Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

#2 Taehyung?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Namjoon nghe thấy tiếng chiếc xe đạp đổ ập xuống mặc dù hắn đã đóng cửa lại. Có lẽ thằng nhóc bán cháo đã bị kẹp tay khi hắn đóng cửa hoặc nguy hiểm hơn là bọn lao đang cào xé cậu vì mười điếu thuốc. Mười điếu, là mười điếu tròn trĩnh hắn ném xuống đất như nhục mạ thằng nhóc mới lớn (Nó chính xác là thể hiện sự xa cách về đẳng cấp từ cánh cửa cho đến Hoseok). Và Namjoon không cho phép bất cứ ai bước qua cánh cửa này cả, từ lúc hắn trở về, hắn có cảm giác như vùng đất và con người đều đang mục ruỗng, nát bét dưới chân các ngài quý tộc.

Namjoon vào nhà để kiểm tra nồi cháo, may mắn rằng nó vẫn còn nóng hổi, nó nhắc nhở hắn phải chú tâm tới bạn mình hơn là một thằng bán cháo nổi tiếng ngoài kia.
Rồi Namjoon quyết định buông bỏ lòng nhân từ của hắn, bước qua cánh cửa thoang thoảng tiếng gào bị chặn lại và nín một nhịp thở.

''Hoseok?'' Hắn gọi.

Bằng một giọng nói âm ấm từ phía chân giường, nhẹ nhàng thốt ra như sợ làm người con trai đau. Namjoon bưng bát cháo hoa bằng hai tay và đặt nó ở trên một cái ghế gỗ tồi tàn, một cái ghế chẳng đủ sức để chống đỡ bất kì ai ngồi lên nhưng lại đủ để đặt một cái gạt tàn và mấy điếu thuốc cháy dở. Chỉ cần người con trai thức dậy vươn tay, ngay lập tức sẽ tìm tới cái ghế gỗ mục nát bị mọt ăn đến què chân ấy, rồi tìm đến điếu thuốc, châm lửa.

Nhưng mà Namjoon đã dọn dẹp sạch sẽ tất cả chúng, hắn gạt hết cái đống hôi hám ấy rồi đẩy sâu vào gầm giường. Tại hắn lười phải đi ra cửa và tìm một cây chổi chưa bị thiêu rụi. Như thế Hoseok sẽ chẳng còn gì để hút nữa, gã sẽ quằn quại lên từng đợt đau thắt tim rồi cầu xin hắn ở dưới chân giường như một kẻ sắp chết ngạt.
Hơi đau. Mặc dù đó là điều hắn muốn.

Namjoon gạt phần tóc mái vướng víu trên trán Hoseok, lộ ra vết sẹo non mềm nổi bần bật giữa cục u, cái đau đớn ghì đến tím tái một vùng da thịt. Chỗ hắn hay hôn gã mỗi buổi tối, giờ lại khiến Hoseok nhăn mày khó chịu. Chắc gã đau lắm, đau như vết thương ở vai, ở tay và ở bụng nữa. Riêng chân gã, tuy không bị thương nhưng cũng đang tê liệt vì kiệt sức.
Hoseok thậm chí không dám nhìn vào gương, gã hay tự soi mình trong con ngươi sâu thẳm của Namjoon.
Còn Namjoon, hắn thích cái cách mà Hoseok nhìn mình 'đắm đuối' như thế, mặc dù nó có mùi như chết chóc nhưng ít ra hắn biết Hoseok của hắn vẫn đang an toàn.

''Này, cháo nguội rồi đấy. Cậu không ăn thì nhịn đói tiếp đi nhé, xong rồi thì đừng có xin xỏ gì tôi'' Namjoon đẩy cái ghế gỗ sát bên giường nằm của Hoseok, hắn ngồi xếp bằng dưới sàn nhà lạnh buốt để tiện trông chừng gã và bát cháo nóng. Hắn gõ ngón tay mình xuống thành giường, đều đặn như những nốt nhạc nặng nề trải dài liên miên trên khuông nhạc xám khói. Nó khiến hắn bị cuốn theo, gợi về một lời hát không mấy an toàn. Namjoon vừa tiêu tốn mười điếu thuốc của Hoseok để đuổi thằng bán cháo hoa (và mọi chuyện sẽ ổn nếu thằng bé ấy không cười cái kiểu ngây ngô nhìn hắn) nó làm hắn ám ảnh dị thường.
Cuối cùng thì Namjoon cũng kết thúc giai điệu chờ đợi nhàm chán của mình bằng một nụ cười bặm chặt hai hôi.
''Cậu không chịu dậy chứ gì, thế thì đừng có dậy nữa.''

