Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 13


“Hôm nay e là ta vẫn chưa thể đi!” Ánh mắt Kiều Trinh nhìn đám huyết anh nhi xung quanh, “Ở đây vẫn còn việc chưa xử lý xong.”

Thấy Kiều Trinh khó xử, Nguyễn Phương cũng bất giác nhíu mày, cô thật không muốn hối thúc Kiều Trinh , nhưng chuyện này đích thực không thể chậm trễ, cô ôm quyền khuyên: “Vương thượng! Chuyện rời đi không thể kéo dài nữa. Nếu Vương thượng bị bắt về, Ma quân sẽ không để Vương thượng có cơ hội đi nữa. Thiên giới đang chuẩn bị hôn sự rồi, lúc này…”

Lúc này thì sao, Kiều Trinh rõ hơn ai hết, nàng nhìn về phía sau, Nguyễn Trinh đang đứng đó, cầm Hồng anh thương của nàng hiếu kỳ đập lên mông một huyết anh nhi, ngay cả tiếng khóc còn chưa kịp phát ra thì nó đã bị sát khí trên ngọn thương xé thành mây khói, Nguyễn Trinh dường như cũng thấy vậy mà cảm thán, lại xoay tới xoay lui tỉ mỉ xem xét ngọn ngân thương.

Khóe miệng Kiều Trinh giật giật, quay đầu lại xoa mi tâm: “Ừ, ta biết rồi, chỉ là bây giờ ta không thể nào để mình đi được!”

“Vương thượng?” Đôi mày nhíu chặt của Nguyễn Phương truyền đạt sự khó hiểu của cô, trong mắt cô, xưa nay Kiều Trinh chỉ nói làm và không làm, hiếm khi có cách nói “Không thể làm được” như vậy, “Thuộc hạ không hiểu!”

“Thời gian này ta ở Nhân gian đã trải qua nhiều chuyện, vô tình đã để mắt đến một người.” Nàng bất chợt dừng lại, nhìn sang Nguyễn Trinh , Nguyễn Phương sắc mặt ngơ ngác, dõi theo ánh mắt nàng nhìn sang nữ nhân bên cạnh, y phục của người đó sau một đêm bôn ba đã vô cùng hỗn loạn, sắc mặt tái nhợt, hơi thở yếu ớt, vừa nhìn đã biết là tướng đoản mệnh.

Đây là… người Vương thượng để mắt tới sao?

Vào lúc này cổ tay của Nguyễn Trinh dường như vô lực, không giữ được ngân thương nữa để nó rơi xuống đất, lăn tròn về đám huyết anh nhi, sát khí toàn thân ngân thương giết cho đám yêu linh đã bị ánh nắng đoạt đi sức mạnh không còn manh giáp, nhưng oán khí trong người yêu linh lại vọt ra, khiến Nguyễn Trinh đang đuổi theo phía sau ho không ngừng. Đến khi cô nhặt được ngân thương lên thì người lại tiều tụy thêm vài phần nữa.

Kiều Trinh khẽ thở dài: “Là một người như vậy đó, trước lúc gặp cô ấy ta cũng không ngờ…” Kiều Trinh ngước mắt, thấy Nguyễn Phương nhíu chặt mày, nàng nói: “Cô ấy  khác với chúng ta, thân thể yếu đuối kia bị giày vò mấy chốc thì sẽ chết. Bây giờ ta thực sự không yên tâm để cô ta ở lại. Ta phải sắp xếp cho cô ta ổn thỏa rồi mới có thể rời đi. Tuy ta ưng cô nhưng cũng biết người ma khác biệt, phàm nhân thọ mệnh rất ngắn, kiếp sau cũng không tiếp tục ký ức của kiếp trước.” Kiều Trinh dừng lại, giọng điệu chậm rãi nhưng kiên định: “Ta không thể ở bên cô, chỉ mong có thể khiến kiếp này của cô bình an mà thôi.”

