Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tối hôm đó Thạc Trấn được thả về sớm hơn. Vào nhà thấy ba con người kia còn đang ngồi ăn hoa quả, xem phim tình cảm rồi khóc sướt mướt. Tay không quên cầm giấy lau mắt.

Thạc Trấn dù hơi mệt nhưng vẫn ngạo kiều ném ánh mắt trào phúng cho bọn họ. Khóc sao? Thật không có tiền đồ.

Doãn Kỳ là người nhìn thấy cậu đầu tiên. Cậu ta đưa tay vẫy vẫy Thạc Trấn, hướng cậu chào hỏi:

"Tiểu Trấn, về rồi sao?"

Đã không còn khí lực trả lời lại cậu ta nên Thạc Trấn chỉ gật đầu một cái qua loa cho có lệ.

Làm việc nhà đã mệt rồi thì thôi đi, lại còn phải lóc cóc đạp xe từ đó về đây. Mệt chết đi được a. Đã vậy phải sớm dọn qua nhà Kim Nam Tuấn ở. Bất quá, ngày mai chuyển luôn. Thạc Trấn tự kỉ gật đầu, tán thành ý kiến của mình... Hảo tốt.

Doãn Kỳ nheo mắt, thầm đánh giá Thạc Trấn. Chẳng lẽ mệt đến mức ngay cả một câu chào hỏi tử tế cũng không có sao?

Đã không còn chút khí lực nào, Thạc Trấn vật vã đi cố vài bước rồi nằm vật ra sàn. Cậu giương mắt nhìn Doãn Kỳ, ý muốn nói mấy câu kiểu như: "Lão tử đã thực mệt, mau tới đỡ ta dậy." Vậy đấy, siêu cấp lười. Nhưng Mẫn Doãn Kỳ đâu có dễ tính như Phác Chí Mẫn, không bao giờ đáp ứng mấy yêu cầu tốn sức này của Thạc Trấn. Cho nên cậu ta làm bộ thở dài, hỏi:

"Mệt đến nỗi không tự đi được sao?"

Kim Thạc Trấn uỷ khuất gật đầu, nhìn cậu ta thắm thiết. Chỉ mong tìm được sự giúp đỡ. Nhưng không, cậu ta lại nói sang chuyện khác:

"Trong tủ lạnh có bánh kem và nước ép cam!"

Và trong phút chốc, cậu đã không còn suy nghĩ được gì nữa, chỉ biết phải nhanh nhanh chóng chóng tìm tới chiếc bánh và ly nước ngay. Và đó là lí do tại sao bây giờ Thạc Trấn lại khí lực dồi dào lao như một quả đạn pháo xuống căn bếp yêu dấu.

Mẫn Doãn Kỳ khinh thường nhìn theo bóng lưng cậu.

Kim Thạc Trấn là đồ con heo lười biếng, tham ăn. Mới một giây trước còn nằm vật ra sàn nhà than mệt, không thể đứng dậy nổi. Một giây sau khi nghe đến đồ ăn thì lại lao nhanh xuống bếp.

Thực tế đã chứng minh rằng, có những lúc đồ ăn chính là một loại vũ khí lợi hại. Ít nhất là đối với Kim Thạc Trấn.

Ăn xong bánh, uống xong nước, Thạc Trấn thoải mái ngồi xuống ghế bên cạnh Chung Quốc. Vì mải xem phim nên y cũng không có tâm trạng để ý tới cậu, ngay đến một câu chào hỏi cũng không có. Cực kì đáng ghét.

Đĩa hoa quả để trên bàn chẳng mấy chốc mà hết dưới bàn tay của bốn con người. Khi chỉ còn lại miếng táo cuối cùng, Thạc Trấn và Chung Quốc vô tình cùng đưa tay bốc. Cả hai ngơ ngác ngước lên nhìn nhau...

Thôi rồi, sắp có một vụ ẩu đả nữa rồi. Linh cảm mách bảo có điều chẳng lành, Doãn Kỳ và Chí Mẫn cực kì biết bảo toàn tính mạng mà ôm chiếc gối để trên ghế lánh sang chỗ khác ngồi coi diễn biến.

Kim Thạc Trấn trừng mắt với Chung Quốc, tay cố giữ chặt miếng táo, ra sức giành lại với y. Nhưng Tuấn Chung Quốc cũng chẳng phải hiền lành gì cho cam. Y rất không khách khí trừng lại cậu, đồng thời nói:

"Mau buông tay."

"Cậu mới là người phải buông." - Thạc Trấn rất cứng cỏi mà nói.

"Vừa rồi cậu đã ăn bánh uống nước rồi."

"Thì sao? Dẫu sao ở nhà cậu cũng ăn nhiều hoa quả rồi mà. Còn lại miếng cuối cùng này thì nhường tôi không được sao?"

"Không được. Ai bảo cậu không về sớm hơn chút."

