Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3: Người cầm quyền

Mỹ là quốc gia hùng mạnh nhất thế giới, nền kinh tế phát đạt tạo bậc thềm cho sự tập trung của những con người có lực ảnh hưởng vô cùng lớn tề tựu về đây. Và khi nói đến tỷ phú tài phiệt, người ta sẽ nghĩ đến gia tộc Braille trước tiên. Bởi đây là gia tộc có số tài khoản được định mức  cao nhất thế giới.

Nhắc đến gia tộc Braille, người ta sẽ nghĩ ngay đến một đại gia tộc với bề dày lịch sử trên trăm năm, có danh vọng cực kì cao ở cả bạch đạo lẫn hắc đạo. Thêm vào đó, một số nhánh lớn của gia tộc Braille đã vươn tay vào giới quân đội và thao túng nền quân sự ở miền nam nước Mỹ. Người ta còn biết rằng, gia chủ gia tộc Braille là một người đàn ông vô cùng độc tài và kiêu ngạo, luôn muốn người khác xem mình là hoàng đế mà cung phụng.

Trong căn phòng được bài trí xa hoa theo quy cách của quý tộc thời xưa cũ nằm ở trung tâm thành phố Los Angeles, người đàn ông trung niên độ tuổi lục tuần quay người ngồi trên chiếc ghế cao nhất của chiếc bàn dài hình chữ nhật, đôi bàn tay nhăn nheo của ông đan lại dưới gầm bàn. Ngay sau đó, một mệnh lệnh triệu tập được phát ra yêu cầu những gia chủ của các nhánh nhỏ trong gia tộc tập hợp lại.

Vì sắp đến đại thọ của gia chủ James Braille nên toàn bộ các nhánh nhỏ đang hoạt động ở những miền đất khác nhau đã tề tựu đầy đủ về nhà chính từ rất sớm. Bởi vậy, ngay khi có lệnh triệu tập thì các vị gia chủ dòng thứ đã lục tục rời khỏi phòng riêng, quy củ tiến vào phòng hội nghị. Chưa đầy năm phút, phòng hội nghị đã chật cứng hơn bốn mươi người, nhưng hoàn toàn không gây ra một chút tiếng động dù chỉ là nhỏ nhất nào.

James Braille quét đôi mắt màu lam sắc bén và thâm thuý như mắt ưng nhìn những gia chủ dòng thứ đang ngồi phía dưới. Khoé môi ông nhếch lên một độ cong hài lòng khi không có người nào đến muộn. Thế rồi, ông khẽ đưa mắt sang người cận vệ bên cạnh ra hiệu, sau đó ngả người xuống chiếc ghế nhắm mắt dưỡng thần.

Người cận vệ trẻ tuổi - Jacob cung kính cúi đầu nhận lấy mệnh lệnh ngầm của James. Vẫn mang khuôn mặt lạnh tanh không có cảm xúc cùng với vết sẹo dài bắt chéo qua mắt phải, anh ta cất lên chất giọng trầm khàn thô ráp đáng lẽ không nên có ở một người trẻ tuổi: "Các vị có thể bắt đầu báo cáo."

Trong suốt khoảng thời gian các gia chủ dòng thứ đang bận rộn với báo cáo về những hoạt động đã làm được trong năm qua, James vẫn không hề mở mắt dù chỉ một lần. Tuy vậy, sau khi mỗi một người báo cáo xong James vẫn lên tiếng nhận xét vài điều trước khi để cho người khác tiếp tục.

Đến tận sau khi người cuối cùng báo cáo xong thì đã là một tiếng sau đó, thành phố Los Angeles cũng đã sớm lên đèn. Lúc này James mới từ từ mở đôi mắt ra, sắc mặc ông không được tốt cho lắm mặc dù doanh thu từ hoạt động của các dòng thứ năm nay tăng lên nhiều so với những năm trước. Ông cất lên giọng nói hơi trầm đục trước cái nhìn chăm chú của hơn bốn mươi người: "Harland và Sander lưu lại, những người khác lui ra ngoài."