Nghe được sự kiên quyết trong giọng nói của nàng, Nguyễn Phương biết những chuyện Kiều Trinh đã quyết định thì bất kể người khác có nói thế nào, nàng cũng làm theo cách mình đã quyết, ánh mắt Nguyễn Phương cụp xuống, im lặng một hồi, nửa quỳ dưới đất, cam tâm thần phục: “Thuộc hạ nguyện phân ưu cho Vương thượng, xin Vương thượng an bài.”

Kiều Trinh hơi trầm ngâm: “Nửa ngày.” Nàng xoay người đi về phía Nguyễn Trinh , “Nếu có thể giúp ta kéo dài nửa ngày thì có thể xử lý xong chuyện ở đây.”

“Tuân lệnh!”

Kiều Trinh quay đầu nhìn cô: “Đa tạ!”

Ánh mắt Nguyễn Phương khẽ động, không nói thêm lời nào nữa, thân hình như một cơn gió, lắc một cái đã không thấy bóng dáng.

Kiều Trinh lấy lại ngân thương trong tay Nguyễn Trinh , Nguyễn Trinh cười nói: “Thương này của cô thật lợi hại.”

“Có thể giữ nó lâu như vậy, cô cũng lợi hại lắm.” Thương này giết người quá nhiều, sát khí nặng, rất nhiều sinh linh nhìn thấy nó đều sợ hãi, tên Nguyễn Trinh này tính tình đạm bạc, nên ngay cả những cảm xúc như là sợ hãi ưu thương cũng nhạt rồi, ở một ý nghĩa nào đó mà nói thì cô đúng là một cao thủ. Không dừng lại ở chủ đề này, ánh mắt Kiều Trinh rảo quanh một vòng rồi lẩm bẩm, “Yêu linh vẫn còn trong Vương phủ, Tiểu Hà nhất định chưa đi xa, rốt cuộc đang trốn ở đâu đây…”

“Điều này còn phải hỏi sao!” Nguyễn Trinh cười, “Trẻ con ra ngoài đánh bị thương, ngoài chạy về nhà thì còn có thể đi đâu nữa.”

Mắt Kiều Trinh sáng lên: “Hoa sen trong hồ!” Đó là chân thân của nàng ta, bây giờ nàng ta không ra ngoài hại người thì nhất định là trốn trong đó! Kiều Trinh nghĩ thông mấu chốt này, lòng vui mừng nhấc nhấc chân định đi, nhưng bỗng chững lại trừng mắt nhìn Nguyễn Trinh , “Nếu ta không hỏi thì cô định không cho ta biết phải không?”

“Làm gì có!” Nguyễn Trinh cười nhẹ, “Cô cả nghi rồi, ta chỉ cảm thấy với trí thông minh của cô, nhất định đã nghĩ ra mấu chốt bên trong từ lâu, không cần ta nhắc nhở.”

Kiều Trinh liếc cô, không nói thêm gì nữa, chỉ là trong lòng có một cảm giác kỳ quái, dường như kể từ khi bước vào Duệ vương phủ đến giờ, Nguyễn Trinh như cố ý như vô tình mà cản trở chuyện nàng làm, giống như… không muốn nàng nhanh chóng giải quyết hết mọi chuyện vậy.

Kiều Trinh tiện tay nhặt một viên đá, nhẹ nhàng ném đi, đánh vào một nụ hoa, nâng cao giọng nói: “Ra đây!” Không có động tĩnh, Kiều Trinh khẽ nhíu mắt, “Nếu đã vậy thì đừng trách ta nhé.” Nàng xoay ngân thương trong tay, một đạo sát khí sắc bén chặt gãy cuống hoa, cổ tay bỗng bị Nguyễn Trinh kéo lại. Kiều Trinh nhíu mày, “Làm gì thế?”

