Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 30: Làm rõ mọi chuyện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Cậu về nhà nay cũng đã năm ngày, một lời cậu cũng không mở miệng. Bên kia, Mẫn Hạo cũng vậy, anh tự nhốt mình trong phòng, chẳng ai tiếp xúc được với anh ngoài quản gia.
Hôm nay, Thắng Huân đến xem anh còn sống hay đã chết. May thay vẫn còn thở. Thắng Huân ngồi xuống, khẽ nâng tách trà lên nhìn Mẫn Hạo bằng ánh mắt khinh bỉ.
"Vì một người con trai mà lỡ việc? Cậu hay thật Liệt à!" Thắng Huân nói, anh vẫn còn đang rất tức giận khi Mẫn Hạo hoãn chuyến đi sang Mĩ, cơ hội không có nhiều nhưng anh đã để nó vụt mất.
"Vì một đứa con nữa!" Mẫn Hạo bổ sung, anh tựa người vào ghế dựa, anh cảm thấy mình thật sự mệt mỏi.
Cả hai người đàn ông cùng im lặng, tiếng kim đồng hồ trôi cứ tích tắc bên tai.
***
"Mẫn Hạo ngày đêm luôn nhớ về cậu ta, con xinh đẹp hơn cậu ta nhưng anh chẳng thèm để ý. Thật là tức chết mà!" Mai Mai hậm hực nói, cô cần làm gì đó để Thái Hiền chính thức bước ra khỏi cuộc đời Mẫn Hạo.
***
Thắng Huyễn nhận được một bưu kiện gửi cho Thái Hiền, khá thắc mắc nhưng anh vẫn tôn trọng quyền riêng tư của cậu. Nhưng anh vẫn thắc mắc tại sao không gửi đến nhà mà lại gửi đến công ty anh? Buổi chiều anh mang hộp bưu kiện đó về, anh không biết có nên đưa hay không nhưng cuối cùng anh cũng đưa cậu.
"Hiền, anh vào nhé?" Anh nói, trong phòng không có tiếng trả lời. Anh đẩy cửa bước vào, cậu ngồi trước laptop dường như đang xem gì đó. Anh bước đến nhìn vào thì hóa ra cậu đang ngồi chơi game. Anh khẽ cười xoa đầu cậu.
Cậu ngước lên nhìn anh, anh đặt xuống bàn một hộp khoai tây chiên, món cậu thích ăn nhất. Thái Hiền vui vẻ nhận lấy, khoanh hai chân lên ghế và bắt đầu ăn. Thắng Huyễn đặt gói bưu kiện xuống bàn.
"Có người gửi cho em! Anh chưa xem, em xem trước đi lát anh qua!" Thắng Huyễn quay lưng bước về phòng mình, Thái HIền chùi tay vào khăn giấy rồi dùng dao rọc giấy rọc đường băng keo kia ra. Bên trong là một phong bì,Thái Hiền mở ra, hai mắt cậu mở trừng. Tay cậu run lên, cậu cố kìm nén sự tức giận của mình.   
Cậu xem hết tấm này đến tấm khác, là Mẫn Hạo đêm đó. Cô gái nằm bên cạnh là Mai Mai. Ngay từ lúc cô ta đến nhà thì cậu đã không yên lòng với cô gái này, biết ngay ngày này sẽ xảy ra.
"Cạch"

Thắng Huyễn tắm xong lại qua phòng cậu, Thái Hiền tựa lưng vào ghế, hai tay buông thõng xuống, mắt mờ mịt nhìn vào không trung.
  "Gì vậy?" Anh cầm lấy những bức ảnh trên tay cậu, Thắng Huyễn thần sắc liền chuyển biến không tốt nhưng anh cố bình tĩnh. Anh nhẹ đặt những bức ảnh đó lên bàn. Mắt chăm chú quan sát chuyển biến gương mặt của cậu, không có gì ngoài sự vô cảm.