Theo lời nói của James, ngoại trừ hai người ngồi gần chủ vị nhất thì mọi người đều đồng loạt đẩy ghế đứng lên cúi đầu chào ông rồi cung kính lui ra ngoài. Cả một phòng hội nghị rộng lớn gần hai mươi mét vuông lúc này chỉ có tiếng bước chân loạt xoạt trên nền đất. Người cuối cùng sau khi ra ngoài không quên đóng lại cánh cửa rồi mới quay đầu đi về phòng riêng.

Lúc mà cánh cửa phòng gập trên bản lề sắt cũng là lúc mà vẻ mỏi mệt hiện rõ trên khuôn mặt James, ánh mắt sắc bén của ông bỗng trở nên uể oải khác thường, bàn tay cũng thôi không đan vào nhau nữa mà thay vào đó là ôm lấy phần đầu đã gục hẳn xuống. Người cận vệ Jacob thấy vậy vội rút từ trong túi áo ra một lọ thuốc đưa cho James rồi nhanh chóng bước đi rót nước.

Người đàn ông bên tay trái chủ vị, Harland bỗng bật dậy và tiến gần đến James, ông ta dừng ở vị trí cách James khoảng ba bước chân, nhưng vẫn đủ để thấy gương mặt James đang nhăm nhúm rất khó coi. Khẽ sửng sốt vài giây, Harland không giấu được lo lắng mà hỏi: "Gia chủ, ngài có sao không?"

James đã không còn đủ tỉnh táo để trả lời câu hỏi của Harland, ông ta vươn một bàn tay vặn lấy nắp hộp thuốc rồi dốc mạnh xuống. Những viên thuốc hình con nhộng theo hành động thô bạo của ông văng tung toé khắp mặt bàn, một vài viên lăn xuống gõ lộp bộp trên nền nhà. Bàn tay James run run ném vài viên thuốc vào miệng, Jacob đỡ lấy đầu James và giúp ông uống nước.

Có lẽ là do tác dụng tâm lý, sau khi uống thuốc James có vẻ không còn đau như lúc nãy nữa. Gương mặt ông tuy còn chút tái nhợt nhưng đã lấy lại được thần sắc bình thản như ban đầu. Vì khá vội nên James cũng không vòng vo mà đi thẳng vào vấn đề chính: "Đã tìm được Samuel hay chưa?"

Harland lúc này đã quay lại ngồi vào vị trí và khá bất ngờ trước câu hỏi này của James, ông ta khẽ đưa đôi mắt liếc Sander đang ngồi đối diện cũng đang hoảng loạn, giọng nói có vài phần chột dạ và sợ hãi: "Việc này... Gia chủ, tung tích của Samuel bất định, hơn nữa từ khi hắn mười tuổi đến giờ chẳng có ai thấy được khuôn mặt thật của hắn nữa nên việc truy lùng khá khó khăn. Trước đó thuộc hạ và Sander đã tra ra một số đầu mối, cũng đã phái người đi thủ tiêu hắn, tuy nhiên, toàn bộ những người được phái đi đều một đi không trở lại. Quỷ dị hơn chính là không có một tin tức chính xác nào về việc Samuel còn sống hay đã chết."

Ngay khi nói xong, Harland đã lãnh ngay một gậy từ James, sức mạnh từ cú ra đòn làm nội tạng ông ta xuất huyết, thứ dung dịch màu đỏ vừa trào lên cổ họng chực chờ phun ra ngoài bị ông ta cố gắng áp chế lại và nuốt xuống. Chiếc ghế theo cái đổ xuống của Harland cũng bị đẩy xa tới hơn một mét, cả người ông ta lúc này khuỵ hẳn xuống nền nhà khảm gạch men vững chắc.