"Cậu là cái đồ hẹp hòi, keo kiệt, tham ăn."

"Đừng đánh đồng tôi với nhà cậu. Đồ con heo lười biếng phàm ăn."

"Quyết chiến đi, lão tử phải giết được cậu."

"Cậu mới là phải chết dưới tay tôi."

Như bao lần khác, Tuấn Chung Quốc và Kim Thạc Trấn lại không màng đến hình tượng mà lao vào đánh đối phương.

Mẫn Doãn Kỳ và Phác Chí Mẫn ngồi một bên, vừa xem phim vừa thỉnh thoảng quay sang hai con người kia. Thật sự rất ồn ào, phá hỏng cả bộ phim hay. Người ta là đang nhập tâm khóc rưng rức vì bộ phim cảm động, tự dưng lòi đâu ra cái cảnh này, quả thực đến cả nước mắt cũng chẳng buồn rơi. Thực quá mất hứng đi.

Những cuộc cãi vã, chiến tranh tàn khốc đã rút đi không ít sinh lực của người trong cuộc, hơn nữa còn tàn phá tài sản vật chất. Tỉ như bây giờ, Thạc Trấn và Chung Quốc đang ngồi chết dí trên sàn nhà thở gấp từng đợt. Vẫn luôn có một vài tàn tích còn sót lại để minh chứng rằng vừa rồi đã xảy ra một vụ ẩu đả. Kiểu như mảnh vỡ từ cốc thuỷ tinh đang nằm thành một đống trên sàn, gối ôm bị rách te tua, bông bay tứ tung trong không khí, bàn ghế thì lệch lạc không gọn gàng ngăn nắp, bình hoa trên bàn đang nằm lăn lóc trên sàn nhà. Không sai, đó là minh chứng cho vụ ẩu đả vừa mới xảy ra giữa Kim thiếu gia và Tuấn thiếu gia. Hết sức hoang tàn.

Mức độ phá hoại không ngừng gia tăng, rất đáng bị phê bình.

Để xử lí mọi chuyện thật hợp lí, Mẫn Doãn Kỳ đã giúp bọn họ ăn mất. Đúng vậy, cậu ta cực kì có tâm.

Chung Quốc và Thạc Trấn kích động nhìn Mẫn Doãn Kỳ, đáy mắt hiện lên một tia tiếc nuối. Không dưng bị vuột mất miếng ăn.

Thạc Trấn giận dữ trừng Chung Quốc, cực kì lưu loát nói:

"Từ giờ lão tử tuyệt giao với thỏ béo nhà cậu."

"Đây cũng không cần làm bạn với một con heo đanh đá như cậu." - Y ngạo kiều hất cằm lên trời, cũng không chịu lùi một bước mà nói lại.

Chỉ tiếc rằng, đường đường là một đấng nam tử mà nói được lại không làm được. Phải, rất đáng bị coi khinh. Và đó là lí do vì sao bây giờ Doãn Kỳ và Chí Mẫn đang ngồi một góc trào phúng nhìn hai con người nào kia đang cười cười nói nói vui vẻ chơi game cùng nhau.

Lòng người thật khó đoán. Ít nhất là hai kẻ đó.

Ba mươi phút trước còn mạnh miệng đòi tuyệt giao, ba mươi phút sau lại quay ra làm anh em chí cốt cùng nhau chơi game thâu đêm.

Bọn họ cũng mặc kệ không muốn quản nhiều, ngày nào cũng suy nghĩ cái vấn đề vô nghĩa này thì chẳng mấy chốc trở thành đầu ba. Cực xấu xí.

Sáng hôm sau, Thạc Trấn đang nằm ôm cứng Mẫn Doãn Kỳ ngủ ngon thì bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

Thạc Trấn cực kì bất mãn vươn tay với lấy điện thoại ở chiếc bàn nhỏ cạnh đầu giường mạnh mẽ gạt nút tắt rồi để lại chỗ cũ. Nhưng chỉ một khắc sau lại liền đổ chuông lần hai. Thạc Trấn thầm rủa trong lòng, nhanh chóng vớ lấy điện thoại gạt nút nghe. Còn chưa biết đầu dây bên kia là ai, Thạc Trấn đã thao thao bất tuyệt:

"Tên biến thái nào mới sáng sớm đã cả gan phá hỏng giấc ngủ của lão tử hả? Có phải muốn chết rồi hay không? Lão tử mà biết mi là ai thề sẽ băm vằm mi. Bệnh hoạn, rảnh quá không còn gì làm hay sao? Đồ chết tiệt!"

Căn bản là không muốn để cho người ta lên tiếng phản kháng.

Đầu dây bên kia im lặng một lúc, khắc sau một tông giọng trầm ấm, bình tĩnh mà lại lạnh lẽo chậm rãi vang lên:

"Kim Thạc Trấn, tôi là chủ nợ của cậu đây."