"Em nghĩ...mình nên kết thúc!" Thái Hiền nói nhẹ như lông ngỗng. Chuyện hôn nhân của cậu gần một năm thì kết thúc như vậy, mặc dù không cam tâm nhưng hoàn cảnh bắt buộc. Cậu níu áo anh hai mình, vùi đầu vào lòng anh.
"Khóc đi em! Để nước mắt cuốn hết buồn bực!" Anh vuốt tóc cậu, Thái Hiền nắm chặt áo anh rồi bật khóc, cậu khóc như một đứa trẻ. Phải, với Thắng Huyễn thì cậu lúc nào cũng còn rất nhỏ. 

Khóc mệt rồi ngủ, cậu ngủ thiếp đi trong lòng anh. Thắng Huyễn bế cậu lên giường, đắp chăn xong thì nhẹ nhàng rời đi.
Thắng Huyễn ra ngoài tựa vào cửa phòng cậu, anh không thể nào chịu nổi khi thấy em trai mình như vậy. Anh đau lòng chết đi được. Cũng chỉ vì tên Mẫn Hạo chết tiệt, chỉ vì hắn ta mà em trai anh sống dở chết dở thế này. Anh đáng ra không nên tin tưởng Mẫn Hạo, chỉ vì hai tiếng "bạn tốt" mà anh đã phó mặt em trai mình. Thằng bé cứ cười nhưng chẳng ai biết nó tổn thương nhiều đến cỡ nào. Vết thương chằng chịt trong tim cậu rồi.
***
"Alo, thiếu gia, thiếu phu nhân về rồi!" Bà quản gia gọi cho Mẫn Hạo, anh hôm nay vừa đi ra khỏi nhà với vài người bạn để khoay khỏa đầu óc thì nghe tin cậu về, khỏi diễn tả cũng biết anh vui mừng đến cỡ nào.
Anh cho xe lao nhanh về nhà, anh sắp gặp lại cậu rồi. Anh biết cậu sẽ cho anh cơ hội giải thích và xin lỗi mà, anh sẽ bù đắp cho cậu, tất cả sẽ lại như cũ. Cậu và anh lại vui vẻ như xưa.
"Cậu ấy đâu?" Anh chạy vào nhà chẳng kịp thay giày, mắt nhìn khắp nhà tìm kiếm tháo Hiền. Mai Mai đứng từ xa, cô thật sự không vui khi thấy dáng vẻ như trúng số của anh.
"Thiếu phu nhân ở trên phòng!" Bà quản gia đáp, anh vội chạy nhanh lên phòng. Cánh cửa bật mở, đập vào mắt anh là bóng lưng bé nhỏ quen thuộc. .

"Em về rồi!" Mẫn Hạo mỉm cười hạnh phúc.
  "Phải!" giọng cậu lạnh tanh không chút cảm xúc, anh liền nhận thấy mọi chuyện có gì đó bất thường.
"Tôi về thu dọn hành lý!"
"Ý em là sao?" Mẫn Hạo bước đến nắm lấy tay cậu, cậu không vùng ra, cứ để yên cho anh nắm. Đôi mắt lạnh lẽo nhìn thẳng vào anh, hôm nay  cậu kẻ mắt rất đậm. Anh không thích cậu trang điểm thế này. Anh thích nhìn cậu với đôi mắt được kẻ một cách nhẹ nhàng chứ không phải kẻ theo cách sắc sảo này.
"Tôi không lòng vòng nhiều, tôi muốn ly hôn! Anh có quyền kí cũng được không kí cũng không sao, tôi sẽ đơn phương ly hôn. Anh yên tâm, tôi sẽ chẳng lấy đi thứ gì của căn nhà này. Tất cả mọi thứ ở đây, kể cả anh cũng không thuộc về tôi. Hẹn gặp anh ở tòa án!" Cậu đứng lên đi, bức ảnh cưới của cậu cùng anh đã bị tháo xuống và vứt dưới sàn, cậu không lưu tình mà dẫm gãy bức hình. Cậu kéo vali ra đi, đau đớn và tuyệt vọng, cậu cố nén vào trong, cậu tỏ ra mình mạnh mẽ để không yếu lòng trước Mẫn Hạo.
