Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 11


Thanh niên kia nhíu mắt, đang định lên tiếng thì có thị vệ bên cạnh hắn cản lại: “Phù Sinh đại nhân, cẩn thận, yêu nghiệt này lợi hại…”

Thái tử không yên tâm nên ngay cả thân tín của mình cũng phái đến, Phù Sinh nghe vậy cười lạnh: “Đương kim Thánh thượng có thất tử, đều có thể xưng vương, yêu nghiệt ngươi cớ gì cũng là vương!”

Nụ cười của Kiều Trinh còn lạnh hơn hắn: “Ta là Hỗn thế Ma vương!” Nói xong nàng huơ ngân thương, một luồng sáng bạc vạch qua, chúng nhân chỉ cảm thấy thắt lưng nhẹ đi, đao đeo ở lưng đồng loạt rơi xuống, cùng rơi với đao còn có thắt lưng và quần. Chúng nhân hoảng hốt vội vàng kéo quần lên.

Kiều Trinh cong môi cười, độ cong còn chưa lớn thì sau lưng có một đôi tay ấm áp bịt mắt nàng lại, giọng Nguyễn Trinh mang theo tiếng thở dài: “Đừng nhìn, dơ lắm!”

Kiều Trinh ngẩn ra, để mặc bàn tay ấm nóng kia phủ lên mặt mình, nàng nhất thời quên hét cô buông ra. Bất kể thời gian qua trước mặt Nguyễn Trinh, Kiều Trinh đã làm bao nhiêu chuyện hung hãn, dường như cô vẫn luôn dùng ánh mắt bình thường mà đối xử với nàng như một cô nương.

Cô xem nàng là một nữ nhân thật sự…

Chúng nhân thấy cảnh này, vội nhặt đao kéo quần chạy mất, thắt lưng của Phù Sinh hình như không giống người khác, sắc mặt hắn không chút lúng túng, ngược lại còn ẩn chứa vài phần thâm ý, ánh mắt dừng lại trên người Kiều Trinh trong chốc lát, không lên tiếng làm khó nữa mà quay người rời đi, chỉ để lại ngọn lửa ngút trời đang thiêu cháy căn nhà và hai người quá đỗi điềm nhiên ở sân trước.

Kiều Trinh thu lại thương nhưng không gỡ tay Nguyễn Trinh ra, hàng mi lướt qua lòng bàn tay cô, nàng nói: “Đi thôi, ta đưa cô đến Duệ vương phủ.”

Sau đấy nàng phải rời đi.

“Ừ!” Nguyễn Trinh đáp một tiếng, buông Kiều Trinh ra, nhìn ngọn lửa: “Chờ thêm một lúc đi!”

Kiều Trinh nghiêng đầu nhìn Nguyễn Trinh , thấy trong mắt cô phản chiếu ánh lửa bừng bừng, khóe môi hiếm khi không còn độ cong. Nàng chợt nhớ lại những lời Nguyễn Trinh nói với Duệ vương hôm qua, cô muốn bảo vệ tiểu viện vì đây là nhà của cô, còn bây giờ chốn dung thân của cô đã bị hủy, bị đốt cháy rụi, tâm trạng của cô làm sao dễ chịu được.

Kiều Trinh siết chặt nắm tay, nếu có thể, nàng muốn Hoàng thái tử kia phải trả món nợ này, nhưng bây giờ nàng đã dùng pháp lực ở đây, chỉ e là truy binh của Ma giới sẽ đến ngay, nàng không thể tiếp tục ở lại nữa. Kiều Trinh nhìn tiểu viện đang dần hóa thành tro bụi. Nàng biết những ngày tháng ở đây đích thực nên kết thúc rồi, nhưng cảm giác tắc nghẹn chưa từng có trong đáy lòng này rốt cuộc là thế nào vậy…

“Không biết còn cháy bao nhiêu lâu nữa đây!” Trong lúc Kiều Trinh đang cụp mắt không nói, Nguyễn Trinh bỗng một mình lẩm bẩm, “Sau khi cháy xong không biết còn nhặt mấy con cá trong ao ở sân sau lên ăn được không, phí công nuôi bao lâu nay thật đáng tiếc!”

“Cô… đang suy nghĩ chuyện này sao?”

“Không thì còn có thể suy nghĩ gì nữa!”

Kiều Trinh hít một hơi thật sâu, kéo cổ áo Nguyễn Trinh độn thổ.