Hiển nhiên, cậu bị giọng nói quen thuộc đó làm cho giật mình. Vội vàng ngồi bật dậy, kích động mà kêu lên:

"Kim Nam Tuấn?"

"Phải!" - Hắn trả lời một cách ngắn gọn.

Thạc Trấn khẩn trương hỏi:

"Sao lại gọi cho tớ? Có việc gì hả?"

"Hôm nay chuyển sang nhà tôi luôn đi."

Thật đúng ý Thạc Trấn. Cậu cũng đang định dọn sang đó từ hôm nay. Vì vậy mà cậu nhanh trả lời lại hắn:

"A, được, lát nữa sẽ sang." - Dừng một chút, cậu lại nói -"Thế còn đồ đạc thì sao?"

"Có sẵn hết rồi, mang những thứ cần thiết thôi."

"Được, được. Vậy cúp máy trước."

Không nói hai lời, Thạc Trấn liền nhanh tay cúp máy. Sau đó nhanh nhanh chóng chóng chạy đi làm vệ sinh cá nhân trong tâm trạng hồi hộp.

Ở bên kia, sau khi đã tắt điện thoại đi thì Kim Nam Tuấn như uống nhầm thuốc mà vừa nhảy vừa reo lên sung sướng.

Ngàn vạn lần cũng chưa nghĩ tới con heo đó sẽ đồng ý nhanh đến vậy. Lúc đầu còn tưởng phải mất một thời gian khá dài để thuyết phục Thạc Trấn. Nhanh như vậy, thật không tốn một chút khí lực.

Được rồi, đợi khi cậu đến đây ở rồi thì hắn ta sẽ chinh phục cậu. Còn cái tên Lý Thế Hoan kia, nhìn đã không ưa nổi rồi. Anh ta cũng thật biết cách gây ác cảm với người khác.

Kim Nam Tuấn thấy Tại Hưởng và Hạo Thạc cũng rất ghét anh ta. Đơn giản thôi, vì ngoài Thạc Trấn hay Doãn Kỳ ra, anh ta còn luôn tiếp xúc thân mật với Chung Quốc và Chí Mẫn nữa mà. Thế nên, Lý Thế Hoan chính thức trở thành cái gai trong mắt của ba người bọn họ.

Câu trả lời của Thạc Trấn đã khiến cho hắn rất kích động. Căn bản bây giờ cũng không còn đủ khả năng để ý xung quanh, chỉ lặp đi lặp lại mấy câu la hét vui sướng và liên tục nhảy tưng tưng trên giường. Đến khi ý thức được thì đã thấy Kim Ảnh đang đứng ở cửa nhìn chằm chằm vào hắn từ bao giờ.

Cô nàng chính thức là hoá đá, nghẹn không nói nên lời.

Đây thực sự là Kim đại thiếu gia lạnh lùng đó sao? Thật sự rất khó tin. Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì chứ?

Kim Ảnh khóc không ra nước mắt.

Làm ơn trả anh hai của tôi lại đây.

Cô nàng thầm gào thét kịch liệt trong lòng... Hiện thực tàn khốc...

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, Kim Nam Tuấn đã nhanh lấy lại tư thái băng lãnh hằng ngày, đưa tay lên miệng ho khan hai tiếng. Hắn ta chậm rãi đi lướt qua người cô, thuận tiện hỏi:

"Tìm anh có việc gì?"

Thái độ thay đổi nhanh đến chóng mặt, cứ như vừa rồi chưa phát sinh chuyện gì. Thành công làm cho kẻ đối diện rơi vào hoang mang, bụng đầy nghi ngờ rằng đây không phải cùng một người.

Diễn xuất rất tốt, rất có khí chất của một ảnh đế.

Kim Ảnh lắc đầu thở dài, đây căn bản không phải anh hai cô. Nhanh chóng gạt đi những suy nghĩ mông lung, vội vàng chạy theo Kim Nam Tuấn, cao hứng đối hắn hỏi:

"Anh hai, có muốn đi mua sắm cùng em không?"

"Không được, hôm nay anh chỉ muốn ở nhà." - Hắn cực kì không hứng thú nói, cũng cực kì nhẫn tâm.

Đáp án rất không vừa ý. Kim Ảnh cúi thấp đầu thở dài. Nói thẳng ra thì Nam Tuấn đã là lựa chọn thứ ba của cô nàng rồi, vậy mà cũng lại thất bại. Lần đầu qua rủ Tại Hưởng thì lại phát hoảng trước hình ảnh anh đang điên cuồng trút giận lên bao cát, lên tiếng gọi thì bị trừng mắt nên sợ quá bỏ đi. Lần sau lại chạy sang nhà Hạo Thạc, cũng phải nổi da gà khi đập vào mắt là cảnh gã đang ôm chiếc điện thoại tủm tỉm cười, cực kì bệnh hoạn, thế nên cũng chạy đi ngay. Cuối cùng là Kim Nam Tuấn, kết quả cũng chẳng khả quan hơn là bao. Hơn nữa, còn bị sốc nặng.