Chòm râu trắng bạc theo cái thở phì phò tức giận của James mà rung lên liên hồi. Jacob nhíu chặt chân mày, chất giọng trầm khàn thô ráp lại lần nữa vang lên: "Chủ nhân, xin nén giận."

James hừ lạnh: "Không có tin tức chính xác? Đã mười mấy năm rồi mà vẫn chưa giết được một thằng ranh miệng còn hôi sữa, bản lĩnh của nó lớn tới vậy hay sao?"

"Là chúng thuộc hạ thất trách. Xin Gia chủ trách phạt."

"Ta không muốn nghe mấy người nhiều lời nữa, mau cút ra ngoài!!"

Sander nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm rồi lập tức chạy sang đỡ lấy Harland và vội bước ra ngoài.

James có chút ảo não mà thở dài, đây đã là đại thọ sáu mươi của ông rồi. Sáu mươi tuổi ở thời đại này cũng không phải mà quá già, tuy nhiên ông biết mình chẳng sống được quá năm năm nữa. Cơn đau do di chứng từ một lần bị bắn ở đầu khiến ông nhiều lần thống khổ đến muốn tự sát. Tuy vậy, ông vẫn cố gắng chống đỡ tới tận bây giờ chỉ là vì Samuel.

James lẩm nhẩm trong miệng cái tên luôn ám ảnh ông ngay cả trong những giấc mộng này. Ngón tay ông gõ những nhịp đều đều lên mặt bàn, khoé môi bỗng nhếch lên nụ cười thâm độc: "Có lẽ ta nên tự ra tay thì hơn... Jacob, phái người tiếp nhận thông tin từ chỗ hai kẻ vô dụng kia, rồi từ đó lần tìm manh mối về tung tích của Samuel cho ta. Hừ! Ta không tin lật tung cả địa cầu này mà vẫn không tìm được hắn!"

Ngón tay James thôi không gõ vào mặt bàn nữa, sự tĩnh lặng trong căn phòng báo hiệu một trận huyết tẩy đến từ người cầm quyền của gia tộc Braille.

....

Hôm nay đã là ngày thứ hai mươi Heasled lưu lại ở Sri lanca, vết thương của Yun đã hồi phục một cách tích cực, nên Heasled quyết định đưa cô tới Mỹ luôn chứ không để cô ở lại Sri lanca, hay quay về đại bản doanh của anh ta ở Trung Đông.

Qua mấy ngày tiếp xúc, Heasled nhận ra Yun là một người rất trầm tính. Cô không lạnh lùng, nhưng rất ít khi mở miệng nói chuyện. Dù bị thương và được dặn dò là nên tránh ra biển để không bị trúng gió độc, cô vẫn ôm gối tựa vào đầu giường ngắm biển hàng giờ liền mà không biết chán. Heasled không biết qua ánh nhìn có vẻ xa xăm đó, Yun đang suy tính điều gì. Anh ta cũng ngại hỏi, vì cô sẽ chẳng bao giờ trả lời thật lòng.

Trực thăng trực tiếp đáp xuống ngay trên nhà xe ở đại bản doanh của gia tộc Braille.

Đoàn người mặc đồ đen của gia tộc Braille cũng đang cúi chào Heasled, dẫn đầu là một người đàn ông trên dưới ba mươi tuổi béo phệ với gương mặt tươi cười. Ông ta hành lễ theo phong cách quý tộc, rồi tiến lến đưa bàn tay múp míp ra trước mặt Heasled làm động tác mời: "Cám ơn gia chủ Seligman đã đến tham dự đại thọ của cha tôi. Xin mời ngài vào trong, cha tôi đã nhắc đến ngài rất nhiều lần rồi."