Vừa xuống đến phòng khách, cậu gặp Mai Mai, cô ta nhìn cậu không chút kiêng dè. Bạch Hiền liền nở một nụ cười rất thân thiện.
"Mẫn Hạo, tôi nhờ cô chăm sóc rồi!" Cậu đưa tay vuốt tóc Mai Mai. "Làm người giúp việc chắc vất vả lắm nhỉ? Tóc tai rối hết cả rồi.  Cô biết không, tôi có con bạn, tội nghiệp nó lắm." Cậu cố ngân dài chữ "lắm". "Nó lấy chồng cũng sớm như tôi, mà hạnh phúc chưa lâu thì gia đình nó đổ vỡ, cô biết sao không? Là tại vì trong nhà có nuôi một đứa giúp việc là hồ ly tinh đấy. Là bạn với nhau, tôi thương cảm vô cùng. Cũng giống như cô vậy Mai Mai, đêm đó Mẫn Hạo cho em bao nhiêu mà em lại đồng ý vậy? Hay chỉ là miễn phí?" Giọng nói cậu sắc bén khiến người nghe dựng tóc gáy.
" Thái Hiền, em mất trí rồi! Mọi chuyện không như em nghĩ, em cho anh giải thích đi!" Mẫn Hạo nắm lấy tay cậu. Cậu quay qua anh, bàn tay búp măng nuột nà khẽ vuốt từng đường cong trên gương mặt anh. Ánh mắt mê hoặc của cậu lúc này anh thật sự cảm thấy xa lạ.
"Tôi có mất trí...cũng không bằng con đàn bà đê tiện kia đâu!" Vừa dứt lời thì cô liền tát vào mặt Mai Mai một cái trời giáng. Khóe miệng Mai Mai liền ứa máu, cậu là đại ca của trường, xưng vương xưng bá đã lâu, ai cũng biết. Mẫn Hạo cũng không quá bất ngờ về lực tát của cậu.
Thái Hiền bước đi, quăng xuống đất mấy tấm hình mà cậu nhận hôm qua, Mẫn Hạo đứng trời trồng, anh chỉ lặng lẽ nhìn cậu ra đi.
  Mai Mai lúc này mới dám thở, khí chất của Thái Hiền thật sự ngoài sức tưởng tượng của cô. Đúng là danh bất hư truyền, thiếu gia của Nam là một con người có khí thế rất lạnh, Mai Mai cảm nhận được cái lạnh trong từng lời nói, mỗi chữ như là một tảng băng rơi xuống. Tay cô ướt đẫm mồ hôi.
"Aaaaaaaa..." Mẫn Hạo thét lên như một con thú dữ, anh vơ hết tận cả những gì trong tầm với mà đập nát xuống đất, bình hoa, điện thoại, tất cả vỡ tan như hôn nhân của anh.
"Thái Hiền, tại sao, tại sao, tại sao, tôi yêu em như vậy em còn cần gì, Thái Hiền!!!" Anh đập mạnh vào mặt bàn bằng kính, kính vỡ tan, bàn tay anh máu túa ra không ngừng. Anh hét lên như một con thú dữ. Anh cúi người xuống ở bậc cầu thang, anh gục đầu ở đó mà khóc. Thái Hiền bỏ anh thật rồi, bỏ anh thật rồi.
"Mẫn Hạo, anh đừng như vậy mà, anh vẫn còn có em!" Mai Mai chạy lại ôm lấy Mẫn Hạo. Anh nhanh chóng gạt phăng cô ra. Anh nhìn cô bằng ánh nhìn hận thù.

  "Cô nghĩ cô là ai?" Một câu nói như dao cứa vào da thịt, cứa vào trái tim Mai Mai. Cô rơi nước mắt lặng lẽ nhìn Xán Liệt bước lên lầu. Vì sao cô luôn thua Thái Hiền? 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top