Mấy con người này hôm nay thật kì quái. Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì cơ chứ? Thật khiến người ta phải đau đầu.

Kim Ảnh không cần đuổi cũng tự giác bỏ đi.

Nam Tuấn thầm gật đầu hài lòng. Em gái hắn có khác, tính tự giác rất cao.

*******

Kim Thạc Trấn đứng trước cửa nhà với chiếc va li chứa quần áo và một số đồ cần thiết, lưu luyến nhìn ba người bạn thân của mình.

Phải xa ngôi nhà chung này cậu cũng không nỡ. Trong lòng có chút tiếc nuối.

Nhìn mấy người bọn họ nước mắt lưng tròng nhìn mình, Thạc Trấn thấy không nỡ, sống mũi cay cay. Cậu nghẹn ngào nói với họ:

"Thôi nào mấy cậu, tớ có phải đi hẳn đâu, sẽ thường xuyên về đây thăm các cậu mà. Đừng buồn."

Chí Mẫn đưa tay lên quệt nước mắt đang đọng lại nơi đuôi mắt, nói:

"Không phải, cậu đừng hiểu lầm. Chúng tớ khóc là vì quá đỗi hạnh phúc thôi. Cậu mà ở đây thì đồ đạc hỏng gần hết. Hơn nữa cậu đi rồi thì sẽ không ai cãi nhau với Chung Quốc, đỡ phiền."

Cảm xúc đang dâng trào lên tới đỉnh điểm thì lại bị câu nói của Chí Mẫn tạt cho một gáo nước lạnh. Cực kì tàn nhẫn.

Tuấn Chung Quốc và Mẫn Doãn Kỳ cũng không yên phận mà gật đầu phụ hoạ, thể hiện rõ ý tứ muốn xua đuổi Thạc Trấn.

Thạc Trấn nhìn thấy mà trong lòng tức sôi máu.

Bạn bè khỉ gió. Lão tử khinh. Thật chẳng thể nào yêu quý được mấy con quỷ lớn xác này. Thật quá đáng ghét rồi.

Cậu lau nước mắt chuẩn bị rơi đi, tức giận quát:

"Lão tử tuyệt giao với mấy cậu, thật chẳng có thành ý gì, một chút cũng không." - Ngừng một chút để suy nghĩ gì đó, Thạc Trấn lại bổ sung thêm - "Để xem từ giờ ai nấu cơm, quét nhà cho mấy cậu?!"

Câu nói này sặc mùi tự đề cao bản thân, hạ thấp mức độ sử dụng được của ba người bọn họ.

Không ngoài dự đoán, nét mặt bọn họ trong phút chốc cứng đờ.

Thạc Trấn thầm mãn nguyện. Bọn họ chắc chắn đã nhận ra được giá trị con người cậu, biết vị trí của cậu trong nhà này quan trọng thế nào rồi.

Cả đám thái độ thay đổi nhanh đến không thể nhanh hơn, rối rít nói:

"Ai nha, Tiểu Trấn, thực ra thì chúng tớ yêu quý cậu còn không hết, sao có thể ghét bỏ xua đuổi cậu được. Như vậy thật không phải lẽ."

"Đúng vậy a, chúng tớ sao nỡ để cậu đi chứ. Bất quá không thể làm gì để giúp đỡ, đành trơ mắt nhìn cậu phải chịu khổ. Tan nát cõi lòng."

"Thật không nỡ nhìn cậu đi làm ôsin cho mấy tên bại hoại mà...hic!"

"Bọn tớ chính là một lòng mong cậu đừng đi đó Tiểu Trấn."

Sau đó còn phụ hoạ khóc lu loa lên, tạo thêm vẻ bi thương, mất mát, cảm động cho vở kịch đang cố gắng tạo dựng này.

Thạc Trấn khinh bỉ nhìn bọn họ, môi nở một nụ cười trào phúng.

Các người có phải đã quá khoa trương rồi không?!

Cậu nhìn bọn họ một lượt, nói:

"Đi vào vấn đề chính."

Được sự cho phép của Kim Thạc Trấn, Chí Mẫn vội nói ngay:

"Cậu nhớ thường xuyên về đây chơi, thuận tiện nấu cơm cho bọn tớ."

"Chưa hết, nhớ làm cả bữa trưa mang cho chúng tớ." - Chung Quốc cũng không dám chậm trễ bổ sung ngay.

"Ngoài buổi chiều tối tới nấu cơm ra, cậu căn bản không cần phải về đây chơi. Cứ an phận làm ôsin cho Kim đại thiếu đi."

Rốt cuộc thì cũng lộ ra ý tứ thật sự. Nguyên một đám bạn đểu.

