Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 4 : Giúp đỡ

“Film........." Bà Nun chậm rãi mở to mắt, không còn hơi sức, khẽ gọi tên nàng, tuy rằng vẻ mặt mệt mỏi tiều tụy, nhưng so với vừa rồi rõ ràng đã tỉnh táo hơn.

"Mẹ, mẹ tỉnh rồi." Nàng vội vàng lau khô nước mắt trên mặt mình, giúp đỡ mẹ đứng lên, ra sức biểu hiện vẻ mặt giống như bình thường "Đã
đói bụng chưa? Cơm tối đã làm xong rồi, con bưng lên cho mẹ nhé."

Nhưng Bà Nun vẫn phát hiện nước mắt trên mặt nàng nhanh chóng nắm lấy tay nàng, kinh hoảng hỏi: "Film, tại sao con khóc? Có phải mẹ lại phát bệnh, đã làm sai chuyện gì đúng không? Con nói cho mẹ biết đi."

"Mẹ, mẹ đừng kích động, không có, mẹ không có làm sai chuyện gì, chỉ là vừa rồi con có chút mệt mỏi, ắt xì nên rơi nước mắt thôi." Film vội vàng che dấu.

"Thật không?" Bà Nun nhìn nàng, dường như muốn từ vẻ mặt của nàng nhìn ra dấu vết gì đó? Đau lòng thay nàng lau nước mắt, biết nhất định chính mình lại gây ra chuyện gì rồi?

"Đúng rồi, mẹ, không phải bác sĩ đã nói sao? Bệnh của mẹ đã tốt hơn rất nhiều, chỉ cần tịnh dưỡng một thời gian thì sẽ khỏi thôi, con đói lắm
rồi, chúng ta đi ăn cơm nha." Nàng vội vàng chuyển đề tài, nhưng trong lòng lại âm thầm rơi nước mắt, những hình ảnh như vậy không biết sẽ còn lặp lại bao nhiêu lần?

"Film, thực xin lỗi, thực xin lỗi, đều do mẹ liên lụy con, đều là mẹ không tốt, mấy năm nay đã làm khổ con rất nhiều." Bà Nun khóc, ôm lấy nàng, liên tục nói lời xin lỗi.

"Mẹ, con không trách mẹ, thật sự không trách mẹ, chuyện này không phải lỗi của mẹ." Film cũng ôm chặt lấy bà, nước mắt nhịn không được mà chảy xuống, mặc dù thừa nhận bản thân cũng rất thống khổ, nhưng nàng thật sự chưa từng trách mẹ........

Khuôn viên trường.

Film ôm sách vở chậm rãi đi vào khuôn viên trường, trong đầu nàng đều nghĩ đến một trăm vạn kia, một ngày đã trôi qua, giờ chỉ còn có hai ngày, mà nàng hoàn toàn không biết nên làm cái gì bây giò? Vì thế có người gọi nàng ở phía sau mà nàng cũng không hề nghe thấy.

"Két." Một chiếc xe đạp dừng ở bên cạnh của nàng, một thiếu niên mang cặp trên lưng, vẻ mặt sáng ngời như ánh mặt trời, xuống xe: "Film,
em đang suy nghĩ cái gì vậy? Gọi em mãi sao không trả lời?"

"Anh Nanon." Film nhìn thấy anh, không biết tại sao tất cả ủy khuất trong lòng lại dâng lên làm cho đôi mắt lập tức đỏ lên.

"Film, em sao vậy? Có phải bác gái lại phát bệnh hay không? Nanon đau lòng nhìn nàng, nhẹ nhàng ôm lấy nàng, thật sự rất hận bản thân, tại sao không thể giúp nàng nhiều hơn một chút.

Film tựa vào lồng ngực rộng lớn của anh, tâm tình dần dần bình tĩnh trở lại, lúc này mới lắc đầu nói:"Không có, chỉ vì nhìn thấy anh làm em vui quá thôi."nàng cũng muốn nói cho anh biết, nhưng nói cho anh thì có thể giải quyết được gì? Chỉ càng làm cho anh phiền não thêm thôi.

