỗ vỗ cái bụng tròn. Kim Nam Tuấn nhìn thấy thì cười cười. Cậu cau mày gằn giọng:

"Có gì đáng cười?"

Nam Tuấn không trả lời ngay mà hỏi một câu khác:

"Vết thương sao rồi?"

Cậu ngớ người một lúc, sau mới nhớ ra vụ ẩu đả của mấy hôm trước. Thấy Kim Nam Tuấn quan tâm mình như vậy thì cậu khẽ xao động. Rất cảm động mà nói:

"Gần khỏi rồi, cảm ơn đã quan tâm."

"Vậy thì tốt!" - Hắn ta gật đầu hài lòng, lại nói - "Còn có chuyện muốn nói."

"Chuyện gì vậy?"

"Cậu dọn đến nhà tôi ở đi."

Hắn ta nhanh chóng nói.

Thạc Trấn sửng sốt, hỏi lại:

"Tại sao?"

"Vậy cho tiện, đỡ phải đi lại nhiều."

Thạc Trấn ngẫm nghĩ một lúc. Lời Kim Nam Tuấn nói cũng là hợp lí. Không nói gì đến đi đi về về, nhiều hôm về muộn, đường không phải chỗ nào cũng có đèn nên hơi lo ngại. Hơn nữa nhà hắn ta cũng rộng rãi thoáng mát, vườn nhà có cây ăn quả, có nhiều loại hoa khác nhau rất đẹp, hơn nữa cũng đầy đủ tiện nghi. Không phải rất tốt sao?! Cho nên cậu quyết đoán gật đầu, đồng ý tới nhà hắn ta ở.

Kim Nam Tuấn mỉm cười hài lòng. Rất tốt a.

End chương 4.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top