Kim Thạc Trấn đau đầu, thầm ai oán trong lòng. Cậu cũng chẳng hiểu kiếp trước đã mắc nợ gì mấy cái tên này mà kiếp này lại phải làm bảo mẫu không công cho bọn họ. Cái gì mà bạn thân nối khố chứ. Căn bản là lợi dụng cậu thì đúng hơn. Được rồi, cậu nghĩ rằng mình sẽ không đáp ứng nguyện vọng của mấy kẻ bội bạc này. Tự nhủ phải cho bọn họ nếm trải mùi vị khổ cực thì mới hả hê.

Thạc Trấn quyết đoán cự tuyệt bọn họ, cực kì nhẫn tâm, không có lấy một chút do dự. Phải thế này mới được coi là công bằng.

*******

Kim Thạc Trấn chống tay vào tường thở hổn hển. Phải vất vả lắm mới có thể thành công chạy thoát khỏi đám quỷ to xác kia. Nghĩ lại thấy bọn họ thật hung tợn.

Thạc Trấn vuốt mồ hôi đọng lại trên trán, dần lấy lại hơi thở ổn định, chỉnh đốn lại bộ dáng xộc xệch của mình. Vô cùng bình thản tiến đến trước cổng một căn biệt thự rộng rãi tao nhã, đưa tay bấm chuông cửa. Một hồi chuông không thấy gì, Thạc Trấn tiếp tục bấm thêm nhiều lần nữa. Khắc sau vẫn là một khoảng tĩnh lặng.

Sự kiên nhẫn đã tới giới hạn, Thạc Trấn tức tối đạp mạnh vào cánh cổng lớn màu trắng. Miệng lại ra sức gọi tên Kim Nam Tuấn. Vậy mà cũng vẫn là không có ai.

Trên mặt trải vài đường hắc tuyến. Rõ ràng là gọi cậu sang ngay mà lại không thấy đâu. Chắc chắn là muốn cho cậu leo cây.

Kim Nam Tuấn đang ngồi đọc sách trong phòng, tự nhiên lại nghe thấy tiếng ồn ào ở nhà bên cạnh. Đặc biệt hơn nữa, đây còn là giọng nói của Thạc Trấn, và cái tên "Kim Nam Tuấn" còn được vang vọng khắp nơi. Hắn ta sắc mặt tối sầm. Rốt cuộc là lại đang nháo cái gì nữa đây. Thật ồn ào.

Hắn ta gập sách lại, sải bước ra ban công xem sự tình ra sao. Kết quả là hắn ta bắt gặp hình ảnh Kim Thạc Trấn đang gào thét ầm ĩ trước cổng nhà hàng xóm. Kim Nam Tuấn cạn ngôn, vươn tay đỡ trán than thở.

Kim Thạc Trấn, cậu còn có thể ngốc hơn nữa không?

Kim Nam Tuấn lắc đầu thở dài, tiêu sái đi xuống dưới nhà.

Sau một hồi la hét ầm ĩ, Thạc Trấn cũng đã thấm mệt. Đã đến bước đường cùng, cậu quyết định sẽ trèo cổng vào trong, với mục đích cũng chẳnh chính phái gì. Phá banh sân vườn nhà hắn, đó mới là mục đích chính của Thạc Trấn.

Đúng vậy, phải trả thù Kim Nam Tuấn vì đã dám cho cậu leo cây. Hại cậu phải bỏ dở giấc ngủ quý báu của bản thân.

Ngay khi Thạc Trấn đang định xắn tay áo, trèo cổng vào trong thì bất tri bất giác có giọng nam trầm ổn cất câu hỏi:

"Kim Thạc Trấn, cậu đang làm gì trước cổng nhà người khác vậy?"

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, mọi hoạt động của Thạc Trấn đều bị đình chỉ. Cậu kinh hãi quay ngoắt sang bên chủ nhân của câu hỏi vừa rồi. Người mà cậu bắt gặp không ai khác là Kim Nam Tuấn.

Thạc Trấn im lặng, nặng nề hít một hơi lãnh khí ngập buồng phổi.

Kiểu này chết chắc rồi. Kim Thạc Trấn liếc qua cánh cổng màu trắng kia kiểm tra xem có vết bẩn hay vết xước nào không. Và có vẻ như Kim Thạc Trấn vẫn chưa nhận ra sự nhầm lẫn của mình thì phải.

Kim Nam Tuấn tiêu sái bước tới trước mặt cậu. Hắn lạnh lùng liếc nhìn bộ dạng lôi thôi của cậu, cố gắng nén cười rồi hỏi lại:

"Đang hỏi cậu đang làm cái trò khỉ gì?"

Thạc Trấn không trả lời câu hỏi của hắn mà chỉ ngu ngơ hỏi lại:

"Kim đại thiếu, cậu vừa đi đâu về vậy?"