Trong hoa viên của Duệ vương phủ hoàn toàn vắng lặng, ánh sáng bạc lóe lên, hai người từ dưới đất xuất hiện trong tiểu đình ở hoa viên. Nguyễn Trinh mượn ánh trăng quan sát bốn phía rồi cảm thán: “Đúng là pháp thuật một khắc đi ngàn dặm tiện lợi hơn, nhưng mà tại sao lại đến hoa viên không người này vậy?”

“Cô tưởng ta muốn đến à?” Thẩm Ly nói, “Chẳng phải là không tìm được Tẩm thất của Duệ vương sao!”

Nguyễn Trinh bật cười: “Vẫn phải tự mình tìm rồi.” Cô cất bước định ra khỏi tiểu đình, nhưng Kiều Trinh đột nhiên kéo cổ tay cô nói: “Lẽ nào cô không nhìn ra được ở đây có gì kỳ quái ư?”

“Kỳ quái chỗ nào?” Bên tai Nguyễn Trinh chỉ nghe tiếng côn trùng, mắt cũng chỉ thấy ánh trăng chiếu xuống hoa lá cỏ cây, không khác gì với cảnh đêm bình thường. Kiều Trinh vung tay, không biết bắt được thứ gì trong lòng bàn tay, giọng điệu khẽ trầm đi: “Ban ngày ta không nhìn ra là trong Duệ vương phủ này lại nuôi nhiều yêu linh chưa thành hình đến vậy.”

Nguyễn Trinh nhíu mày, trong lúc Kiều Trinh không chú ý bèn rụt tay lại, bước ra khỏi tiểu đình, trước khi Kiều Trinh lên tiếng ngăn cản, cô dang hai tay bước vài bước, quay người lại nhìn Kiều Trinh nói: “Chỗ này không có ác ý. Tuy ta không nhìn thấy được cái gọi là yêu linh, nhưng cũng có thể cảm giác được khí tức của nơi này. Kiều Trinh, cô cả nghĩ đấy thôi.”

Không phải Kiều Trinh cả nghĩ mà vì Nguyễn Trinh không nhìn thấy, bởi vậy cô không biết lúc này trên trời dưới đất đều là những quả cầu phát ra ánh sáng yếu ớt, giống như một bầy đom đóm trong đêm mùa hạ, hòa vào ánh trăng chiếu rọi đến từng góc một ở hoa viên này. Cô cũng không biết, khoảnh khắc cô dang hai tay ra đó, thật giống như một thần minh mà phàn nhân trên thế gian kính ngưỡng, ôm lấy ánh sáng đẹp nhất, chói mắt đến mức khiến Kiều Trinh phải nhíu mày, khẽ thất thần.

Nữ nhân này là người đã đánh thức nàng từ trong ác mộng hỗn loạn, là người che dù cho nàng bên bờ sông mưa bay lất phất, là nữ nhân nhắm mắt nằm nghỉ dưới ánh nắng xuyên qua giàn nho, rõ ràng cô yếu đuối hơn nàng rất nhiều, nhưng lại có thể khiến nàng cảm thấy yên tâm, người như vậy…

“Đi thôi!” Nguyễn Trinh từ xa chìa tay ra với Kiều Trinh, “Nếu cô sợ thì ta dắt cô đi.”

Cô thật sự đối đãi với nàng như một nữ nhân, cũng không nhìn thử xem…

Kiều Trinh nắm lấy bàn tay cô dùng lực kéo lại khiến cô loạng choạng vài bước, Nguyễn Trinh còn chưa ổn định thân hình thì đã bị Kiều Trinh giật áo, Nguyễn Trinh khẽ ngẩn ra ngước nhìn Kiều Trinh , “Làm sao vậy?”

“Cô cũng không nhìn thử xem người đang đứng trước mặt cô là ai hả?”

Nguyễn Trinh ngẩn ra một hồi lâu, tiếp đó bật cười bất lực: “Phải, Hoàng đại vương, là ta không đúng, xem thường cô…”

“Cô nghe cho kĩ đây, ta muốn thông báo với cô một chuyện!” Kiều Trinh không nghe những lời Nguyễn Trinh nói, chỉ chằm chằm nhìn cô nghiêm túc tuyên bố, “Hình như ta ưng cô rồi đó!”

Tiếng côn trùng không dứt, nhưng lời của Kiều Trinh lại khiến Nguyễn Trinh yên tĩnh một lúc rất lâu, cô cũng nhìn chằm chằm Kiều Trinh , sau đó nhếch miệng cười: “Ha, biết rồi, đi thôi!”

