Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 37: Quen thuộc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thắng Huân về đến nhà, anh đẩy cửa vào thì thấy Taehyun đang ngồi xem ti vi và thưởng thức trà matcha. Mặt cậu có vẻ rất vui vẻ. Anh ngồi xuống kế bên, cậu mỉm cười tựa vào ngực anh.
"Anh cứ nghĩ em sẽ đi lạc!" Thắng Huân trêu cậu, tay véo vào cái gò má tròn tròn như bánh bao của Taehyun. Cậu kéo tay anh ra, làm mặt quỷ với Thắng Huân.
"Sao lạc được!" Cậu thè lưỡi.
"Em cảm thấy ở đây thoải mái chứ?" Thắng Huân cứ lo cậu sẽ cảm thấy ngột ngạt khi ở đây. Nhà không lớn lắm, chỉ có hai tầng, anh sợ sẽ không có đủ không gian cho cậu làm việc.
"Thoải mái lắm anh, nhà rất đầy đủ tiện nghi!" Cậu vừa nói, vừa giơ ngón tay cái lên tỏ ý hài lòng.
***
Mẫn Hạo và Tuấn Miên lại ngồi trong quán bar. Lần này Tuấn Miên đã rút kinh nghiệm bắt Mẫm Hạo trả tiền trước. Nơi đây Thái Hiền từng tổ chức tiệc chia tay với bạn bè trước khi kết hôn. Anh đã đích thân đi đón cậu. Bộ dạng hôm đó của Thái Hiền không khỏi khiến anh bật cười. Say nhè nhưng vẫn luôn miệng "không kiểm tra, không kiểm tra!"
Toong
Giọt nước mắt của anh rơi vào ly rượu. Con mắt chết tiệt lại đổ mồ hôi. Cứ nghĩ về cậu thì anh chẳng thể nào anh mạnh mẽ lên được."Gọi cho Taehyun chưa?" Tuấn Miên đá vào chân anh và hỏi. Mẫn Hạo lắc đầu, Tuấn Miên chỉ biết thở dài chán nản tên bạn này. "Mà bốn năm rồi, tên khốn Thắng Huân chui đi đâu mất tăm, lật tung cả tổ chức cũng chẳng ai biết cậu ta ở đâu!" Tuấn Miên đột nhiên nhắc, Mẫm Hạo liền cảm thấy kì lạ. Thắng Huân đã mất tích bốn năm, chẳng một ai biết anh ta đã đi đâu. Nhưng rồi anh dẹp đi cái suy nghĩ về Thắng Huân, sống hay chết, mặc!
"Đi thôi!" Mẫn Hạo đứng lên cầm chiếc áo khoác.
"Đâu?"
"Bắn súng!" Mẫn Hạo dứt lời thì bóng anh cũng biến mất sau cửa.
"Như ma!"  Tuấn Miên bất giác thốt lên, đến không biết đi cũng không ai hay.
Mẫn Hạo cầm cây súng bắn thẳng vào tấm bia kia, mười phát đủ mười phát bắn trúng hồng tâm. Anh là tay bắn súng cừ khôi, mà phải thôi, phải như thế anh mới đứng đầu cả một tổ chức như bây giờ.
Thời điểm thanh trừ của bảy năm trước, anh đã cầm súng bắn một phát vào giữa thái dương của tên cầm đầu. Đạn lúc đó được nhả ra liên tục nhưng chẳng hiểu sao anh lại có thể bước đến vị trí mà ngồi lên một cách an toàn.
Anh đã dùng tiền của tổ chức cứu giúp người khác, thế là trong mắt họ anh như một vị thần. Nhưng đó chỉ là hành động anh che mắt người đời. Độc ác, đó mới chính là con người thật của anh. Bàn tay này, anh không biết đã dính bao nhiêu máu. Đứng trước gương nhìn vào, anh cảm thấy khinh bỉ chính mình.

Taehyun đang ngồi ngay bàn thiết kế, cậu đang lên ý tưởng cho những chiếc váy cưới sắp tới thì điện thoại vang lên như thúc giục.
Cậu cầm lấy không buồn nhìn lấy ai gọi đến mà thuận tay trượt thanh nghe.
"Taehyun nghe đây!" Cậu nói.
"Xin chào!" Một giọng nam trầm ấm vang lên, tim cậu hẫng lại một nhịp. Hình như cậu đã nghe thấy giọng nói này ở đâu đó. Thật sự rất quen thuộc. Mà không những là cậu, đầu dây bên kia Mẫn Hạo cũng giật mình. Sao lại giống như thế chứ!
"Tôi...có thể giúp gì cho anh?" Cậu nặng nhọc mở miệng, đầu óc cậu đầy mớ kí ức hỗn độn về quá khứ.
"À, tôi là bạn của Tuấn Miên, chắc anh ấy đã nói về tôi rồi." Mẫn Hạo nói. Bên kia anh nghe tiếng cười khẽ.
