Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 15: Không gian tối tăm, bóng người đơn độc

Hắc Long cười gật đầu, trong lúc Vân ăn cháo, anh đi tìm một chiếc lược, giúp cô chải lại mái tóc do một tay anh làm rối. Vốn dĩ nghĩ để cô buông bỏ phòng bị với anh là điều cực kì khó khăn, nhưng xem ra từ ngày cô tìm đến anh thì cô đã đặt chút niềm tin cho anh rồi. Có lẽ trong thâm tâm, Vân xem niềm tin này như một ván bài, mà cô đang cược tất cả những thứ mình có với quan niệm "được ăn cả, ngã về không". Nếu Hắc Long là người có thể tin được, thì xem như cô thắng và ngược lại.

Hắc Long buông một tiếng thở dài khe khẽ, Vân là một con người rất mâu thuẫn: muốn nhận được tình thương, sự ấm áp, nhưng lại sợ chút thương yêu đó chỉ là giả tạo. Cô không đủ dũng khí để tiếp cận cũng như trao niềm tin của mình cho người khác, có điều lại muốn người ta tin tưởng cô.

Tuy biết vậy, nhưng cô sống quá cô độc rồi, cho dù niềm tin cô trao anh chỉ mong manh như sợi tơ, thì Hắc Long cũng nguyện được làm người duy nhất bên cô sau tất cả.

Đợi Vân ăn xong chén cháo, ngẩng đầu nhìn mình trong chiếc gương lớn trước mặt liền sửng sốt tới gần nửa phút.

Mái tóc này vốn vì cô quá lười chải mà lúc nào cũng ở trạng thái thả tự do, chỉ là đến lúc vào tay Hắc Long, không những được buộc lại, mà còn được anh khéo léo thắt bím rồi mới dùng một sợi dây cố định phần đuôi tóc. Phần tóc mai không còn xõa ra hai bên má, khiến khuôn mặt cô trở nên sáng hơn hẳn.

Vân đưa tay sờ sờ lên đầu, hỏi bằng ngữ khí có chút ngạc nhiên: "Anh biết buộc tóc hồi nào thế? Trước đây anh có em gái sao?"

Hắc Long dường như hơi khựng lại, đôi mắt anh xoáy sâu vào khuôn mặt cô trong gương, nở nụ cười không rõ buồn vui: "Từng có, chỉ là lúc đó tôi đã không bảo vệ được cho nó, cũng chẳng thể cho nó một cuộc sống vô ưu vô lo. Đến cuối cùng, việc duy nhất tôi có thể làm là đưa nó rời khỏi thế giới đầy sự tàn nhẫn bất công ấy, để nó được nếm trải niềm hạnh phúc dù là ngắn ngủi nhất. Có điều cái giá mà tôi phải trả, là dẫu hai anh em đứng trước mặt nhau, nó cũng không còn nhận ra tôi nữa."

.

Đã hơn tám giờ sáng, tiếng động cơ vang vọng bên ngoài cho thấy đám người Hắc Long đã rời đi. Vân ôm chân, gối đầu lên cánh tay nhìn xa xa ra ngoài khung cửa sổ. Bất giác nhớ lại câu nói của Hắc Long khi sáng, cô không hiểu vì sao lòng mình hơi chùng xuống. Tình cảm yêu thương lúc anh nhắc về cô em gái kia không phải là giả, nhưng ngay cả Blaka cũng đã chứng thực rằng ông nhận nuôi Hắc Long lúc anh còn là một đứa trẻ tầm bảy tám tuổi, kể từ lúc đó về sau ông không hề nghe anh nhắc đến người thân của mình. Vậy anh đào đâu ra em gái? Vì sao lại còn kể chuyện của mình và em gái với cô?

Lại có tiếng động cơ, rất khẽ thôi, có điều Vân vẫn nghe ra. Một tay cô ôm hờ bên hông bị thương, nhẹ nhàng di chuyển đến gần cửa sổ. Một hàng xe dễ có đến gần chục chiếc đang dừng lại trước cổng ngôi biệt thự, Vân nheo mắt, là nhóm người của Gilian.