Namjoon đứng dậy đem bát cháo đổ trở lại nồi, hắn định sẽ cho gã một hình phạt nho nhỏ khi gã tỉnh nhưng hắn quên mất Hoseok là một kẻ bướng bỉnh. Gã chẳng hợp với mấy cái ngược đãi tẹo nào, và sợi dây xích Namjoon mua cũng chẳng có cơ hội sử dụng. Hắn không nỡ làm tay hoặc chân Hoseok bị đau thêm sau những vết thương gã đã tự đày đọa mình.

Nhưng Namjoon vẫn chưa hết bực. Hắn lải nhải mấy phút đồng hồ như trách móc Hoseok, mà nếu gã có tỉnh thì Namjoon lại ngồi bệt dưới đất nhìn gã như một vật nuôi trung thành mà không hé miệng nửa lời. Vì đôi mắt của Hoseok khi nhìn hắn, nó đáng yêu kinh khủng. Hắn thấy gã thèm một con dao nhưng sau đó lại thèm một điếu thuốc hơn nên mắt gã cứ trở nên ướt át kì lạ, Namjoon hiểu đó là một lời cầu xin hiếm hoi của gã, thế nên hắn cho gã một nụ hôn để gã lại thèm con dao trở lại.

Còn lý do làm Namjoon muốn trừng phạt gã ư? Vì hắn lười phải đi ra cửa, thế thôi!

''Hoseok à, tôi vừa mới làm việc chính nghĩa đấy. Tại cậu có nhiều bạn bè quá, cả thằng nhóc bán cháo nữa, nó đớp vào tay tôi vì nó thèm gặp cậu. Nhưng mà tôi đuổi nó đi rồi, bằng mười điếu thuốc của cậu đấy.
Cậu đừng có giận tôi, dù sao cậu biết tôi cũng sẽ vứt chúng đi mà''
Namjoon khẽ nói rồi hôn phớt lên vết thương trên trán Hoseok
''Cậu sẽ phải cảm ơn tôi.
Cậu không được tiếp xúc với mấy kẻ hư hỏng nữa, vậy nên bây giờ cậu còn một người bạn thôi đấy, trong đó có tôi''

Namjoon nói một cách thoải mái và tự hào, nhất là khi hắn có thể vừa tâm sự với gã, vừa hôn gã. Hoseok của mười năm trước cũng đáng yêu như lúc này, khiến Namjoon muốn chửi thề vài tiếng. Như kiểu hắn sẽ đè gã xuống để làm một điều hắn muốn.

Mẹ nó!

Cái thứ khốn kiếp hắn nghĩ trong đầu lại làm hắn lại sôi sục cả người, còn Hoseok thì ngoan ngoãn nằm trên giường như mời gọi hắn. Gã lúc nào cũng biết cách khiêu khích hắn, mặc dù gã đang ngủ đi chăng nữa.
Hoseok chảy vài giọt mồ hôi màu hồng nhạt, từ mái tóc mới nhuộm của gã trong lúc ngủ. Và điều đó khiến Namjoon thèm nghe một tiếng 'Daddy' từ cái miệng khiêu gợi hư hỏng ấy, hắn muốn nhìn thấy gã tự mình thoát ra chiếc áo sơ mi ám mùi thuốc lá và chỉ để lại chocker và quần lót. Hy vọng Hoseok sẽ không cảm thấy sợ hãi sau đó, gã không hợp ở dưới thân bất kì ai nhưng với Namjoon, gã có thể gọi hắn là Daddy.

