Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 12: Trực giác

Runa bất chợt bật dậy, bằng tốc độ nhanh nhất vung tay định bóp chặt cổ Vân. Nhưng cô đã nhanh chóng lùi người ra xa và tránh khỏi bàn ray trắng muốt của Runa. Chưa kịp hỏi lí do vì sao Runa lại động thủ với mình, Vân đã cảm thấy sống lưng lạnh toát. Trước mặt cô là Runa với khẩu súng lục đã lên nòng, mũi súng chĩa thẳng vào mi tâm của cô. Vốn không đề phòng nên cô không biết phải ứng xử ra sao với tình huống đột biến này, chỉ thủ thế bằng cách lui một chân ra sau và sẵn sàng lộn nhào để tránh đạn bất cứ lúc nào.

"Cô muốn giết cháu?"

Đó là câu duy nhất Vân có thể hỏi lúc này, không phụ sự mong đợi của cô. Runa từ từ nhếch mép, đôi con ngươi lam nhạt bỗng trở nên tràn đầy sát ý, bà lạnh nhạt nhìn Vân một lượt từ trên xuống dưới, cất giọng: "Vị trí của cháu, trước kia vốn là của ta. Tình yêu của ông ấy, năm xưa cũng là dành cho ta. Rời khỏi bang phái là ta sai, nhưng nếu không có sự xuất hiện của cháu, có lẽ ta đã không lâm vào cảnh tứ cố vô thân, không có chỗ quay về..."

Vân lặng người, bất chợt cười lớn: "Cô cho rằng cháu là người phụ nữ của ông ấy sao?"

Runa không đáp, nhưng từ thái độ của bà ta, Vân cũng có thể đoán ra câu trả lời. Nụ cười trên môi cô nhạt dần, cổ họng bỗng có vị đắng nghét. Vẻ chán ghét hiện rõ trên gương mặt Vân, cô nhẹ nhàng xoay tay, dễ dàng đoạt được khẩu súng của Runa. Trước sự sửng sốt của bà ta, cô chỉ đáp lại một câu: "Đừng cho tôi cơ hội giết bà."

Vân tháo rời linh kiện súng, tùy tiện quăng xuống sàn nhà. Cô liếc nhìn Runa lần cuối, khẽ nhếch khóe môi rồi quay đầu bước đi. Đúng lúc ở cầu thang gặp được Sally, cô liền chặn cô ta lại rồi đề nghị: "Gặp riêng một chút, tôi có chuyện muốn nói với cô."

Bên cạnh Sally có một vài người đàn ông, có lẽ họ đang định tìm phòng để hoàn thành "chuyện tốt", không ngờ lại bị Vân phá hỏng vào phút cuối. Tuy tức tối, nhưng thấy cô có quen biết với Runa, đám đàn ông cũng chẳng dám trút giận lên cô, đành phải buông tha Sally.

Sally hơi nhún vai, hất cằm ý bảo Vân đi theo.

Quán bar này vừa là nơi làm việc, lại vừa là nhà của Sally, vì vậy khi cô ta đưa Vân đến một căn phòng nhỏ ở dãy kí túc xá tầng mười, cô cũng không cảm thấy quá ngạc nhiên.

Sally bật đèn, cười cười vẻ có lỗi khi căn phòng là một đống bừa bộn, Vân tỏ vẻ không mấy quan tâm. Phòng nằm ở tầng cao nhất, nên thứ âm thanh xập xình phía dưới cũng không len lỏi tới đây.

Để Vân ngồi ở sofa, Sally chạy đi thay đồ. Sau khi trở ra, cô ta đưa tay với ngay gói thuốc lá: "Không phiền chứ?"

Thấy Vân lắc đầu, ánh mắt Sally hiện lên ý cười. Cô ta chẳng còn kiêng dè, châm lửa phì phèo vài hơi mới hấp háy mắt, cất giọng lười biếng: "Nói đi, tìm tôi có chuyện gì? Đừng nói là thấy tôi vừa mắt, tính chơi yêu đồng tính đấy nhé."