"Đồ ngốc." Nanon dịu dàng lau đi nước mắt cho nàng,trong lòng lại vì những lời nói này mà cảm thấy tràn ngập hạnh phúc, từ trong túi lấy ra một xấp tiền đặt vào trong tay nàng, "Film, em cầm lấy đi, anh mới vừa
lãnh lương gia sư, em cầm lấy mua thuốc cho bác gái."

"Anh Nanon, cám ơn anh, cám ơn anh." Film lại khóc thêm một lần nữa, ngã vào trong ngực anh, từ sau khi lên đại học, tiền thuốc của mẹ nàng đều do anh đi làm công kiếm tiền cung cấp.

"Nha đầu ngốc, cảm ơn cái gì? Bây giờ anh đã tốt nghiệp rồi,đang tìm việc làm, chờ đến khi đi làm kiếm được tiền, em sẽ không cần vất vả
như vậy, hãy để cho anh chăm sóc em và bác gái, tin tưởng anh, tất cả mọi chuyện sẽ tốt đẹp thôi." Nanon lấy tay nhẹ nhàng vuốt tóc nàng.

"Vâng, em tin anh." Nàng dùng sức gật gật đầu, nàng vẫn luôn tin tưởng, từ khi còn nhỏ, lúc bắt đầu quen biết anh ở nhà bà nội, nàng vẫn luôn luôn
tin tưởng, cho nên, nàng đã thi đậu vào cùng trường đại học với anh, chỉ là bây giờ nàng còn có thể chờ ngày đó sẽ đến hay sao?

Đúng rồi, Film, nói cho em biết, hôm qua có công ty gọi anh đi phỏng vấn, cơ hội thành công rất lớn, tuy rằng không phải là công ty lớn lắm, nhưng tiền lương cũng rất khá, nếu thật sự ký hợp đồng, thì em sẽ không cần đi làm công nữa, chỉ cần chăm chỉ học tập là được, anh vừa làm việc, vừa kiêm thêm công việc gia sư để kiếm tiền, hẳn là cũng đủ để lo cho cuộc sống của em và bác gái.” Nanon vui mừng nói, anh nghĩ muốn chăm sóc nàng thật tốt, thay nàng đảm nhận phần lớn trách nhiệm.

“Thật vậy sao? Anh Nanon, chúc mừng anh.” Film thật sự cảm thấy vui mừng thay anh.

“Đi thôi, anh đưa em về nhà, sau đó mới đi làm gia sư.” Nanon nói xong liền để cho nàng ngồi lên xe đạp, sau đó đạp xe đi.Film ngồi ở phía sau chậm rãi ôm lấy anh, phía sau lưng anh lúc nào cũng ấm áp như vậy, vài năm gần đây, anh vì nàng mà ra sức làm công kiếm tiền,chịu không ít cực khổ, nàng làm sao có thể đem chuyện nghiêm trọng như vậy nói cho anh biết, làm vậy chẳng phải khiến anh khó xử sao? Nhưng một mình nàng thì nàng phải làm cái gì bây giờ?Dường như nàng muốn tìm một người để chia sẻ? Chỉ cần người đó an ủi nàng một chút cũng tốt.Nanon cảm nhận vòng ôm của nàng, khóe môi cong lên một nụ cười, trong mắt đều là ấm áp.

“Film, anh nhất định sẽ làm cho em hạnh phúc.” Anh tự nhủ với lòng mình.

************

Trong văn phòng tổng tài xa hoa.

Namtan Tipnaree gác chân lên bàn làm việc, trong tay cầm điếu xì gà hảo hạng đang bốc khói, miệng liên tục phun ra một làn khói mỏng, nghĩ đến ngày hôm qua, bàn tay của cô gái kia dám tát vào mặt mình, ánh mắt cô trở nên rét lạnh, chỉ còn có một ngày, đến lúc đó xem cô ta phải làm sao đây?