Nguyễn Trinh buông tay nhẹ giọng nói: “Không có gì, chỉ là không ngờ cô hỏi có một lần đã muốn lấy mạng cô ấy. Hơn nữa trong chuyện này cô ấy cũng vô tội, ta sợ cô vung tay lần nữa thì sẽ kết liễu tính mạng cô ấy, sau này sẽ hối hận.”

“Sao ngươi đột nhiên lại có lòng dạ bồ tát vậy?” Kiều Trinh nói, “Bây giờ ta phải kết thúc chuyện này, cô ta không hợp tác, ta chỉ đành dùng cách nhanh chóng nhất thôi.” Nàng đẩy Nguyễn Trinh ra, giọng điệu khẽ lạnh đi, “Ta không phải hạng lương thiện, để đạt được mục đích, ta phải tạm gác lương tâm qua một bên. Tránh ra!”

Lúc đối địch, Kiều Trinh chưa bao giờ từ bi mềm lòng, đây cũng là một trong những nguyên nhân nàng còn trẻ tuổi mà đã được phong vương. Sát phạt quyết đoán, tàn nhẫn lạnh lùng, đó là những thứ mà người đứng ở trên nhất định phải học.

Nguyễn Trinh không cản nữa, im lặng đứng sang một bên, trong lòng lại suy nghĩ, cô nương tên Kiều Trinh này rốt cuộc là còn có bao nhiêu mặt nữa đây. Thật khiến người ta hứng thú muốn tiếp tục nghiên cứu…

“Á!”

Sóng nước trong hồ chấn động, một tiếng thét thê lương phát ra từ trong hoa sen, bộ y phục hồng của Tiểu Hà như bị máu nhuộm đỏ, nàng ta ôm mặt, trong hoa sen từ từ hiện ra hình người, nếu không phải oán hận trong lòng khiến mặt mũi hung dữ thì xem ra cũng là một hà hoa tiên tử xinh đẹp tuyệt trần, chỉ tiếc là…

“Tại sao phải giúp hắn!” Đôi mắt đỏ rực của Tiểu Hà chằm chằm nhìn vào Kiều Trinh , “Tại sao cô lại giúp hắn!” Nàng ta dường như đã mất lý trí, thân hình nhào về phía Kiều Trinh .

Vậy mà lại bớt chuyện, Kiều Trinh tóm lấy cổ tay của Tiểu Hà đang nhào đến, ấn vào mệnh môn, bẻ tay nàng ta ra sau lưng giữ lại, tiếp đó vòng tay qua cổ Tiểu Hà ấn nàng ta xuống lan can bên cầu, ném Hồng anh thương vào không trung, ngọn thương lập tức biến mất. Trong ánh mắt hơi kinh ngạc của Nguyễn Trinh , Kiều Trinh vung tay thật mạnh, “bốp” một tiếng giòn giã đánh vào mông Tiểu Hà: “Nhận sai!”

Kiều Trinh đánh không nhẹ, khiến Tiểu Hà toàn thân run rẩy, nhưng yêu linh thân đầy lệ khí làm sao chỉ bị một đòn này mà đã sợ, nàng ta gắng sức giãy dụa: “Ta làm gì có sai! Sai là ở Chu Thành Cẩm!” Kiều Trinh cũng không phí lời với nàng ta, từng cái từng cái vỗ xuống, đánh đến khi toàn thân Tiểu Hà co giật, kêu la liên tiếp, cuối cùng la đến khản giọng, lý trí dần dần hồi phục, nhưng miệng vẫn nói: “Chu Thành Cẩm phụ ta! Ta nhất định bắt hắn chết không có chỗ chôn thân, ta phải hủy Duệ vương phủ!”

“Nhận sai!”

“Trời xanh bất nhân!”

“Nhận sai!”