"Ở nhà chứ đi đâu?" - Hắn ta khẽ nhíu mày trả lời

"Không thể nào!" - Thạc Trấn giật mình cả kinh - "Ở trong nhà? Vậy nghĩa là chỉ mới ra đây thôi đấy hả?"

"Phải!" - Hắn ta gật đầu, kiên nhẫn đứng nhìn cậu đang mơ màng.

Đã giật mình nay lại càng kích động hơn.

Hắn ta nói hắn ta ở trong nhà suốt, và chỉ vừa mới có mặt ở đây thôi. Vậy mà cậu đứng đây điên cuồn gào thét nãy giờ, thề rằng chưa từng nhìn thấy Kim Nam Tuấn bước ra từ đây. Chuyện quái quỷ gì đang diễn ra vậy trời? Thật chẳng hợp tình hợp lí chút nào.

Đầu óc Kim Thạc Trấn rối bời.

Nam Tuấn chờ mãi vẫn thấy Thạc Trấn một bộ dáng mơ hồ, liền đưa tay cốc nhẹ lên đầu cậu một cái, thấp giọng hỏi:

"Đang suy nghĩ cái gì?"

Rốt cuộc Thạc Trấn cũng thoát ra khỏi suy nghĩ "Kim Nam Tuấn là người ngoài hành tinh, và hắn ta có thể dịch chuyển tức thời" nhờ cú cốc đầu bất ngờ của hắn ta.

Cậu lắc lắc đầu, chỉ tay vào bên trong dinh thự rồi nói:

"Tớ không thấy cậu bước ra từ trong đó. Cậu dùng phép dịch chuyển tức thời có đúng không? Hay là cậu đang nói dối tớ?"

Kim Nam Tuấn cảm thấy bất lực với tên ngốc này. Vậy mà Thạc Trấn nói xong lại thầm tán thưởng mình, cho rằng mình thông minh.

Hắn ta chỉ vào biệt thự của mình, kiên nhẫn đối cậu nói:

"Kim Thạc Trấn, cậu mở to mắt ra cho tôi, nhìn kĩ đâu mới là nhà của tôi?! Thật chịu hết nổi với cậu."

Thạc Trấn như bừng tỉnh đại ngộ, đánh nhãn sang phía nhà của Nam Tuấn... Lúc này mới cảm thấy thật không thốt lên lời...

Chẳng lẽ bị 3 cái tên quỷ kia rượt cho mệt đến mức hoảng luôn rồi sao. Ngay cả nhà của Kim Nam Tuấn mà cũng bị nhầm.

Nghĩ nghĩ lại, thấy thật may vì chủ nhà này đi vắng. Vạn nhất người ta mà có nhà thì ai đảm bảo cậu sẽ được yên ổn? Nhìn qua biệt thự này tuy không bằng của Kim Nam Tuấn, nhưng cũng không có nghĩa là nhỏ, khá lớn. Thế nên chủ nhà này chắc chắn cũng chẳng vừa. Đúng là không nên động vào.

Kim Thạc Trấn đỏ mặt, ho khan hai tiếng chữa ngượng.

Được rồi, thì ra là bị nhầm nhà. Không phải hắn cho leo cây.

Cậu ung dung dắt xe đạp đi lướt qua Nam Tuấn, tiến thẳng vào nhà của hắn.

Kim Nam Tuấn đứng cười một lúc rồi mới vào theo.

Thạc Trấn chạy xuống nhà bếp, lục tủ lạnh tìm nước uống. Thuận tiện cao giọng hỏi Kim Nam Tuấn đang ngồi hưởng thụ trên sô pha:

"Cậu có uống gì không?"

"Nước lọc lạnh!" - Hắn ta trả lời.

Cậu rót cho hắn ta một cốc nước lọc, và tự thưởng cho mình một cốc nước cam mát lạnh.

Đặt cốc nước xuống trước mặt hắn, Thạc Trấn tự giác ngồi xuống bên cạnh, uống một hơi hết cốc nước cam rồi nói:

"Chuyện hôm nay cậu nhớ phải giữ bí mật."

"Tại sao?" - Hắn ta ra vẻ khó hiểu, nhưng thực chất là đã hiểu ý.

"Đương nhiên là phải giữ bí mật rồi, nếu không người ta tìm đến tận nơi hỏi tội tớ thì sao?! Với lại phải bảo trì hình tượng."

Kim Nam Tuấn khinh bỉ nhìn cậu, giễu cợt nói:

"Hình tượng? Cậu mà cũng có hình tượng sao? Nực cười!"

"Kim Nam Tuấn, cậu dám xúc phạm tôi?!"

"Đang nói sự thật." - Hắn ta làm bộ nghiêm túc nói với cậu.

Thạc Trấn kích động vớ lấy chiếc gối ôm gần đó đập thẳng vào mặt Kim Nam Tuấn, thành công khiến hắn đứng hình vài giây.