“Namtan” Ciize đẩy cửa bước vào, ngồi vào trước mặt cô, nhìn cô nói:

“Nếu ngày mai, cô gái tên Film Rachanun kia không có chuẩn bị đủ một trăm vạn, cậu thật sự sẽ lấy phòng của cô ta sao?”

“Đương nhiên, tôi phải cho cô gái đó một bài học.” Namtan cũng không thèm chớp mắt liền nói.

“Hay là thôi đi, cô ta cũng thật sự đủ đáng thương rồi, một mặt phải chăm sóc người mẹ bị bệnh, mặt khác lại phải làm thêm để kiếm tiền đi học,cậu không thấy phòng của cô ta đấy thôi, có thể dùng từ ‘hai bàn tay trắng’ để hình dung.” Ciize khuyên cô.

“Ciize, từ khi nào thì cậu bắt đầu thông cảm cho người khác vậy? Hôm nay,nếu đổi là người khác thì tôi có lẽ sẽ không truy cứu,nhưng cô ta thì không thể.” Namtan liếc Ciize một cái, giọng điệu lãnh khốc lạ thường.

“Bởi vì cô ta tát cậu một cái phải không? Cậu là tổng tài, sao lại đi so đo với người bình thường làm gì? Ciize buồn cười nhìn Namtan.

Namtan lạnh lùng trừng mắt liếc Ciize một cái.“Ciize có phải cậu rất nhàn rỗi không? Có muốn tôi tìm việc cho cậu làm không?”

“Ok, tôi bề bộn nhiều việc, đừng quên, tôi chính là luật sư của công ty cậu, có rất nhiều việc đang chờ tôi làm, tôi đi trước đây.” Ciize giống như đang chạy trốn, vôi vàng rời đi, lần trước, cậu ta tìm việc cho mình làm, kết quả làm mình bận bịu suốt một tháng, chỉ là chính mình thật sự rất đồng cảm với cô gái kia.

Tâm tình Film nặng nề bước về nhà, liền thấy người ngày hôm qua gọi là Ciize đang đứng trước cửa, cô ta là đến để tìm mình sao? Nhưng vẫn còn chưa tới ba ngày mà. nàng nhìn thấy vẻ mặt kinh hoảng của cô, liền mỉm cười nói:

“ Nun tiểu thư, cô không cần phải sợ, tôi không phải đến để lấy phòng.”

“Vậy cô tới đây làm gì?” Film đối với Ciize vẫn tràn ngập phòng bị.

“Cô không cần đề phòng tôi như vậy, tôi tới chỉ là để nhắc nhở cô một chút,nếu cô muốn giữ lại căn phòng này, vậy thì đi cầu xin Namtan tha thứ.” Ciize có lòng tốt nói.

“ cô và cô ta không phải cũng như nhau sao? Tại sao cô lại có lòng tốt như vậy?” Film vẫn là không tin Ciize.

“Nun tiểu thư, không nghĩ tới tính cảnh giác của cô lại cao như vậy, không sai, tôi và cô ấy cũng như nhau, nhưng tôi nghĩ có lẽ cô cũng đã nhìn thấy, chúng tôi không phải là người thiếu tiền, còn về phần tại sao cô ấy ép cô phải bồi thường, đơn giản là vì cô đã phạm phải một sai lầm không nên phạm, tát người không nên tát, tôi cũng thật sự có lòng tốt, biết mẹ cô có bệnh, biết cuộc sống của các người rất kham khổ, cho nên mới tới nhắc nhở cô một chút, đừng lúc nào cũng xem người khác là kẻ xấu.” Ciize nhìn cô nói, nói rõ ra là chính mình không đành lòng khi thấy hoàn cảnh của cô như vậy.

“ Cô thật là đến giúp tôi?” Film có chút chần chờ nhìn Ciize.

“Đương nhiên, nhưng mà, cô cũng có thể không tin.” Ciize nhún nhún vai.

---------

Nhớ vote tui để còn ra chap mới nhá,đọc chùa hơi nhiều đấy:(((

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top