Đôi mắt Heasled mang ý cười, nhẹ nhàng gật đầu: "Tôi sẽ đi gặp ngài ấy ngay, còn đám thuộc hạ của tôi thì lại phải làm phiền ngài Adam đây sắp xếp rồi." Nói xong, Heasled dẫn theo hai người cận vệ là Yeri và Yaris đi thẳng vào phòng khách.

Nụ cười trên khoé môi của người đàn ông tên Adam càng sâu, đôi mắt ông ta híp lại như hai sợi chỉ, kéo theo những lớp mỡ trên khuôn mặt cũng nhăn nhúm không thành hình. Ông ta dặn dò một vài người dưới trướng mình rồi định bước theo Heasled, nhưng khi tuỳ ý đảo mắt qua đám thuộc hạ của Heasled, ông ta bỗng bắt gặp một hình bóng vô cùng xinh đẹp đứng giữa hai hàng người mặc áo đen làm ông ta không thể dời mắt.

Adam có chút kinh ngạc mà liếc nhìn cô gái tóc trắng đó nhiều thêm vài lần, trong lòng cũng tự lấy làm khó hiểu. Heasled Seligman không phải chưa từng có phụ nữ, nhưng chưa bao giờ thấy anh ta đem một người phụ nữ nào đến những buổi tiệc quan trọng như vậy. Nhưng khi Adam nhìn thấy cả người cô gái bị băng bó ở nhiều chỗ thì thoáng chốc liền hiểu ra, xem ra đây không phải là người phụ nữ của Heasled mà chỉ là thuộc hạ của anh. Thuộc hạ thì không biết có bao nhiêu người, mất một người... hẳn là không thành vấn đề đi?

Ánh nhìn mang theo dục vọng của Adam lướt từ trên xuống dưới người Yun, tuy nhiên cô lại không chút để ý, khuôn mặt vẫn mang nét điềm tĩnh như thường.

.

Nhà chính dùng để tiếp khách của đại gia tộc Braille được xây theo phong cách cổ xưa ở những thập niên 40 - 50 của thế kỉ trước, bước qua bốn mươi bậc thềm được lát đá cẩm thạch thượng hạng là những cây cột chống dát vàng, màu hoàng kim trong ánh mặt trời buổi trưa rực rỡ đến chói mắt. Bốn phương tám hướng đều có vệ sĩ đeo kính râm tựa như bức tượng được chạm khắc đứng thẳng người canh gác. Bước vào phòng, đập vào mắt đầu tiên là cây thập tự to lớn nằm ở bốn góc phòng, cùng với đó là những bức tranh của chúa Jesu với nét vẽ vô cùng tỉ mỉ. Một bộ bàn ghế làm từ gỗ lim thượng đẳng với những điêu khắc tuyệt đẹp được đặt ngay ngắn ở chính giữa căn phòng. Lúc này, trên chiếc ghế cao nhất có một người đàn ông lớn tuổi đang nhắm mắt dưỡng thần, bên cạnh ông là một người cận vệ với vết sẹo dài dữ tợn trên mặt.

Heasled sải những bước dài về phía chiếc bàn. Đến một khoảng cách nhất định, anh ta dừng chân rồi hơi cúi đầu biểu thị thái độ tôn trọng. Mặc dù cả hai người Heasled và James đều là người đứng đầu một gia tộc, thế nhưng với quyền lực và tuổi tác của James bây giờ thì một cái cúi đầu này của Heasled cũng không phải là hạ thấp thân phận.

James nhẹ nhàng mở đôi mắt ưng sắc bén của mình, khẽ gật đầu với Heasled: "Cảm ơn gia chủ Segliman đã nể mặt đến tham dự đại thọ của lão già này. Cũng xin cậu thứ lỗi cho lão già thân thể bệnh tật này không thể ra tận nơi để tiếp đón cậu cho chu đáo. Thằng con trai bất tài vô dụng kia của tôi không gây ra phiền phức gì cho cậu chứ?"