Cô… tưởng nàng đang đùa với cô sao? Lấp liếm như vậy… Câu trả lời mà ngay cả lấp liếm cũng không bằng này là thế nào đây hả! Còn có nụ cười đó nữa! Là nụ cười gì vậy chứ! Ngay cả cười mỉa mai cũng còn hàm chứa nhiều sự tán dương hơn nụ cười đó nữa!

Bàn tay đang nắm áo của Nguyễn Trin run lên, còn chưa kịp bộc phát cơn giận trong lòng thì đầu mũi nàng động đậy, một luồng khí tức vô cùng nhạt từ trong không khí bay đến, Kiều Trinh lập tức thu lại cảm xúc, toàn thân căng thẳng đề phòng.

Là Ma khí. Vô cùng nhạt nhưng không thể khiến người ta bỏ qua sự tồn tại của nó. Kiều Trinh buông áo Nguyễn Trinh, ngửa đầu nhìn lên bầu trời đêm, tiểu yêu linh bay lượn đầy trời trong tiểu viện đã cản trở tầm nhìn của nàng, trong khoảnh khắc ngửi được khí tức đó, nàng lờ mờ phát giác ra nó từ hướng Đông Nam truyền đến, nhưng đến lúc nàng tỉ mỉ thăm dò thì không tìm được nữa.

Kiều Trinh khẽ nhíu mày, luồng Ma khí này không giống khí tức phát ra từ truy binh của Ma giới, nó hơi bất thường…

Kiều Trinh đang nghĩ bỗng không khí xung quanh náo động, các tiểu linh vốn là một đốm sáng trắng dường như bị khí tức gì đó xâm chiếm, tất cả chững lại trong không trung, Kiều Trinh thầm nói không hay, vội kéo Nguyễn Trinh ra phía sau mình, toàn thân phát ra pháp lực, đẩy yêu linh quanh mình ra, nhưng thấy những đốm sáng kia bay trong không trung, dần dần bắt đầu run rẩy, sau đó từ trong ra ngoài dần dần biến thành màu đỏ như máu.

“Sao vậy?” Giọng Nguyễn Trinh khẽ trầm xuống, ắt cô chắc cũng cảm giác được sự biến hóa của khí tức.

Kiều Trinh lắc đầu: “Tóm lại không phải là chuyện tốt, chúng ta rời khỏi hoa viên này đi tìm Duệ vương đã.” Nếu Duệ vương xảy ra chuyện thì Nguyễn Trinh thật không còn chỗ nào để đi nữa.

Kiều Trinh còn chưa dứt lời thì bỗng trong màn đêm truyền đến tiếng thét kinh hãi của nữ nhân, âm thanh vô cùng thê lương, dường như hàm chứa vô số oán hận, yêu linh trong không trung như bị tiếng thét đó kích động, lập tức hơi run rẩy kịch liệt, có con thậm chí còn phát ra tiếng khóc của trẻ con, vô cùng thảm thiết trong đêm tối.

Nguyễn Trinh khẽ nhíu mày nói: “Mau rời khỏi đây!”

Ngay cả Nguyễn Trinh cũng nghe được sao? Vậy… Kiều Trinh vung tay, pháp lực quét qua, đẩy hết các yêu linh trong hoa viên sang hai bên vạch một lối đi, đưa Nguyễn Trinh bước nhanh về phía trước, lúc này đã có thể nghe thấy tiếng kinh hô vang dậy trong Duệ vương phủ.

“Yêu quái!”

“Cứu mạng!”

Ra khỏi hoa viên bị các bức tường vây quanh, Kiều Trinh thấy cảnh tượng trước mắt thì ngây người ra, trong Duệ vương phủ rộng lớn, bốn phía đều là yêu linh đỏ như máu, có con đã hóa thành đứa trẻ, một đứa trẻ mới sinh toàn thân đầy máu, bọn chúng bò trên mặt đất, trên hành lang, thậm chí còn bò trên người, chúng không ngừng gào khóc, huyết lệ chảy ra giống như kịch độc, khiến da thịt người ta bị bỏng, các thị vệ tỳ nữ hoảng loạn tìm đường chạy, ánh đuốc hòa chung với huyết quang khiến Kiều Trinh hoa cả mắt, giống như địa ngục trong ác mộng, khiến người ta sợ hãi.

