Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

BokuAkaa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Akaashi chôn cằm mình trong chiếc áo len cổ lọ màu xám, thở ngụm khói trắng và nhìn nó tan dần trong không gian lạnh buốt. Đầu tháng Chạp, tuyết khắp nơi, phủ trắng xóa mọi mái tole cũ, mái ngói đỏ, từng góc phố nhỏ, hay cả hàng bánh mì mà em hay ghé, hay cả hiên nhà nhỏ của em, và cả con đường em vẫn hay đi. Những áng mây xám xịt trôi lềnh bênh trên bầu trời, che khuất màu xanh biếc thanh thiên em vẫn thường hay ngắm vào mỗi sớm, và tuyết rơi, trắng, lạnh, vỡ tan ngay khi chạm vào tay Akaashi.

Em để lại những dấu giày trên nền tuyết trắng qua từng bước chân. Chúng khá ngộ nghĩnh, khơi gợi chút gì đó trong em, và cảm xúc cuồn cuộn trỗi dậy, như khi em còn bé tí độ chừng bốn năm tuổi, cùng lũ trẻ hàng xóm đắp người tuyết và đón Giáng sinh. Giờ vẫn thế, Akaashi vẫn thích đắp những người tuyết tròn và thật to, hay là chơi trò ném tuyết, cắt bánh kem mừng Giáng sinh về. Hễ cứ đông đến là em lại thích làm như thế, dù chúng mới trẻ con làm sao. Nhất là lúc bước chân trên tuyết, cảm giác ấy lại sục sôi, nhộn nhạo trong em.

Lạnh nhỉ, đông ơi, Akaashi cười, thủ thỉ chỉ cho mình em nghe, rồi lại đi tiếp. Quả thế, đông lạnh lắm, dù cho em có quấn quanh mình một lớp áo thun, áo len cổ lọ, rồi thêm cả cái áo choàng to tướng cùng khăn len, quần bò dày và ấm thì cái tiết trời rét buốt này vẫn khiến Akaashi rùng mình. Đầu mũi em ửng đỏ, hai má thì hồng hồng, rồi vài ngụm khói trắng thoát khỏi miệng em, tan vào trong không gian lạnh thật lạnh ngày đông.

Và năm tháng Chạp, lòng em rục rịch cảm giác mong chờ.

Như khi còn ở Fukurodani, em hay chờ đến ngày này để nhận được hàng tá những món quà mọi người tặng cho em. Nào là khăn choàng, găng tay, đôi tất, hoặc thậm chí là gấu bông. Và bất kì món quà nào Akaashi cũng đều quý trọng nó. Rồi, thành thói quen, chứ năm tháng Chạp là lòng em lại tự sinh ra cảm giác mong chờ. Có thể là mình lớn rồi, chẳng còn ai nhớ ngày mình sinh ra đâu, nhưng lạ lắm, Akaashi vẫn mong đến ngày ấy. Vì dù sao cũng là khi mình chào đời mà. Và còn vì em biết sẽ luôn có một người sẵn sàng dành cho em những món quà thật tuyệt vời bất kể cả khi đã lớn, người ta không còn quan trọng chuyện quà cáp sinh nhật nữa.

"Akaashi! Ở đây!"

Em biết mà. Sẽ luôn có một người đáng yêu như thế. Làm em tủm tỉm cười, rồi ngượng chín mặt, hay là khóc đến sưng húp cả mắt. Cái gì cũng có hết, mà đều vì Bokuto Koutarou.

"Bokuto-san, anh đợi lâu chưa?"

Akaashi ngẩng mặt lên hỏi. Chà, có vẻ như anh đã cao hơn hẳn rồi.

"Không lâu đâu, anh cũng mới tới thôi. Tiện đây, em có muốn một ít cà phê chứ?" Anh cầm cốc cà phê nóng lên, đưa ra trước mặt Akaashi, rồi cười thật tươi, "anh vừa mua tức thì đó."

Akaashi đón lấy cốc cà phê vẫn còn nóng từ tay Bokuto, cảm ơn một tiếng rồi uống một ngụm. Cảm giác nóng ấm, đăng đắng và còn cả ngọt dìu dịu tràn vào khoang miệng em, trôi tuột xuống cuống họng, dạ dày, để lại dư vị cuốn hút khó quên trên đầu lưỡi. Akaashi nghiền ngẩm cảm giác cà phê nóng ấm đang nằm trong bụng mình, ấm bụng hẳn, rồi em đưa lại cốc giấy còn nóng cho anh.

"Có ngon không?"

"Vâng, vừa miệng lắm ạ, Bokuto-san."

Akaashi cười, một cách dịu dàng và ngọt hơn cả mật ong nữa, nụ cười chỉ dành cho người em thương. Đoạn, em ngẩng đầu, dõi theo Bokuto đang uống thử một ngụm cà phê để chứng minh câu nói 'vừa miệng lắm' của em, dù anh có một ly sữa nóng trên tay kia, và dù anh không quen uống thứ nước đăng đắng này. Em biết Bokuto không thích cà phê, từ hồi còn ở Fukurodani rồi. Anh sẽ luôn bảo ôi cà phê đắng lắm mỗi khi được ai đó mời gọi, này, hớp thử miếng cà phê chứ bồ tèo? Và giờ, Bokuto từng ghét cay ghét đắng thứ nước uống mang tên cà phê ấy lại đang muốn thử thứ nước anh ghét vì người anh thương bảo, vừa miệng lắm.