Đôi mắt xanh của Heasled tràn ngập ý cười, lời nói mang vài phần xấu hổ: "Gia chủ quá lời rồi, đại công tử làm sao lại gây phiền phức cho tôi được."

Khách khách khí khí vài lời, sau cùng James mới nói đến chuyện buôn bán vũ khí gần đây của Heasled, và cả buổi thử súng ở Ấn Độ mấy ngày trước với ý tứ thăm dò. James thật ra cũng động tâm nên liên tục nhắc đến việc muốn mua một lô để dùng thử, tuy nhiên thái độ của Heasled lại vô cùng cứng nhắc: "Gia chủ thật quá đề cao tôi rồi, chẳng qua số vũ khí lần này sản xuất không nhiều, mà tôi lại cung ứng cho vài bang phái nhỏ nên giờ này cũng không còn hàng tồn nữa. Lần sau nếu lại sản xuất chắc chắn tôi sẽ liên hệ với ngài đầu tiên. "

James trong lòng trầm xuống, nhưng cũng đành vòng vo nói sang vài chuyện khác mà không nhắc lại chuyện này nữa. Đợi khi Heasled xin cáo từ và rời khỏi phòng, James mới lạnh lùng buông một câu: "Tiểu hồ ly gian trá xảo quyệt, cứng mềm đều không ăn, xem ra là không muốn đầu phục dưới trướng ta. Cũng được, chỉ cần nước sông không phạm nước giếng, ta cũng không thèm quản hắn."

...

Còn hai ngày nữa mới tới đại thọ của James Braille, tuy nhiên hầu hết những người có máu mặt trên giới hắc đạo lẫn bạch đạo là khách phương xa đều đã đến gần như đầy đủ. Khách mời lần này lên đến hàng nghìn, cộng thêm những khách mời đó còn đem theo thuộc hạ đến nên có thể con số đó còn lên tới vài nghìn. Tuy nhiên trang viên của gia tộc Braille lại vô cùng rộng lớn nên cũng không sợ thiếu phòng cho khách ở.

Lúc này, trong căn phòng dành cho khách nằm ở phía đông trang viên, Yeri đang tiến hành kiểm tra lại vết thương cho Yun và bất ngờ phát hiện: Ngoại trừ cánh tay bị gãy vẫn còn chưa nối lại xương ra thì hầu như những vết thương khác của cô đã hồi phục đến bảy mươi phần trăm, riêng vết cắt trên cánh tay phải và lưng bây giờ đã đóng vảy. Tốc độ phục hồi vết thương của cô nhanh đến nỗi Yeri phải hô lên một tiếng, hận không thể cắt lát cô đem vào phòng thí nghiệm từ từ nghiên cứu.

"Lão đại, mấy vết thương đang trong giai đoạn hồi phục rất nhanh, không tới nửa tháng nữa thì Snow sẽ hoàn toàn bình phục."

Lúc trước, khi nhìn thấy thương tích kinh khủng trên người Yun, Yeri đã nghĩ rằng cho dù dùng biện pháp gì cũng không thể cứu cô thoát hiểm. Ai ngờ, cô không những còn sống, mà vết thương lại hồi phục với tốc độ gấp ba lần người thường. Trông bộ dạng của cô lúc này, chẳng ai dám tin cô đã từng đứng trước bờ vực sinh tử, không khác gì một thứ đồ bỏ đi.

Heasled gật đầu: "Bảo người đi đặt mua vài bộ trang phục dạ tiệc của nữ. Chọn màu sắc trang nhã một chút, tốt nhất là màu vàng nhạt hay trắng sữa. Được rồi, cậu ra ngoài đi."

Yeri lên tiếng đáp ứng rồi phúc thân đi ra ngoài. Trong lòng thầm nghĩ, không lẽ lão đại muốn đem Yun đi tham dự đại thọ của gia chủ James? Nhưng mà với thân phận là gì mới được? Là thuộc hạ, hay là... người phụ nữ của lão đại?