"À, anh Tuấn Miên đã nói với tôi. Thì ra là anh, Tống thiếu gia! Anh đang cần thiết kế phải không?" Vừa nghe đến Tuấn Miên và Tống thiếu gia thì mặt Thắng Huân đã đen lại, anh đặt một tách trà sữa nóng lên bàn cậu. Miệng lẩm bẩm, Tuấn Miên, anh nghe không lầm. Chính là cậu ta, Tống thiếu gia chắc chắn là Tống Mẫn Hạo.
Anh không cắt ngang cuộc nói chuyện, bọn họ trao đổi rất lâu. Lòng Thắng Huân cứ như lửa đốt lên. Anh đứng ngồi không yên, thấp thỏm vô cùng. Thấy cậu vừa ngắt điện thoại anh liền đi lại.
"Ai vậy em?" Anh cố gắng bình thường để anh không nhận ra vấn đề trong mắt mình. Cậu mỉm cười nhẹ.
"Là có Tống thiếu gia, nhờ em thiết kế váy cưới cho Tống phu nhân! Hy Nghiên, ngày mai em đến địa chỉ này lấy số đo dùm tôi nhé." Cậu cầm tờ giấy đưa cho Hy Nghiên.
"Tống thiếu gia? Tống phu nhân?" Anh khẽ nói.
"Hả?" Cậu nghe không rõ nên hỏi lại.
"Không có gì, em không đi sao?" Anh hỏi.
"Dạ không, em để Hy Nghiên đi, hàng họ đặt thật là nhiều. Tất cả trợ lý của em đều bận cả, em cũng không còn thời gian để đi làm những chuyện vặt như thế. Khi nào họ đến đây chọn vải em sẽ tư vấn." Cậu nói đúng, hiện tại cậu rất bận. Số lượng váy cưới đặt ngày càng tăng, ai cũng muốn sở hữu được một chiếc áo mà Taehyun thiết kế. Ngày tổ chức tuần lễ thời trang càng đến gần, cậu càng rối tung lên mọi việc. Nghe vậy Thắng Huân không hỏi thêm gì nữa, anh xoay người rời đi.
Trong đầu anh cứ vang vọng lên câu nói "Tống thiếu gia, Tống phu nhân". Không lẽ nào...đúng như anh đang suy nghĩ. Bốn năm không phải thời gian ngắn, Mẫn Hạo có lấy người khác cũng là chuyện bình thường. Anh liền tìm điện thoại và gọi cho Tuấn Miên, tìm hiểu kĩ sẽ tốt hơn.
  "Tuấn Miên, tôi Thắng Huân đây!" Anh nói, đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu mới có tiếng đáp trả.
"Thằng khốn! Sao giờ này mới chui ra! Ngươi có biết không có nhà người tên Mẫn Hạo trời đánh hành hạ ta sống đi chết lại không hả?" Tuấn Miên nói một trào, bao nhiêu nỗi khổ anh đều tuôn ra hết.
"Cậu sang đây à?" Thắng Huân khẽ nhíu mày, đúng ra Tuấn Miên phải ở Mĩ chứ?
"Từ hai năm trước rồi, thật là cứ tưởng cậu chết rồi đấy! Gặp nhau được không? Khi nào rảnh?"
"Ngay bây giờ! Chỗ cũ nhé?" 
"Là chỗ nào? Hai tên khốn nhà các ngươi ăn chơi các chỗ, giờ ta biết chỗ nào là chỗ cũ?" Tuấn Miên gắt lên, một tên đã muốn bệnh, nay thêm một tên nữa, anh sống chắc chẳng thọ nổi.
"Hỏi Mẫn Hạo đấy!" tút tút...Tuấn Miên nhìn điện thoại mà độ nóng dâng lên. Anh muốn chửi thề một câu nhưng không tìm ra câu gì hợp tình hợp lý nên lại thôi.
***
Cả ba gặp nhau ở một quán bar nhỏ, Xán Liệt nheo mắt nhìn Thắng Huân, nếu anh ta cứ nhìn mãi thế này thì trước sau gì cũng lộ ra rằng bốn năm qua bảo bối của anh ta vẫn còn sống và còn sống bên cạnh anh. Hai ngón tay Thắng Huân không ngừng chà chà vào nhau.
"Bốn năm trôi qua..." Mẫn Hạo bỗng lên tiếng, tiếng nói the thé của anh phá vỡ không gian yên tĩnh. Hai tên còn lại đồng loạt rùng mình, một cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
"Dường như, cậu già hơn trước?"
Ầm. Tuấn Miên nằm dài ra bàn, hỏi có vậy thôi cũng làm cho người khác đau cả tim. Tên này thật sự rất biết dọa ma người khác. Tim anh không chịu nổi cú sốc này rồi, đau chết đi được.
"Cậu sắp tái hôn? Mẫn Hạo?" Thắng Huân bất ngờ thốt lên khiến cho không lại trở nên căng thẳng. Cả ba người im lặng nhìn nhau. Tuấn Miên đang thắc mắc tại sao Thắng Huân lại biết chuyện này, giới truyền thông thật sự vẫn chưa ai biết một chút gì về việc Mẫn Hạo tái hôn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top