Vân làm như không nghe thấy câu sau. Cô quan sát kĩ khuôn mặt đã tẩy trang của Sally, tỏ vẻ mình đang tùy ý hỏi: "Cô tới đây bao lâu rồi?"

"Không biết nữa, hình như lâu lắm rồi thì phải." Sally nhún vai: "Chắc là khoảng bảy tám năm gì đó."

Vân còn chưa phản ứng, Sally đã đưa tay chống lên mặt bàn, nhoài người về phía cô: "Để tôi đoán xem nào, sắp tới cô có phải muốn hỏi tôi đã tiếp bao nhiêu người đàn ông rồi hay không?" Cô ta bật cười khanh khách, đầu ngón tay búng búng lên điếu thuốc: "Tiếc thật, tôi cũng không biết, không thể giải đáp lòng hiếu kì của cô rồi."

Cuối cùng Vân cũng nhận ra, cô gái trước mặt đang bỡn cợt cô.

Không muốn tiếp tục phí thời giờ với Sally, Vân rút súng ra, tùy ý xoay xoay trên tay, đáy mắt cô tràn ngập ý cười: "Tôi cũng cảm thấy rất tiếc, hôm nay vừa bị người khác chọc điên, không rảnh ngồi đây tán phét với cô. Chúng ta nói ngắn gọn chút đi."

Sống ở nơi này, Sally cũng không phải chưa từng thấy súng. Thấy Vân rút súng ra, cô ta cùng lắm chỉ thu lại thái độ châm chọc.

"Trước khi bị bán đến đây, cô tên gì, làm gì, ở đâu? Nếu cô là người tôi cần tìm, tôi nhất định sẽ giúp cô chuộc thân."

Sally phì phèo điếu thuốc lá, tỏ vẻ chẳng mấy quan tâm: "Người cô cần tìm? Ha, chắc chắn là mấy cô tiểu thư nhà giàu thất lạc, làm gì tới phiên tôi. Nhưng nếu cô mở lòng từ bi, muốn giúp tôi chuộc thân thì tôi cũng không ngại."

Vân nhíu chặt chân mày, đưa ra hai tấm hình, một của Mã Thiệu Huy, một của Mã Chí Viễn. Sally nhếch môi, bảo đều quen biết: "Anh chàng này lấy đi đêm đầu tiên của tôi, còn lão già này cho tôi nhiều tiền bo nhất."

Thái độ trào phúng của Sally vẫn không đổi, Vân lại hỏi cô ta có biết tập đoàn Mã thị hay Mã tiểu thư hay không, Sally phả một làn khói ra khỏi miệng, mỉm cười trả lời: "Cô bé cẩn thận thật đấy. Chỉ tiếc tôi không phải người bé cần tìm, nếu không còn việc gì thì cô đi đi, đừng phiền đến giấc ngủ trưa của tôi."

Có lẽ quyết định làm nhiệm vụ này là một sai lầm, Vân chẳng thà thất hứa để bị khai trừ khỏi tổ chức còn hơn đi tìm kiếm một người trong vô vọng, vả lại còn phải dè chừng hành động vì không biết sắp tới sẽ có chuyện gì ập đến. Một tiếng thở dài rơi vào khoảng không náo nhiệt của quán bar.

Vân đảo mắt tìm kiếm Cố Quân giữa đám đông hỗn loạn. May là người ta cho cậu nằm trên chiếc ghế gần quầy pha chế, bằng không thì cô lại phải tốn nửa ngày còn lại đi tìm cậu bạn đồng hành đáng thương của mình rồi.

.

Sau khi cõng Cố Quân rời khỏi quán bar, Vân để cậu ta nửa ngồi nửa nằm dựa vào góc tường. Bản thân thì tìm tới chỗ cất ba lô và lôi từ trong đó ra nửa chai nước lúc nãy Cố Quân mua, nốc cạn sạch. Cô mở chức năng liên lạc của đồng hồ, nhấn gọi.

"Vân và Cố Quân, đội số 10, báo cáo đã chứng thực Sally không phải là Mã tiểu thư. Yêu cầu nhiệm vụ tiếp theo, hết."