Đôi mày Nguyễn Trinh càng nhíu chặt, Kiều Trinh một mình lẩm bẩm: “Yêu linh cắn chủ, nuôi dưỡng yêu linh thất bại rồi. Mau đi tìm Duệ vương.”

Yêu linh không dễ có, trong trăm ngàn vạn sinh linh có khi chỉ có một vật tư chất thông minh có thể trở thành yêu linh hoàn chỉnh, hóa thành người, còn không thì cho dù ngày đêm tận tâm chăm sóc, nhiều nhất cũng chỉ có thể hóa thành linh thể, không có linh thức, không thể nào hóa linh. Trong Duệ vương phủ này e là chỉ có Tiểu Hà kia có thể hóa linh thành hình người. Nhưng với tình hình lúc ban ngày, bất luận thế nào Tiểu Hà cũng sẽ không đột nhiên sinh ra oán hận lớn như vậy, vì tức giận mà cắn chủ, tại sao đột nhiên lại trở thành như thế này…

Kiều Trinh nghĩ đến luồng Ma khí vừa mới biến mất lúc nãy, sắc mặt hơi trầm xuống.

“Kiều Trinh !” Nguyễn Trinh bỗng đưa tay chỉ về góc Đông Nam, “Duệ vương ở bên kia.”

Kiều Trinh ngẩng đầu lên nhìn, ở góc Đông nam đã không nhìn ra được phòng ốc gì nữa, chỉ có một đám huyết anh nhi phát sáng đang bò khắp phòng, giống như muốn ăn sạch cả phòng. Kiều Trinh rùng mình, nàng quay đầy nhìn Nguyễn Trinh , vốn muốn để cô lại đây nhưng huyết anh nhi cũng từ từ bò về phía họ. Kiều Trinh nghiến răng nắm tay Nguyễn Trinh : “Chút nữa dù thế nào cũng không được rời khỏi ta ba bước.”

Nguyễn Trinh cười: “Nắm chặt như vậy ta không hất ra được đâu.”

Trước mắt tối đi, đến khi họ lại mở mắt thì đã vào bên trong một căn phòng, căn phòng thường ngày bề thế nhưng giờ đây khắp nơi toàn máu nhỏ từ trên người những huyết anh nhi bên ngoài, trong lúc Nguyễn Trinh không chú ý, tay bị một giọt máu nhỏ lên, cô cảm thấy đau rát, tay bốc lên khói xanh, thủng một lỗ đen ngòm.

Nguyễn Trinh không lên tiếng, Kiều Trinh cũng không biết, nàng nhìn trái nhìn phải, phát hiện một cánh cửa ngầm phía sau tủ sách, cửa ngầm chưa đóng, thông đến một gian phòng tối om. Kiều Trinh  chụm hai tay, một ngọn lửa bừng sáng lên trong lòng bàn tay. Nàng đi phía trước, dắt theo Nguyễn Trinh , mỗi một bước đều vô cùng cẩn thận.

“Á!”

Lại là một tiếng thét nữa, trong đường hầm chật hẹp càng trở nên vang vọng chói tai. Kiều Trinh càng nóng lòng hơn, nếu Duệ vương chết đi…

Ánh lửa trong lòng bàn tay chiếu đến lối ra ở phía trước, là một căn phòng rộng rãi, có ánh nến bập bùng bên trong, còn chưa vào phòng đã nghe giọng nói thê lương của Tiểu Hà: “Chu Thành Cẩm! Ngươi không sống được nữa đâu, cô ta cũng không sống được nữa, các người đều phải chết!”

Bước vào phòng, Kiều Trinh một cước đạp văng bình phong chắn mất tầm nhìn, chỉ thấy Tiểu Hà tóc đen tán loạn, đang bay trong không trung như oán quỷ, còn Duệ vương tay đang nắm Thanh phong kiếm dài ba thước đứng bên một chiếc giường, khóe môi đã có vết máu. Trên chiếc giường mà hắn đang tử thủ có một nữ nhân sắc mặt tái nhợt đang nằm yên ở đó, vẻ mặt an nhiên, dường như đã ngủ rất nhiều năm.

                   __________

Fic này 86 chap nhưng tui nghĩ tới việc ngừng rồi mọi người ạ. Đơn giản là vì fic này về sau nó nhàm chán quá, mấy fic gần cuối có vẻ sẽ hay hơn chút nhưng lâu quá. Không lôi cuốn được người đọc vào truyện ý. Có gì nếu như còn nghị lực thì tui sẽ ra .  🥰

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top