Vân đặt một ngón tay lên môi, điệu bộ suy tư. Một lát sau, cô xoay người trở về trong, thay quần áo, đeo khẩu trang rồi vặn nắm cửa ra ngoài.

.

Gilian mang vẻ mặt hơi lo âu nhìn người phụ nữ đi cạnh mình, lâu nay Cris vốn không hỏi nhiều đến những chuyến đi xa của anh ta, hôm qua bỗng dưng lại kiên quyết đòi theo anh trong chuyến hàng lần này. Ban đầu Gilian cũng không đồng ý, có điều để Cris ở lại Mỹ cũng chưa chắc đã an toàn, bởi chỉ cần James phát hiện ra mối quan hệ giữa hai người thì Cris chắc chắn sẽ chết không toàn thây.

Chỉ là khi mang cô đi theo, Gilian vẫn chẳng mấy an tâm. Vậy nên sau khi trao đổi với Thiệu Huy về vấn đề tàu bè, Gilian ngỏ ý để Cris ở lại ngôi biệt thự dưới sự bảo vệ của nhóm người Thiệu Huy. Chỉ tiếc rằng, Thiệu Huy đã thẳng thắn phản đối: "Gilian thiếu gia, anh cũng biết rằng gia tộc chúng tôi vốn chẳng có căn cơ ở đây, vài ngày nữa sau khi hoàn thành công tác tìm kiếm sẽ phải rời khỏi. Tôi không rõ vì lí do nào mà anh muốn để cô Cris ở lại, nhưng thật thứ lỗi, chúng tôi không thể đảm bảo an toàn cho cô ấy cho đến khi anh quay lại."

Cris hờ hững đứng một bên, sau khi Thiệu Huy kết thúc lời nói, cô mới cất giọng bằng âm điệu kiên quyết: "Thiếu gia, tôi sẽ không ở lại nơi này. Nếu anh không cho tôi đi theo, tôi có thể quay lại nhà riêng để chờ anh."

Gilian lắc đầu, nhà riêng của anh ta có không ít tai mắt của James, lâu nay ắt hẳn họ cũng nhận ra giữa hai người có điều mờ ám. Có thể nhân lúc Gilian không ở đây, đôi ba kẻ nội gián sẽ báo lên trên. Gilian chưa bao giờ nghi ngờ đội ngũ thông tin tình báo dưới tay cha mình, đến bây giờ hai người còn chưa bị phát hiện, chỉ có thể lí giải là James chưa cho người điều tra mà thôi. Bằng không, chỉ một cái phất tay, loại tin tức nào mà ông không thể biết?

Chuyến hàng lần này có thể là lần kiểm chứng cuối cùng để James đánh giá khả năng của Gilian, và việc ông giao quyền quản lí gia tộc cho Gilian không sớm thì muộn rồi cũng sẽ xảy ra. Đến lúc đó, Gilian đã nắm trong tay quyền lực cao nhất, chẳng cần phải dựa hơi bên nhà vợ nâng đỡ, thì anh ta muốn lấy ai mà chẳng được?

"Không được!" Gilian mệt mỏi buông câu đáp, chợt nghĩ ra điều gì đó, anh ta ngẩng đầu lên tiếng: "Cris, em có thể lấy danh nghĩa làm người giúp việc để ở lại đây. Căn biệt thự này vốn trực thuộc quyền sở hữu của anh, và ngay cả khi không có người ở thì vẫn có kẻ hầu ở đây làm công tác dọn dẹp. Tạm thời em cứ ngoan ngoãn sống ở nơi này, sau khi anh giao hàng xong sẽ quay về đón em sau. Lần này không được từ chối, bằng không anh sẽ thật sự không nhìn mặt em nữa đâu."