Namjoon luôn biết cách thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật, mặc cho nó có nhiều vết nứt và tàn tạ đến mấy; mặc cho lũ người ruồng bỏ và chà đạp nó thì hắn vẫn cho rằng nghệ thuật vẫn mãi là nghệ thuật.
Hắn thích vết sẹo trên trán Hoseok, nên hắn hôn lên đó mỗi tối, rồi hắn hôn lên cả vai và cổ gã làm Hoseok thấy nhột mà co người lại. Gã từng kể về hương vị ngọt ngào âm ấm ở đầu môi cho Namjoon nhưng hắn có vẻ không hứng thú lắm, hắn sẽ không hôn Hoseok cho đến khi môi gã chỉ có mùi vị của riêng gã hoặc là Hoseok sẽ biến thành một điếu thuốc.

Một điếu thuốc nhả khói, tuyệt vọng và chỉ chờ bị nhấn xuống gạt tàn.

Thế mà Namjoon vẫn cố giữ khư khư cái con người lụi tàn ấy ở trong lòng. Hắn dụi đầu vào hõm cổ Hoseok, nơi gã có thể âu yếm sâu hơn phần da thịt bên trong lớp áo, vì Hoseok luôn bỏ qua hai cúc áo đầu. Mấy thằng quý tộc sẽ tưởng gã là điếm và cố gắng mua chuộc thân thể Hoseok bằng cái đống giết người hôi hám kia, như cái đống bị Namjoon nhét dưới gầm giường. Hắn chỉ mới nghĩ thôi nhưng hắn lại thấy bực mình, may mà những vết thương trên người Hoseok đã thay hắn giam lỏng gã. Ít nhất là gã không thể ra khỏi nhà, đi làm, rót rượu và trò chuyện với mấy cha quý tộc khốn kiếp nào đấy.
Nhưng Namjoon vẫn đang cố gắng để chăm sóc những vết thương tới khi nó lành hẳn, vì Hoseok sợ đau và đôi khi gã thật điệu đà. Không phải theo kiểu của lũ điếm, kệch cỡm và thô thiển, khiến hắn nuốt nước bọt vì cảm thấy cơn buồn nôn ập đến.

Hoseok bắt đầu giãy dụa khi hắn liếm láp lên các vết thương của mình. Gã chắc chắn những vết xanh tím sẽ tiếp tục đè lên những vết xanh tím nhưng với mục đích hoàn toàn khác. Ngay cả trong mơ gã cũng đang giãy dụa, Hoseok luôn nhạy cảm và gã ngửi thấy mùi thuốc lá. Nó có cảm giác như được nhảy cẫng lên thiên đường sau những lần gã vật lộn với Namjoon vì hắn đem giấu hết thuốc của gã.

''Thằng khốn. Buông tao ra!!'' Giọng Hoseok khàn đi vì khô khan khói thuốc, mắt gã mờ đục vì hơi sương và vì sự bức bối bấy lâu bị kìm hãm. Làn khói nhàn nhạt hòa trong không khí của căn phòng, làm gã nghiện thuốc kích động, cắn sâu vào ngón tay cái của Namjoon.
Nhưng mà hắn vẫn đang rúc vào cổ gã vì khát tình, Namjoon đáp trả Hoseok bằng cách cắn nghiến lên vết thương chưa thành sẹo trên vai gã và khiến cổ họng Hoseok bật lên những âm thanh chống đối đầy mê hoặc. Càng kiềm chế cơn đau thì cái thứ âm thanh chết tiện ấy lại càng động viên bộ phận phía dưới của Namjoon.
Gã tức giận và bắt đầu chửi rủa, gã cố gắng hô hấp nhanh hơn để nuốt lấy làn khói kia nhưng vô vọng. Nó nhẹ tênh như gió thoảng và mờ nhạt như một giấc mơ. Gã thực sự lụi tàn bởi cơn ác mộng vây lấy, những thiên thần đã từ chối Hoseok và đâm những mũi tên chí mạng vào người gã. Còn Namjoon thì chống đỡ phía dưới để Hoseok không rơi xuống địa ngục.