“Ta không sai… Huhu…”

“Nhận sai!” Kiều Trinh đánh không ngừng đến khi Tiểu Hà khóc lớn: “Ta sai rồi! Ta sai rồi huhu…"

“Sai ở chỗ nào?” Kiều Trinh ngừng tay, trận đòn này khiến tay nàng cũng hơi mỏi.

Y phục trên người Tiểu Hà đã khôi phục màu sắc vốn có, hoa sen trong hồ cũng hồng mịn như hôm qua, huyết anh nhi trong Duệ vương phủ lúc này cũng không thấy bóng dáng, biến trở lại thành yêu linh trong trạng thái linh thể, trôi nổi trong không trung, người thường không thể nhìn thấy được.

Tiểu Hà bò trên lan can khóc đến rách tim rách phổi: “Ta không nên hại người khác! Ta không nên hại người khác! Ta sai rồi!”

Lúc này Kiều Trinh mới thả nàng ta ra, mặc cho Tiểu Hà bò trên lan can, nước mắt nước mũi từng dòng từng dòng rơi xuống mặt hồ.

Nguyễn Trinh thở dài: “Thì ra yêu linh hóa oán cũng sợ bị đánh. Chiêu này tuy đơn giản nhưng lại có ích đến không ngờ.”

“Là trước đó ngươi đã nhắc nhở ta.” Kiều Trinh nhìn Tiểu Hà vẫn đang khóc than nói, “Chẳng phải cô ta có tính khí trẻ con đó sao, bị phụ tâm ý liền muốn báo thù, nhưng lại chưa từng nhẫn tâm ra tay với người đó.” Cho dù là ở trong địa thất kia nàng ta đã có ý định này nên bít lại lối ra, nhưng nếu nàng ta muốn giết Duệ vương thì lúc đó có thể trực tiếp ra tay. Kiều Trinh thở dài: “Bị thương bèn trốn trong nhà, nếu không có yêu linh khắp nơi thì e là cô ta chưa lật một hòn gạch lên thì đã trốn mất rồi. Một kẻ có tính cách trẻ con như vậy đương nhiên phải đánh. Nhưng nếu cô ta không ra thì ta cũng chỉ đành ra tay giết cô ta thôi. Diệt cỏ tận gốc.”

Nguyễn Trinh bật cười: “Tóm lại là đều dùng vũ lực chế phục.”

Mặc cho Tiểu Hà đau lòng khóc lóc thật lâu, Kiều Trinh mới vỗ vỗ vai nàng ta nói: “Ta đồng tình với cô, chuyện đã đến nước này, cô có khóc cũng vô ích. Duệ vương phủ không phải là nơi cô có thể tiếp tục ở lại, cô đi đi, sau này ta sẽ nói với Duệ vương là ta đã giết cô rồi, hắn cũng không thể làm gì ta được.”

Tiểu Hà từ từ nín khóc lắc đầu: “Ta không… Đến bây giờ ta vẫn không tin…” Cả người nàng ta vô lực khuỵu xuống đất, “Người đối với ta tốt như vậy, mà… chỉ coi ta là một vị thuốc thôi, đối với ngài ấy, nhìn thấy ta giống như là nhìn thấy hi vọng để cô ấy sống lại… Ta chỉ là một vật thay thế thôi. Thậm chí ngay cả vật thay thế cũng không bằng.”

Kiều Trinh im lặng, đang không biết an ủi nàng ta thế nào thì Nguyễn Trinh đột nhiên lên tiếng: “Ừ, không sai, cô chỉ là một vị thuốc thôi. Theo ta thấy thì giữa họ vốn không có khe hở nào để cô chui vào đâu.” Lời cô nói rất đơn giản, Kiều Trinh liếc nhìn cô, thấy cái miệng kia lại thốt ra một câu khiến người ta không vui…

“Con gà còn muốn sống, huống gì là một yêu vật thông minh như cô, bởi vậy, để không bị đem hầm, cô hãy đi mau đi.”

Lúc này mà c nhắc đến gà là có ý gì hả!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top