Cris nhíu mày, biểu cảm đó đủ để chứng minh việc cô thật sự không hài lòng với sắp xếp của Gilian, nhưng không có cách nào trái lời, phận cô chỉ là người hầu, Gilian chịu hạ mình năn nỉ bấy lâu đã là quá coi trọng cô rồi.

Vì thương lượng chuyện Cris đi hay ở, mà căn phòng chỉ có bốn người bao gồm cả T và Thiệu Huy. Gilian có vẻ chẳng tin tưởng người nào bên cạnh mình, nên theo anh vào đây chỉ có mỗi Cris. Tàu thuyền đã sẵn sàng chờ lệnh xuất phát ở bến, Gilian buông câu tạm biệt, đưa tay chạm nhẹ gò má Cris trước khi mở cửa ra ngoài.

T hơi nhíu mày, một lát sau, anh bước tới mở cửa sổ và cất giọng trầm trầm: "Xuống đây đi."

Gương mặt Thiệu Huy đanh lại, đưa mắt nhìn ra cửa sổ. Vân vừa nhảy xuống từ lan can tầng hai, vì thế hiện tại cô vẫn trong tư thế một chân quỳ và hai bên tay bám lên bề mặt đất.

Vân hơi ngẩng đầu, đối diện trực tiếp với đôi mắt lạnh nhạt của T. Không giữ tư thế đó quá lâu, cô đứng thẳng dậy và quay đầu đi về hướng cửa chính dẫn vào căn phòng.

Đón chờ Vân trong phòng là hai đôi mắt hiếu kì, còn lại là ánh mắt chẳng rõ cảm xúc của T. Thiệu Huy khoanh tay liếc cô, giọng nói rít qua kẽ răng: "Cô đang làm trò gì ở trên đó?"

"Chẳng làm gì cả."

Thiệu Huy bật cười, ra hiệu T rút súng chĩa vào mi tâm Vân: "Cô cho là cô nói lời này, ai sẽ tin đây?"

Vân nhún vai, chẳng buồn bận tâm đến khẩu súng có thể lấy mạng mình bất cứ lúc nào. Cô đánh mắt về phía Cris, nhẹ nhếch khóe môi: "Mã tiểu thư đang ở ngay trước mắt, các người lại còn bắt chúng tôi đi tìm, rốt cuộc là có mục đích gì?"

Nụ cười trên môi Thiệu Huy vụt tắt, sự sửng sốt hiện rõ trên gương mặt anh ta. Vài giây sau, đôi mắt Thiệu Huy ánh lên vẻ sắc bén khác thường: "Cô biết hậu quả sau lời vạch trần này, tại sao còn cố chấp hỏi?"

.

Vẫn là một ngày không thu được kết quả, nhóm Hắc Long trở về trong sự uể oải. Hầu hết mọi người đều đã ăn tối và đi ngủ từ lâu, chỉ có Hắc Long vẫn loay hoay nấu cháo trong nhà bếp. Lúc nãy ăn cơm cũng không thấy Vân, có lẽ do cô còn yếu nên nuốt không trôi cơm, hẳn lại đang chờ anh mang cháo đến tận nơi mới chịu ăn. Hắc Long khoanh tay tựa vào bàn bếp, cái cảm giác được người khác ỷ lại và dựa dẫm này, lâu lắm rồi anh mới cảm nhận được.

Cô có ăn trưa đàng hoàng không? Liệu có bị vết thương hành hạ? Đợi anh lâu như vậy, cô đã đói hay chưa?

Hắc Long bê bát cháo còn bốc khói nghi ngút gõ cửa phòng Vân. Không nghe tiếng cô trả lời, chỉ có cánh cửa được mở từ bên trong. Nhưng không như dự tính, người mở cửa không phải Vân.

"Anh là ai?"

Hắc Long nhíu mày nhìn cô gái có gương mặt xa lạ trước mặt, trong lòng nổi lên dự cảm chẳng lành. Anh không đáp lại câu hỏi của cô ta, mà bật lại bằng hai câu hỏi liên tiếp: "Tại sao cô lại ở đây? Cô gái vốn ở trong phòng này đâu rồi?"