To gan! Có biết cái mặt tiền này từ nhỏ tới giờ chưa ai dám động vào không hả? Kim Thạc Trấn cậu là người đầu tiên.

Nhưng cá chắc rằng điều đó cũng không làm cho hắn phải tức giận. Phải, bởi vì đó là Thạc Trấn nên hắn bao dung bỏ qua cho. Ngược lại, còn thấy có điểm vui vẻ.

Hắn ta đã chán nhìn thấy sự tôn kính của mọi người đối với mình. Cho nên khi bị Thạc Trấn khi dễ, lại cảm thấy thập phần mới mẻ.

Thạc Trấn nở một nụ cười ma mị, thấp giọng nói:

"Lão tử muốn giết cậu."

Một giây sau đó liền nhanh chóng nhào tới chỗ Nam Tuấn, chuẩn bị cào xé hắn ta. Nhưng tiếc thay hắn lại đoán trước được mà tránh đi. Thạc Trấn cũng đâu phải dễ dàng bỏ qua, lại nhảy tới lần hai, với một ý chí báo thù kiên định, phải xé xác hắn ta.

Rốt cuộc là cả hai người bọn họ cao hứng đuổi nhau quanh nhà. Kẻ thì cầm vũ khí đánh tới, người thì thân thủ nhanh nhẹn tránh đi. Nhìn vào chỉ thấy một mảng hỗn loạn.

Đến khi đã sức lực cạn kiệt, cả hai không hẹn mà cùng ngồi xuống ghế sô pha thở gấp. Quả thực đã rất mệt đấy.

Kim Nam Tuấn ngửa đầu tựa vào lưng ghế nghỉ ngơi, dần lấy lại hơi thở ổn định. Hắn bất tri bất giác nở nụ cười thoả mãn.

Rất vui - đó là điều hắn nghĩ được vào lúc này.

Thạc Trấn quay sang nhìn thì bắt gặp nét mặt tươi cười vui vẻ của hắn. Cậu cũng bất giác cười theo.

Có là đứa ngốc cũng có khả năng nhìn thấu tâm tư của Nam Tuấn. Trong một buổi sáng nay, hắn ta quả thật đã cười rất nhiều. Và Thạc Trấn khá thích cái má lúm đồng tiền sâu hoắn của hắn.

Thạc Trấn trầm ngâm một lúc, cao hứng đưa tay chọt vào má hắn.

Xúc cảm truyền đến từ đầu ngón tay mát lạnh làm cho Kim Nam Tuấn thoáng giật mình. Quay sang thì thấy Kim Thạc Trấn đang vui vẻ đùa giỡn má lúm của hắn. Hắn ta bật cười, hỏi:

"Cậu có vẻ thích cái má lúm này nhỉ?"

"Phải, nó khá đáng yêu." - Cậu quyết đoán gật đầu, lại nói - "Thay vì ngày nào cũng mang vẻ mặt sát khí khó gần đó thì không bằng cậu cứ cười thế này đẹp hơn. Tớ thích thấy cậu thế này."

Câu nói ngây ngô chưa suy nghĩ của cậu, lọt vào tai Kim Nam Tuấn lại thấy có điểm giống như lời tỏ tình.

Được rồi, cười nhiều cũng được, nhưng chỉ với mình Thạc Trấn thôi.

*******

Cả ngày chủ nhật hôm đó, Kim đại thiếu gia quyết định sẽ cho Thạc Trấn nghỉ ngơi. Bản thân mình lại đứng ra đưa cậu đi chơi một vòng.

Bọn họ cũng chẳng biết là mình đã đi chơi bao lâu, chỉ biết rằng khi hoàng hôn đã buông xuống bọn họ mới về đến nhà Nam Tuấn.

Tối đó sau khi đã ăn uống dọn dẹp xong, Kim Nam Tuấn ngồi hưởng thụ trên sô pha, điềm nhiên nói với Thạc Trấn bên cạnh:

"Thạc Trấn, tôi muốn ăn hoa quả."

Kim Thạc Trấn đang bận tay xoa bóp tay chân cho hắn ta, chỉ điềm tĩnh đáp lại một câu:

"Ờ, trong tủ lạnh có đó."

"Đi gọt đi."

"Tại sao lại là tớ mà không phải cậu?"

"Cậu có nhớ thân phận của mình hiện giờ không?"

"Có chứ, tớ là khách của cậu, cho nên phải đãi ngộ tớ hảo tốt nha!"

Sau đó Kim Nam Tuấn cực kì không thân thiện cốc vào đầu cậu một cái, bức cậu phải rời chỗ đi lấy hoa quả.

Thạc Trấn bất mãn, vùng vằng bỏ xuống bếp. Miệng lưỡi cũng không rảnh rỗi mà liên tục mắng thầm Nam Tuấn.

Ở phía sau, Kim Nam Tuấn phải dở khóc dở cười với cậu.