"Đúng là rất ngon--"

Bokuto nhíu chặt hàng lông mày, nhưng anh vẫn cố cười tươi. Còn Akaashi thì bật cười, dưới ánh đèn đường màu vàng dịu nhẹ, trông em như tỏa sáng. Anh ngẩn người, nhìn theo cách tóc em lay động trong gió, dường như chúng mềm mại hơn mọi khi ấy nhỉ. Bất chợt, Bokuto nhận ra rằng hôm nay em đẹp hơn cả mọi khi. Có thể lắm chứ, hoặc là do dưới mắt mình, người mình yêu dù có thế nào thì cũng sẽ hóa thành mỹ nhân.

"Ừm, Akaashi, khi nãy em biết chứ... Anh với em vừa hôn gián tiếp đó."

Bokuto gãi đầu, mặt đỏ lựng. Như cái hồi mới hẹn hò ấy nhỉ, chỉ cần lỡ chạm tay nhau chút thôi là cả hai ai nấy mặt đỏ tay luống cuống hết cả lên rồi, dù họ đã ở bên nhau từ khi còn học tại Fukurodani, rồi đến đại học, và tận giờ, khi đều đã lớn, đã có việc làm.

"Vậy giờ anh muốn hôn trực tiếp chứ ạ?"

Akaashi hỏi thế, rồi nhanh chóng đảo mắt, vờ như bản thân đang chú ý vào đâu đó ở con phố ngoài kia chứ chẳng phải là đang nhìn chằm chằm Bokuto từ nãy đến giờ.

"Em thích nó hơn là gián tiếp..."

Bokuto nhận ra cuối câu em hơi kéo dài và ngần ngừ. Rồi một thoáng im lặng giữa cả hai, bầu không khí nóng dần lên dù tuyết vẫn không ngừng rơi.

"Akaashi" Anh cố nén cảm giác cả người mình nóng bừng lên như bị thiêu đốt, đặc biệt là ở gò má, "em có chắc chứ?"

Anh len lén liếc mắt, và suýt nhảy cẫng lên vì vui mừng khi thấy Akaashi gật đầu. Có thể cảm giác lâng lâng khiến anh chẳng còn biết suy nghĩ thêm điều gì nữa, như kiểu, tâm trí lại trôi dạt đẩu đâu ấy tít tận đằng kia chân trời phía Tây. Bokuto cuối người, để anh thấp xuống vài centimet và dễ dàng hơn trong việc hôn em. Thình thịch, thình thịch, tim anh đập nhanh hơn bao giờ hết, có lẽ Akaashi cũng nghe thấy nó? Có thể lắm chứ, hoặc em chẳng còn nghe thấy gì ngoài tiếng thở mạnh của anh, hồi hộp và ngượng ngùng đã khiến em không còn biết gì khác, trừ việc đôi môi nhạt màu và khô khốc của anh đang tiến gần đến em. Mặt anh hiện lên thật rõ, và lòng em thì nặng trĩu tình yêu.

Bokuto trao hết yêu thương của mình qua cái hôn lướt nhẹ lên môi Akaashi, rồi lại nhìn khuôn mặt đỏ lựng cùng nụ cười dịu dàng của em, anh lại cuối xuống thêm lần nữa. Và lần nữa, lần nữa. Cho đến tận khi Akaashi nhào đến ôm anh thì Bokuto mới bảo, anh không hôn nữa đâu, hứa đấy.

Và, Akaashi tin anh thật. Dù cho lúc nào em cũng thế, tin tưởng anh vô điều kiện. Em không ôm anh nữa, cũng chẳng vòi vĩnh cái hôn (trực tiếp lẫn gián tiếp), em chỉ ngó đâu đó xung quanh, lên bầu trời, những ngọn đèn đường, và ngắm anh. Bóng anh tràn vào mắt em, để màu xanh biếc trong mắt em bao phủ lấy mọi thứ của anh, từ mái tóc, đôi mắt, mũi, bờ môi, cho đến cả gò má, cần cổ, mọi thứ, tất cả mọi thứ. Akaashi nghĩ có lẽ mình đang lâng lâng, si mê vẻ đẹp của Bokuto, một vẻ đẹp bình thường nhưng lại tràn đầy màu sắc. Có tất cả các màu, và trong em, anh là người tỏa sáng nhất. Trong thế giới quan của Akaashi, con người ta có lúc thì tỏa ánh hào quang, có lúc thì giấu bản ngã của mình sau tấm mặt nạ hoàn hảo, có lúc thì khoe cái mặt hoen ố của mình ra cho xã hội xem. Và riêng Bokuto, trong mắt em anh mang tất cả các màu sắc tuyệt đẹp nhất trên đời này. Vì thế, anh luôn nổi bật nhất. Và cũng vì thế, nên em thương anh, thương rất nhiều. Dõi theo anh, dõi theo một vì tinh tú luôn tỏa sáng bất kể ngày hay đêm.

"Nè Akaashi, đừng nhìn chằm chằm anh nữa, ngại lắm" Bokuto cười tươi, cách anh cười tựa cách vì sao tỏa sáng. "Em muốn một buổi-- ừm, hẹn hò tuyệt vời cùng anh chứ? Dù sao thì cũng là sinh nhật Akaashi mà."

"Vâng ạ, cảm ơn anh, Bokuto-san."

Akaashi nắm lấy tay anh, mười ngón tay đang lại thật chặt, cảm nhận hơi ấm từ lòng bàn tay chai sần của người nọ, khép hờ mi mắt tận hưởng cảm giác bình yên này. Giây sau đó, em nhìn lên bầu trời, mây đã tan đi được phần nào, nhưng những ngôi sao đều đã tắt ngóm hết cả giữa màn mây dày đặc ấy.

Dù thế, em chẳng nghĩ ngợi gì đâu. Vì Akaashi đã có một vì tinh tú luôn tỏa sáng ngay bên cạnh em rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top