Trong đồng hồ vang lên giọng nói vừa xa lạ vừa quen thuộc: "Nhanh vậy sao? Bằng cách nào?"

Tuy câu hỏi mang tính nghi ngờ nhưng chất giọng của T rất bình thản, dường như anh không mấy bất ngờ về tình hình mà Vân vừa báo cáo. Cô hắng giọng, dùng một tay xoa xoa bả vai trái đau nhức, trả lời bằng hai chữ ngắn ngủi: "Trực giác."

"Tôi không muốn nghe câu trả lời không có căn cứ xác thực."

"Đó là chuyện của anh. Dù sao thời gian các anh cho chỉ có chưa đầy một ngày, không dùng trực giác, chẳng lẽ anh định bảo tôi đi lấy tóc cô ta về xét nghiệm à?"

Trong đồng hồ yên lặng vài giây, tiếng hít thở đều đều của T hòa cùng với tiếng gió rì rào, có lẽ anh đang đứng trên sườn đồi hôm qua Vân đã nằm. Sự tĩnh lặng duy trì khoảng một phút, đúng lúc Vân chuẩn bị ngắt liên lạc trong bực bội, T đã cất giọng trầm trầm: "Uống thuốc giảm đau vào đi, đừng có cậy mạnh nữa. Thông tin về đối tượng tiếp theo tôi sẽ gửi cho cô trong vòng năm phút tính từ bây giờ."

Hai câu nói của T chẳng có sự liên quan nào, câu trước nói cái này câu sau đã nhảy sang vấn đề khác. Mạch liên lạc bị ngắt kết nối, Vân thất thần nhìn chiếc đồng hồ một lúc mới cho tay vào túi áo da. Cô không biết liệu cơ thể có còn bị chai sạn trước thuốc giảm đau như lúc trước hay không, nhưng vẫn cho vào miệng và để nó trôi tuột xuống cổ họng mặc sự đắng nghét dâng tràn vị giác.

Một lúc sau, cơn đau nơi bả vai thực sự đã giảm đi đáng kể.

Đồng hồ vang lên hai tiếng bíp bíp, màn hình nhỏ xíu hiện lên bản đồ bang California, có hai điểm màu đỏ nổi bật nối với nhau bởi đường vẽ màu đen. Chấm đỏ đầu tiên chắc là chỉ vị trí mà cô đang đứng, còn chấm thứ hai là người cô cần tìm, lộ trình không xa lắm, chỉ tầm ba ki lô mét.

Cô cõng Cố Quân lên vai rồi tìm một khách sạn nhỏ quăng cậu ta vào căn phòng hạng thường. Để lại một mảnh giấy báo cho cậu ta biết chừng, Vân thở phào nhẹ nhõm rồi quyết định cuốc bộ đến chỗ chấm đỏ trên bản đồ. Mặc dù bả vai không còn đau nhưng cô vẫn không dám đeo ba lô lên, mà tiếp tục đeo hờ ở một bên vai.

Trời đã dần ngả về chiều, ánh nắng trên đầu ngày càng gay gắt hơn. Cô nép vào một bức tường, mở hệ thống liên lạc trong khi vẫn quan sát chung quanh bằng đôi mắt sắc bén: "Ngoài địa điểm cư trú, còn thông tin nào khác về cô gái này hay không?"

"Tên đang dùng là Sherry, công việc hiện tại là thuộc hạ dưới bang phái xã hội đen có tên Red J, chức vị không có. Chân dung cô ta tôi cũng đã gửi cho cô rồi."

Vân lặng thinh, thì ra số phận của cô vẫn không thoát khỏi kiếp ra vào giới xã hội đen. Đầu dây bên kia, T nhìn chiếc đồng hồ vẫn duy trì chế độ liên lạc nhưng lại không có bất cứ thanh âm trả lời, liền buông tập tài liệu trên tay xuống, ngữ điệu thăm dò: "Nghĩ gì thế?"