Cái cảm giác ấy nó đau đớn đến mức tim gã quặn thắt lại, vắt ra máu độc hôi tanh. Gã không chịu được mùi thuốc và gã biết Namjoon sẽ chẳng bao giờ buông tha cho gã cả. Căn phòng gỗ mục nát bắt đầu tràn vào những dải khói mờ nhạt, dai dẳng và siết chặt cổ của Hoseok. Mùi thuốc làm Namjoon bất chợt nhớ đến nụ cười của thằng bán cháo hoa, mặc dù đó chỉ là linh cảm của hắn.

''Joon à, cứu tôi với, xin cậu!'' Cơ thể Hoseok kích động mạnh, hô hấp gấp rút phập phồng, phần ngực nhướn lên cao như cố gắng để đôi cánh sau lưng dang rộng rồi bay lên. Áo sơ mi của gã đẫm mồ hôi, dán chặt vào cái ôm siết chặt của hắn. Màu hồng nhạt dính trên vai áo gã, đồng thời dính trên môi của Namjoon khi hắn đang cố gắng hôn lên trán gã để an ủi.
Hắn vẫn hay làm thế mỗi khi Hoseok lên cơn nghiện rồi đau quằn quại. Hắn không biết Hoseok đã hút bao nhiêu thuốc trước đây, để rồi bây giờ nó đang hút cạn máu của gã như lũ quỷ đỏ mà chúa không thể thu phục được.
Lũ quỷ ở tâm can con người và con người cho nó ăn bằng mấy điếu thuốc, mười hay mười lăm điếu mỗi ngày để được bay lên thiên đường, trước khi lại rơi xuống địa ngục.

Nhưng đó là vấn đề của thói quen, hắn thường làm thế thì không có nghĩa lúc này cũng như vậy. Hoseok lên cơn nghiện trong khi Namjoon đang vục mặt bởi cơn khát tình mãnh liệt của hắn, và hai thứ đó đang cắn xé lẫn nhau.

Namjoon thì đã trải qua thời kì chiến tranh của hormone với một cái giường trống, nên hiện tại ham muốn của hắn như dồn tụ và tăng cao sau cả một quá trình nhẫn nhịn. Bỏ qua suy nghĩ non choẹt của mấy thằng mới lớn, Namjoon khát tình theo kiểu của người trưởng thành, như một 'Daddy' thèm 'Baby' của mình.

Nhất là khi trước mặt kẻ khát tình có một con người hư hỏng. Hoseok của hắn thích đeo chocker với một viên kim cương đính trên cổ, nó quyến rũ và sắc bén, nó khiến Hoseok trông như một con điếm gợi tình khi gã đi kèm với mấy âm thanh mất kiên nhẫn. Như mong ước ban đầu, Namjoon sẽ giúp gã giải quyết nốt mấy cúc áo còn lại và chiếc quần tây gã chưa cởi sau khi đi làm về. Rồi gã lại trần trụi, chỉ còn độc một chiếc quần lót đen nổi cộm và vòng cổ gợi tình, viên kim cương chuyển động theo yết hầu khô khan của gã, sáng chói và lấp lánh giữa căn phòng.
Đôi mắt ấy kia, màn sương của dục vọng nhưng theo đuổi một lý tưởng hư hỏng. Hoseok của hắn, gã vẫn luôn bướng bỉnh và cường ngạnh trừ những lúc nghiện thuốc. Namjoon sẽ coi đây là thời khắc hoàn hảo và hỏi gã ''Cậu có muốn trở thành điếm không?''

Rồi hắn chỉ cười, vươn lưỡi liếm phớt lên đầu ngực mềm mại, chạy chiếc lưỡi nóng bỏng của mình để chơi đùa khu vực nhạy cảm ấy. Hoseok có máu buồn nên gã sẽ lại kêu những âm thanh gã không muốn. Nhưng cơn nghiện của gã cũng lớn lao như cơn khát tình của hắn, làm không khí ở đây nhộn nhạo và nóng bừng lên. Rồi gã sẽ lại bị khuất phục dưới thân hắn.

''Một điếu thôi. Tôi sẽ làm con điếm của cậu''

====================

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top