Yeri vớ đại một tên thuộc hạ đang canh gác ngoài cửa rồi ra lệnh cho cậu ta đi thi hành mệnh lệnh của Heasled. Còn bản thân anh ta thì tiếp tục nhìn cánh cửa phòng khép chặt, trong lòng nổi lên một ý nghĩ mờ ám nào đó.

...

Hai ngày sau.

Vì chuẩn bị lần đại thọ này cho James Braille mà người trong tộc đã bận rộn đến sứt đầu mẻ trán. Phần lớn công việc của họ là trang trí, sắp xếp lại một số nơi trong trang viên và bảo vệ khách khứa ra vào. Về phần thức ăn, gia tộc Braille quyết định đặt hơn mấy trăm bàn tiệc của một nhà hàng nổi danh nhất nước Mỹ. Con trai út của James là Gilian đề xuất lấy rượu mà anh ta đã cất giữ nhiều năm qua từ trong hầm lấy lên chiêu đãi khách khứa. James cũng đã gật đầu đồng ý, hơn nữa còn khen ngợi Gilian một câu.

Nói về Gilian Braille, đứa con trai út này của James là một người đàn ông hai mươi tám tuổi vô cùng đẹp trai, hơn nữa lại có tài năng kiệt xuất. James luôn có ý bồi dưỡng Gilian, vì lẽ đó mà ai cũng biết Gilian mới là người nối nghiệp của James chứ không phải người con cả Adam. Gilian trước giờ vẫn hoạt động ở giới hắc đạo và độc quyền chiếm lĩnh ngành buôn bán và luân chuyển vũ khí cho một số bang phái lớn ở vùng biển giáp ranh bang California. Đây là lần đầu sau ba năm rèn luyện anh ta trở về nhà chính.

Buổi tiệc đến tám giờ tối mới bắt đầu, nhưng từ xế chiều đã có không ít khách khứa ra vào. Tuy nhiên không phải bất kì ai cũng được tiến vào hội trường, mà nhất định phải mang thiếp mời tới thì mới được thông qua. Hơn nữa những người đã tiến vào hội trường đều được tặng một bông hoa hồng và được dặn là nhất định phải mang theo. Nam thì nhét vào túi áo vét, còn nữ thì trực tiếp cài lên mang tai hay đầu tóc. Là hoa hồng thật nên mang trên người không những không tục khí mà còn có vẻ gì đó rất trang trọng.

Vì cân nhắc đến vết thương của Yun nên Heasled chọn cho cô một chiếc váy dạ tiệc màu trắng dài che lấp đi đôi chân vẫn đang còn băng bó. Bên ngoài khoác một chiếc áo lông màu xanh lam che đi nốt cánh tay bị gãy đang nẹp. Tuy nhiên gương mặt cô vẫn trắng bóng như thường và không có dấu hiệu "bị" trang điểm. Bởi lẽ lòng phòng bị của Yun không phải cao ở mức bình thường, ngoài ba người Heasled, Yeri và Yaris ra thì ai cũng đừng hòng đến gần cô. Tuy vậy, gương mặt mộc mang nét Châu Á rõ rệt của cô vẫn thu hút không ít ánh nhìn thèm thuồng và ngưỡng mộ của vô số người.

Người phụ trách nhận thiệp sau khi kiểm tra thiệp mời của Heasled thì vui vẻ cho qua, không quên đưa cho anh ta và đám người sau lưng một bông hoa hồng và dặn dò phải cài vào áo.

Vừa cầm bông hoa trong tay, chân mày Yun đã khẽ nhăn lại, tuy nhiên cô vẫn cài vào mang tai rồi tiến vào hội trường. Đi qua một góc khuất, cô mới tháo bông hoa hồng đang toả hương thơm quăng xuống đất: "Không muốn chết thì mau ném bông hoa trên áo xuống."

___
                       
Truy Quang
25/8/2018

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top