Cris ngơ ngác lắc đầu: "Tôi là người giúp việc mới, thiếu gia phân cho tôi ở phòng này. Còn cô gái mà anh nói, trước nay tôi chưa từng thấy."

Chưa từng thấy? Sao có thể? Hắc Long mặc kệ lời Cris, xô cửa bước vào. Đồ đạc Vân vẫn còn ở đây, ngay cả chiếc lược khi sáng anh chải tóc cho cô vẫn nằm nguyên vẹn ở chỗ ban đầu. Hắc Long đặt chén cháo xuống bàn, mở ba lô của Vân ra kiểm tra một lượt, không hề mất đi thứ gì, kì lạ đến mức bất thường.

Xách theo ba lô của Vân, Hắc Long đẩy cửa ra ngoài, ánh mắt không hề dừng lại trên người Cris dù chỉ là một giây.

Thiết bị liên lạc mà Thiệu Huy luôn cam đoan rằng không bao giờ bị mất sóng giờ phút này chỉ còn lại âm thanh rè rè chát chúa, anh đã thử gọi điện cho cô bằng cả điện thoại lẫn đồng hồ thông minh nhưng chỉ nhận về kết quả là "ngoài vùng phủ sóng". Lần đầu tiên sau bốn năm, trong lòng Hắc Long tồn tại cảm giác lo sợ. Nỗi bức bối trong người không cách nào nguôi ngoai, ruột gan anh nóng như lửa đốt.

Cho dù trước kia trụ sở bang bị nổ, anh cũng chưa từng lo lắng cho cô nhiều tới vậy.

Cô nhóc này, rốt cuộc đã đi đâu?

.

Trong thứ không gian tối tăm chật hẹp ngập mùi ẩm mốc, bóng dáng Vân đơn độc ngồi trên một chiếc ghế dựa gần như hòa lẫn với bóng đêm. Tay và chân cô lúc này đã bị cột bằng dây thừng, miệng bị bịt chặt bởi băng dính. Mái tóc bím lúc này đã rối tung, chẳng nhìn ra hình dạng ban đầu. Thứ âm thanh duy nhất trong không gian tĩnh lặng lúc này, là tiếng máu nhỏ tong tong phát ra từ bên hông đã bị nứt toác vết khâu của cô. Có điều, khuôn mặt cô vẫn nét điềm nhiên, đoán không ra tâm trạng.

Hậu quả như vậy, cô đã sớm đoán được, thậm chí nên nói là cô cố ý làm như vậy. Dù sớm hay muộn, việc này cũng sẽ bị vạch trần, hoặc nếu không, trong một bữa ăn bình thường như mọi ngày, những gương mặt có xa lạ có thân quen trong chuyến hành trình này rồi cũng sẽ gục xuống mặt bàn, nhắm nghiền đôi mắt và phó mặc số phận. Thay vì chờ đợi bị bỏ thuốc, chi bằng nói sớm một chút sẽ tốt hơn.

Cô hầu như đã đoán được phân nửa huyền cơ trong chuyện này, chỉ là dù nghĩ mãi cũng không thể thông suốt, lí do vì sao họ lại quyết định chọn ngẫu nhiên sát thủ, lính đánh thuê và vệ sĩ thực thi nhiệm vụ vốn chẳng bao giờ có thể hoàn thành này.

Phải, là không bao giờ có thể hoàn thành. Bởi vì vốn dĩ, Mã tiểu thư thật sự không nằm trong danh sách người cần tìm.

Cô ta đã ở đây, tám năm trước đã ở đây. Và bây giờ, họ muốn danh chính ngôn thuận đưa cô ta về nước, tiếp tục làm một Mã tiểu thư danh giá quyền quý.

Nhưng họ, sẽ làm gì với bọn cô sau khi trở về nước?

___

Truy Quang

12/1/2019 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top