Vân rời khỏi bức tường, nhàn nhạt đáp: "Một số chuyện chưa thông suốt thôi. Ví dụ như, tại sao tám năm trước Mã tiểu thư mất tích mà đến tận bây giờ các người mới cho người đi tìm kiếm? Hoặc đơn giản hơn, Mã tiểu thư mất tích tám năm, nhưng dung nhan hẳn không thay đổi nhiều lắm, tại sao các người không phác họa hình ảnh cô ta lúc trưởng thành rồi đối chiếu với những cô gái nghi ngờ là Mã tiểu thư?"

"Cô muốn biết lắm à?"

"Không hẳn, nhớ đến nên hỏi thôi."

T bật cười, lần nữa cầm tập tài liệu dưới bàn lên, ở trang tài liệu đầu tiên là sơ yếu lý lịch của Vân. Cũng giống với thông tin mà Yeri lúc trước điều tra được, ngoại trừ những việc xảy ra trong bốn năm gần đây, thì những sự kiện mà Vân trải qua trong suốt mười sáu năm còn lại giống như bị một lớp sương mù dày đặc vây lấy, không tìm ra lời giải đáp. Cô đến từ đâu bây giờ vẫn là một ẩn số, mà ngoài cô ra, có lẽ không một ai biết được.

"Tám năm trước, Mã chủ tịch và phu nhân li thân. Mã thiếu gia ở lại với chủ tịch, còn Mã tiểu thư theo phu nhân sang Mỹ sống. Vì có bất hòa, Mã chủ tịch không giữ liên lạc với phu nhân, nên không hề biết ngay khi đặt chân đến Mỹ, phu nhân đã bị người ta ám sát. Mãi cho đến gần đây, khi Mã thiếu gia sang Mỹ du học và tìm cách liên lạc với mẹ mình qua gia đình ngoại ở đó, mới biết được sự thật rằng bà chưa hề trở về nhà ngoại. Thân nơi đất khách, nhà ngoại lại không có quyền thế nên Mã thiếu gia dù cố hết sức cũng chẳng thể tìm ra tung tích của em gái và mẹ. Sau khi biết được Mã tiểu thư vẫn còn sống sót, Mã chủ tịch tìm đến gia tộc Braille nhờ giúp đỡ." Anh ngừng một lát, ngữ điệu có phần không chắc chắn: "Về phần diện mạo, cô nói không hẳn không có đạo lí. Nhưng rất tiếc, trước khi tới Mỹ, gương mặt Mã tiểu thư bị hư hại bởi một cuộc tai nạn giao thông nên phải phẫu thuật chỉnh hình lại toàn bộ khuôn mặt, mà Mã phu nhân lại không cho chủ tịch cùng thiếu gia tới thăm tiểu thư. Nên khuôn mặt cô ấy sau này như thế nào, chắc chỉ có hai mẹ con họ biết được mà thôi."

Vân hơi khựng lại, nhiều trùng hợp tới vậy sao? Đây là lời giải thích hợp lí, tuy nhiên, cô sẽ không tin.

"Phải rồi, chủ tịch vừa tiết lộ rằng trên cổ tay của tiểu thư có một vết bớt, hình dạng của cái bớt đó tôi sẽ chụp gửi lại cho cô ngay sau đây."

Cô hơi nhếch khóe môi: "Có vẻ chuyến tìm người này dễ thở hơn rồi."

T "ừm" một tiếng bằng giọng mũi như tán thành cách suy nghĩ của Vân. Một lát sau, anh bỗng dưng hỏi: "Tại sao Cố Quân không đi cùng cô?"

"Say rượu, đi theo chỉ tổ tốn hơi nên tôi bỏ lại cậu ta rồi."

T khẽ nhếch môi, say rượu? Một cái cớ thật hoàn hảo. Xem ra Cố Quân đã bắt đầu lòi đuôi, trò tương kế tựu kế cũng sắp kết thúc được rồi.

Thấy T yên lặng không nói gì, Vân nghi hoặc: "Anh sao vậy?"

"Không có gì. Cô tự mình cẩn thận, tôi cúp đây."

____

Truy Quang
3/12/2018

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top