Một lúc sau, cậu bưng đĩa đầy ắp hoa quả lên nhà. Thấy trên TV chiếu một bộ phim mà cậu chưa từng thấy qua, tò mò hỏi:

"Phim gì thế?"

"Kinh dị!" - Kim Nam Tuấn bình tĩnh trả lời.

"Sao? Kinh dị?"

Nghe được hai từ "kinh dị", Thạc Trấn cảm giác sống lưng lạnh buốt.

Nam Tuấn nhìn cậu buồn cười, giọng điệu khiêu khích:

"Sợ à?"

Dù sợ thì sợ thật, nhưng cậu vẫn lắc đầu phủ nhận. Có chết cũng không thể để bẽ mặt trước tên mặt trứng hống hách này. Và để minh chứng cho sự gan dạ của mình, cậu run rẩy bước đến ngồi cạnh hắn ta.

Nam Tuấn nhìn vẻ mặt méo mó của cậu mà thấy buồn cười, thuận tiện ném ánh mắt hồ nghi về phía cậu. Thành công làm cho Thạc Trấn phải bối rối. Hết cách, cậu quay sang trừng Nam Tuấn, ánh mắt kiên định mang ý tứ: "Nhìn xem, lão tử không hề sợ" làm cho hắn phải cố nén cười.

Thôi được, đành cho Thạc Trấn chút thể diện vậy.

Ừm, hiện thực vẫn luôn tàn khốc đối với Thạc Trấn. Chỉ vừa mới nghe tiếng nhạc phim thôi cậu đã sợ hãi co rúm thân thể lại rồi. Những giây sau đó, cậu thật không có tiền đồ mà run rẩy ôm chặt lấy Kim Nam Tuấn, đến đoạn gay cấn thì lại hét ầm lên rồi vùi mặt vào vai hắn ta.

Hiện thực chứng minh rằng khi xem phim kinh dị cùng Thạc Trấn, Nam Tuấn luôn là người có lợi nhiều nhất. Không sai, suốt cả quá trình xem phim hắn ta rất biết tranh thủ chiếm tiện nghi của cậu.

Sau hai giờ đồng hồ, cuối cùng bộ phim ám ảnh kia cũng chịu kết thúc. Thạc Trấn toàn thân vô lực nhấc mông đứng dậy một khắc sau đó liền đổ người ra sau, hoàn hảo ngã vào vòng tay của Kim Nam Tuấn. Hắn ta nhìn cậu, cố nén cười.

Thạc Trấn chính là sợ đến mức hồn bay phách lạc, không nói lên lời. Thầm ai oán trong lòng, trách móc lão biên tập, đạo diễn của bộ phim này đã làm ra bộ phim quá đáng sợ. Gì chứ, có nhất thiết phải doạ người ta tới mức ám ảnh không thôi như thế không? Hảo nhẫn tâm.

Lại nghĩ tới việc tối nay phải ngủ một mình trong gian phòng tối om, cậu không kìm được rùng mình một cái. Ai biết đến đêm sẽ phát sinh chuyện gì đáng sợ chứ. Vẫn là nên có người ngủ cùng để an ủi.

Cậu ngước mắt lên nhìn Kim Nam Tuấn, dứt khoát mở lời:

"Đồng học này, tối nay có thể hay không cho tớ ngủ nhờ phòng cậu một đêm?"

Ý cười nơi đáy mắt hắn ta ngày càng rõ, nhịn không được bật cười, hỏi:

"Sợ rồi?"

"Ai nói thế, chỉ là sợ cậu bị ám ảnh đến mất ngủ nên tớ làm người tốt một lần, sang ngủ cùng cậu cho cậu đỡ sợ thôi."

Hắn ta cũng không nói gì, chỉ dìu cậu về phòng mình.

Thạc Trấn lăn lộn trên chiếc giường kingsize mềm mại mà mãi không thể đi vào giấc ngủ. Căn bản là vẫn còn sợ.

Nghĩ nghĩ một lúc, cậu quay sang vỗ vào người Kim Nam Tuấn, nhẹ giọng:

"Nam Tuấn a, quay qua đây cho tớ ôm một chút đi."

Nghe được, hắn ta không chần chừ quay lại phía cậu, trực tiếp đem cậu ôm cứng vào lòng. Điều này làm cậu hơi ngại, nhưng vẫn phải thừa nhận rằng cậu cảm thấy phi thường an toàn.

Trước khi ngủ, Thạc Trấn còn không quên nhắn nhở:

"Nhắc lại, này là vì lo cậu sẽ sợ đến mất ngủ đấy nhé."

Kim Nam Tuấn không nói gì, khoé miệng cong lên hết cỡ, vòng tay ôm Thạc Trấn càng thêm siết chặt.

Đêm nay, xem ra giấc mơ sẽ hảo đẹp a.

End chương 5.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top